Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta


Tại Nghiệp Kinh, Lưu Linh có phủ của riêng mình, nhóm Dương Diệp đã sớm vào kinh, giúp quận chúa dọn dẹp, bố trí sạch sẽ, tinh tươm, chỉ đợi nàng đến nhập phủ.

Vì thế căn bản Lưu Linh chẳng phải lo lắng gì nhiều.
Lưu Linh về phủ đệ của mình, ngồi tại sảnh lớn nhàn nhã thưởng trà.

Dương Diệp hay tin quận chúa trở về, lập tức đến gặp nàng.
Trước đó quận chúa chê bọn họ bám theo nàng một tấc không rời, quấy rầy nàng và Thẩm đại nhân phát triển tình cảm.

Vì thế điều nhóm thân vệ bọn họ về kinh thành điều tra bối cảnh của Thẩm đại nhân.

Hiện tại Dương Diệp đến báo cáo tình hình điều tra.
Không đợi Lưu Linh hỏi, Linh Bích, Linh Tê đứng bên cạnh vốn đã không thể bình tình nổi nữa, nôn nóng hỏi: “Thẩm đại nhân có vị hôn thê chưa?”
Dương Diệp sững sờ, mắt nhìn phản ứng của quận chúa cũng không thấy quá sốt ruột, gấp gáp: “Rồi! Chỉ là đây là chuyện đã mấy năm về trước! 5 năm trước vị kia chủ động từ hôn với Thẩm đại nhân, hai người về sau không còn liên hệ gì nữa.”
Đám thị nữ nhẹ nhàng thở ra.

Thần sắc quận chúa vẫn lãnh đạm, hờ hững, chỉ có đôi mắt thoáng lấp lánh, ngữ khí có mấy phần nhàn nhạt: “Ta đã sớm đoán được.”
Nàng vốn đã quen chịu đựng hai thứ cảm xúc tương phản, giằng xé bản thân.

Nhưng càng về sau cán cân trong lòng nàng càng nghiêng về phía Thẩm Yến.

Thời khắc Dương Diệp trình lên tin tức này, chứng minh phẩm hạnh của chàng, những cảm xúc tiêu cực, giằng xé kia đã hoàn toàn biến mất.
Lưu Linh cố chịu đựng những cảm xúc ngổn ngang, một mực im lặng.

Nàng vẫn luôn tin tưởng Thẩm Yến.

Nhưng giá như không có những thứ cảm xúc tiêu cực kia thì lại càng vui vẻ hơn.
Nhưng Dương Diệp còn nói thêm: “Nhưng mà phụ mẫu của Thẩm đại nhân hình như vẫn hy vọng Thẩm đại nhân và vị kia có thể quay trở về với nhau.”
“Hừ!” Lưu Linh xem thường, “Người trong cuộc không ai tự nguyện, bọn họ là người ngoài sốt sắng gì chứ?” Ngừng một lát, Lưu Linh lại hỏi, “Vị kia là ai?”
“Nói đến, cũng là người nhà của quận chúa,” Khuôn mặt Dương Diệp thoáng cổ quái, tựa như vì duyên phận kỳ diệu này mà sợ hãi, thán phục, “Vi hôn thê trước kia của Thẩm đại nhân, chính là Trường Ninh quận chúa Tần Ngưng.”
“Phụt ---” Lưu Linh suýt sặc trà, cảm thấy thật khó tin, hỏi lại: “Ngươi nói ai cơ? Tần Ngưng?”
“Đúng! Chính là vị kia! Nữ nhi của Nghệ An Trưởng công chúa, Trường Ninh quận chúa…”
“Chờ một chút,” Lưu Linh ho khan một tiếng, xác nhận lại lần nữa: “Ta nhớ mấy năm trước, Tần Ngưng và một kẻ giang hồ tự ý định việc chung thân, trước khi bỏ trốn cùng kẻ kia còn đến tận nhà vị hôn phu kia hủy hôn ước… Kẻ xui xẻo đó, chính là Thẩm Yến?”
5 năm trước, khi đó nàng mới 10 tuổi.

Năm đó trò cười trong tất cả cuộc chuyện trò của giới quý tộc chính là tình sử của Trường Ninh quận chúa vừa đến tuổi cập kê - Tần Ngưng.

Năm ấy Tần Ngưng vứt bỏ vị hôn phu của mình chạy theo một tên giang hồ lưu lạc thiên nhai.

Nếu không phải năm đó Lưu Linh và Lục Minh Sơn đang bận tối mắt tối mũi chuẩn bị lễ đính hôn của cả hai, nàng hẳn là không thể dễ dàng quên mất chuyện này.
Năm đó tất cả mọi người đều than thở thương cảm cho vị phu quân bị Tần Ngưng xui xẻo vứt bỏ: Tính cách Trưởng công chúa tương đối kỳ lạ, đối với chính sách giáo dục, nuôi dạy con cái hoàn toàn áp dụng triệt để phương pháp nuôi thả.

Vị hôn phu do Tần Ngưng tự chọn, thời điểm không cần cũng là nàng ta tự ý vứt bỏ người ta.

Tất cả đều là sự lựa chọn của Tần Ngưng.

Chuyện hôn nhân này từ đầu đến cuối đều là chủ ý của nàng ấy, chỉ tội cho người thiếu niên xui xẻo bị nàng chọn trúng, lại đang yên đang lành bị nàng bỏ rơi.
Dương Diệp không nhiều lời, ánh mắt đã nói rõ hết thảy, “Thời điểm Trương Ninh quận chúa từ hôn, Thẩm đại nhân không có ở Nghiệp Kinh.

Nhưng việc từ hôn diễn ra rất hòa bình, hữu nghị.

Hai người chỉ gửi cho nhau mấy phong thư, sau đó trả lại tín vật đính ước.

Trường Ninh quận chúa ở Nghiệp Kinh, cho nên lo nhanh chóng giải quyết toàn bộ sự tình liên quan đến vấn đề từ hôn.

Chờ Thẩm đại nhân hồi kinh mọi sự đã kết thúc.”
Lưu Linh hít một hơi, quay đầu nói với 2 thị nữ: “Các ngươi nghe xem, đúng là thế sự vô thường.”
“Dạ?”
“Thẩm đại nhân anh tuấn khôi ngô như thế vậy mà Tần Ngưng nói không cần là không cần.

Khó trách chàng ta bị việc đó đả kích, tổn thương đến mức không gượng dậy nổi, thậm chí bao năm trôi qua vẫn không định thân, hay qua lại với cô nương nào.”
“...”
Dương Diệp ho khan một tiếng, tiếp tục báo cáo: “Tóm lại, Thẩm đại nhân có duy nhất một món nợ tình, chỉ sợ cũng chỉ có duy nhất món nợ tình này mà thôi.” Dương Diệp lật mở những ghi chép điều tra được, “Nhưng theo thông tin thuộc hạ thu thập được, kỳ thực quan hệ giữa Trường Ninh quận chúa và Thẩm đại nhân rất tốt.

Sau khi từ hôn, Trường Ninh quận chúa thỉnh thoảng hồi kinh đều sẽ ghé thăm Thẩm đại nhân.”
“Đương nhiên quan hệ không tệ rồi.” Lưu Linh vô cùng đồng tình với Thẩm Yến nói, “Đúng là hiếm có khó tìm lắm mới gặp được một nha đầu xấu tính như thế.

Tần Ngưng chắc chắn vô cùng thích Thẩm Yến.

Nàng ta thật sự đã quán triệt sâu sắc cái lý luận lừa mình dối người “Kiếp này không có duyên làm vợ chồng vậy chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè tốt”.

Hừ lừa trẻ con.”
Chỉ có điều loại ‘Thích’ đó hoàn toàn khác với nàng.
Tần Ngưng hơn Lưu Linh mấy tuổi, hai người đều là con cháu Lưu Thị, không thể nói không quen, nhưng cũng chẳng mấy thân thiết.

Tính tình vị kia… Lưu Linh thầm nghĩ: Thẩm đại nhân đáng thương quá, nàng nhất định phải đối xử với chàng tốt hơn mới được.
Tại thời điểm Dương Diệp báo cáo tình hình điều tra cho Lưu Linh, Thẩm Yến và nhóm Cẩm Y Vệ cũng đã về tới Bắc Trấn Phủ Ty.

Trước tiên áp giải Vân Dịch cùng đám thích khách vào đại lao, sau đó đem toàn bộ sổ sách, tài liệu trình lên cấp trên, xong xuôi mới hồi phủ thay y phục vào kinh diện thánh.
Đám thuộc hạ bận túi bụi theo Thẩm đại nhân ra ra vào vào, đột nhiên Thẩm đại nhân đột ngột dừng bước chân, trầm ngâm một lát, nói: “Dặn dò bên dưới chuẩn bị danh thiếp đưa đến Phủ Định Bắc Hầu, sắp xếp thời gian đi bái phỏng lão hầu gia.”
“Vâng, thưa đại nhân.” Cách một tấm bình phong lớn, Thẩm đại nhân bận rộn lau mặt mũi, thay y phục.

Tên văn thư cấp dưới đứng bên ngoài cặm cụi sắp xếp lịch trình làm việc, hồi lâu sau mới nghi hoặc hỏi, “Đại nhân, phủ Định Bắc Hầu có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ… liên quan đến việc chúng ta đang điều tra?”
Mưu phản? Lôi bè kéo cánh? Hoặc là dính đến những thứ không mấy sạch sẽ?
Theo Thẩm đại nhân đánh Đông dẹp Bắc đã lâu, cho nên vừa nghe cấp trên nói đến quá phủ nhà nào đó bái phỏng, theo phản xạ của một Cẩm Y Vệ, việc nghĩ đến trước chính là “đến bắt tội phạm”.
Thẩm Yến từ tấm bình phong xuân thủy hữu tình bước ra, đổi lại một thân Phi Ngư phục, Tú Xuân đao tiêu chuẩn xứng với phẩm cấp của chàng, quả nhiên khí vũ hiên ngang, tư thế oai hùng, rạng rỡ.

Chàng nhìn thuộc hạ một cái, nhàn nhạt đáp: “Đến phủ Định Bắc Hầu cầu hôn.”
“Vâng, cầu hôn…” Tên thuộc hạ cặm cụi viết xuống, vừa viết được một chữ, bút lông thỏ trong tay run lên, nhỏ mực xuống trang giấy trắng tinh, còn hắn ta thì hai mắt trợn trọn, lắp ba lắp bắp ngẩng đầu lên, hỏi: “Đi… đi cầu… cầu hôn??? Với ai ạ?!”

Thẩm Yến không trả lời câu hỏi của gã, mũ áo chỉnh tề đi thẳng ra ngoài cửa, cùng nhóm thuộc hạ đang đứng chờ bên ngoài, cưỡi ngựa hướng thẳng cửa cung diện thánh, báo cáo tình hình công tác.
Ánh ánh chàng xuyên qua những nóc nhà trùng trùng điệp điệp, sa hoa giàu có của Nghiệp Kinh, nhìn về phía tây bắc, cũng là vị trí của phủ Định Bắc Hầu.
Chàng quả thực không cho người điều tra, thăm dò quá khứ của Lưu Linh.

Nhưng tốt xấu gì nàng cũng là một quận chúa, cho dù Thẩm Yến không xem xét tư liệu, hồ sơ liên quan đến nàng, vẫn có thể biết được thông tin cơ bản: Mà điều tối thiểu duy nhất chàng biết, tại Nghiệp Kinh này, người duy nhất có thể quản, cũng có quyền quản hôn sự của Lưu Linh chính là ngoại tổ phụ của nàng, Định Bắc lão Hầu gia.
Chỉ là không biết Lưu Linh có thuận lợi từ hôn với Lục Minh Sơn hay chưa?
Chàng rũ mắt, âm thầm điều chỉnh kế hoạch của mình: Cho dù không thuận lợi chăng nữa, chàng cũng sẽ tạo áp lực xuống Lục gia, đủ để nhà họ Lục phân tâm, thúc đẩy vấn đề giải trừ hôn ước với Lưu Linh.
Lục Minh Sơn và Nhạc Linh đã vào kinh trước so với Thẩm Yến và Lưu Linh vào ngày.

Nhạc Linh được an bài nghỉ tại biệt viện của Lục gia.

Đám thụ nữ ra ra vào vào, bận mải dọn dẹp, sắp xếp lại phủ trạch.

Nhạc Linh đứng tựa cửa, xuất thần ngắm nhìn bầu trời xanh, buồn bã thì thầm: “Bao giờ Minh Ca mới đến thăm ta?”
“Cô nương chờ một chút nữa thôi, Lục công tử nhất định sẽ tới”.

Thị nữ Hồng Vân dịu dàng an ủi, nhưng trong lòng lại chẳng nghĩ vậy.

Nàng bị Lục công tử phái đến hầu hạ vị cô nương này.

