Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta


Thẩm Yến cũng không phải là hoàn toàn vu vơ đưa Lưu Linh đi chơi, đưa nàng đi dạo cũng không khác biệt lắm, hắn đề xuất một chỗ rồi dẫn theo nàng, sau khi đến một thôn, Lưu Linh mới nhận ra Thẩm Yến định ghé vào xem thử những người tị nạn gặp trên đường trước đây, Từ lão tướng quân có sắp xếp họ như lời ông ta nói không?
Chỉ là tiện đường lướt qua thôi, Lưu Linh cũng không so đo chuyện này với Thẩm Yến, trước đây hắn cũng không để ý đến nàng bây giờ dẫn nàng đi chơi, nàng liền vui vẻ.
Chẳng qua là Thẩm Yến bản thân lại không có hứng thú vui đùa.
Đầu làng có cây lộc vừng to già cành ngang, bên cạnh là thanh niên tựa dưới gốc cây ngao ngán, một đám trẻ xúm lại chỗ đoán đá, ồn ào cãi nhau, Lưu Linh chăm chú nhìn nửa ngày, liền tham gia trò chơi với đám trẻ con này, thấy tỷ tỷ xinh đẹp muốn đến chơi, đám trẻ nhiệt tình hoan nghênh.
Sau khi chơi vài ván, Lưu Linh thấy thú vị, liền mời Thẩm Yến cùng chơi.
Lưu Linh ân cần thiện dụ "Thẩm đại nhân, đừng cô đơn như vậy, chơi cùng một ván không.."
Thẩm Yến cười sờ sờ đầu của nàng, "Trò chơi này không thích hợp với ta, ngươi chơi đi."
"Tại sao không thích hợp với ngươi? Ngươi còn chưa chơi qua!"
Thẩm Yến thấy vậy dứt khoát thực hành cho nàng xem, chân trên mặt đất phủi mờ đi một nơi, ngồi xổm xuống nhặt một vài viên đá, ném cho Lưu Linh, Lưu Linh đưa ra quanh lưng vòng vo, vườn vươn tay, Thẩm Yến ngay lập tức nói: "Ba cái."
Lưu Linh khẽ xòe lòng bàn tay ra: Quả nhiên ba cái.
Một lần nữa, thậm chí khi Lưu Linh còn chưa kịp xoay người, Thẩm Yến đã đưa ra câu trả lời, "Một cái."
Lưu Linh trừng mắt nhìn hắn.
Nàng lại một lần nữa tay trái phải đạo lộn, tưởng rằng mình thật hay ho, nhưng Thẩm Yến lại đoán được, "Không có cái nào."
"..

Ngươi thật sự không thích hợp chơi trò này." Lưu Linh thở dài, nàng đã quên giác quan của Thẩm Yến mạnh như thế nào rồi.

Mỗi động tác phát ra âm thanh, mỗi điểm, người khác không nhìn ra nhưng trong mắt Thẩm Yến đầy sơ hở.
Một người phụ nữ bên cạnh đang rung quạt tận hưởng bóng râm cũng không thể chịu đựng được nữa, "Chơi với trẻ con, nghiêm túc như vậy làm gì.

Công tử thật lợi hại, chỉ cần lừa được đứa trẻ là được."
Thẩm Yến khẽ nói: "Ta không dùng loại chuyện này để lừa gạt người."
Lưu Linh kỳ quái, "Hắn tại sao lại phải gạt người?"
"..."
Người phụ nữ lắm miệng này không nói nên lời với mạch não của hai người này, những người sống tỉnh táo và lý trí với trái tim mạnh mẽ không thể hiểu được những người bình thường như họ.
Ngươi xem, Trường Nhạc Quận chúa ngày thường trầm mặc không thể tự kiềm chế, nhưng nàng có thể chịu đựng chống đỡ nhiều năm như vậy, còn có thể đi thích một người, trái tim nàng không thể nghi ngờ là rất cường đại.
Thế là Lưu Linh tự mình đi chơi trò chơi với bọn trẻ, mặc kệ Thẩm Yến.
Thẩm Yến đứng dưới gốc cây, hái một vài cành liễu, tùy ý làm một ít đồ chơi nhỏ, từ trong góc liếc nhìn Lưu Linh: Trông nàng lãnh đạm như một khối băng, nét mặt không ôn hòa khi nói chuyện với ai, bỡi vậy người ta thường đánh giá nàng khó gần, khó hòa hợp với ai? Lưu Linh có tính khí nóng nảy, nhưng trừ khi ngươi chạm vào nòng súng hoặc chạm vào tâm tư nhạy cảm của nàng, dưới hoàn cảnh bình thường nàng cũng không khó nói chuyện lắm.

Người khó nói chuyện thực ra là Thẩm Yến, nhưng mọi người thường cho rằng hắn là người nguyên tắc, không phải hắn không dễ hòa thuận.
Nhìn Lưu Linh bây giờ, vẫn tham gia trò chơi trẻ con mà mặt không biểu cảm, cau mày nghe quy cách chơi, dáng vẻ này rất đáng yêu.

Năm mười lăm tuổi, hắn đã gia nhập Cẩm Y Vệ, chăm chỉ làm việc, có mục tiêu rõ ràng và nỗ lực hết mình, còn Lưu Linh mười lăm tuổi..

nàng lại đang làm gì vậy? Hẳn là chịu không ít đau khổ, sống như vậy không hạnh phúc.
Đến cùng là đã trải qua chuyện gì lại có thể biến một tiểu cô nương nhỏ trở thành như bây giờ?
Thẩm Yến không có hứng thú kiểm tra, cho dù trở về Nghiệp Kinh cũng sẽ không chủ động chỉnh lý hồ sơ của Lưu Linh, chỉ làm theo những gì mình cho là đúng, đối với Lưu Linh cũng vậy.
Trong một buổi chiều như vậy lại lãng phí thời gian ở đây, nhưng nhìn Lưu Linh thỉnh thoảng bộc lộ những cảm xúc nữ tính đáng có ở độ tuổi của mình, Thẩm Yến cho rằng điều đó rất đáng giá.
Thời gian nhàn rỗi kéo dài không được bao lâu, đột nhiên hai vị Cẩm Y vệ xuất hiện bên cạnh Thẩm Yến, báo cáo tiến triển cho hắn, "Thẩm đại nhân, thuộc hạ đã xác định được ai đã ám sát Cẩm y vệ, có thể có liên quan đến Lục gia, mà Từ gia..

Từ lão tướng quân không quan tâm đến chính vụ, bên này Ninh Châu không có dấu vết, cũng không biết gì về chuyện đó, những sát thủ có dấu vết của Từ gia đã được thuộc hạ xác minh là đã qua tay Từ cô nương.

Nếu Từ gia thực sự tham gia ám sát, người chịu trách nhiệm có thể chính là Từ cô nương."
La Phàm than thở, "Vân Dịch là người của Lục gia.

Vào kinh luận tội có thể gây bất lợi cho Lục gia, điều này cũng có thể hiểu được.

Nhưng Từ Thời Cẩm, nữ nhân này có gì liên quan đến? Từ gia trước nay luôn tự giữ mình, nàng, nàng phía trên người kia cũng không có ân oán gì với Cẩm Y vệ."
Thẩm Yến nghe bọn họ báo cáo, thỉnh thoảng vẫn nhìn Lưu Linh ngồi xổm chơi đùa
La Phàm chú ý tới ánh mắt của hắn, nhìn theo hồi lâu, hai mắt sáng lên, "Đại nhân, có muốn nhờ công chúa giúp đỡ không? Vấn đề nằm ở Từ cô nương.

Nếu công chúa và người có quan hệ tốt như vậy, hỏi thăm một chút tin tức thì rất thuận tiện, nàng đã ở cùng chúng ta lâu như vậy.." Thẩm Yến bình tĩnh liếc nhìn hắn, như có trụ Thiên Sơn đè xuống, La Phàm kinh hãi đến mức thở không ra hơi, đành phải ngậm miệng lại.
"Ngươi trở về trước đi, tự ta có an bài riêng." Thẩm Yến phái.
Hai người Cẩm Y vệ nhìn nhau, đương nhiên tuân lệnh Thẩm đại nhân vô điều kiện.
Khi Cẩm Y Vệ thần bí đột nhiên xuất hiện và rời đi không thể giải thích được, những người trong thôn đang ngồi hóng mát đều ý thức được nên cách Thẩm Yến xa hơn một chút.

Luôn cảm thấy người thanh niên này có một thế lực cường đại, và đó không phải là điều họ nên tiếp xúc gần.
Chạng vạng chiều tối khói bếp lờ mờ, mặt trời đỏ lặn, vài đứa trẻ được người lớn gọi về ăn cơm, khói làng như sương mù dày đặc, từng nhà, từng người, chim mỏi về tổ, mọi người đã về nhà.

Nơi này trông giống như một thiên đường.
Lưu Linh đi tới chỗ Thẩm Yến dưới tàng cây, hắn vươn tay buộc chặt một cái mũ rơm bện trên đầu nàng.
"Cho ta?" Lưu Linh nhận lấy, vuốt ve rồi chậm rãi nói, "Thẩm đại nhân hai tay thường chỉ dùng đánh đánh giết giết? Đột nhiên lại làm chuyện giản dị ân cần với ta như vậy, ta cảm thấy sợ hãi."
"Cái này lần đầu ta cho ngươi."

"..

Thẩm đại nhân, ngươi có phải là hỏi ta về tín vật định ước sao?" Lưu Linh nghiêm túc hỏi, nàng cau mày tự hỏi, đúng vậy, Thẩm Yến thật ra đã cho nàng rất nhiều thứ, một cái vòng tay, một bé heo đã chết a, lúc đi dạo phố còn mua cho nàng một chiếc trâm, cộng thêm chiếc mũ rơm hiện tại..

Nàng đại ý bất cẩn đến mức chưa bao giờ tặng Thẩm đại nhân thứ gì.
"Ngươi suy nghĩ nhiều, chú ý đường đi dưới chân, đừng ngã." Thẩm Yến khoát tay.
Lưu Linh nhướng mày: Thẩm Yến thái độ này..

chính là.
Nàng đi vài bước, ôn nhu nói: "Ta kỳ thật đã sớm tặng cho ngươi, ta cho ngươi tất cả của ta, thật là một món quà quý giá, là ngươi không muốn mà thôi."
"..."
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Yến, Lưu Linh đột nhiên bật cười, nàng vươn tay muốn dắt hắn, tại hắn ánh mắt lặng lẽ nhìn qua, đôi mắt của nàng lại nhìn con đường bằng phẳng phía trước, "Ngươi đang gặp rắc rối sao? Ta có thể đi gặp Từ Thời Cẩm hỏi thăm chút tin tức, tuy rằng nàng ta thông minh, nhưng ta cũng không ngốc.

Luôn có một số chuyện nàng sẽ không tiết lộ cho người khác biết, có thể không cẩn thận mà sẽ nói cho ta nghe."
Thẩm Yến chậm rãi đi tới, lúc chiều Cẩm Y vệ báo cho hắn, hiển nhiên Lưu Linh cũng đã nghe được hắn nói gì.
Nàng làm sao lại có thể nghe được?
Thẩm Yến suy nghĩ một chút, trong lòng đột nhiên lúng túng: La Phàm lúc này đang đứng ở đó, khéo léo nhất thời giọng nói dễ dàng truyền tới Lưu Linh, nhưng Thẩm Yến lúc đó lại không quan tâm, đem tầm mắt chú ý tới Lưu Linh, cũng không để ý La Phàm động tác nhỏ.
La Phàm sùng bái Thẩm Yến, coi Thẩm Yến là anh hùng, còn cho rằng Trường Nhạc quận chúa không xứng với Thẩm Yến nên luôn dùng một số thủ đoạn nhỏ, Lưu Linh cao ngạo, cũng không thèm để ý tới hắn.

Thẩm Yến cho rằng hắn còn trẻ người non dạ, trãi qua một thời gian sẽ tốt.

Hắn không thể nói là khoan dung với thuộc hạ nhưng cũng không gọi là hà khắc, Thẩm Yến từ trước đến nay luôn khắc nghiệt với chính mình, nhưng hiện tại, Thẩm Yến cảm thấy chính mình là như vậy là quá khoan dung.
Thiếu niên này quá tự cao tự đại..

Chờ khi quay lại Nghiệp Kinh, xem ra cần phải đem hắn điều xa một chút.
Bây giờ, Thẩm Yến vẫn phải trả lời câu hỏi của Lưu Linh, "Không liên quan gì đến ngươi, đây là việc của ta, ngươi không cần nhúng tay vào."
Lưu Linh nhất thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin lời hắn nói, hắn đối với nàng tốt, không phải lợi dụng nàng sao?
Thẩm Yến thong thả ung dung, nghĩ đây là chuyện tầm thường nhỏ nhoi, không đáng một phen công đạo: "Cẩm Y vệ do ta phụ trách, ngươi vĩnh viễn không cần phải tham dự vào.

Ngươi cứ làm quận chúa thật tốt, đơn giản thuần túy và sạch sẽ"

"Ngươi với ta hứa hẹn?" "Ừ," Thẩm Yến dừng lại, đưa tay xuống dưới đôi mắt đen và ẩm, nhẹ nhàng lau đi nước trên lông mi nàng, "Ta chưa bao giờ nói, tưởng rằng là ngươi biết, nhưng thực ra ngươi cũng không biết phải không? Ở bên cạnh ta, ngươi không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào.

Ngươi vẫn sẽ như trước đây, và tất cả vấn đề, ta sẽ vì ngươi giải quyết."
"Nhưng là ngươi không hiểu," Lưu Linh lẩm bẩm nói, "Ta không đơn giản sạch sẽ, cũng không thuần khiết trong sáng.

Ta khác với ngươi nghĩ."
Nàng không có cuộc sống như vậy.
"Ta cũng khác với ngươi nghĩ," Thẩm Yến âm thanh vô tình tự, nói trúng tim đen "Ngươi không biết, ta sẽ bảo hộ ngươi."
Những lời xúc động và gây sốc như vậy, hắn từ miệng nói ra, như thể nó rất tự nhiên, và bình thản đến cực điểm.
Nhưng Thẩm Yến chính là khiến ngươi cảm thấy rất đáng tin cậy, hắn không dễ dàng hứa với ngươi, không liên quan gì đến ngươi, cũng không can thiệp vào ngươi, ngươi làm gì, hắn đều thờ ơ lạnh nhạt đứng bên.

Nhưng một khi ngươi bước vào lãnh địa của hắn, một khi được phép bước vào thế giới của hắn, hắn vẫn sẽ là không nói gì, nhưng ngươi khó xử, ngươi khó khăn, hắn đều sẽ che chở cho ngươi.
Một khi đã hứa, chính là sinh tử không ngại.
Được người khác bảo vệ, sẽ là loại cảm giác gì đây?
Lưu Linh tim đập thình thịch, nhìn Thẩm Yến xoay người tiếp tục bước đi, nàng đột nhiên bước tới, ôm eo Thẩm Yến từ phía sau, Thẩm Yến dừng bước, cảm thấy sau lưng tiểu cô nương nước mắt ướt đẫm.

Hắn chờ đợi, có chút mong chờ, muốn nghe nàng nói cái gì.

Tiểu Phong chầm chậm, nhà nhà đèn sáng lên, phía xa xa là đồi xanh trải lúa vàng, tiếng thông reo như biển, tiếng người lại vắng vẻ.
Lưu Linh thấp thanh âm, giọng nói dịu dàng, không giống lúc bình thường nói chuyện chút nào, lúc này giọng nói mềm mại như bánh bao gạo nếp, "Ta thực sự là rất thích, rất rất thích ngươi, thích đến.."
Thẩm Yến không nói gì, cũng không nhúc nhích, đợi nàng nói tiếp, bởi vì độ ấm khác biệt của nàng, nhịp tim của hắn có chút nhanh, tai cũng nhàn nhạt đỏ lên, sự chờ mong này khiến nửa người hắn ngây dại, chờ đợi được nàng giải cứu.
Lưu Linh khẽ cười một tiếng, "Thẩm đại nhân, eo ngươi sao lại gầy như vậy?"
"..."
Đề tài chuyển đổi! Thẩm Yến tâm tình ổn định lại, không rộn rang, mặt cũng không đỏ, bình tĩnh như một lão sư, từ phía sau đem Lưu Linh đẩy nàng ra, "Đi đứng cho tốt."
Lưu Linh làm nũng hắn, "Ta chưa từng thấy qua một người không hiểu phong tình như nguoi" Ngừng một lát, nhắc nhở hắn, "Ta khen eo của ngươi, ngươi không nên khen lại ta sao?
"...!"
Thẩm Yến thở ra ngột ngạt trong lồng ngực.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Thẩm mỹ nhân lúc này..
Thẩm Yến nói không cần Lưu Linh giúp chính xác là không cần, Lưu Linh cho rằng Từ Thời Cẩm đối phó với Cẩm Y vệ cũng được, nhưng những sát thủ đó cũng có liên quan đến nàng, nhất định phải cùng với Thẩm đại nhân tìm Từ Thời Cẩm nói chuyện.
Lúc ấy chính là Cẩm Y vệ thảo luận nội bộ, Lưu Linh đẩy cửa vào, ở các kiểu ánh mắt chứa đựng một lời nói, Cẩm Y vệ không phải là ngốc, không nghe được ý tứ trong hành đônngj này của nàng: Trường Nhạc Quận chúa là đang muốn giúp Cẩm Y vệ.

Thẩm đại nhân nói không cần nhưng nàng sẽ tìm cớ khác và giúp bọn họ tìm ra sự thật.
La Phàm tâm trạng phức tạp, thay đổi cảm xúc đối với quận chúa: Trường Nhạc quận chúa có phải là xấu tính như nàng đã thể hiện không? Nếu thật sự không tốt, nàng sẽ không làm như vậy còn giúp bọn họ sự tình.
Nhưng nàng rõ ràng là đang giúp người, khẩu khí cao lãnh vô cùng chỉ vào Thẩm Yến, giống như đang phân phó với hạ nhân," Ngươi, đi theo ta "
Thẩm đại nhân không nhúc nhích, nhàn nhạt nói:" Ngươi..


"
Lưu Linh dùng khóe mắt liếc qua hắn," Ta nói ngươi tới, ngươi liền tới, lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm nư vậy? "
Thẩm đại nhân sao cũng được cười một tiếng," Nhưng là ngươi đi sai hướng rồi.

Lúc này, Từ cô nương không ở chỗ mà ngươi nghĩ đâu.

"
"...!"
Lưu Linh có chút xấu hổ, người này thật phiền phức!
Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Yến, sau một hòn non bộ ở vườn sau, nàng tìm thấy Từ Thời Cẩm đang ngồi câu cá, Lưu Linh ngạc nhiên không biết ban đêm nàng không ở trong phòng, ở bên ngoài làm cái gì?
Cho dù thế nào đi nữa, Từ Thời Cẩm cũng không ngại việc họ đến, mời hạ nhân lui ra xa xa, khách khí hỏi hai người cần cái gì.
Từ Thời Cẩm nghe xong vấn đề," Ồ "một tiếng," Thẩm đại nhân suy nghĩ nhiều quá, chuyện này không liên quan gì đến Từ gia, Từ gia không liên quan đến chuyện này.

Từ gia..

Ta chỉ là ta hảo tâm cứu hai ba người nhưng không ngờ bọn họ sớm đã có chủ, sau khi biết chuyện, ta liền để bọn họ rời đi.

"
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Yến và Lưu Linh, Từ Thời Cẩm kiên nhẫn nói:" Ta không biết họ là người của Lục gia.

Lục Gia và Cẩm Y vệ không liên quan đến ta.

Các ngươi không cần nhìn ta như vậy..

chẳng lẽ đi trên đường, nhìn thấy máu tươi chảy đầm đìa, người thoi thóp, phản ứng đầu tiên không phải chính là đi cứu người sao? "
Ngạc nhiên thay, hai người cùng nhau lắc đầu.
Lưu Linh nói:" Ta cứu người, tùy tâm tình.

"
Từ Thời Cẩm:"...!"
Thẩm Yến:" Ta cứu người, cũng tùy tâm khí.

"
Từ Thời Cẩm:"...!"
Nàng nói một cách chân thành," Ta thấy hai người thật xứng đôi, thực sự!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận