Cẩm Y Vệ

Sai Ngõa Lập sung làm sứ thần, tương đối quen thuộc với phe Tần Lâm. Cho nên lần này là y chạy đi chạy lại giữa hai bên, được phái tới thuyền Ngũ Phong hải thương đảm nhiệm công việc liên lạc, mới vừa theo thuyền đội trở lại A Du Đà Da.

Nạp Lê Huyên cũng không phải ngu ngốc, y không muốn mình bị một ít vũ khí chất liệu kém lừa gạt. Nếu như Kim Anh Cơ dám mang hàng kém chất lượng tới, Nạp Lê Huyên cũng dám trở mặt không nhận người.

Y lập tức ra lệnh cho các tướng quân cầm binh tới nhận lấy vũ khí khôi giáp, để cho các binh sĩ mau chóng trang bị.

Kim Anh Cơ đi tới hỏi:

- Sao hả, hàng hóa bản quan mang tới cũng không tệ lắm phải không?

- Ừm, rất tốt, chỉ là loại hỏa thương tốt nhất của các ngươi hơi ít, ngoài ra số lượng vũ khí khôi giáp...

Nạp Lê Huyên quay đầu lại nhìn Kim Anh Cơ, nói bổ sung:

- Dù sao chúng ta cũng phụng hịch truyền Tần Đốc Soái xuất chinh.

Kim Anh Cơ cười thầm, Nạp Lê Huyên thật là một kiêu hùng Xiêm La, thay đổi sắc mặt thật nhanh. Vừa rồi vũ khí còn chưa tới, muốn y quỳ xuống đất dập đầu cũng được, hiện tại đã lấy được vào tay lập tức trở nên kiêu ngạo hơn trước, khen chê đủ điều. Có vẻ như y muốn nâng giá lên trước, muốn chiếm được phần nhiều một chút lúc phân chia ích lợi sau khi chiến thắng.

Bất quá so với Tần Lâm, tên Nạp Lê Huyên này không đáng kể gì.

Thần sắc Kim Anh Cơ trịnh trọng gật đầu một cái:

- Ừ, ngươi nói đúng, quả thật không đủ nhiều, đối với quân đội Xiêm La sức chiến đấu vốn kém cỏi, trang bị những vũ khí và khôi giáp này cũng không thể cải thiện sức chiến đấu được bao nhiêu.

Cũng không phải sao, người Xiêm La cả ngày bái Phật, làm hòa thượng là thiên hạ vô địch, nhưng đánh giặc lại hết sức hồ đồ.

- Cũng không thể nói như thế...

Sai Ngõa Lập nghe giọng Kim Anh Cơ lộ vẻ châm chọc, đứng ra nói giúp cho Quốc Vương mình.

Nạp Lê Huyên á khẩu nghẹn lời, nhưng y nghe ý tứ trong lời nói Kim Anh Cơ liền khoát khoát tay ngăn thuộc hạ, sau đó thử thăm dò hỏi:

- Kim thuyền chủ đã nói như vậy, có phải chuẩn bị gia tăng trợ giúp cho chúng ta hay không?

- Đó là dĩ nhiên!

Kim Anh Cơ không chút do dự gật đầu một cái.

Ôi chao, Nạp Lê Huyên vui mừng như mở cờ trong bụng, thầm nói nữ nhân trong truyền thuyết này chẳng những giảo hoạt dị thường, thủ đoạn cũng âm hiểm sắc bén, vô cùng khó đối phó, không nghĩ tới dễ dàng nhượng bộ như vậy. Hắc hắc, nếu như bị nàng mắng một trận là có thể đổi được nhiều trợ giúp hơn, Nạp Lê Huyên tuyệt không ngại bị nàng mắng xối xả không ngừng.

Lại có mấy chiếc thuyền chuyên chở cập bến thuyền, bắc ván cầu, mở cửa khoang ra.

Thanh âm gì vậy? Không ít người Xiêm La bao gồm Nạp Lê Huyên cũng nghe được trong khoang thuyền truyền tới thanh âm kỳ quái, bọn họ dừng chuyện khác lại, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.

Ầm ầm, giống như là tiếng bước chân, lại có tiếng va chạm kim loại kêu loảng xoảng…

Không cần đoán tiếp nữa, từng đội binh sĩ võ trang đầy đủ lên boong thuyền, sau đó theo ván cầu lên bến thuyền. Tất cả binh sĩ đều trang bị đầu khôi rộng rãi sáng loáng, thân mặc Minh Quang khải được chế tác đơn giản. Điểm bất đồng duy nhất với quân đội tinh nhuệ quân Minh chính là, trên đỉnh đầu khôi bọn họ không phải là một chùm ngù tua màu đỏ, mà là ngù khôi do tơ ngũ sắc tạo thành.

Vai bọn họ vác hỏa thương đen bóng, lưng đeo thứ đao lắc lư, trước ngực quấn băng đạn cho thấy sức chiến đấu cực mạnh. Mà sắc mặt của những binh sĩ này cũng khiến cho đáy lòng quân Xiêm La vốn quen cầu thần bái Phật phải run lên.

Đây là ai vậy… người nào người nấy có sắc mặt hung thần ác sát vô cùng dữ tợn, trong đôi mắt lộ hung quang. Cho dù là lộ ra dáng vẻ không thèm quan tâm ngoài mặt cũng chỉ có loại lão binh bách chiến mới có, dễ dàng gác bỏ sinh tử sang bên.

Thế nhưng đội ngũ bọn họ hết sức đều nhịp, cờ hiệu khẩu lệnh nghiêm chỉnh, dưới sự chỉ huy của các cấp trưởng quan bước chân chỉnh tề đi xuống boong thuyền, đi lên ván cầu lên trên bờ.

Bách chiến tinh nhuệ! Đây là đánh giá của tất cả người Xiêm La đối với cánh quân này.

- A, đây chính là Xiêm La sao?

Doãn Tân Thương thân mặc Lĩnh Thiên sam, phe phẩy quạt lông ngỗng đi xuống boong thuyền.

Trầm Hữu Dung nai nịt chỉnh tề nở một nụ cười vô lại:

- Nếu như muốn giả Chư Cát Lượng, ta cảm thấy nên mặc hạc sưởng…

Hạc sưởng? Doãn Tân Thương quay đầu lại:

- Ngươi muốn nóng chết ta sao? Đây là Xiêm La!

Ngay cả Du Tư Cao vốn ăn nói thận trọng, nghe nói như thế cũng không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch. Nhưng rất nhanh y đã khống chế lại tâm trạng, dựng mặt lên như trước.

Cánh quân này là lục chiến đội do thủy binh Ngũ Phong hải thương tạo thành, tất cả thành viên đều được chọn lựa ra từ trong mấy vạn thành viên Ngũ Phong hải thương, có tinh thần mạo hiểm, hung tàn tàn nhẫn nhất. Trên tay không ít người từng vấy máu, thậm chí giết không chỉ một mạng, cho nên sát khí bọn họ mới nồng đậm như vậy.

Nhưng muốn huấn luyện loại lão binh như vậy cũng không dễ dàng gì, kể từ khi triển khai liên thủ huấn luyện với quân Minh tới nay, Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung mất hết sức chín trâu mười bò mới có thể chỉnh hợp bọn họ thành một cánh quân kỷ luật nghiêm minh. Trong đó công lao Du Tư Cao lớn hơn một chút, vì phụ thân y Du Đại Du trị quân vô cùng lợi hại.

Một thời gian trước, Doãn Tân Thương cũng được Tần Lâm phái đến trong quân, làm chủ soái lục chiến đội Ngũ Phong hải thương. Chuyện này cũng không mâu thuẫn với chức trách của Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung, bởi vì thân phận bọn họ là tướng lãnh Phúc Kiến Thủy sư quân Minh.

Lần này lục chiến đội Ngũ Phong hải thương toàn lực xuất kích, tự nhiên Doãn Tân Thương dẫn đội xuất chinh, Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung cũng bị bắt theo. Nghiêm khắc mà nói, bọn họ không phụng chiếu là không thể rời đi Phúc Kiến Thủy sư, nhưng có Cảnh Định Hướng làm Tuần Phủ Phúc Kiến, còn ai đến tìm bọn họ gây phiền phức.

Hơn nữa Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung cũng cảm thấy, quan sát Ngũ Phong hải thương tác chiến hải ngoại cũng rất có ý nghĩa đối với công việc huấn luyện tăng cường quân Minh. Cho nên hai người bọn họ liền cáo bệnh với Tuần Phủ Đại nhân, sau đó theo quân đến nơi này, tạm thời sung làm tướng lãnh cầm binh dưới quyền Doãn Tân Thương.

Có lẽ sẽ đi đánh Mãng Ứng Lý một trận… Hai vị tướng quân trẻ tuổi xoa tay xoa chân không nhịn được muốn lập tức chạy ra tiền tuyến, cho nên bọn họ hoàn toàn không chú ý tới người Xiêm La phía dưới kia đang trợn mắt há mồm.

Đây… đây là chuyện gì vậy? Nạp Lê Huyên giật mình thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình. Sau khi y phản ứng không còn nhớ tới việc giữ hình tượng của mình, vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ.

A, không phải ngươi nói còn cần nhiều trợ giúp hơn sao, cho nên người ta mang đến bốn ngàn tinh binh trợ chiến! Kim Anh Cơ u oán liếc Nạp Lê Huyên một cái, yêu kiều muốn khóc, phảng phất bị oan ức rất lớn.

Nhưng kẻ chân chính muốn khóc lại là Nạp Lê Huyên, mặc dù nhân số quân Minh ít, nhưng phải biết vào thời này ở tất cả phiên thuộc quốc gia, hết thảy Đại Minh đều lấy chữ Thiên: thiên triều thiên sứ thiên binh thiên tướng.

Quân Minh ở trước mặt quân đội các quốc gia phiên thuộc lập tức toát ra vòng hào quang can đảm và vô địch, càng gia tăng khí thế. Ngược lại đối phương vì khiếp đảm tự làm suy yếu mình, khí thế cũng giảm sút đi rất nhiều.

Huống chi ý chí chiến đấu quân đội Xiêm La vốn là rất thấp, bọn họ thích bái Phật hơn đánh giặc.

Đúng là như vậy, mấy vạn đại quân Xiêm La thấy thiên binh giơ nhật nguyệt kỳ và Ngũ Phong kỳ giá lâm, không tự chủ được chấn động trận hình, căn bản không dám nhìn thẳng.

Mà các lão binh lục chiến đội sau khi tướng lãnh hô khẩu lệnh nghỉ bèn không để ý chút nào cười cười nói nói, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía quân Miến Điện, phách lối như lang sói trước mặt bầy dê.

Không có biện pháp, sức chiến đấu quân Minh cao hơn xa quân Miến Điện, quân Miến Điện đã có thể đánh cho quân Xiêm La vãi ra quần, cho nên chênh lệch mới lớn như vậy.

Mới đầu Nạp Lê Huyên muốn ra lệnh binh sĩ ép quân Trung Quốc trở về, nhưng khi những chiến hạm khổng lồ kia đều mở ra cửa sổ pháo, không có hảo ý nhắm hướng quân Xiêm La, y không dám khinh cử vọng động, không thể làm gì khác hơn là mặc cho càng ngày càng nhiều quân Trung Quốc đi xuống, Đợi đến khi bốn ngàn tên lục chiến đội lên bờ hết, cho dù là không tính tới uy lực những hỏa pháo trên chiến hạm kia, quân Xiêm La cũng bất lực không thể đuổi bọn họ được nữa.

Đáng thương Sai Ngõa Lập thật sự sợ ngây người, thân thể gầy ốm không ngừng run run, nơm nớp lo sợ giải thích cho Nạp Lê Huyên một phen, rằng y không hề biết Ngũ Phong hải thương lại giở trò này.

Nạp Lê Huyên ngược lại phóng khoáng hơn, trong thời gian ngắn đã nghĩ thông, khóe miệng giật giật nặn ra một nụ cười khó coi, sau đó vỗ vỗ vai Sai Ngõa Lập:

- Kim trưởng quan là tướng quân thiên triều sách phong, tâm phúc của Tần Đốc Soái, nàng chịu phái binh trợ chiến, bản vương cầu còn không được, làm sao lại trách tội ngươi? Kim tướng quân, tiểu vương đa tạ nàng trượng nghĩa viện thủ!

Dứt lời, Nạp Lê Huyên vái chào thật sâu tới đất.

Cuộc sống giống như cưỡng gian, nếu như không cách nào tránh khỏi, vậy cố gắng buông lỏng hưởng thụ là hơn. Ít nhất Nạp Lê Huyên rất rõ ràng, so với bị người Miến Điện Mãng Ứng Lý, bị thực dân Tây Ban Nha làm bậy làm càn, Trung Hoa thiên triều và Ngũ Phong hải thương thật sự dễ chịu hơn nhiều lắm. Cho dù là Kim thuyền chủ ác độc tới mức nào, cũng không đáng hận bằng người Miến Điện.

Ít nhất nàng sẽ không bắt muội muội Nạp Lê Huyên về làm thị thiếp! Bàn về nam, nàng có Tần Đốc Soái, bàn về nữ, vị Minh Trí Ngọc Tử kia đã đẹp hơn bất kỳ cô nương Xiêm La nào, cho dù là nàng thích cả nam lẫn nữ, người Xiêm La cũng sẽ không có nguy hiểm... Nạp Lê Huyên không khỏi ác ý suy nghĩ, đáng thương cho y hiện tại cũng chỉ có thể dùng trí tưởng tượng để an ủi tâm linh vừa bị trọng thương.

Còn chuyện chiếm đoạt Bạch Cổ, Đông Hu, chiêu nạp Đạn tộc cảnh nội Miến Điện, Xiêm La vương triều mở mang bờ cõi, Nạp Lê Huyên đã quên bẵng hoàn toàn.

Ngày đó Nạp Lê Huyên trở lại vương cung khổ luyện quyền Thái ba trăm hiệp, đánh nát tám bao cát, đá gãy năm gốc chuối Tây. Trong tâm trạng buồn bực bất ngờ có lãnh ngộ mới về quyền Thái, sau đó trở thành một đời tông sư quyền Thái.

-----------

Quân Minh đánh một trận ở Bảo Trường Dịch công thành định càn khôn, Tần Lâm cho người cỡi khoái mã chạy về kinh sư báo tiệp. Đồng thời lấy danh nghĩa Khâm Sai Đốc Soái truyền hịch, điều động các tộc Thổ Ty biên thùy Vân Nam, các phiên thuộc hóa ngoại chạy tới trợ chiến, cũng hứa hẹn triều đình sẽ không tiếc sắc phong, phàm kẻ nào trợ chiến ắt có tưởng thưởng.

Tiệp báo chấn động tứ phương, nhất thời chư di chư phiên thuộc tụ tập hưởng ứng, các tộc Vân Nam gom góp lương thực theo sát như bóng với hình, hoặc gói cơm xách nước chạy đi nghênh đón đại quân, hoặc dò xét quân tình địch nhân tới bẩm báo, hoặc sai phái hướng đạo dẫn đường cho đại quân, hoặc tìm chỗ hiểm yếu mai phục tập kích quân Miến Điện.

Quân Minh tinh thần đại chấn, thế công mạnh mẽ không thể đỡ. Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long dẫn dắt tướng sĩ dưới quyền thay nhau xuất kích, liên tục đánh hạ Mang Thị, Lũng Xuyên, Thiết Bích quan. Man Mạc Thổ Ty không chiến mà hàng, Mạnh Củng, Mộc Bang Thổ Ty tự trói tới trước quân xin tội, Mãng Ứng Lý bại lui một mạch ngàn dặm, bị hoàn toàn đuổi ra khỏi bên ngoài quốc cảnh Đại Minh.

Tần Lâm dẫn dắt quan quân đóng doanh hạ trại ở Uy Viễn, Thổ Ty lớn nhỏ rối rít chạy tới lễ bái. Sau khi nhìn thấy cờ xí như mây, binh sĩ như rừng, mấy trăm chiến tượng quân Miến Điện bị quân Minh bắt giữ chuyển vận lương thảo, các Thổ Ty thảy đều lạy phục đầy đất, xưng trong hai trăm năm qua chưa từng thấy uy nghi thiên triều như vậy.

Vì vậy Tần Lâm khôi phục lục đại Tuyên Úy ty, tam đại Tuyên Phủ ty hơn trăm năm qua đã dần dần hoang phế, xác lập lại quan hệ giữa Đại Minh và các Thổ Ty phiên thuộc. Sau đó cắt máu ăn thề với các thủ lĩnh Thổ Ty ở doanh: sáu úy mở lại, ba tuyên khôi phục, chư di cách tâm, chỉ cần triều cống, cho phép khai thác quặng mỏ tài nguyên tự tiện sử dụng, không hỏi không bắt.

Quân dân các tộc thảy đều vui mừng hớn hở. Kể từ khi Gia Cát Võ Hầu Nam chinh tới nay, chuyện hôm nay khả quan nhất, từ nay về sau binh qua không còn, dân chúng các tộc nghỉ ngơi lấy sức, Nam Cương lại là một mảnh thái bình.

Chiến đấu ở cảnh nội Trung Quốc đã kết thúc, nhưng Mãng Ứng Lý vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, chính nghĩa còn chưa được thực hiện triệt để, cho nên chiến tranh bên ngoài quốc cảnh vẫn còn tiếp tục.

Tư Vong Ưu được quân Minh ủng hộ đoạt lại đất cũ Mạnh Dưỡng. Lúc nàng cỡi bạch tượng Cảm Trụ trở về cố hương, được dân chúng Mạnh Dưỡng bị Mãng Ứng Lý giày xéo ra đứng hai bên đường hoan nghênh, phụ lão mừng đến chảy nước mắt.

Tư Vong Ưu bày bàn cúng tế ở Tuyên Úy Sứ Ty, phục xuống đất than vãn khóc lớn, cúng tế phụ mẫu huynh đệ đã anh dũng hy sinh đền nợ nước.

Tần Lâm lấy thân phận Đốc Soái tới cúng tế, hắng giọng đọc tế văn, đồng thời thượng tấu triều đình truy phong cố Tuyên Úy Sứ Tư Cá là Thái Tử Thiếu Bảo, Tư Vong Ưu là con được kế thừa chức cha, đời đời trấn thủ biên thùy Vân Nam, gìn giữ bờ cõi nơi này cho Trung Quốc. Lại mang ra ba tên tướng Miến Điện mới bắt sống được gần đây chém trước linh vị, để tỏ ra Trung Hoa ta nhân nghĩa bao trùm, kẻ nào quy phục sẽ được giúp đỡ, kẻ nào chống lại ắt sẽ tru lục.

Tư Vong Ưu hướng về phía kinh sư lạy chín lạy, chính thức thừa tập chức Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ của tiên phụ. Sau đó cùng binh mã chư Thổ Ty, thổ binh các trại Mạnh Dưỡng cùng với tướng sĩ Đạn tộc đầu hàng tụ tập dưới Mạnh Dưỡng thành, kiểm kê hết thảy có hơn sáu vạn tám ngàn binh các tộc, tám trăm chiến tượng, đại quân ngập tràn các tộc, binh thế cực kỳ long trọng.

Lúc này Mãng Ứng Lý bỏ chạy một mạch ngàn dặm, chỉ dẫn dắt hơn vạn tàn binh bại tướng theo về Miến Điện, thậm chí không dám ở lại trọng trấn thủ đô A Ngõa thành của A Ngõa vương triều ngày xưa nằm ở miền Trung Miến Điện quá lâu. Y để cho Vương thúc Mãng Chước ở lại thủ, còn mình dẫn quân nhanh chóng lui về phía Nam chạy thẳng tới hạ nguồn Y Lạc Ngõa Để giang, bên bờ Ấn Độ dương, một dãy Bạch Cổ, Đông Hu, cố gắng ở nơi đó chiêu binh mãi mã, khôi phục như trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui