Cẩm Y Sát


Giấc ngủ sẽ khiến bản thân đỡ mệt, nhưng một giấc ngủ này, Vương Ngôn Khanh lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Khi nàng tỉnh lại, màn trướng rủ bốn góc, không gian yên tĩnh không một tiếng động.

Ngoài cửa sổ gió không ngừng thổi, nàng không phân biệt được bây giờ là giờ nào.
Vương Ngôn Khanh nhớ rõ sau khi nàng uống thuốc liền thiếp đi ở trên trường kỉ, không biết khi nào lại chạy tới trên giường.

Cảm giác ấm áp từ chiếc chăn mang lại vô cùng chân thật, dưới lòng bàn chân còn có bình nước nóng, không biết là bởi vì ấm áp hay là bởi vì dược hiệu mà Vương Ngôn Khanh không còn cảm thấy đau đớn trong bụng nữa, nhưng trên người nàng lại có một tầng mồ hôi mỏng, tứ chi bủn rủn vô lực giống như bị rót chì.

Nàng trở mình, che lại bụng nhỏ, chậm rãi ngồi dậy.
Nàng cho rằng trong phòng không ai, cũng không cố tình thu liễm động tác, không nghĩ tới nàng mới vừa ngồi dậy, bên ngoài màn trướng liền vang lên tiếng bước chân.

Vương Ngôn Khanh lắp bắp kinh hãi, lúc này màn trướng màu trầm hương bị người bên ngoài vén lên, ánh nến ở góc phòng lung lay, một bóng dáng từ trên cao phủ lên người Vương Ngôn Khanh.
Không biết có phải vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc không kịp phản ứng, Vương Ngôn Khanh theo bản năng làm ra tư thế phòng ngự, cảnh giác nhìn đối phương.

Hắn đứng ở trước trướng, thân ảnh cao lớn đầy tính áp đảo, tư thế cúi đầu, trông vừa cường thế lại vừa tràn ngập tính công kích.
Ánh mắt Lục Hành xẹt qua cánh tay căng thẳng của Vương Ngôn Khanh, cười nói: "Sao vậy, vừa ngủ một giấc dậy lại trở nên không quen biết Nhị ca hả?"
Vương Ngôn Khanh tựa hồ lúc này mới nhớ ra, đúng vậy, đây là Nhị ca, nàng khẩn trương cái gì? Nàng giơ tay, vỗ vỗ trán, không biết cái đầu óc này của mình mỗi ngày suy nghĩ cái gì nữa.
Vương Ngôn Khanh một bên tự trách, một bên vội vàng nói: "Nhị ca, sao lại là huynh?"
Lục Hành tựa như không để ý tới sự xa cách vừa rồi, hắn vén màn trướng, tự nhiên ngồi vào trước giường, hoàn toàn không cảm thấy chuyện huynh muội trưởng thành lại có khoảng cách gần như vậy là không đúng.

Hắn kéo tay Vương Ngôn Khanh, thử độ ấm trên trán nàng, vui mừng nói: "So ban ngày thì khá hơn nhiều.

Ai, sao muội có thể ngủ một giấc lâu đến vậy chứ.

Muội cũng thật là, dám hạ thuốc cho chính mình."
Ánh mắt Lục Hành nặng nề khóa chặt lấy nàng, ngữ khí cười như không cười, ánh mắt tràn đầy tính công kích.

Từ khi Vương Ngôn Khanh bị mất trí nhớ tới nay, trong ấn tượng của nàng, Nhị ca vẫn luôn ôn nhu mỉm cười, muốn gì được đó, đây là lần đầu tiên nàng thấy Lục Hành dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.

Vương Ngôn Khanh giống như đứa trẻ phạm sai lầm gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Do muội không có biện pháp khác."
Nàng ngoan ngoãn nhận sai, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nàng tựa như đã quen làm chuyện này, trước kia Nhị ca cũng không để ý, hôm nay sao lại chuyện bé xé ra to vậy chứ? Vương Ngôn Khanh am hiểu nhận biết được kẻ nói dối, nhưng bản thân nàng lại không thành thạo chuyện này, Lục Hành liếc mắt một cái liền nhận ra được nàng không cho rằng vấn đề này nghiêm trọng.


Lục Hành càng tức giận liền càng tỏ ra bình thản, hắn không lên tiếng, duỗi tay chạm vào chăn gấm: "Còn đau không?"
Vương Ngôn Khanh hoảng sợ, vội bắt lấy tay Lục Hành.

Lục Hành ngẩng đầu, thế nhưng lại dùng ánh mắt điềm nhiên vô tội nhìn nàng.

Vương Ngôn Khanh cắn môi, trong lòng hoảng loạn, quẫn bách lại bất đắc dĩ: "Nhị ca, huynh làm cái gì vậy?"
Vào lúc sáng sớm, sau khi nàng uống thuốc xong liền trực tiếp lăn ra ngủ, cũng không có đổi áo ngủ, trên người còn mặc y phục ngày hôm qua.

Nhưng kể cả như vậy, hiện tại nàng cũng nằm ở phía dưới cái chăn, Lục Hành sao có thể trực tiếp xốc chăn lên chạm vào bụng nàng?
Đôi mắt Lục Hành trong vắt, ra vẻ đương nhiên nhìn Vương Ngôn Khanh, nói: "Ở cùng Nhị ca lâu nay còn kiêng dè cái gì? Chúng ta trước kia thường xuyên như vậy."
Đối diện với ánh mắt này, Vương Ngôn Khanh cảm thấy dường như nàng đã suy nghĩ nhiều.

Nàng nhíu mày, hoài nghi hỏi: "Thật không?"
Lục Hành gật đầu: "Đương nhiên là thật.

Muội đã quên mất khi còn nhỏ chúng ta ở bên nhau đọc sách tập võ, giữa trưa chúng ta lưu tại trong viện phụ thân ta dùng cơm, sau khi ăn xong nếu có thời gian, chúng ta liền ở chung một chỗ nghỉ ngơi.

Lúc đó muội mới mười tuổi, còn ngủ chung giường với ta đấy."
Nghe cách nói chuyện của Lục Hành, Vương Ngôn Khanh ẩn ẩn cảm thấy dường như có chuyện như vậy thật.

Nàng thả lỏng vai, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng khi Nhị ca chạm vào bụng nhỏ của nàng: "Nhưng mà lúc ấy vẫn còn nhỏ, hiện tại chúng ta đều đã trưởng thành mà."
Phó Đình Châu và Vương Ngôn Khanh chỉ hơn kém nhau ba tuổi, khi đó Vương Ngôn Khanh mười tuổi trong khi Phó Đình Châu cũng chỉ mười ba tuổi, cũng được tính là mấy đứa nhóc choai choai, Phó Việt lại ngựa chiến cả đời, tính tình cẩu thả.

Trong mắt Phó Việt, hai đứa nhóc này căn bản không có gì khác nhau, sau bữa cơm trưa trực tiếp để Phó Đình Châu cùng Vương Ngôn Khanh cùng nhau nghỉ ngơi.

Nhưng vấn đề là, Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh hơn kém nhau năm tuổi, năm ấy Vương Ngôn Khanh chỉ mới mười tuổi mà hắn đã mười lăm tuổi rồi, trưởng bối trong nhà lại hay để ý, sẽ không để hai thiếu nam thiếu nữ cùng giường mà ngủ như vậy.

Nếu Vương Ngôn Khanh cẩn thận ngẫm lại, có thể phát giác ra trong đó có chỗ không thích hợp.
Nhưng Vương Ngôn Khanh lại tín nhiệm Nhị ca, chuyện mà Nhị ca vừa kể, nàng mơ hồ cảm thấy bóng dáng đó giống như Nhị ca vừa kể, liền tự nhiên tiếp thu, cũng không cố gắng nghiên cứu thêm.

Lục Hành ỷ vào việc Vương Ngôn Khanh nghĩ không ra, bẻ cong sự thật lung tung, nhưng sau khi đã lừa gạt Vương Ngôn Khanh, hắn cũng không cảm thấy cao hứng, ngược lại trong lòng xuất hiện một đốm lửa vô danh.
Bất luận hắn có biên soạn kịch bản hoàn mỹ thế nào thì người kia cũng không phải hắn, mà là Phó Đình Châu.

Trong gia đình bình thường, nam hài mười ba tuổi có lẽ còn không hiểu sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng nam hài trong thế gia quý tộc thì lại khác, mười ba tuổi những gì cần hiểu đều đã hiểu, nếu cha mẹ quản không nghiêm, nói không chừng hài tử đều có thể làm ra chuyện đó.

Phó Đình Châu cùng Lục Hành đều xuất thân từ gia tộc sĩ quan, từ nhỏ đều ở cùng đám nam nhân mà lớn lên, nếu nói nam tử mười ba tuổi đối với hiểu biết về nam nữ là một tờ giấy trắng, đừng nói Lục Hành, chỉ sợ ngay cả Phó Đình Châu cũng không tin.

Phó Đình Châu dưới loại tình huống này còn cùng phòng ngủ trưa với Vương Ngôn Khanh, Lục Hành không cần nghĩ có thể đoán được lúc ấy trong đầu Phó Đình Châu suy nghĩ cái gì.
Đốm lửa trong lòng Lục Hành càng lúc càng cháy dữ dội, ban ngày hắn vừa mới thay Phó Đình Châu chịu một trận mắng, buổi tối còn phải ôn lại ký ức ấm áp ngày thường của Phó Đình Châu với Khanh Khanh, đúng là gặp quỷ mà.

Lục Hành tưởng tượng như vậy, càng thêm không muốn ủy khuất chính mình, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Lớn rồi, muội liền không phải là muội muội của ca ca? Không phải đã nói muốn ở lại Lục gia bồi ca ca sao, thế nào mà ngay cả việc này cũng không tin nổi Nhị ca?"
Vương Ngôn Khanh đỏ mặt, trước sau vẫn cản tay Lục Hành, trong lòng cảm thấy khó có thể chống đỡ: "Muội nói khi nào?"
"Vậy bây giờ muội muốn thế nào?" Lục Hành ngồi ở mép giường, lòng bàn tay xoa bóp ngón tay dài mảnh khảnh của Vương Ngôn Khanh, chậm rãi hỏi: "Trong mộng muội ồn ào không cho Nhị ca cưới vợ.

Những điều Khanh Khanh muốn, từ trước đến nay Nhị ca đều không thể cự tuyệt.

Nhưng mà để hồi đáp lại, Khanh Khanh có phải cũng nên ở lại?"
Vương Ngôn Khanh ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới bản thân mình trong mộng lại có thể nói loại lời nói này.

Mà Lục Hành không đợi nàng trả lời, trực tiếp thay nàng đồng ý, cúi người dùng đốt ngón tay chạm vào khuôn mặt nàng: "Muội xem, mặt vẫn là rất lạnh.

Lần này ta không truy cứu việc này nữa, nhưng không có lần sau.

Về sau, không được phép tự dùng dược như vậy nữa."
Rốt cuộc thì Lục Hành đã khiến cho vô số triều thần nghe danh Diêm Vương sống của Cẩm Y Vệ mà sợ mất mật, những lời nói này hắn nói với tiết tấu nhanh, có lên giọng và nhấn giọng, ý vị thong dong nhưng cường thế, Vương Ngôn Khanh không tự chủ được mà bị lời nói của hắn dẫn dắt.

Vương Ngôn Khanh rũ mắt, khẽ gật đầu, thần thái ngoan ngoãn lại đáng thương.

Lục Hành không tiếp tục chạm vào bụng nhỏ của Vương Ngôn Khanh nữa, mọi việc mà làm căng quá lại hóa dở, phải căng giãn với độ vừa phải mới làm được lâu dài, hắn vỗ mu bàn tay Vương Ngôn Khanh, đứng lên nói: "Muội đã hôn mê suốt một ngày, ngươi vốn đã suy yếu hư nhược, nay lại không ăn uống gì thân thể sao chịu nổi.

Ta cho người phân phó đồ ăn, mau đi xuống ăn chút đi."
Nói xong, hắn liền buông màn trướng, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi ra còn giúp Vương Ngôn Khanh kéo lại tấm bình phong.

Một phen này, hắn đều ra vẻ quân tử lại chu đáo săn sóc, Vương Ngôn Khanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thay đổi y phục, sau đó chỉnh sửa lại dung nhan rồi mới đi ra ngoài tấm bình phong.
Chờ đến lúc Vương Ngôn Khanh bước ra, trên bàn đã dọn xong đồ ăn.

Nàng đảo qua gian phòng, phát hiện thư phòng bày biện nhiều đồ trang trí, trên đèn còn được dán giấy che lại, đem hơn phân nửa ánh đèn vây ở phía sau.


Cách đồ trang trí, mơ hồ có thể thấy được trên án thư chất đầy hồ sơ, đồ trên gác bút còn đặt bút lông ở trên.
Trong lúc nàng hôn mê, Lục Hành vẫn luôn ở chỗ này lật xem hồ sơ? Khi Vương Ngôn Khanh tỉnh lại, nàng còn cho rằng trong phòng không ai ở đây.

Trong lòng Vương Ngôn Khanh băn khoăn, nói: "Nhị ca, huynh có chuyện bận rộn, sao không đổi một gian phòng khác?"
Lục Hành là Chỉ Huy Sứ, đại bộ phận cần phải xử lý là quân vụ, thường xuyên phải triệu người vào hỏi chuyện.

Có Vương Ngôn Khanh ở đây, đừng nói gọi người tiến vào, Lục Hành ngay đến việc lật sổ con cũng không tiện.

Lục Hành ngồi xuống, đỡ tay áo múc bát canh thang, nhẹ giọng nói: "Một mình muội ngủ ở chỗ này, sao ta có thể yên tâm rời đi?"
Vương Ngôn Khanh ngồi xuống bên cạnh Lục Hành, cảm thấy vô cùng mơ hồ: "Nhưng mà, trong kinh thành huynh còn có nhiều việc như vậy, lại bởi vì muội ngủ mà để chậm trễ một ngày......"
"Không cần nóng vội." Lục Hành ngắt lời Vương Ngôn Khanh nói: "Trong lúc muội ngủ, kinh thành đến truyền lời, nói không cần phải vội vã trở về.

Muội có thể ở chỗ này an tâm điều dưỡng, đợi thân thể khôi phục, chúng ta lại hồi kinh."
Vương Ngôn Khanh ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Thật ạ?"
Lục Hành gật đầu: "Ừ."
Kỳ thật sao có thể chứ, vụ án tham ô là hoàng đế giao cho hắn, nếu hắn không tra, kinh thành còn có ai dám đắc tội thủ phụ, thứ phụ môn sinh? Buổi sáng hôm nay, Lục Hành vốn định vội vã hồi kinh, sau lại nghe thấy những lời lang trung chẩn bệnh cho Vương Ngôn Khanh, đành phải tạm thời hủy bỏ hành trình.
Lang trung đã trịnh trọng nói vậy, Vương Ngôn Khanh cung hàn nghiêm trọng, không thể lại tiếp tục chịu lạnh hấp thụ hàn khí, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sinh con nối dõi.

Từ Bảo Định đến kinh thành trời đông giá rét, ngồi xe ngựa phải đi mất một ngày rưỡi, Lục Hành không thể tự thuyết phục bản thân mình rằng, nàng ở trên đường sẽ không bị liên luỵ.
Con nối dõi đối với nữ tử mà nói là cực kỳ quan trọng, cơ hồ sẽ quyết định số phận sau này của nữ tử.

Vương Ngôn Khanh xác thật không phải muội muội hắn, hắn cũng dự đoán được về sau bọn họ có thể sẽ phải trở mặt thành thù, nhưng, hắn không thể bởi vì lợi ích của bản thân mà phá hủy cả một đời của nữ tử được.
Nàng về sau sớm hay muộn đều phải gả cho người khác, bất luận gả cho Phó Đình Châu hay là một người nào đó, nếu về sau nàng không thể sinh hài tử, cả đời này sẽ vô cùng khổ sở.

Lục Hành tự nhận mình không phải là người tốt, nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, mặc dù trả thù Phó Đình Châu, cũng không nên dùng cách làm này.
Lang trung nói nguyệt sự của nàng nếu điều dưỡng tốt, đại khái qua hai ba năm sẽ khỏi.

Hai ba năm không tính là lâu, làm việc chậm trễ hắn có thể đi cầu tình với hoàng đế, nhưng nàng lại không có thân thể thứ hai.

Cho nên, Lục Hành hủy bỏ kế hoạch hồi kinh.

Từ đó, vụ án Lương Dung cũng không cần gấp gáp, có thể chậm rãi thẩm vấn.
Ánh mắt Lục Hành trấn định, ngữ khí tùy ý, Vương Ngôn Khanh liền cho rằng hắn không gấp gáp thật.

Nàng thở phào một cái, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra cười: "Vậy là tốt rồi.

Muội còn tưởng rằng muội lại làm Nhị ca bị chậm trễ......"
Lục Hành đem bát sứ trong tay đặt tới trước người Vương Ngôn Khanh, chậm rãi nói: "Không cần lo lắng cho ta.


Muội cứ bị đau như vậy cũng không phải việc hay, ta đã cho người đi sắc thuốc, vẫn luôn đặt ở trên bếp.

Vốn dĩ giữa trưa nên uống, nhưng muội chưa tỉnh, ta đành phải để cho bọn họ đổ lại đun tiếp.

Muội cứ ăn cơm trước đã, ăn xong rồi thì uống thuốc."
Vương Ngôn Khanh theo vô ý thức bưng lấy bát thuốc Lục Hành đưa qua, nhất thời không biết nên kinh ngạc bởi canh thang này thế nhưng lại là Lục Hành đích thân múc cho nàng, hay nên kinh ngạc bởi Lục Hành chuẩn bị thuốc cho nàng: "Thuốc gì ạ?"
Lục Hành liếc nàng liếc mắt một cái, trong mắt lóe lên tia sáng tối tăm, ý cười hời hợt: "Thế nào, sợ Nhị ca hại muội? Yên tâm, thuốc này ta đã tra qua, đây là phương thuốc điều dưỡng."
Vương Ngôn Khanh sau khi tỉnh lại đã liên tục bị chấn kinh, nàng cho rằng tới nguyệt sự bị dưỡng huynh đụng vào đã đủ xấu hổ rồi, không nghĩ tới ca ca còn nấu thuốc cho nàng.

Coi như huynh muội tình cảm tốt, thì có một số việc cũng cần phải riêng tư chứ?
Lúc này Lục Hành vẫn ngồi bên cạnh nàng, đốc xúc nàng ăn cơm, sau đó sai người đưa bát thuốc lại đây, tự mình nhìn nàng uống.
Vương Ngôn Khanh không sợ uống thuốc, nhưng nàng tưởng tượng đến này công hiệu của bát thuốc cùng việc nấu ra nó như thế nào, liền cảm thấy như có gai ở sau lưng.

Nàng tự lừa mình dối người mà không thèm nghĩ tới trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra cái gì, nhưng đối diện với ánh mắt chăm chú của Lục Hành, nàng liền đem bát thuốc toàn bộ uống cạn.
Lang trung hẳn là đã cân nhắc tới việc nữ tử uống thuốc nên đã điều chỉnh phương thuốc, khẩu vị cũng không tính đắng.

Nàng mới vừa buông bát, Lục Hành liền cầm một quả mứt, đưa tới bên miệng Vương Ngôn Khanh.
Bàn tay này rõ ràng không phải bàn tay của người đọc sách, thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, nhìn là có thể cảm giác được sức lực.

Vương Ngôn Khanh nhẹ nhàng liếc nhìn Lục Hành một cái, khẽ há mồm, cắn mứt.

Nàng cố tình làm động tác nhẹ nhàng, nhưng môi vẫn như có như không, cọ phải đầu ngón tay Lục Hành.
Vương Ngôn Khanh ngậm lấy miếng mứt ngọt lịm, nghĩ thầm Nhị ca gần đây càng ngày càng bà mụ, uống thuốc còn phải dùng mứt.

Lục Hành thu hồi tay, ngón tay bất động thanh sắc mà vuốt ve đầu ngón tay, chính là chỗ cánh môi Vương Ngôn Khanh vừa chạm.
Vương Ngôn Khanh uống xong thuốc mới biết được bản thân mình đã ngủ rất lâu, trời bên ngoài đã tối rồi.

Lục Hành gọi người tiến vào thu thập bát đũa, Vương Ngôn Khanh ở bên trong uống trà, súc vị ngọt trong miệng, lúc này một Cẩm Y Vệ vội tiến vào, ôm quyền nói: "Chỉ Huy Sứ."
Lục Hành đi tới cửa, ý bảo hắn quá bên này nói.

Cẩm Y Vệ hạ giọng, nhanh chóng ở bên tai Lục Hành nói gì đó.
Vương Ngôn Khanh tựa hồ cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn Lục Hành.

Lục Hành nghe xong, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.
Cẩm Y Vệ thoạt nhìn cũng vô cùng nôn nóng, mắt trông mong nhìn Lục Hành: "Chỉ Huy Sứ, hiện tại làm sao bây giờ?"
Vương Ngôn Khanh buông chung trà, đứng dậy hỏi: "Nhị ca, có chuyện gì vậy?"
Lục Hành liếc nhìn Vương Ngôn Khanh, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ, nói: "Lương Văn thị tự sát."
Đôi mắt Vương Ngôn Khanh trợn to, trong lòng bỗng chốc căng thẳng: "Tự sát?"
"Đúng vậy." Lục Hành nhàn nhạt gật đầu, nói, "Hơn nữa, trước khi bà ta chết lưu lại huyết thư, khai nhận tất cả hành vi phạm tội của mình.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận