Ta muốn tìm chút tức giận trên mặt hắn.
Đáng tiếc, đôi mắt ta đã nhìn đến hàng triệu lần kia, đôi mắt ta muốn thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi vẫn tĩnh lặng như vực sâu, cho dù lúc này đang mặc trang phục cưới màu đỏ thẫm, đội mão ngọc, hắn vẫn lạnh lùng tự chủ như muôn năm không đổi.
Không biết từ lúc nào, Nghiêm Cẩn Ngọc đã cao hơn ta một cái đầu, ngay cả khi ngồi, ta cũng phải ngước nhìn hắn.
"Nghiêm Cẩn Ngọc, sao ngươi không cầu xin?"
Ta không cam tâm, ném đũa lại gần tra hỏi hắn: "Bản công chúa đã nói, chỉ cần ngươi cung kính đến phủ ta dập đầu ba cái, ta sẽ tha cho ngươi."
"Đầu gối nam nhi có vàng." Nghiêm Cẩn Ngọc hờ hững nhìn ta: "Công chúa dám lấy chuyện hôn nhân đại sự của mình ra đùa, thần sẽ phụng bồi đến cùng."
"Ngươi—" Ta tức giận chỉ vào hắn, đầu ngón tay sắp chọc vào mắt hắn đến nơi rồi: "Nghiêm Cẩn Ngọc! Đây là phủ công chúa! Ngươi ăn của ta, dùng của ta, còn dám vô lễ với ta!"
"Công chúa không muốn ở đây, vậy thì theo ta về Nghiêm gia." Nghiêm Cẩn Ngọc sắc mặt không đổi, nhả từng chữ từng chữ: "Cơm nhà Nghiêm gia cũng có thể nuôi sống nàng."
Ta đoán Nghiêm Cẩn Ngọc sẽ phát điên, sẽ mắng chửi, chỉ không ngờ hắn lại có thái độ không liên quan đến mình như vậy.
Một cú đ.ấ.m vào bông, lửa giận thiêu đốt trái tim ta.
Ta đập vỡ chiếc cốc trong tay, quát: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi muốn tạo phản!"
"Thần trung thành với chức trách, làm sao có chuyện tạo phản?"
Ta xé phượng quan trước mặt hắn, lột phượng phục, ném mạnh xuống đất: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ta muốn nạp thiếp, nam! Thiếp! Ta không cần hôn sự này nữa!"
Ta chưa từng ở trước mặt một nam nhân nào mà ăn mặc không chỉnh tề như vậy, nhưng hắn chọc ta tức giận, ta nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Một bàn tay nóng hổi đột nhiên siết chặt cổ tay ta, nhẹ nhàng kéo một cái, ta bị hắn kéo về.
Ta vùng vẫy vô ích, kinh ngạc vì Nghiêm Cẩn Ngọc lại có thể giữ chặt ta như vậy.
Hắn nắm ta, như nắm một cọng cỏ yếu ớt.
Ánh mắt hắn đen kịt, đứng dậy từng bước tiến về phía ta.
"Con cháu nhà họ Nghiêm không được nạp thiếp."
"Ta không phải người nhà họ Nghiêm!"
Môi mỏng của Nghiêm Cẩn Ngọc từ từ nhếch lên một độ cong kỳ lạ: "Hoàng thượng ban hôn, thần và công chúa đã bái đường thành thân.
Hố lửa là do chính nàng nhảy xuống, có cần thần dạy công chúa cách tự mình gánh chịu hậu quả không?"
Được lắm! Hắn dám dùng lời của ta để chọc tức ta!
Hắn ngày thường không cười không nói, nhưng giờ đây trong đôi mắt tĩnh lặng hời hợt lại mang theo một tia trêu chọc hiếm thấy, khiến ta thấy trong lòng có thứ gì đó loạn nhịp, bị ta cố đè nén xuống.
"Ai...!ai cần ngươi dạy! Buông...!buông ra! Bản công chúa muốn đi ngủ."
Nghiêm Cẩn Ngọc đứng quay lưng về phía cửa sổ, chắn gió ngoài cửa sổ cho ta, thật ra ta không lạnh.
Nhưng lúc này bị bàn tay nóng hổi của hắn nắm chặt, những vết chai mỏng trên đầu ngón tay ấn vào mặt trong cổ tay non nớt của ta, nổi hết cả da gà.
"Công chúa, làm việc phải có đầu có cuối." Hắn giơ chén giao bôi, nghiêm túc đưa cho ta.
Ta không kiên nhẫn, giật lấy, ngửa đầu uống cạn.
Nghiêm Cẩn Ngọc không giận, ung dung uống rượu, khom người nói: "Công chúa cứ nghỉ ngơi trong phòng, thần xin cáo lui."
"Còn biết điều." Ta hài lòng với sự nhượng bộ của hắn, vui vẻ đi về phía giường..