Cẩm Y Vệ

- Tô lão đệ, đây là lúc nào rồi, chúng ta đối xử thành thật với nhau, cần gì nói lời khách sáo như vậy…

Nhiêu Nhân Khản cuống quít kéo Tô Tán đi vào, bước chân vội vã tới nhị đường.

Thân là phong cương đại lại bản tỉnh, cũng không cần phải đi biên cảnh nghênh đón Khâm Sai đại thần, chỉ cần chờ ở tỉnh thành Côn Minh, trước khi Tần Lâm đến một ngày phủ châu huyện đã nhận được công văn. Bọn họ bên này chuẩn bị sẵn sàng, chạy ra ba mươi dặm nghênh đón, cho dù vậy cũng là hết sức khiêm nhường.

Nhưng Tần Lâm tới nhanh như vậy, Khúc Tĩnh phủ tiếp giáp với Côn Minh tại Vân Nam phủ, chỉ cần đi thẳng là tới, Tần Lâm có thể đi mấy ngày?

Nhiêu Nhân Khản quát lui tả hữu, lúc này cũng không cần thiết vòng vo, nhăn nhó mặt mày nói:

- Tô lão đệ, Tần Lâm kia tới thật là nhanh, hạ thủ thật là ác độc, cũng không nể mặt chút nào!

Thông thường trong một tỉnh xảy ra chuyện gì, lúc Khâm Sai đại thần ra kinh tuần sát cố nhiên sẽ bày ra dáng vẻ mạnh mẽ vang dội, nhưng sau khi rời kinh cũng chậm rãi đi tới, để cho quan viên địa phương chuẩn bị xong khắp mọi mặt. Đến địa phương nhất định Khâm Sai sẽ đưa ra dáng vẻ tra xử nghiêm khắc trước, khiến cho danh tiếng vang dậy, nhưng cũng không thật sự làm gì ai. Bất quá chỉ trừng trị vài tên binh tôm tướng tép làm ra vẻ, sau đó có thể vui vẻ chờ nhận hiếu kính của quan viên địa phương.

Quy trình này lưu truyền trong quan trường đã lâu, sách vở gọi là ‘giương cung không bắn tên’, ai ai cũng hiểu rất rõ ràng. Kẻ tới tra án và người bị tra có thể nói là ngầm hiểu với nhau không cần nói.

Không ngờ rằng Tần Lâm lại không đi theo lối mòn chốn quan trường, tới Vân Nam nhanh như mọc cánh bay, mới vừa tới nơi đã lập tức giở ra thủ đoạn lôi đình, dứt khoát lưu loát truất phế Tri Châu Cô Ích, làm gì có chuyện giương cung không bắn tên. Đây rõ ràng là mang theo giông bão tới, muốn khuấy lên sóng dữ ngập trời ở vùng nước tĩnh lặng Vân Nam này.

Cho dù là lão thủ quan trường như Nhiêu Nhân Khản cũng thật sự có chút sợ hãi, phải biết thủ đoạn của vị Tần Đốc Chủ này vô cùng lợi hại, Phùng Bảo, Trương Tứ Duy, Dương Triệu cũng phải thua thiệt dưới tay hắn. Dù Nhiêu Nhân Khản coi trọng mình tới mức nào, cũng không dám cho rằng mình lợi hại hơn những người này.

Nhìn lại vóc người vốn mập mạp của Nhiêu Tuần Phủ hiện tại đã trở nên ‘gầy gò’, mặc dù vẫn còn mập hơn người thường rất nhiều, nhưng hiệu quả giảm cân cũng đã lộ ra hết sức rõ ràng.

Tô Tán trẻ tuổi, gầy đét giống như củi khô, lòng dạ đen tối lại can đảm hơn cả Nhiêu Nhân Khản, nghe vậy liền cười lạnh nói:

- Họ Tần bày ra khí thế mạnh mẽ vang dội như vậy, vừa tới đã khai đao với quan trường Vân Nam, chúng ta muốn trông cậy vào quan phủ địa phương dọc đường ngăn trở hắn là không được.

Quả thật như vậy, nếu Tần Lâm bày ra nghi thức Khâm Sai, dọc theo đường đi uy phong lẫm lẫm đi tới, đoạn đường từ Khúc Tĩnh đến Côn Minh vốn không dài lắm, nhưng Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng có nắm chắc làm cho hắn đi mười ngày nửa tháng mới đến. Nhưng Tần Lâm lại không làm như vậy, theo ý của hắn chắc chắn sẽ đi với hành trang gọn nhẹ, nghi thức giản đơn, nhanh như điện chớp chạy tới Côn Minh.

- Xem ra hắn đã biết chuyện Vĩnh Xương phủ, thậm chí ngay cả nội tình Thi Điện thất thủ cũng...

Nhiêu Nhân Khản dứt lời lại tiếp tục nhăn nhó mặt mày khổ sở.

Chuyện này không cần nói, Nhiêu Tuần Phủ muốn mượn đao giết người, giết chết lão nhạc phụ Tần Đốc Chủ, Tần Đốc Chủ lại há chịu từ bỏ ý đồ. Có thể nói hai người còn chưa gặp mặt nhưng cũng đã kết thù oán.

Tô Tán cười cười, cũng không tiêu cực giống như Nhiêu Nhân Khản vậy:

- Nhiêu Phủ Đài chớ quá lo âu, cố nhiên họ Tần thế tới hung hãn, nhưng chẳng lẽ trong Côn Minh thành này không còn ai ngăn được hắn sao?!

- Ngươi nói là?

Mắt của Nhiêu Nhân Khản lập tức mở to.

Người chân chính có quyền thế nhất Vân Nam cũng không phải là Tuần Phủ hoặc là Tuần Án, mà là Mộc Vương phủ, Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ đời đời trấn Vân Nam. Y làm Tổng Binh Vân Nam bất đồng với nơi khác, lên ngựa quản quân xuống ngựa quản dân, còn phủ dụ Tứ Di, thậm chí thay mặt thiên tử tuần thú, trấn phủ các thuộc quốc Lào, Xiêm La…

Ai ai cũng biết Mộc Vương phủ và Trương Cư Chính có thâm cừu đại hận, mà Tần Lâm chính là con rể Trương Cư Chính!

- Chúng ta cứ chơi trò lá mặt lá trái với họ Tần kia, âm thầm khích bác ly gián. Mộc Xương Tộ khí độ hẹp hòi lại kiêu ngạo ngang ngược, nhất định sẽ xảy ra tranh chấp với họ Tần, đến lúc đó phát binh hay không…

Tô Tán dứt lời bèn cười âm hiểm, gương mặt gầy nhom ngoác miệng ra tới tận mang tai.

Nhiêu Nhân Khản mừng rỡ, cũng bấm đầu ngón tay nói:

- Đặng Tử Long phụng mệnh đi Thuận Ninh, bên Vĩnh Xương không có binh không có lương thực, tính ra cũng không thể nào giữ được.

Thành trì mất, thân là thủ thần nhất định phải chết với thành, mặc dù Tuần Phủ cùng Tuần Án có trách nhiệm nghiêm trọng nhưng cũng không chí mạng. Chỉ cần có thể đánh bại quân Miến Điện đoạt lại thành trì trước khi triều đình nổi giận, vậy sẽ có thể lấy công chuộc tội, nói không chừng còn được ngợi khen là ‘tính toán kịp thời, lấy lại được đất đã mất’.

Nhiêu Nhân Khản cùng Tô Tán vẫn nắm chắc tương đối chuyện này, triều Đại Minh đối với Miến Điện cũng giống như toàn cục đối với một góc.

Đương nhiên toàn dân trong thành sẽ chết dưới tay quân xâm lược, nhưng chuyện này có gì là quan trọng. Dù sao không ảnh hưởng đến sĩ đồ của Nhiêu Tuần Phủ và Tô Tuần Án, vậy thì mọi sự đại cát.

-----------

Vĩnh Xương phủ, chiến đấu kịch liệt vẫn còn tiếp tục, chỉ bất quá chiến khu đẩy tới năm mươi dặm từ Nam hướng Bắc, từ Thủy Nhãn quan dời đến Bồ Man quan.

Giữa Thi Điện đến Bảo Sơn thành lại là vùng núi tiếp giáp giữa Nộ Giang và Lan Thương Giang, thế núi liên miên gập ghềnh vô cùng hiểm trở, rất nhiều địa phương là địa hình khắc nghiệt như đỉnh núi cheo leo kéo dài như sống trâu, hay Nhất Tuyến Thiên.

Mặc dù quân Miến Điện có binh lực hùng mạnh gấp mấy chục lần, nhưng vì quân Minh liều chết chống cự nên tốc độ tiến tới của bọn chúng chậm tới mức đáng thương. Bọn chúng chuyển động về phía trước từng tấc một giống như rùa, thậm chí ốc sên bò, hơn nữa cứ tiến tới một tấc lại phải trả một cái giá rất đắt.

Quân Minh hy sinh cũng rất nặng nề, nếu tính sức chiến đấu đơn độc, thật ra quân Miến Điện cũng không coi là mạnh, cũng chỉ có thể xưng vương xưng bá với Xiêm La, Giản Bộ Trại trên bán đảo Trung Nam vốn yếu hơn. Nhưng trong quân đội Vĩnh Xương phủ chỉ có một phần rất nhỏ là quân đội triều đình trải qua biên chế, mà phần lớn là quân ô hợp: có Mạnh Dưỡng binh Tư Vong Ưu mang tới, có mã cung thủ bộ cung thủ, thợ săn bộ khoái bản châu, có tráng đinh tạm thời triệu tập, bọn họ không thể coi là một cánh quân hợp cách.

Mà thống soái của bọn họ, ít nhất trên phương diện quân sự cũng không được coi là hợp cách. Lý Kiến Trung là một quan địa phương ưu tú, danh y đệ nhất lưu, cũng không phải danh tướng gì.

Y cũng không đánh được chiến dịch đặc sắc lấy nhiều thắng ít gì, chỉ có thể dùng bầu máu nóng sục sôi để khích lệ ý chí chiến đấu của các binh sĩ. Lại thêm không ngủ nghỉ chữa trị cho binh sĩ bị thương, giúp cho bọn họ mau chóng phục hồi sức chiến đấu trở lại.

Thậm chí phần lớn trách nhiệm lâm trận chỉ huy rơi vào trên người nữ tử trẻ tuổi Tư Vong Ưu. Bởi vì dù sao Mạnh Dưỡng binh nàng mang tới cũng đã từng tác chiến lâu dài ở vùng núi với quân đội Mãng Ứng Lý, giàu kinh nghiệm chiến đấu, có thể coi là phần lực lượng có sức chiến đấu nhất của quân Minh.

Tư Vong Ưu hoàn toàn lấy bả vai non nớt gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về tuổi tác của nàng. Phụ mẫu vì bảo vệ quốc gia mà bỏ mình, vạn dặm xa xôi vào kinh tố cáo, lại trở về biên thùy Vân Nam kiên trì mấy năm du kích chiến thu phục đất đã mất vào tay địch. Cuối cùng bởi vì tình thế bức bách phải trở thành quan chỉ huy của trận chiến kéo dài ở Vĩnh Xương phủ, gánh vác trách nhiệm nặng nề bảo vệ mười mấy vạn quân dân sau lưng.

Cho dù dốc hết toàn lực, Tư Vong Ưu và Lý Kiến Trung cũng chỉ có thể kiên trì chống cự lui dần, lấy tư thái khi bại khi thắng không ngừng lui về phía sau, hơn nữa lần lượt xây dựng lại phòng tuyến, dùng không gian tranh thủ thời gian, chờ đợi tin tức đến từ Côn Minh.

Thật may là người trong môn phái võ lâm phụ cận cũng tự giác tới trợ chiến, giúp cho phòng tuyến lung lay muốn ngã tăng thêm một phần sinh lực quân.

Cái gọi là môn phái võ lâm cũng không phải là những nhân vật có võ công vi phạm lệnh cấm, cách xa quan phủ như trong tưởng tượng. Những người chân chính phản đối đã sớm thành phần tử Ma giáo mà triều đình mong muốn tiêu diệt càng sớm càng tốt, số môn phái còn lại dám tồn tại quang minh chính đại đều có muôn vàn liên hệ với quan phủ. Thậm chí bọn họ còn sở hữu rất nhiều đất đai, bản thân là một nhà địa chủ hương thân lớn, tỷ như Hà Nam Thiểu Lâm tự đã từng có số lượng đất đai kinh người, cộng thêm những nông hộ canh tác trên số đất này.

Dốt văn học võ, rất nhiều con em học võ cũng xuất thân từ hương thân đại hộ.

Nếu như quân Miến Điện công phá phòng tuyến quân Minh, bất kể là đất đai của môn phái võ lâm hay của địa chủ hương thân đại hộ cũng sẽ biến thành đất bằng, cho nên bọn họ cũng tích cực tham gia chống cự.

Vô Lượng kiếm phái trên Vô Lượng sơn thuộc Cảnh Đông phủ, Điểm Thương phái trên Thương Sơn thuộc Đại Lý phủ đều cố hết sức phái ra đệ tử trợ chiến, bọn họ hiểu rất rõ ràng đạo lý môi hở răng lạnh.

Dưới tình huống như thế, đại quân triều đình thật lâu không tới lại càng làm cho người khác khó hiểu...

Quan thành Bồ Man quan cũng không cao dày chắc chắn hơn Thủy Nhãn quan, bất quá lợi dụng thời gian Tư Vong Ưu ra sức chống cự tranh thủ được, Lý Kiến Trung tranh thủ thời cơ gia cố sửa chữa nơi này. Đã sửa xong những lỗ châu mai hư hỏng, không ít nơi còn chuẩn bị xong gỗ khúc, lôi thạch… để thủ thành.

Gỗ lăn là mới chặt đại thụ xuống, bên trong Vĩnh Xương phủ thiếu rất nhiều thứ, nhưng cây cối rất nhiều, đa số lôi thạch được dời tới từ vùng núi gần đó.

Nhưng trong số gỗ lăn vẫn có không ít là xà nhà mới dỡ xuống, trong số lôi thạch cũng có không ít cối xay, cối giã gạo. Có lẽ là số người đốn củi khuân đá không đủ, cho nên dân chúng phụ cận đều cống hiến đồ đạc trong nhà mình.

Phía trước quan thành không cao lớn là một đường núi không rộng, hai bên là vách đá cao ngất thẳng đứng, địa hình vô cùng hiểm trở. Hiện tại dưới quan thành có rất nhiều thi thể quân Miến Điện nằm la liệt ngổn ngang, máu đen chảy xuôi theo sườn đồi, trên cây hai bên vách đá treo lủng lẳng không ít tay đứt chân gãy của quân xâm lược. Còn có quân Miến Điện treo ở trên cây, tứ chi đã gãy hết, có kẻ rên rỉ từng hồi, quân Minh không chịu lãng phí cho y một mũi tên, cho nên quá trình tử vong của kẻ xui xẻo này trở nên rất dài.

Thật ra thì tình huống trên quan không khá hơn dưới quan bao nhiêu, mới vừa rồi quân Miến Điện phát khởi một đợt xung phong, ít nhất tạo thành thương vong hơn trăm người cho bên trong quan. Nhất là hỏa thương thủ Tây Ban Nha núp ở phía sau đại đội quân Miến Điện mà bắn, bắn cho quan thành đá vụn bay tán loạn. Có một số quân thủ bị trúng đạn, trên trán trên ngực phun trào máu tươi.

Lý Kiến Trung mặc đoản y dính vết máu đứng ở trong góc quan tường, đang trị liệu thương thế cho một tên binh lính trúng thương. Đạn chì quân địch bắn xuyên qua thuẫn, găm vào trong vai người bị thương để lại một lỗ máu. Nhưng cũng vì bị tấm thuẫn ngăn bớt lực đạo, sau khi đạn bắn vào thân thể con người đã suy giảm, nằm lại trong thịt.

- Kiên nhẫn một chút.

Những ngày qua Lý Kiến Trung làm không biết bao nhiêu giải phẫu tương tự, nhưng thấy sắc mặt nhăn nhó đau đớn của binh sĩ, lòng trắc ẩn của đại phu bất chợt nảy sinh.

- Có lẽ ta không phải là một vị thống soái hợp cách, nhân từ thì không thể cầm quân…

Lý Kiến Trung cười tự giễu, trong lúc tên binh sĩ kia cho rằng y đang ngơ ngẩn xuất thần, thình lình dao nhỏ trên tay y đâm nhanh vào cắt rách da thịt, tìm được viên đạn. Sau đó y khẽ gảy nhẹ, viên đạn chì đã biến dạng từ trong vết thương bật ra ngoài.

Mãi đến lúc này, người bị thương mới phản ứng kịp rên lên một tiếng, trên trán tuôn xuống từng giọt mồ hôi bằng hạt đậu, miệng ngậm nhánh cây nghiến nghe ken két.

Nếu là ở chỗ khác, nếu có thể ung dung không vội vã, Lý Kiến Trung cũng có thể phối chế phương thuốc có hiệu quả tương tự Ma Phí Tán. Nhưng bây giờ căn bản không còn kịp nữa, cũng chỉ có thể để cho người bị thương cố nhịn.

- Được rồi, dùng nước muối rửa sạch vết thương cho y, sau đó bôi kim sang dược.

Lý Kiến Trung căn dặn dân phu chăm sóc người bị thương, sau đó đi tới bên thương binh khác đang chờ đợi mình chữa trị.

Lúc ban đầu, Lý Kiến Trung cũng không biết phải moi đạn từ vết thương ra. Nhưng sau đó có một ít binh sĩ chết đi bởi vì vết thương nhiễm trùng, hay do đạn chì làm độc, may nhờ Lý Kiến Trung là một đại phu ưu tú, rất nhanh đã tìm ra biện pháp hoàn chỉnh để xử lý vết thương đạn bắn trên chiến trường.

Dĩ nhiên làm thầy thuốc, Lý Kiến Trung hoàn toàn không hy vọng y thuật của mình được đề cao dưới tình huống này, bởi vì mỗi lần y có một phần tiến bộ cũng có nghĩa là gia tăng một người bị thương, thậm chí là bị thương nặng không trị được mà hy sinh.

Các binh lính cảm kích nhìn Lý Thông Phán, phải biết thân phận Cử Nhân cũng đã là sao Văn Khúc trong lòng người bình thường, huống chi Lý Kiến Trung làm tới Thông Phán lục phẩm, không ngờ rằng không ngại máu me tự tay cứu trị thương binh, đối với binh lính bình thường thật sự là ân đức lớn lao. Trong bất kỳ cánh quân nào ở vào thời này cũng sẽ đưa đến tác dụng khích lệ tinh thần cực lớn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho tuy rằng chiến cuộc bất lợi như thế, nhưng các binh lính còn có thể duy trì tinh thần tương đối cao, kiên trì chống cự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui