Vương Niên thấy ta thông suốt, khen ngợi xoa đầu ta: "Không hổ danh là họ Tống, đầu óc nhanh nhạy thật.
Có binh lính, lại thêm một đám dân chúng đói khát phát điên, phụ hoàng và Nghiêm Cẩn Ngọc của người, muốn đi cũng khó."
Ta húc đầu vào xương sườn Vương Niên, Vương Niên không kịp trở tay, ngã ngửa ra sau, trông giống hệt một con rùa bốn chân chổng lên trời.
"Ngươi phạm tội mưu phản, ngươi c h ế t chắc rồi!"
Sắc mặt Vương Niên đột nhiên trở nên u ám, hắn bị thuộc hạ nhìn thấy cảnh náo nhiệt, mất hết mặt mũi, bò dậy tát một cái vào mặt ta, túm lấy mái tóc rối bù của ta từ trên đất kéo lên, hung hăng nói: "Ta nể mặt công chúa, vốn định đối xử tốt với ngươi, ngươi lại không biết điều, vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn."
Nói xong liền kéo tóc ta về phía giường.
Ta nắm chặt cổ tay hắn, thở hổn hển, gần như van xin: "Một câu hỏi cuối cùng...!Một câu cuối cùng...!Ngươi để ta c h ế t một cách rõ ràng..."
Ta đang câu giờ, cược rằng phụ hoàng và Nghiêm Cẩn Ngọc sẽ đến cứu ta.
Vương Niên đoán chắc ta không chạy thoát được: "Ngươi hỏi đi."
"Ngươi lấy được thư tay của ta ở đâu?"
Vương Niên cười lạnh: "Mùa đông năm ngoái, ở Cúc Châu có một thương nhân đến, ta mời hắn về phủ uống rượu, hắn say rồi khoác lác, lỡ lời nói ra.
Lúc đầu ta cũng không tin, ai ngờ g i ế t c h ế t hắn rồi lục soát đồ đạc thì thấy đúng là có thư, thật sự rất giống."
"...!Ta bắt chước hắn cắn răng khẳng định là ngươi, nói rằng ngươi sắp khởi binh tạo phản, mượn danh nghĩa của ngươi, thế là danh chính ngôn thuận." Vương Niên đắc ý: "...!Vừa khéo bên cạnh có một vị tiên sinh làm sổ sách giả, có thể bắt chước chữ viết, nếu không phải vì chuyện tên tiểu nhân Bắc Quách kia, ta vẫn đang nằm ở nhà nghe tiểu khúc, hừ, xui xẻo!"
Nghe xong, ta dùng hết sức bình sinh để nói một câu: "Tiểu nhân mắng tiểu nhân, chó cắn chó."
Vương Niên cười nham hiểm: "Dù sao cũng chỉ là cái c h ế t, không bằng ra tay trước.
Đợi ta làm hoàng đế, phong cho ngươi làm phi tử.
Công chúa biến thành nương nương, ha ha, thật thú vị."
Ta hung hăng nói: "Hừ, ngươi cũng xứng sao?"
Ta nghe thấy tiếng động bên ngoài dịch quán, cười thành tiếng.
Vương Niên cũng nghe thấy.
Gã tráng hán đóng cửa bên ngoài cho chúng ta hoảng sợ xông vào: "Đại ca! Bọn chúng...!bọn chúng xông vào rồi!"
Vương Niên trợn mắt: "Không thể nào! Chúng chỉ có hai trăm người, chỉ cần bắt được tên hoàng đế chó má và Nghiêm Cẩn Ngọc kia, những kẻ còn lại sẽ tự sụp đổ!"
Gã tráng hán nóng như kiến trên chảo nóng: "Vấn đề nằm ở chỗ này, tên Nghiêm Cẩn Ngọc kia một đao một mạng, c.h.é.m người như c.h.é.m dưa, không cản nổi!"
"Hắn là một tên văn thần! G i ế t được mấy người! Nói bậy bạ nữa, lão tử c.h.é.m đầu ngươi trước!"
Gã kia trực tiếp tiểu tiện ngay cửa, mùi khai nồng nặc, khóc lóc kể lể: "Ta...!ta thấy rồi...!hắn điên rồi, trong phạm vi mười bước, thây nằm khắp nơi, huynh đệ của ta đều c h ế t dưới tay hắn, chạy nhanh đi đại ca! Ngươi đụng vào nữ nhân của hắn, sẽ c h ế t mất!"
Vương Niên giơ cánh tay thô kệch lên, một con d.a.o găm lạnh lẽo b.ắ.n ra từ dưới cánh tay, trúng ngay giữa trán gã tráng hán.
Hắn quay lại bóp cổ ta, điên cuồng nói: "Ngươi là bảo bối của hắn, ta bóp ngươi trong tay, dù hắn có g i ế t đến đây, cũng phải quỳ xuống cầu xin ta!".