Công tử vừa vào kinh đã vội vàng vào phủ tìm đại lão gia, chỉ sợ việc lần này có điều không ổn.
Lục công tử vì chuyện của nhà họ Lục bận tối mắt tối mũi, làm gì còn thời gian đến thăm Nhạc cô nương?
Nhạc Linh thoáng ngạc nhiên có vẻ không ngờ lời nỉ non trong vô thức của mình bị người khác nghe được, vành tai bất chợt ửng hồng, đáy mắt có mấy phần ngượng ngùng, mất tự nhiên.

Nàng đã quen với cuộc sống nghèo khó, vất vả, chưa từng trải nghiệm cuộc sống có người hầu kẻ hạ.

Năm ngoái sau khi về kinh Lục Minh Sơn có phái người qua hầu hạ nàng, nhưng lúc đó, bản thân Nhạc Linh còn chưa biết tương lai mình sẽ thế nào, nào dám sai sử người khác?
Nhưng hiện giờ, nàng đã chính thức hạ quyết tâm: Nàng nhất định phải đường đường chính chính bước qua cửa lớn Lục gia, dù những kẻ kia có xem thường nàng, xì xào bàn tán sau lưng nàng, nàng vẫn sẽ tiến lên.

Vì thế tuy không quen có thị nữ hầu hạ bên cạnh, nàng cũng phải ép bản thân mau chóng thích ứng.
Loại bỏ Trường Nhạc quận chúa, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà Từ cô nương giao cho, điều đó đồng nghĩa quan hệ dây dưa giữa nàng và Từ Thời Cẩm đã chấm dứt, hiện tại chỉ còn một vấn đề duy nhất là sự chênh lệch địa vị, dòng dõi giữa nàng và Lục Minh Sơn.
Nhạc Linh không sợ hãi, nàng nghĩ: Chỉ cần Minh Ca chịu quay về thì còn cái gì đáng sợ nữa đâu?
Nàng cười nhạt, nói với thị nữ: “Lấy cho ta một chén trà, được không?”
“Nhạc cô nương, cô nương không cần khách khí, bưng trà rót nước, hầu hạ cô nương chính là nhiệm vụ của tiểu tỳ.” Hồng Vân cẩn thận, chu đáo hành sự.

Mặc dù nàng cũng cảm thấy bản thân không cần quá lo lắng, vị chủ nhân mới này của nàng dường như là một cô nương ôn hòa, mềm mại, không khó hầu hạ.
Chờ thị nữ ra ngoài, Nhạc Linh mới vào phòng, rút từ trong hầu bao ra một quyển sổ gấp, lại cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó mới nhanh chóng viết xuống mấy chữ.

Khi Hồng Vân trở lại, nàng đã làm xong mọi việc, an tĩnh ngồi trước bàn chờ.
Nàng chỉ cần lấy tin, việc còn lại Từ cô nương sẽ tự có cách lo liệu.
Tại một góc hẻo lảnh không ai để ý, có một tiểu nha hoàn loắt choắt, dung mạo tầm thường làm việc nặng, bộ dạng ù lì, u ám, sống nội tâm, luôn né tránh tiếp xúc với mọi người.

Thời điểm Nhạc Linh lén lút truyền tin đi, thân thủ đột nhiên trở nên nhanh lẹ, hoạt bát, cẩn thận ghé mắt nhìn qua cửa sổ, ánh mắt lóe lên tia thâm trầm.
Nghiệp kinh là một cái đầm lầy cực lớn, một khi đã tiến vào thì nhất định phải nhập gia tùy tục, học cách thích nghi mới có thể sinh tồn.
Trở lại phía Lưu Linh.
Nàng vốn đã sai thị nữ quét tước sạch sẽ phủ trạch, nhưng thời điểm chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ, tinh xảo đi tới trước cửa phủ.

Một vị phụ nhân dẫn theo một tiểu cô nương nhỏ hơn nàng mấy tuổi đến báo phỏng.
Phụ nhân kia chính là Định Bắc Hầu phu nhân.

Hiện tại nàng bà đang ngồi trong chính sảnh phủ quận chúa uống trà, dung mạo thản nhiện.

Tiểu cô nương đi theo bên cạnh bà tên là Trương Tú, chính là tiểu nữ nhi của phu phụ Định Bắc Hầu, cũng là em họ Lưu Linh.

Cô bé con ước chừng 10 tuổi, mặt hoa da phấn, đặc biệt sở hữu một đôi mắt to tròn đen láy, trong sáng, thuần khiết.

Mẫu thân nàng có vẻ không mấy thích thú nơi này, nhưng Trương Tú lại hoàn toàn ngược lại, dường như cực kỳ có hảo cảm với phủ quận chúa.

Lúc Linh Tê, Linh Bích bưng hoa quả, trà bánh lên, cô bé con còn híp mắt cười chào hỏi với hai thị nữ.
Đợi đến khi Lưu Linh từ ngoài cửa ung dung bước đến, hai mắt Trương Tú lập tức sáng rực, vui vẻ chạy đến, ngoan ngoãn nói: “Biểu tỷ, lần đầu gặp mặt, muội là Trương Tú.

Tỷ tỷ dung mạo của tỷ thật xinh đẹp.”
Vị cô nương dung nhan xinh đẹp đứng ngoài cửa đã quen với ánh mắt dò xét, soi mói của người xung quanh.

Nhưng nàng chưa từng được người thân trong gia đình đối xử nhiệt tình, không ngớt lời tán dương, khen ngợi như vậy, nhất thời thoáng ngẩn người, thần sắc lãnh đạm nhìn về phía Định Bắc Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân mới vừa rồi thần sắc còn lãnh đạm, lạnh nhạt, thời điểm nhác thấy Lưu Linh xuất hiện, trong chưa tới vài giây đã đổi sắc mặt, đeo lên nụ cười khách khí nhưng có phần xa cách.

Thấy con gái vui vẻ chạy tới lấy lòng “băng sơn mỹ nhân”, mí mắt bà ta khẽ động, nụ cười cứng lại, thoáng buồn bực, trách mắng: “Tú Nhi, lại đây! Cẩn thận va phải người biểu tỷ!” Lại cười cười lấy lòng giải thích với Lưu Linh: “Đây là Tú Nhi, khi còn nhỏ có lẽ con đã gặp qua con bé rồi.

Sau này Tú Nhi đến nhà cữu cữu ở mấy năm.

Giờ đã lớn chừng này, chắc con không nhận ra.”
Lưu Linh chở hờ hững gật đầu, thấy biểu muội vẫn dùng ánh mắt long lanh nhìn mình, nàng cúi đầu khách khí cho tiểu hài tử một ánh mắt xem như chào hỏi.”
“Cữu mẫu (*) đến có chuyện gì không?” Lưu Linh hỏi.
(*) Mợ, vợ của cậu.

Cậu là cữu cữu.
“Biểu tỷ, tổ phụ muốn tỷ về Hầu Phủ ở!” Tính cách Trương Tú đơn giản, ngây thơ, trước đó mấy năm cô bé không ở Nghiệp Kinh vì thế cũng không biết tin đồn xoay quanh vị biểu tỷ khó tính, khó chiều nhà mình.

Trước khi theo mẫu thân đến đây, nương chỉ dặn nàng không nên được tỏ ra quá quen thân với tỷ tỷ.

Nhưng vừa gặp, Tú Nhi đã cảm thấy biểu tỷ thực quá xinh đẹp, như thiên tiên giáng trần, vừa nhìn đã muốn sấn lại làm quen, hoàn toàn quên sạch những lời mẫu thân dạy, còn mặc kệ sắc mặt càng lúc càng khó coi của bà.

“Tổ phụ nghe tin biểu tỷ đã hồi kinh, một mực muốn gặp tỷ.

Người ngày ngày nhắc tỷ, giờ giờ nói nhớ tỷ.

Cho nên biểu tỷ à, tỷ theo muội và nương về Hầu phủ được không? Đi mà!”
“Cữu mẫu khách khí quá.” Lưu Linh nhàn nhạt đáp, “Con cũng dự định ngày mai sẽ qua Hầu phủ thỉnh an ngoại tổ phụ và cữu cữu, cữu mẫu.”

“A Linh không cần khách sáo với ta như thế.

Chúng ta là người một nhà, cần gì thỉnh an.

Con muốn đến lúc nào thì đến lúc đó.

Hầu phủ cũng là nhà của con.

Cứ tiện cho con là được.” Định Bắc Hầu phu nhân cười cười, “Chỉ có điều, như Tú Nhi đã nói đó, ngoại tổ phụ của con ngày nào cũng nhắc đến con.

Từ nhỏ đến lớn, con là ngoại tôn người yêu thương nhất.

Ta và cữu cữu cũng bị người khiển trách, nhắc nhở.

Ngày nào cũng giục chúng ta phái người đến đón con.

Hôm nay nghe tin con đã về đến phủ, ta vốn định ngày mai đến đón con qua Hầu Phủ, nhưng ngoại tổ phụ con nhất định không chịu… muốn ngay lập tức gặp con.

Bằng không, trời đã tối, ta sao lại phải tức tốc đến phủ làm phiền con thế này.

Lão gia tử đã nói rồi, nếu hôm nay ta không đưa được con trở về cùng thì ta và Tú Nhi cũng khỏi cần trở về.”
Ngoại Tổ Phụ.
Mặc dù trong lời Định Bắc Hầu phu nhân lời nào cũng có hàm ý, mỗi câu mỗi chữ đều giấu kim, tươi cười giả dối, nhưng vẫn khiến ánh mắt Lưu Linh thoáng ấm lên.
Ông ngoại thương nào thế nào, bản thân nàng biết rõ.

Chỉ sợ nếu không cùng về với cữu mẫu, ông ngoại sẽ đích thân đến đón nàng về phủ.

Nàng có tài đức gì mà khiến ngoại tổ phụ lo lắng, yêu thương đến vậy? Khiến cữu mẫu của nàng dù không hài lòng vẫn phải tất bật một phen.
Thế là Lưu Linh còn chưa ở trong phủ của mình được mấy canh giờ, đã vội vàng dọn đến Định Bắc Hầu phủ.

Nàng thầm suy nghĩ, trước tiên cứ dỗ dành ngoại tổ phụ để lão nhân gia yên tâm đã, sau đó trở về sau, dù gì nàng vẫn thích ở địa bàn của mình hơn.
Trên đường cùng cữu mẫu hồi phủ, điều khiến nàng kinh ngạc nhất là Trương Tú có vẻ rất muốn thân thiết với nàng.

Con bé ngồi sát lại Lưu Linh, líu lo như một chú chim nhỏ: “Biểu tỷ, tổ phụ nói tỷ đã đi rất nhiều nơi.

Cả hải ngoại cũng đã từng đến.

Muội cũng muốn được đi thăm thú đó đây nhưng phụ thân và mẫu thân không cho muội đi.

Những nơi đó có vui không? Có nhiều cảnh đẹp không?” Trương Tú tò mò, hiếu kỳ hỏi.
“Cũng được.” Lưu Linh nhàn nhạt đáp, thấy tiểu cô nương còn muốn tiếp tục hỏi tiếp, nàng hơi cau mày lại.
Định Bắc Hầu phu nhân nhìn thấy cảnh này thì kinh hồn táng đảm, trước giờ bà đã không ưa gì cô cháu gái tính tình khó chịu, chẳng nể nang ai, đến cả cha mẹ thân sinh cũng không thèm để trong lòng này, còn chưa kịp tìm cớ từ chối thì đã bị ép đến đón Lưu Linh về.

Dù gì cũng là nghĩa vụ, tránh chẳng xong, sau này tìm cách tránh mặt là được nhưng tiểu nữ nhi nhà bà lại điếc không sợ súng, quấn chặt Lưu Linh không buông, còn chọc nàng ta khó chịu ra mặt?
Bà liên tục nháy mắt ra hiệu cho con gái, nhưng đứa bé này quá mức ngây thơ, đã không hiểu còn tiếp tục ríu ra ríu rít quấn chặt lấy Lưu Linh.
Lưu Linh hít một hơi, câu được câu chăng hờ hững đáp lời Trương Tú.

Mặc dù ngữ khí lãnh đạm, nhưng lại khiến Định Bắc Hầu phu nhân ngạc nhiên: Không ngờ vị quận chúa này lại không tức giận.
“Biểu tỷ, tỷ được đi nhiều nơi thật đấy.

Thích thật.

Muội ngưỡng mộ tỷ quá.” Trương Tú thở dài một hơi, dùng đôi mắt long lanh, thành kính nhìn Lưu Linh.
Nét mặt Lưu Linh hơi cứng lại, “Cái này có gì mà ngưỡng mộ.

Nếu có thể ai lại bằng lòng có nhà không thể ở, lang bạt chân trời góc bể đâu.”
Trương Tú hơi sững sờ, trong lời phụ mẫu nàng nói chuyện khi rảnh rỗi, nàng cũng mơ hồ biết được chuyện nhà của biểu tỷ.

Những lời nói vu vơ kia, mặc dù không quá nặng nề nhưng lại mang theo rõ ý chỉ trích, trách móc.

Chỉ có tổ phụ, mỗi lần nghe phụ mẫu nàng nói vậy lại tức giận đập bàn.
Mẫu thân nàng nói: “Biểu tỷ con là một người tính tình kỳ quái, hà khắc.

Phụ mẫu, đệ đệ, muội muội đều không dám trêu chọc nàng.

Chỉ cần nàng tức giận sẽ lập tức hạ lệnh giết người, chẳng màng đến tình thân.

Vì thế con tốt nhất nên tránh xa nàng ta ra.”
Trương Tú cái hiểu cái không, nhưng theo phản ứng bình thường lòng vẫn nảy sinh e ngại tiếp xúc với biểu tỷ.
Nhưng biểu tỷ trong lời ngoại tổ phụ nói với nàng lại là một cô nương hoàn toàn khác hẳn.
Tổ phụ hiền từ cười nói: “Đừng nghe mọi người đồn đoán linh tinh.

Tất cả bọn họ đều không hề hiểu A Linh.

Tú Nhi à, A Linh biểu tỷ của con, bản chất là một nữ tử vô cùng dịu dàng.

Con nhìn sắc mặt tỷ con lạnh nhạt như thế, nhưng đừng sợ con bé.

Cứ thử nói nhiều với tủ con hai câu, con sẽ cảm nhận được, A Linh thật ra là một người hòa ái, kiên nhẫn.

Nếu con giúp con bé, A Linh cũng sẽ giúp lại con.

Chỉ cần con thực lòng với A Linh, A Linh nhất định sẽ báo đáp con tương ứng.

Không tin, chúng ta thử cùng đánh cược xem?”

Nhớ tới lời tổ phụ, Trương Tú khẽ nhoẻn miệng cười: “Biểu tỷ, tỷ có thể thường xuyên đưa Tú Nhi ra ngoài chơi không?”
“Không thể.” Lưu Linh lập tức cự tuyệt.
Trương Tú ngạc nhiên nghĩ: Cái này hình như không giống Tổ phụ nói thì phải?
“Vậy nếu muội thích một chiếc mũ rất đẹp, nhưng không đủ tiền mua, tỷ có thể…”
“Không thể.” Lưu Linh ngắt lời.
“Tỷ có thể…”
“Không thể.”
Định Bắc Hầu phu nhân ngồi một bên lẳng lặng lắng nghe sắc mặt sắp hóa thành than.

Bà cảm thấy mất mặt thay nữ nhi nhà mình, nhưng đã nháy đến sắp rách mí mà Tú Nhi vẫn làm như không nghe, không biết, không thấy, cố chấp bắt chuyện với Lưu Linh.
Nhìn tiểu cô nương ngơ ngác nhìn mình, có chút hờn dỗi, Lưu Linh nghiêng đầu: “Cho dù ngoại tổ phụ đã nói gì với muội, tất cả đều là lừa gạt muội thôi.

Ta sẽ không thỏa mãn vô điều kiện yêu cầu nào của muội đâu.

Đừng tốn công vô ích.”
“...” Trương Tú chớp chớp mắt nhìn Lưu Linh, đáy mắt rực rỡ ánh sáng, trước vẻ mặt đầy mâu thuẫn của biểu tỷ, cô nhóc con bật cười, vui vẻ duỗi tay ôm chặt eo tỷ tỷ, dịu dịu đầu vào lòng nàng, nũng nịu nói: “Biểu tỷ, nói chuyện với tỷ vui thật đấy.

Ta rất thích tỷ.”
“...” Thần sắc Lưu Linh thoáng ngạc nhiên, lạnh lùng hờ hững đẩy cô bé con ra, lãnh đạm nói: “Trời nóng.

Cách xa ta một chút.”
Trương Tú bị biểu tỷ không thương tiếc đẩy ra xa, mẫu thân nàng ném cho con gái ánh mắt “Xem đi, biểu tỷ con chính là người khó sống chung thế đó”, nhưng lại như chẳng hề để tâm chống cằm cười hì hì thưởng thức dung nhan mỹ lệ của tỷ tỷ.
Lưu Linh trong miệng phụ mẫu nàng nói với vị biểu tỷ thú vị, xinh đẹp này tuyệt đối không giống nhau.

Càng không giống lời ngoại tổ phụ nói.

Nàng có thể đoán được ngoại tổ phụ hết lời khen biểu tỷ, biến tỷ ấy thành thiên tiên giáng trần có lẽ là vì muốn thuyết phục nàng đối xử thật tốt với tỷ ấy.

Nghe nói biểu tỷ là kiểu người không thích giao du, xã giao bạn bè, trước nay đều lạnh lùng, khó gần.

Trương Tú hiểu có lẽ ngoại tổ phụ cũng vì thế mà vô cùng đau lòng, thương xót tỷ tỷ.
Mặc dù biểu tỷ chẳng giống chút nào với những lời mọi người nói về nàng, nhưng Trương Tú vẫn rất thích tỷ tỷ.

Biểu tỷ không hề giống bất kỳ cô nương nào nàng từng gặp, vì thế Trương Tú cực kỳ hiếu kỳ.
Từ những lời tổ phụ căn dặn, Trương Tú có thể nhìn ra tổ phụ yêu thích, cưng chiều tỷ tỷ đến nhường nào.

Dù vậy khi xe ngựa vừa đến cửa phủ, đã thấy lão hầu gia chống quải trượng thấp thỏm, lo lắng đứng chờ trước cửa phủ, Trương Tú vẫn kinh ngạc trước sự sủng ái của ông nội dành cho biểu tỷ.
Cô bé liếc nhìn mẫu thân, biểu cảm trên mặt nương tương đối bình tĩnh, sắc mặt nhàn nhạt, hiển nhiên đã quen với việc này.
“A Linh, lâu như vậy mới chịu đến Nghiệp Kinh, gia gia nhớ con lắm! Lần này nhất định phải ở lại đây mấy năm, đừng vội vàng về Giang Châu làm gì!” Vừa xuống xe ngựa, Lưu Linh đã bị ông cụ tinh thần minh mẫn, dáng vẻ quắc thước nhưng vì cảm động mà hai mắt đều ướt lệ, ôm vào lòng, “Từ ngày con đi, gia gia mỗi ngày lại già thêm, bệnh tật quấn thân, hết bệnh này lại đến bệnh khác, đúng là sống không bằng chết… cả người mệt mỏi.”
Nhác thấy ánh mắt hoài nghi của ngoại tôn nữ, lão hầu gia lập tức khụ khụ ho khan, đè thấp giọng nói, tỏ vẻ yếu ớt than thở.
Lưu Linh dìu ông vào phủ, lại nghe ông vội vàng phân phó hạ nhân khuân toàn bộ độ từ trên xe ngựa xuống.

Nàng bèn vội vàng ngăn lại: “Tổ phụ con không mang theo nhiều đồ, vẫn phải trở về…”
“Về đâu? Con phải ở lại đây! Ta xem ai dám xì xào gì?” Ông vừa gõ quải trượng vừa nhìn về phía con dâu.

Định Bắc hầu phu nhân vội vàng bày tỏ ý tứ cực kỳ vui vẻ, mong ngóng cháu gái đến ở.
Lão Hầu gia nắm tay Lưu Linh chân thành, tha thiết nói: “A Linh, gia gia đã lớn tuổi như vậy rồi, ngày nào cũng nhớ thương con.

Nếu con cứ nhất mực rời đi, gia gia sống sao nổi…”
Lời này khiến Định Bắc Hầu phu nhân có hơi không thoải mái: Trong nhà nhiều nhi nữ, ngoại tôn, nội tôn như thế, lớn hơn, nhỏ hơn Lưu Linh đều có… tóm lại là đủ các loại con cháu.

Tất cả đều là những đứa trẻ khá ải, dễ thương, nhưng lão Hầu gia luôn mặt ủ, mày chau, chẳng buồn thân cận ai, mà chỉ dành hết tình yêu thương, cưng nựng cho Lưu Linh, như thể có ông là ‘gia gia’ của một mình Trường Nhạc quận chúa vậy.

Sự thiên vị, bất công này quả thực cũng quá đáng quá rồi.
Hầu phu nhân cười nói: “Lão gia tử, uif không thể nói như vậy được! A Linh dù gì cũng đã trưởng thành, đã đến tuổi thành gia lập thất, phụ mẫu con bé còn đang ở phủ Giang Châu…”
“Hừ! Có ta ở đây, hai người đó đừng mong quản chuyện của A Linh! Trừ khi ta chết, bằng không hai kẻ kia đừng hòng bước vào cửa hầu phủ nữa bước!” Lão Hầu gia tức giận gõ mạnh quải trượng xuống nền gạch, không chỉ riêng Hầu Phu Nhân sợ hãi im bặt mà cả Trương Tú cũng giật mình, hoảng hốt vội vàng trốn ra sau lưng mẫu thân.
Lưu Linh cười cười, không nói gì.
Nàng đỡ ngoại tổ phụ vào nhà, lần lượt chào hỏi các cữu cữu, cữu mẫu một lượt.

Nàng chính là quận chúa chân chính, dòng máu thuần khiết, thân phận cao quý, các thân thích khác nào dám để nàng địch thân cúi đầu chào hỏi.

Mọi người đều khách khách khí khí đáp lại, cả nhà vây quanh lão gia tử ăn một bữa cơm tối náo nhiệt, lại dỗ dành lão Hầu gia về nghỉ ngơi sớm.
Sau khi bọn họ rời đi, lão Hầu gia kéo tay cháu gái, giọng điệu nịnh nọt: “A Linh nhìn có vẻ không vui lắm, đúng không? Gia gia nói cho con một tin tức tốt, nghe nói con không muốn kết hôn với tiểu tử Lục gia kia? Được gia gia sẽ giúp con giải quyết chuyện này.”
Lưu Linh thoáng kinh ngạc: “Lục gia vẫn chưa hồi đáp lại thư từ hôn?”
“Tinh hình bên đó càng ngày càng tệ, sao có thể dễ dàng từ bỏ cửa hôn sự này với con?” Lão hầu gia lộ vẻ mặt khinh thường, cười lạnh, “Lá gan Lục Minh Sơn cũng lớn lắm, dám phụ A Linh của ta.

Cho là con không còn chỗ dựa? Muốn làm gì thì làm hay sao? Con là ai mà Lục Minh Sơn kia dám khi dễ chứ?”
Trước kia thời điểm Nhạc Linh chưa xuất hiện, tình cảm giữa Lục Minh Sơn và Lưu Linh vẫn tốt đẹp, gắn bó, lão Hầu gia yêu ai yêu cả đường đi, đối với đứa con lưu lạc nơi sơn dã của Lục gia vẫn rất bao dung, thương mến.

Nhưng sau khi hay tin Lưu Linh muốn giải trừ hôn ước, dù còn chưa điều tra rõ chân tướng sự việc, ông vẫn ủng hộ quyết định của ngoại tôn nữ vô điều kiện, huống hồ hiện giờ đã biết rõ ngọn nguồn?
Lưu Linh nói, “Hắn ta không phải cho rằng con không có chỗ dựa mà làm thế, chính vì sau lưng con còn phụ thân nên hắn mới dám đối xử với con như vậy.”
Quảng Bình Vương Phủ và Lục gia là quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi, Lưu Linh biết rõ việc này.

Sợ là dù nàng muốn giải trừ hôn ước, nhưng phụ thân nàng sẽ không đồng ý.
Lưu Linh thấp giọng, “Phụ thân con hiện giờ chắc cũng đã biết việc con muốn giải trừ hôn ước với Lục Minh Sơn.

Ông ta chắc chắn sẽ đến đây ngăn cản con.

Trước khi ông ta kịp tiến vào Nghiệp Kinh, con muốn giải quyết hết thảy sạch sẽ, dứt điểm.”
Lão Hầu gia lập tức đập bàn: “Ta còn sống một ngày, hắn đừng mong bức con làm bất kỳ việc gì con không muốn! Muốn quản chuyện của con?” Ông cười châm chọc, “Đoán chừng hắn còn không dám bén mảng đến cửa lớn Định Bắc Hầu phủ?”
Lưu Linh nhàn nhạt đáp, “Gia gia đừng nói vậy, dù sao vị kia cũng là vương gia, nếu thực sự lấy quyền thế ra ép buộc, vậy Hầu phủ có thể làm sao?” Nàng nhìn về phía ông ngoại, “Không sao đâu, có bệ hạ ở đây, phụ thân của con dù muốn hay không cũng không thể ép buộc con.

Con cũng đâu sợ ông ta, chỉ là trước khi giải trừ triệt để hôn sự này, con không muốn huyên náo với ông ấy.

Chuyện của con, ông ta làm chủ không nổi.”
Nàng đã trưởng thành, hầu hết tất thảy mọi chuyện của nàng, đều do chính bản thân Lưu Linh tự giải quyết.

Phụ thân nàng ngoài trừ ầm ĩ, xung đột với nàng, chưa từng làm gì cho người con gái ruột này, ông ta có khi còn ước không có người con gái này…
Lưu Linh thở dài: “Gia gia, đừng tức giận nữa.

Dù sao mẫu thân hiện tại của con, cũng là con gái ruột của ông mà Nhiều năm như thế, bà ấy vẫn muốn gặp ông, hơn nữa đối xử với con cũng hòa nhã, khách khí, đều vì muốn con ở trước mặt ông nói tốt về bà ấy vào câu.”
Nháy mắt nét mặt lão Hầu gia trở nên bối rối, ông lắc đầu, chậm rãi nói: “Nương con chết chưa đến 1 năm, nó đã ngỗ nghịch cãi lại lời ta, khăng khẳng gả cho phụ thân con.

Đôi cẩu nam nữ này coi thường đạo lý cấu kết làm bừa… ta há có thể tha thứ được? A Linh, con không cần nói nói thay nó.

Cả đời này, ta sẽ không gặp mặt kế vương phi của Quảng Bình Vương phủ.”
Giọng điệu lão Hầu gia đặc biệt nghiêm trọng.
Lưu Linh hoảng hốt nhìn hai mắt ngoại tổ phụ đỏ bừng, nàng nhắm mắt, siết chặt tay, cảm thấy cảm thấy có chút vô vị.
Bởi vì sợ cháu gái tủi thân, từ sau khi di mẫu trở thành kế mẫu của nàng, ngoại tổ phụ chưa từng gặp lại bà dù chỉ một lần.

Lưu Linh chưa từng để việc này trong lòng, nàng chỉ cảm thấy đáng đời cho nữ nhân kia.

Nhưng giờ đây, nàng đột nhiên nghĩ: Ngoại tổ phụ vì nàng đã khó xử biết nhường nào.

Một là ngoại tôn nữ đã mất mẫu thân, một là nữ nhi ruột thịt mà mình thương yêu hơn mười mấy năm trời và người con rể tướng mạo, nhân phẩm đoan chính mình từng tin tưởng.
Ngoại tổ phủ tuyên bố hùng hồn, chém đinh chặt sắt vĩnh viễn không gặp, nhưng trong lòng người kỳ thực làm sao có thể không nhớ nhung?
Nhất thời Lưu Linh rơi vào cảm xúc bi quan không kiềm chế nổi, nàng cảm thấy bởi vì sự tồn tại của bản thân mà khiến những người yêu thương, quan tâm mình nhất sống khổ sở, mệt mỏi.
Vừa chớm suy nghĩ vậy, trong đầu lập tức vang lên giọng nói trầm, kiên định của người kia --- Nhớ kỹ, đứng trước vực sâu vạn dặm chớ nghĩ đến việc nhảy xuống, đối mặt với ánh sáng hy vọng, đừng ngần ngại nắm lấy.
Nàng trầm mặc hồi lâu, lần nữa nắm chặt hai lòng bàn tay lạnh như băng, cố gắng bình ổn cảm xúc trong lòng.
“A Linh, con hình như… không còn giống trước nữa?” Lão hầu gia kỳ quái quan sát cháu gái, “Trước kia, con sẽ không thể tâm bình, khí hòa cùng ta nói chuyện về phụ mẫu của mình.” Ông biết trong lòng cháu gái chán ghét hai người kia thế nào.
Lưu Linh chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Sau khi nói lão nhân gia trò chuyện với cháu gái xong xuôi, lên giường đi ngủ, nàng mới trở lại viện của mình nghỉ ngơi.

Mặc dù tới Hầu phủ, nhưng nàng cũng không có ý định ở lại đây, tốt nhất vẫn nên quay về phủ của mình.

Hầu phủ ngoại trừ ngoại tổ phụ, những người khác đều sợ hãi, lảng tránh nàng.

Nàng biết những năm trước, sự điên cuồng, trầm cảm của mình đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả những người ở đây.
Đến mức toàn bộ cữu cữu, cữu mẫu đều cẩn thận đích thân dặn dò, dạy dỗ đám tiểu bối: “Trường Nhạc quận chúa đầu óc có chút không bình thường, khi con bé nàng liên tục có đại phu bên cạnh theo dõi, giám sát… mấy năm trở lại đây mới trở nên bình thường một chút… Vì thế các người tuyệt đối không được trêu chọc nàng, cũng không được đến gần nàng, vạn nhất nàng nổi điên.

Lúc ấy không biết chuyện gì có thể xảy ra đâu?”
Những người này sợ nàng phát bệnh, nàng cũng không muốn quấy rầy bọn họ, khiến bọn họ mỗi ngày đều nơm nớp bất an, chỉ sợ chọc nàng không vui.
Ngoại tổ phụ nói nàng đã thay đổi.
Lưu Linh ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời mênh mông.
Biển mây chìm nổi, tinh tú lấp lánh, ngân hà rực rỡ, cảm giác chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến được.

Trăng sáng núp sau màn mây mỏng, sương đêm nhẹ nhàng hôn lên những đóa hóa, còn nàng không biết từ bao giờ đã dần dần tỉnh lại từ cơn ác mộng dài dằng dặc.
Nàng lần nữa nhìn thấy mẫu thân đã chết, bà vẫn như ngày thường, đứng trong bóng đêm sâu thăm thẳm dụ hoặc nàng cùng mình đi vào thế giới mịt mờ tăm tối kia.
Nàng như không nhìn thấy, thấp giọng tự nhủ: “Ta có thể tha thứ cho mình sao?”
Nàng biết sự thật như thế nào.
Nàng đã lớn như vậy, cũng từng nghĩ hay là quên đi, sống một cuộc đời thật tốt đẹp, an yên.

Huống chi….

nàng còn chờ Thẩm Yến lấy nàng.

Nàng không muốn tân nương Thẩm Yến chờ đợi trong tương lai là một cỗ thi thể, hoặc một cái xác không hồn.
Lưu Linh hít một hơi thật sâu.

Không khí nửa đêm trong lành, thanh sạch, dễ dàng gột rửa những suy nghĩ quẩn quanh.

Nàng lẳng lặng trở lại phòng viết thư cho Thẩm Yến.
Trong đêm dài tĩnh lặng nàng cẩn thận viết xuống toàn bộ những việc đã gặp trong ngày kể cho chàng nghe, còn hỏi chàng hôm nay đã trải qua những việc gì.

Toàn bộ những phiền não còn sót lại rất nhanh bị nàng vất ra sau đầu.
Ngày thứ hai, nàng rảnh rỗi đến nhàm chán, sau Linh Tê, Linh Bích: “Bày giấy, mài mực, ta lại viết một phong thư nữa gửi Thẩm đại nhân.”
Hai canh giờ trôi qua, vẫn chẳng có thứ gì thú vị để tiêu khiển, “Viết thêm phong thư nữa….”
Giữa trưa, nàng hỏi thị nữ, “Đã gửi thư đi chưa? Thẩm đại nhân vẫn chưa hồi âm sao?”
“...” Khóe miệng thị nữ giật giật, thầm than trong lòng: Quận chúa người lấy việc việc thư tình làm thú vui đấy à?
Lưu Linh mang tâm trạng háo hức chờ mong thư hồi âm của Thẩm Yến, nhưng mấy ngày trôi qua một lá thư cũng chẳng nhận được.
Qua thêm một ngày nữa, thời điểm định viết thêm phong thư nữa, Lưu Linh đột nhiên phát hiện, cả ngày hôm qua nàng đều ngồi trong phủ viết thư cho Thẩm Yến, chẳng làm gì cả.

Dù hiện tại có cầm bút viết xuống cũng chẳng biết nói gì hơn, ngoài mấy câu giả vờ giả vịt, khóc gió than mưa.
Trường Nhạc quận chúa hừ một tiếng: Nàng là một cô nương nội hàm như thế, sao có thể viết xuống mấy nội dung vô vị, hời hợt đó được?
Linh Tê, Linh Bích nghĩ: Nếu quận chúa đã không nghĩ ra nên viết gì, chẳng bằng đi nghỉ ngơi một chút? Không phải sao?
Lưu Linh lại gọi hai nàng qua, phân phó: “Đến thư phòng, cầm vài quyển sách viết thư mẫu cho ta.”
“...! Quận chúa người định chép thư mẫu ạ?” Không hổ là thị nữ thiếp thân đã đi theo Lưu Linh bao lâu nay, nàng vừa mới mở miệng, hai cô nương lập tức đoán được ý định của quận chúa, “Nhưng… như thế không phải quá qua loa, đại khái ạ?”
“Quan trọng là lòng ta!” Lưu Linh nói, “Đơn cử người khác thấy được Thẩm đại nhân nhận được một đống thư tình, nhất định sẽ rất hâm mộ chàng, sau đó theo lẽ tự nhiên sẽ nghĩ: Người trong lòng của đại nhân chắc chắn rất thích đại nhân.”
“...” Đám thị nữ hoài nghi, thầm nhủ: Có thật là thế không?
Nhưng dù Lưu Linh có gửi đi bao nhiêu bức thư, cũng không nhận được một dòng hồi âm của Thẩm Yến.
Hừ tức chết mất.
Lưu Linh đứng ngồi không yên: Người này vừa về kinh đã lập tức quên nàng rồi sao? Dù chàng có bộn bề công việc, nàng viết cho Thẩm Yến nhiều thư như thế, tối thiểu cũng nên hồi âm lại một tiếng chứ?
“Chúng ta đi Trấn Bắc Phủ Ty.” Lưu Linh phân phó thị nữ.
Nghe nói Thẩm Yến làm việc ở Trấn Bắc Phủ Ty.
Trấn Bắc Phủ Ty của Cẩm Y Vệ là thánh địa của Cẩm Y Vệ, nơi tàn bạo nhất, cũng là nhà tù nổi tiếng với những thủ đoạn máu lạnh, dã man.

Người bên ngoài nếu bắt buộc phải đi qua đây đều chọn đường vòng để đi.

Người có thể giống Trường Nhạc quận chúa hăm hở đến Trấn Bắc Phủ Ty đàm đạo chuyện yêu đương, chỉ sợ trần đời không có người thứ hai.
Sợ gây phiền toái cho Thẩm Yến, Lưu Linh một mực ngồi trong xe ngựa.

Dù sao Lục gia vẫn đang lề mề không chịu giải trừ hôn ước.

Tình cảnh này, nàng cũng không tiện gặp Thẩm Yến.

Nàng đã lên kế hoạch đâu vào đó, sau khi gặp được Thẩm đại nhân, nàng sẽ đến tận cửa Lục gia giải quyết dứt điểm mối hôn sự kia.
Đôi khi Lưu Linh cũng thầm thở dài nghĩ: Theo tin Dương Diệp thu thập được, vụ hủy bỏ hôn ước của Thẩm Yến trước kia xử lý cực kỳ dễ dàng, nhanh gọn.

Chàng còn chưa hồi kinh, mọi sự đã hoàn thành.
Lục Minh sơn sao không qua mà học hỏi tấm gương của Trường Ninh quận chúa đi?
Khi Thẩm Yến từ cổng Trấn Bắc Phủ Ty đi ra, đã thấy chiếc xe ngựa đỗ ở cuối hẻm.

Chiếc xe kia quá quen thuộc, chàng nhìn một cái lập tức nhận ra.

Lưu Linh được Dương Diệp ở bên ngoài báo cáo tình hình, cũng từ trên xe chậm rãi bước xuống.

Thẩm Yến đã đứng trước xe ngựa của nàng từ lúc nào.
Chàng mặc một thân quan phục, gọn gàng, cẩn thận, bộ dáng nghiêm túc, khiên nghị còn hơn cả lúc hai người đồng hành cùng nhau.

Thoạt nhìn có vẻ Thẩm Yến ra ngoài có việc, vì thế chỉ nhanh gọn hỏi một câu: “Có chuyện gì?”
“Thư ta…”
“Ta sẽ hồi âm.” Thẩm Yến hiểu nàng muốn nói gì, Lưu Linh chưa nói hết câu, chàng đã thay nàng nói ra.
“Ta…”
Thẩm Yến ngắt lời: “Ta còn có việc, ngày khác nói chuyện.”
Chàng nói xong, nhanh chóng vượt qua nàng, đi về hướng cấp dưới đang đứng đợi.
“...” Lưu Linh rất buồn bực.
Nhất là đêm đó, khi nàng nhận được thư hồi âm của Thẩm Yến, nàng vui vẻ bóc thư, hồi hộp, mong chờ.

Nhớ đến hằng đêm nàng cẩn thận suy nghĩ, trau chuốt câu từ, thắp đèn hạ bút viết xuống những dòng tâm tình tha thiết chân thành của mình gửi đến Thẩm Yến.

Nghĩ thế nàng càng thêm hồi hộp---
Kết quả Thẩm đại nhân chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ lạnh lùng, cộc lốc: “Đã đọc.”.
Cút!
Đã đọc cái rắm!
Ta không thèm nhớ chàng nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận