Cẩm Y Sát


Editor: Qingyun16
Lục Hành đoán hạt trân châu kia từ trên giày rơi xuống, biết là vật gì thì đơn giản hơn nhiều, Lục Hành mau chóng tìm được cửa tiệm bán loại giày này, Vương Ngôn Khanh đối chiếu hàng mẫu, phát hiện hạt trân châu đính ở đầu mũi giày cùng với hạt Lương Phù nhặt được giống nhau như đúc.
Vương Ngôn Khanh bỏ đồ vật xuống, nhẹ nhàng gật đầu với Lục Hành.

Lục Hành nghĩ thầm khi tra án mang theo một nữ tử vẫn rất cần thiết, ít nhất tra những loại vật chứng này với nữ nhân dễ dàng hơn nhiều.

Lục Hành nhìn về phía chưởng quầy, hỏi: "Loại này giày đã có những ai mua?"
Chưởng quầy xoa xoa tay, khó xử nói: "Quan nhân, cửa tiệm của chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, đã bán cho nhiều nội quyến của quan viên phú thương.

Giày vớ chính là *tư mật chi vật của nữ tử, không thể tiện tiết lộ cho người ngoài."
*tư mật chi vật: ý là vật riêng tư của con gái
Chưởng quầy cho rằng bọn họ đã ẩn ý tiết lộ các quan hệ nhân mạch đằng sau cửa tiệm, khách nhân nào đó không biết trời cao đất dày nên biết khó mà lui.

Nhưng mà, vị kia bề ngoài xuất chúng đến mức gần như được xưng tụng là mỹ nam tử lại chỉ nhìn hắn cười cười, *gợn sóng bất kinh mà lấy ra một thiết lệnh bài.
*gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không lo lắng sợ hãi khi gặp sóng gió
Chưởng quầy liếc nhìn lệnh bài một cái, mơ hồ liếc nhìn thấy một chữ "Cẩm", cũng không dám nhìn thêm nữa.

Trán chưởng quầy không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cười làm lành nói: "Nguyên lai là Cẩm Y Vệ đại nhân.

Đại nhân chờ một lát, tiểu nhân mau chóng đi lấy sổ sách."
Sau khi Lục Hành phơi bày thân phận, tất cả mọi người trở nên vô cùng dễ nói chuyện.

Chưởng quầy mau chóng đem sổ sách tới, Vương Ngôn Khanh lật từng tờ một, đột nhiên chỉ vào một chỗ nói với Lục Hành: "Nhị ca, huynh xem chỗ này, đầu tháng trước Lương Văn thị ở chỗ này đặt làm một đôi giày."
Lương Văn thị mua vừa đúng là sản phẩm mới vừa rồi, đầu mũi giày đính trân châu, hẳn là vì giữ đạo hiếu Lương Vệ nên cố ý đặt làm.

Lục Hành trầm mặc quan sát suy nghĩ, nhìn độ mòn của hạt châu, thời gian cũng phù hợp.

Chưởng quầy đứng ở bên cạnh, nghe vậy vội nói: "Đây là mẫu mới của cửa tiệm, nếu nương tử thích, tiểu nhân này liền bảo tiểu nhị tặng cho nương tử mấy đôi."
Vương Ngôn Khanh hiện tại ăn mặc bình thường, nhưng những vật dụng đồ dùng của nàng ở Lục phủ đều vô cùng tinh xảo lại có rất nhiều, nào có dùng đến những đôi giày này.

Nàng đang muốn từ chối, lại thấy Lục Hành ngẩng đầu, đôi mắt nhìn không ra cảm xúc nhìn chưởng quầy: "Ngươi gọi nàng cái gì?"
Chưởng quầy sợ tới mức nói lắp: "Vị phu nhân này thế nhưng không phải là nương tử của đại nhân sao?"
Vương Ngôn Khanh xấu hổ, vội nói: "Chưởng quầy, ông hiểu lầm rồi, đây là ca ca ta."
Chưởng quầy lúc này mới chú ý tới Vương Ngôn Khanh không búi kiểu tóc của nữ tử lập gia đình, không khỏi ngượng ngùng.

Hắn thấy này hai người tư thái thân mật, trước mặt người khác không e dè mà kề sát trò chuyện với nhau, liền cho rằng đây là một đôi phu thê.

Đến nỗi nữ tử kêu nam tử là Nhị ca.....!Nữ tử có nhiều người hay gọi tình lang là ca ca, chưởng quầy còn tưởng rằng đây là tình thú của phu thê nhà người ta.
Ai mà ngờ được, thế nhưng là "Thân ca ca" mà không phải "Tình ca ca".

Chưởng quầy một bên cười làm lành, một bên ở trong lòng thầm nghĩ, này hai người này nhìn thế nào cũng không thấy giống nhau, thân thể lại luôn đứng dán sát vào nhau, ai có thể nghĩ đến bọn họ là huynh muội chứ.
Vương Ngôn Khanh sau khi giải thích chính mình cũng cảm thấy xấu hổ, yên lặng dịch chuyển về phía trước một bước.

Lục Hành ý vị không rõ liếc Vương Ngôn Khanh một cái, cũng không nói chuyện, bảo với chưởng quầy: "Sổ sách ta tạm thời lấy đi, sau khi sử dụng xong ta sẽ cho người trả lại các ngươi."
"Không dám không dám." Chưởng quầy nào dám để Cẩm Y Vệ tới cửa, vội vàng nói, "Bản sổ sách này tiểu điếm không cần đến, không dám làm phiền các đại nhân phải đi một chuyến, đại nhân yêu cầu, cứ tùy tiện cầm đi là được."
Chưởng quầy ngàn ân vạn tạ tiễn Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh ra cửa, nhìn hai người này đi xa, cả người như muốn hư thoát.

Tiểu nhị tránh ở sau quầy, thật cẩn thận hỏi: "Chưởng quầy, đôi giày kia của Lương thái thái có vấn đề gì ạ, vì sao Cẩm Y Vệ lại tới?"
Chưởng quầy giận trừng tiểu nhị một cái, quát lớn: "Việc của Cẩm Y Vệ đại nhân, người như ngươi có thể hỏi sao? Còn không mau đi làm việc!"
Vương Ngôn Khanh cùng Lục Hành đi ra khỏi cửa tiệm, nàng thấy hai bên không có người đứng gần, hạ giọng nói với Lục Hành: "Hạt châu rơi trước cửa phòng Lương Dung là của Lương Văn thị.

Ngày mười sáu ngày đó, không biết vì sao bà ta lại ở trong phòng Lương Dung, khi đi ra viên trân châu ở mũi giày vô ý bị rơi ra.

Lúc ấy trời tối, Lương Văn thị không chú ý tới, kết quả ngày hôm sau bị Lương Phù phát hiện.

Lương Phù sau đó lại đi hỏi Lương Bân, Lương Bân đã nói cho Lương Văn thị, Lương Văn thị cho rằng Lương Phù phát hiện bí mật của bà ta nên mới nổi lên sát tâm.

Lương Phù là nữ quyến, cả ngày hầu như chỉ quanh quẩn trong phòng không ra khỏi cửa, Lương Văn thị không tìm được cơ hội xuống tay, liền trộm y phục của Phùng Lục, để Lương Bân mặc nó giả dạng thành Phùng Lục, còn căn thời gian dẫn người đi bắt gian, để Lương Bân ở trước mặt mọi người đào tẩu, lấy chuyện này vu hãm Phùng Lục cùng Lương Phù thông dâm, mượn quan phủ đao giết người.

Khó trách bà ta cố ý truyền ra tin tức Lương Phù điên rồi, không cho người khác trò chuyện với Lương Phù, còn từ bên ngoài xin bùa trừ tà.

Trừ tà là giả, đóng kín là thật, bà ta sợ Lương Phù đem chuyện của bà ta nói cho người ngoài, cho nên đã đi trước một bước vu khống rằng Lương Phù bị điên."
Lục Hành gật đầu: "Ngọn nguồn vụ án Lương Phù thông dâm hẳn là như vậy.

Nhưng là, còn có một vấn đề, đồ vật trên giày của Lương Văn thị rơi xuống trước cửa phòng Lương Dung, chỉ có thể chứng minh bà ta đã tới phòng Lương Dung, không thể chứng minh là bà ta giết Lương Dung.

Lương Bân giả trang thành Lương Dung ra khỏi phủ, mặc y phục của Phùng Lục mưu hại tỷ tỷ thông dâm, hắn cùng cái hung án này cũng không thoát khỏi quan hệ.

Chỉ là vụ án Lương Dung này, Lương Văn thị cùng Lương Bân một kẻ là thủ phạm chính, một kẻ là đồng lõa, tội danh cùng mức hình phạt cân nhắc đều không giống nhau, nên làm thế nào để xác định hai người này ai là chân chính hung thủ đây?"
Vương Ngôn Khanh nhíu mày, cảm thấy khó giải quyết.

Biểu tình của Lương Văn thị cùng Lương Bân đều không thích hợp, mức độ hiềm nghi không quá chênh lệch, chỉ dựa vào lời nói không phán đoán ra được ai là thủ phạm chính.

Hơn nữa, những suy luận của bọn họ hiện tại đều là suy đoán, nếu muốn định án, còn cần phải có chứng cứ xác thực.
Vương Ngôn Khanh suy nghĩ một hồi, hỏi: "Lương Phù nói buổi tối hôm mười sáu nàng ấy đi tìm Lương Dung, nghe thấy phòng trong có thanh âm rầu rĩ, sau đó Lương Dung bảo nàng ấy trở về.

Có thể khi đó, hung thủ cũng ở trong phòng, cái gọi là Lương Dung đáp lời liệu có phải là hung thủ giả giọng?"
Lục Hành lập tức hiểu Vương Ngôn Khanh đang suy nghĩ cái gì, nói: "Không loại trừ khả năng này.

Nhưng mà, nữ tử hạ giọng, cũng có thể ngụy trang giọng nam nhân một chút.

Chỉ dựa vào một chút đó lại vô pháp xác định hung phạm."
Vương Ngôn Khanh thầm than một tiếng, khuôn mặt nhỏ lại trầm trọng lên.

Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh gục mặt xuống, khóe miệng hơi cong lên, lại nhịn không được cười khẽ, giơ tay nhéo nhéo mặt Vương Ngôn Khanh: "Gấp cái gì, chứng cứ quan trọng nhất của vụ án này còn chưa tìm được đâu."
"Hả?" Vương Ngôn Khanh nghi hoặc, không rảnh để tâm tới hành động không quy củ của Lục Hành, hỏi: "Còn chứng cứ nào nữa?"
Da thịt trong lòng bàn tay mềm mềm trắng sáng như ngọc, xúc cảm rất tốt, Lục Hành bóp thêm mấy cái nữa rồi mới tiếc nuối buông xuống, không nhanh không chậm nói: "Thi thể.

Trong một vụ án mạng, thi thể luôn là vật chứng quan trọng nhất, nếu không tìm thấy được thi thể thì bất luận suy đoán gì cũng đều là suy đoán vô căn cứ."
Vương Ngôn Khanh như có điều suy nghĩ mà gật đầu, ngước mắt, ánh mắt mượt mà đen láy nghiêm túc mà nhìn hắn: "Nhị ca, chúng ta hiện tại có phải đi tìm thi thể của Lương Dung đúng không?"
Bộ dáng nàng ngẩng đầu như vậy cực kỳ giống một con mèo nhỏ mềm mại nhu thuận, lúc này Lục Hành cảm thấy không chỉ tay ngứa mà tâm cũng ngứa.

Lòng bàn tay hắn cọ cọ gương mặt Vương Ngôn Khanh, thất thần nói: "Ta không thể bỏ mặc Khanh Khanh mà đi tìm thi thể được.

Cẩm Y Vệ không nuôi một đám vô dụng, để cho bọn họ đi tìm là được."
Vương Ngôn Khanh nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại vụ án: "Nhưng mà, bên ngoài Bảo Định phủ lớn như vậy, nên đi tìm ở đâu đây?"
Lực chú ý của Vương Ngôn Khanh bị dời đi, Lục Hành có chút không cao hứng, cố ý nói: "Nếu Khanh Khanh cười với ta một cái, ta liền nói cho muội."
Vương Ngôn Khanh giương mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Lục Hành rồi xoay người rời đi.

Lục Hành chạy nhanh đem người giữ chặt, hạ thấp tư thái dỗ dành: "Được rồi, ta không trêu đùa Khanh Khanh nữa.

Yêu cầu của Khanh Khanh, Nhị ca nào có thể cự tuyệt.

Ngày mười bảy đó, Lương Văn thị mang theo nhi tử về nhà mẹ đẻ, Lương Văn thị coi nhi tử như bảo bối, một người thích hưởng thụ như vậy, sao có chuyện không mang theo nô bộc bên người, lại còn để nhi tử đánh xe? Bọn họ hơn phân nửa là đi vứt xác, chỉ cần tra hành tung của bọn họ sau khi ra khỏi thành là có thể biết được thi thể của Lương Dung ở đâu."
Đến bước này rồi, manh mối cơ bản cũng đã tra ra, giờ chỉ còn đi tìm chứng cứ mà thôi.

Lục Hành không có tâm tư ứng phó qua loa với đám người Lương gia, hắn lười quay lại Lương gia, trực tiếp đi Vệ sở, đưa ra lệnh bài của mình ra.

Đám Cẩm Y Vệ ở Vệ sở của Bảo Định phủ nhìn sáu chữ trên lệnh bài, biểu tình đều muốn nứt ra, không bao lâu sau, quan viên lớn nhỏ ở Bảo Định phủ đều tụ tập trước mặt Lục Hành đáp: "Chỉ Huy Sứ, hạ quan không biết ngài đích thân tới Bảo Định phủ, đã có nhiều có chậm trễ.

Không biết, Chỉ Huy Sứ tới Bảo Định là có việc gì chăng?"
Lần trước khi Lục Hành điều tra Phùng Lục cũng vận dụng quan hệ của Cẩm Y Vệ, nhưng khi đó hắn dùng thân phận giả, hiện giờ hắn mới lấy ra khối lệnh bài đại diện cho thân phận của hắn.

Bọn họ đã tiêu hao cả một ngày trời ở Bảo Định phủ, suốt buổi trưa chỉ chạy một vài nơi mà bất tri bất giác trời đã tối rồi.

Lục Hành liếc nhìn bầu trời, nói: "Gió nổi lên rồi, trước an bài một phòng sạch sẽ cho khách, không cần pha trà, đưa nước ấm lại đây."
Quan viên Bảo Định phủ vừa nghe, vội vàng vâng dạ, lập tức đi an bài nơi nghỉ ngơi của Chỉ Huy Sứ.

Sau khi bọn họ rời đi, đám người xung quanh thành thành thật thật rũ mắt, ngẫu nhiên có người không kìm nén được tò mò nhìn trộm Chỉ Huy Sứ, lập tức bị người bên cạnh lôi đi.
Chạng vạng, gió càng lúc càng lớn, hàn khí giống như dao nhỏ lạnh đến thấu xương.

Lục Hành xoay người, đội mũ choàng lên cho Vương Ngôn Khanh, hỏi: "Khanh Khanh, còn lạnh không?"
Vương Ngôn Khanh lắc đầu: "Muội không sao, trước cứ tra án đi đã, tra án quan trong hơn."
Khi Lục Hành giúp nàng kéo áo choàng vô tình đụng tới gương mặt Vương Ngôn Khanh, lạnh buốt một mảnh.

Hắn đưa tay chạm vào ngón tay Vương Ngôn Khanh, quả nhiên, đều lạnh như băng.

Lục Hành nắm lấy tay Vương Ngôn Khanh, dùng tay mình sưởi ấm cho nàng: "Không vội, trước tìm một chỗ sưởi ấm thân thể cho muội đã."
Lục Hành một bên nói, một bên ở trong lòng suy nghĩ, ngón tay Vương Ngôn Khanh lạnh như băng vậy, hoặc là trời sinh thể tính hàn hoặc là thân thể yếu, tóm lại đều phải điều trị.

Xem ra, sau khi trở về hắn phải tìm lang trung cho nàng.
Việc Lục Hành bàn giao, Vệ sở rất nhanh đã làm xong.

Quan viên Bảo Định phủ trong phút chốc đã dọn ra một gian phòng rộng rãi ấm áp, bên trong không nhiễm một hạt bụi, bài trí chu đáo, bảo đảm khiến Chỉ Huy Sứ cảm thấy thư thái hài lòng.

Lục Hành tiến vào lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, đại khái bọn họ cho rằng gian phòng này là để cho Lục Hành dùng nên tất cả bài trí đều thiên về nam nhân, không thấy chút vật dụng nào của nữ tử.

Lục Hành nhíu mày, rất không hài lòng, Vương Ngôn Khanh thấy thế, nhẹ giọng nói: "Nhị ca, nơi này bài trí đơn giản hào phóng, muội rất thích.

Muội có thể ngồi đây một lúc được không?"
Lục Hành trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói với Vương Ngôn Khanh: "Ta nói rồi, muội không cần phỏng đoán sắc mặt của ta."
Vương Ngôn Khanh cúi đầu, tóc xõa dài che đi biểu cảm chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ, dung nhan tựa ngọc bích: "Nào có, là muội thích mà."
Nàng xem biểu cảm của người khác đã thành trực giác, căn bản không phân tách sinh hoạt cùng phá án ra.

Lục Hành ban đầu cảm thấy năng lực này của nàng là được ông trời ưu ái, hiện tại ngẫm lại, nàng đã trải qua cái gì mới có thể mài giũa ra năng lực như vậy?
Hắn tình nguyện nàng không có loại thiên phú này.
Lục Hành không tiếp tục tỏ thái độ nữa, kéo Vương Ngôn Khanh ngồi xuống.

Vệ sở ở địa phương này không có nữ nhân, trong phòng không có lò sưởi, Lục Hành liền dùng tay mình sưởi ấm cho nàng.
Bàn tay Lục Hành so với bàn tay của Vương Ngôn Khanh lớn hơn nhiều, chỉ một tay thôi mà có thể bao trọn hai bàn tay của Vương Ngôn Khanh, hơn nữa hắn hàng năm đều tập võ, thân thể cường kiện, lòng bàn tay luôn ấm áp, đối lập với bàn tay lúc nào cũng lạnh như băng của Vương Ngôn Khanh.

Ngón tay Vương Ngôn Khanh cuộn tròn trong lòng bàn tay Lục Hành, chỉ cần cử động một chút là có thể chạm vào bàn tay ấm áp khô ráo của hắn, nàng lặng lẽ cảm thụ hơi ấm từ lòng bàn tay thô ráp của Lục Hành, trong lòng bất tri bất giác sinh ra tham luyến.
Cẩm Y Vệ xuất hiện đưa bản ghi chép tới, Lục Hành một tay nắm Vương Ngôn Khanh, một cái tay khác từ tốn lật bản ghi chép xem, nhìn một lát sau, nói: "Đi Mãn thành lục soát toàn bộ núi ở đó, tra ven đường thôn, xem có ai gặp qua xem ngựa Lương gia không."
Bên ngoài tấm bình phong, Cẩm Y Vệ lĩnh mệnh, bước chân nhanh nhẹn hữu lực, nháy mắt biến mất.

Chờ cửa phòng đóng lại, Vương Ngôn Khanh hỏi: "Nhị ca, huynh là thế nào mà xác định được thi thể ở Mãn thành?"
"Nhà mẹ đẻ Lương Văn thị ở Thanh Uyển, bà ta lại ra khỏi thành từ cửa bắc.

Thanh Uyển ở phía nam Bảo Định, gần nhất cũng không phải ngày lễ tết, cũng không có chuyện cửa thành hỗn loạn, bà ta hà tất phải đường vòng như vậy? Phía bắc Mãn thành có núi hoang, vô cùng thích hợp để vứt xác, bà ta hẳn là đi Mãn thành."
Vương Ngôn Khanh gật đầu, nàng do dự một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, huynh không đi ra ngoài sao?"
Lục Hành khép lại bản ghi chép lại, nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Muốn đuổi ta đi?"
"Không phải." Vương Ngôn Khanh cắn môi, sắc mặt nàng tái nhợt như tuyết, bờ môi nhạt cơ hồ không có huyết sắc, ngoan ngoãn nhẹ nhàng nói: "Muội sợ vì muội mà làm chậm trễ chính sự của Nhị ca."
Bên ngoài đều đang tìm kiếm thi thể Lương Dung, mà Lục Hành lại ở chỗ này với nàng, quan sai lui tới đều có thể nhìn thấy.

Vô luận thế nào đều khiến với con đường làm quan của Lục Hành mang thanh danh không tốt, Vương Ngôn Khanh sợ bởi vì bản thân mình mà làm liên lụy Lục Hành.
"Haiz, tính tình thận trọng này của muội thật là, khi nào mới có thể tốt đây." Lục Hành tựa hồ than một tiếng, càng thêm nắm chặt cánh tay thon dài mảnh khảnh của Vương Ngôn Khanh, nói: "Chuyện của muội, sao lại không phải là chính sự chứ? Những nữ tử khác hay làm nũng, làm bộ làm tịch, hơi có chuyện gì không như ý liền tỏ thái độ, muội ngược lại thì hay rồi, lúc nào cũng quan tâm để ý suy nghĩ của người khác.

Muội không nên lúc nào cũng phải tỏ vẻ hiểu chuyện, hãy đem bản thân mình đặt tới vị trí trung tâm."
Trong đầu Vương Ngôn Khanh xẹt qua một đoạn hình ảnh, nàng phảng phất nghe được có người nói với nàng: "Khanh Khanh, muội nên hiểu chuyện." Lại không thấy rõ khuôn mặt của người đó.

Nàng cau mày, khó hiểu nói: "Nhưng mà, Nhị ca không phải vẫn luôn nhắc ta phải hiểu chuyện sao?"
Lục Hành khẽ ngẩn ra, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Vương Ngôn Khanh, sau đó lại nở nụ cười nhàn nhạt: "Con người vẫn luôn thay đổi, hiện tại ta thay đổi chủ ý.

Khanh Khanh, có phải muội lại nhớ được cái gì rồi đúng không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui