Cẩm Y Vệ

Làm sao có thể như vậy được? Lạc Tư Cung tỏ vẻ không tán thành, nhưng sau đó y lập tức phát giác không được bình thường, bởi vì thần sắc Cao Thăng trở nên cực kỳ khó coi, giống như vừa bị quỷ sờ vào sau gáy.

Tầng bốn... Đám người Bạch Sương Hoa, Lục Viễn Chí như có điều suy nghĩ, đều nhớ lại một ít đầu mối phát hiện khi trước.

Trong ánh mắt của Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán xuất hiện vẻ hốt hoảng khó có thể che giấu.

Mặc dù thanh âm của Tần Lâm không lớn nhưng lại như tiếng mõ sớm chuông chiều vang lên chấn động, như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng gây ra muôn ngàn gợn sóng, tâm trạng của mọi người không giống nhau.

Tần Lâm nhìn rõ ràng hết thảy biểu hiện của mọi người, đáy lòng cười lạnh một tiếng, lại hắng giọng nói:

- Sau khi Huệ Bình và Huệ An đốt xong hết đèn các tầng lại lên trên, bọn họ vừa đi lên khỏi tầng bảy Cao Thăng liền bắt đầu đi xuống, đi tới tầng bốn hoàn thành kế hoạch giết người xảo diệu của mình.

Lạc Tư Cung chắp tay một cái:

- Vì sao y phải làm như vậy, xin Tần Đốc Chủ chỉ giáo.

Tần Lâm ung dung điềm tĩnh giơ lên ba ngón tay: thứ nhất cố bày nghi trận, để cho người điều tra cho là lúc án phát y ở tầng bảy, tạo ra sai lầm cho phương hướng điều tra phá án. Thứ hai, cửa sổ tầng bảy có thể nhìn thấy từ đàng xa, cửa sổ tầng bốn thì bị điện đền cao lớn che mất, mọi người từ cửa chính Thường Lạc tự tới đây, tầm mắt bị ngăn trở, Cao Thăng lợi dụng cơ hội tốt này giở trò, thu hồi sợi dây thừng bị cắt đứt từ cửa sổ.

Cuối cùng Cao Thăng đoán chừng Huệ Bình và Huệ An đi tới tầng chín tầng mười mới tranh thủ thời gian động thủ, nếu không chờ bọn họ đi tới tầng mười ba nhìn thấy Cao Minh Khiêm đã chết hoặc là trọng thương hôn mê, vở kịch này sẽ lập tức bị vạch trần. Nếu như Cao Thăng ở gây án tầng bảy, sau khi hai hòa thượng biết rõ ràng tình huống đi xuống hai tầng đã gặp phải y, y lựa chọn ở tầng bốn là vì hai hòa thượng phải đi xuống năm tầng mới đến, cho y có đủ thời gian để xử lý sợi dây kia.

Sự thật phát triển cũng không ngoài sở liệu, đầu tiên Huệ Bình và Huệ An chạy tới cửa sổ nhìn xuống đất. Sau khi nhìn thấy rõ ràng là Cao Minh Khiêm rơi tháp chết đi, hai người bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, thương lượng một hồi mới bắt đầu đi xuống, đôi chân run rẩy bước đi chậm chạp. Khoảng cách năm tầng tháp này đã cho Cao Thăng thời gian quý giá xử lý mọi chuyện.

Về phần Lạc Tư Cung và sai dịch Đông Xưởng cùng cẩm y quan giáo đi theo Tần Lâm, lúc bọn họ nhìn thấy Cao Minh Khiêm rơi tháp thì mới vừa vào đại môn Thường Lạc tự. Sau khi vượt qua nhiều tầng điện đền chạy tới dưới chân tháp, còn leo lên tháp cũng phải tốn một quãng thời gian không phải là ít, Cao Thăng có thể ung dung nhàn nhã xử lý xong xuôi mọi chuyện. Đến khi Ngưu Đại Lực dẫn người xông lên y bèn vờ như mình vừa từ tầng bảy chạy xuống tới tầng bốn, thật ra y không hề rời khỏi tầng bốn.

- Thì ra là như vậy, chẳng trách nào…

Bạch Sương Hoa lẩm bẩm, rốt cục đã giải khai được nghi vấn trong lòng. Lúc nàng nhảy lên nóc Đại Hùng Bảo Điện, đầu tiên thấy được Thường Lạc tự tháp hoàn chỉnh, dưới ánh đèn thấp thoáng chợt thấy phần nửa dưới tháp như có bóng người chớp động. Bởi vì Đại Hùng Bảo Điện hương khói thịnh vượng khói mù lượn lờ, nàng cho là mình nhìn hoa mắt, lại phải dõi mắt trông về phía xa phòng ngừa hung thủ bỏ chạy, cũng không tiếp tục tra cứu, hiện tại nhớ lại đúng là bóng Cao Thăng đang giở trò.

Lạc Tư Cung nhíu mày một cái, nghĩ ngợi chốc lát, mặt mũi tươi cười hỏi tới:

- Tần Đốc Chủ một lời vạch trần thiên cơ, hạ quan cảm thấy thông suốt. Nhưng rốt cục sợi dây kia nằm ở nơi nào, chẳng lẽ có người khác tiếp ứng, mang sợi dây đi?

Cả đêm hôm qua Lạc Tư Cung cũng nghĩ đến hung thủ có thể lợi dụng dây thừng chế tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường, nên y đã dẫn thủ hạ lục soát tỉ mỉ thân thể bốn nghi phạm. Ngay cả đũng quần cũng sờ nắn thật kỹ, sau đó như muốn lật tung cả ngọn Thường Lạc tự tháp lên, rốt cục không tìm được vật gì giống như sợi dây.

Không thể làm gì, thậm chí Lạc Tư Cung tưởng tượng rằng có con lão ưng được người nuôi dưỡng, hoặc loài chim nào khác tương tự đã mang sợi dây đi từ không trung sau khi vụ án xảy ra. Đương nhiên chính y cũng biết đây chỉ là suy nghĩ hoang đường.

Cho nên khi Tần Lâm nói tới, mặc dù ngoài mặt Lạc Tư Cung vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng hết sức không phục.

Tần Lâm cười sờ sờ mũi:

- Sợi dây ư, thật ra thì nó vẫn còn ở lại đó.

Cái gì? Lạc Tư Cung kềm chế thật vất vả mới không nhảy dựng lên, sắc mặt lộ đầy vẻ nghi ngờ. Y rất tin tưởng mình và thủ hạ tìm tòi theo phương thức rải thảm, chắc chắn không bỏ sót cái gì.

Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán lại nhìn nhau hoảng sợ, không hẹn mà cùng nhìn Cao Thăng, tên này đã sợ đến sắc mặt tái nhợt, cơ hồ muốn xụi lơ trên đất.

- Đi thôi, Lạc Đô Đốc, Nhiêu lão tiên sinh, Tô tiên sinh...

Tần Lâm giơ tay ra mời:

- Rốt cuộc có hay không, chúng ta vào trong tháp xem thì sẽ biết, mời mời mời, mời sang bên này.

Chữ mời hết sức dễ nghe, nhưng nhìn sắc mặt của Tần Đốc Chủ chúng ta, đây rõ ràng chính là mời huynh vào rọ.

Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi tới, tâm trạng Lạc Tư Cung cũng không khá hơn chút nào, hồ nghi chất chồng.

Tần Lâm ung dung cười một tiếng, không khách khí chút nào đi lên trước dẫn đầu, dẫn mọi người lên tới tầng bốn Thường Lạc tự tháp.

Trên bàn thờ có một bức tượng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật thếp vàng, trước bàn thờ bày lư hương và mâm quả, hai bên trang trí hoa tươi, phía dưới có ba cái bồ đoàn. Toàn bộ tầng bốn cũng chỉ có những thứ này, thật ra thì tầng nào cũng gần như giống hệt nhau.

Lạc Tư Cung cau mày, y và thủ hạ tìm tòi không thể nói là không cẩn thận, tìm xem trong tượng Phật có rỗng hay không, mặt đất và vách tường có tầng ngầm hay không, trong bàn thờ gỗ có hộc rỗng hay không, bên trong bồ đoàn có chứa gì không… ngay cả tro trong lư hương cũng bị bọn họ đổ ra, cẩn thận bới tìm mấy lượt, sau khi xác nhận không có gì lạ mới đổ trở vào.

Đúng lý ra hẳn là không bỏ sót gì mới phải…

Cao Thăng bị dẫn lên, sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, dường như cố tình tránh né không muốn nhìn vào vật gì đó trong tháp.

Tần Lâm cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Ủa, rốt cuộc Cao Thăng ngươi đang sợ cái gì vậy? Tại sao không cúi đầu nhìn thử nơi này, hẳn là ngươi ở chỗ này vượt qua đoạn thời gian mấu chốt nhất sau khi án phát phải không?

Cao Thăng nơm nớp lo sợ không dám trả lời, ánh mắt hơi chạm nhau với Tần Lâm liền vội vàng né tránh.

Lạc Tư Cung thật sự là không thể chờ đợi được nữa, chắp tay một cái:

- Rốt cục sợi dây ở chỗ nào, hạ quan ngu muội, mong rằng Đốc Chủ công khai.

- Ta đã nói rồi, ở nơi này.

Tần Lâm bước thong thả từ từ tới trước tượng Phật, đạp lên trên bồ đoàn.

Trong khoảnh khắc này, thịt béo trên mặt Nhiêu Nhân Khản run lên, hai gò má Tô Tán thoáng hiện khí xanh, ánh mắt của Cao Thăng càng tỏ ra cực kỳ kinh hãi.

Trong mắt Lạc Tư Cung chợt lóe tinh quang:

- Xin hỏi Tần Đốc Chủ, là trong bồ đoàn sao?

- Không sai!

Tần Lâm gật đầu một cái.

- Là ai lục soát bồ đoàn?! Há đâu có lý như vậy?!

Trong khoảnh khắc này Lạc Tư Cung nổi cơn thịnh nộ, thật sự muốn bằm thây tên thủ hạ sơ ý khinh thường kia thành muôn mảnh.

Một tên tâm phúc vẻ mặt như đưa đám quỳ xuống xin tội:

- Đô Đốc tha mạng, Đô Đốc tha mạng, tiểu nhân đã cẩn thận lục soát kiểm tra, bên trong bồ đoàn trừ rơm khô không có gì cả...

Ủa? Lạc Tư Cung kinh ngạc, đây là tên thủ hạ linh lợi tinh tế nhất trong đám thủ hạ của y, đúng lý ra sẽ không phạm sai lầm thô thiển như vậy mới phải…

- Lạc Đô Đốc, bỏ qua cho thủ hạ của ngươi đi, y cũng không hề phạm sai lầm.

Nụ cười Tần Lâm mang theo vẻ hài hước như có như không:

- Bởi vì đúng là bên trong bồ đoàn chỉ có rơm khô!

Bốp! Lục Viễn Chí vỗ đùi thật mạnh, đôi mắt nhỏ lóe sáng, tranh trước nói:

- Căn bản không có sợi dây gì cả, không không, ý của ta là rơm khô bện thành sợi dây!

Trả lời chính xác hết sức.

Nếu như Cao Thăng mang theo dây tơ hoặc dây thừng, cho dù là có thể thiêu hủy nhưng trong không khí cũng sẽ lưu lại mùi khét không giống với lửa khói nhang đèn. Bởi vì rất nhanh sẽ có sai dịch cùng quan giáo xông lên, cũng có hòa thượng từ mấy tầng trên đi xuống, đã quen thuộc hơi khói nhang đèn bình thường, ngửi được mùi rơm cháy khét ở tầng bốn không giống bình thường nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Vì vậy Cao Thăng dùng biện pháp bí mật hơn xảo trá hơn, y lợi dụng thời gian ở lại tầng bảy một mình hơi dài, rút rơm khô bên trong bồ đoàn ra, bện thành một sợi dây rơm đủ dài. Vào thời này cũng không ít người có được kỹ năng này, sau đó trải qua điều tra phát hiện cha mẹ của Cao Thăng làm nghề bện giày cỏ lâu đời, cho nên từ nhỏ y đã có kỹ thuật bện giày rất tốt.

Cùng lúc đó, Cao Thăng đổi hết bồ đoàn rách tới tầng bốn, chuẩn bị sẵn sàng trước.

Đợi đến khi hai hòa thượng Huệ Bình Huệ An dựa theo thứ tự Phật quang từ trên giáng xuống đốt đèn từng tầng, Cao Thăng liền lợi dụng quỷ kế thời không đi lên tầng mười ba trước, mượn tiếng trống chùa che chở, đánh ngất hoặc là giết chết Cao Minh Khiêm. Sau đó đặt lão tựa vào cửa sổ giống như tư thế đang ngắm cảnh xa xa, buộc dây rơm vào người lão, lại thả xuống từ mặt bên cửa sổ dọc theo phi diêm, lợi dụng đặc điểm dưới chân đèn không có ánh sáng để tránh người phát hiện.

Sau đó Cao Thăng trở lại tầng bảy, chờ hai hòa thượng hoàn thành công việc đốt đèn đi tới, làm chứng vắng mặt hiện trường hoàn hảo cho mình. Đến khi hai hòa thượng rời khỏi tầng bảy tiếp tục đi lên, y bèn kéo dây khiến cho Cao Minh Khiêm rơi xuống từ tầng mười ba.

Cuối cùng, y mượn lực rơi rất mạnh của Cao Minh Khiêm giật dây rơm trở lại. Đầu dây buộc trên thi thể đứt ra, bị y kéo trở về, thu vào trong tháp theo cửa sổ tầng bốn, lúc ấy bọn Tần Lâm chạy tới bị ngăn cản tầm mắt không thể nhìn thấy.

Dây rơm được bện cũng rất dễ dàng tháo ra, với kỹ năng của Cao Thăng làm chuyện này không khó. Y ngồi chồm hổm dưới đất, tháo dây rơm ra thật nhanh, sau đó nhét rơm khô trở vào bồ đoàn, công cụ gây án quan trọng nhất đã biến mất ngay dưới mắt mọi người.

Toàn bộ quá trình gây án thật sự tinh xảo nghiêm mật, cơ hồ đến trình độ kín kẽ không dấu vết.

Chỉ tiếc người định không bằng trời định, đầu tiên là tất cả bồ đoàn tầng bốn đều là rách nát khiến cho Tần Lâm chú ý, tiếp theo là vết máu trên phi diêm và dấu vết ma sát phía sau đai lưng Cao Minh Khiêm chỉ rõ phương hướng phá án cho Tần Lâm. Tiếng chuông chùa vang lên dường như là do oan hồn Cao Minh Khiêm tố cáo, giúp cho Tần Lâm phá vỡ nhiều tầng sương mù, giải được các bí ẩn quỷ kế thời không, giết người không tiếng động, làm sợi dây biến mất, phá được toàn bộ vụ án.

Cao Thăng mặt không còn chút máu, hoàn toàn xụi lơ trên đất, chỉ nhìn dáng vẻ cũng biết phòng tuyến tâm lý của y đã hoàn toàn sụp đổ.

Một tiếng soạt vang lên, Lạc Tư Cung không nhịn được dùng đao chém đứt bồ đoàn, đống rơm khô tạp nhạp bên trong quả thật có dấu vết từng bị bện lại. Y nhìn Tần Lâm đang khẽ mỉm cười, trong lòng không nhịn được bùi ngùi than dài: trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng!?

Bất kể Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí, sai dịch Đông Xưởng hay là cẩm y quan giáo, tất cả đều thán phục không thôi. Dây rơm cũng không phải là vật gì hiếm thấy, ngược lại ai ai cũng đã từng thấy, thậm chí dùng qua. Bồ đoàn rách nát kia cũng được đặt rất rõ ràng ở trước mắt mọi người, lộ ra rơm khô bên trong, vì sao ngoại trừ Tần Lâm ra không còn ai nghĩ đến điều ảo diệu bên trong?

Đây chính là suy nghĩ sai lầm ‘vật càng có thể thấy được tùy ý, càng dễ dàng bị mọi người xao lãng’. Thấy bồ đoàn cũ rách bày ở đó, ai nấy đều cho rằng bên trong sẽ không cất giấu chứng cứ gì quan trọng, hơn nữa cẩn thận lục soát kiểm tra theo bản năng lại bỏ quên vật nhồi trong bồ đoàn là rơm khô.

Tôn Tử binh pháp có câu ‘cho rằng chuẩn bị chu đáo tất sẽ lơi lỏng, thường thấy ắt sẽ không nghi ngờ’, thủ pháp hung thủ gây án xảo diệu, chính là lợi dụng ‘Thường thấy sẽ không nghi ngờ’, để cho bồ đoàn cũ đường đường chính chính trước mắt mọi người, thế nhưng không ai phát hiện mấu chốt trong đó.

Cho dù là dây rơm cũng không phải là rất bền chắc, sau khi ma sát với phi diêm và bị giật đứt có chút ít rơm khô rớt xuống, nhưng mặt đất Thường Lạc tự tháp có rất nhiều cỏ dại mọc trong kẽ gạch, trong đó có không ít khô vàng, có ai chú ý tới mấy đoạn trong đó không phải là cỏ khô bình thường, mà là rơm khô nhồi trong bồ đoàn?!

Tần Lâm cũng không ngoại lệ, trước đó hắn thấy tầng bốn có ba cái bồ đoàn cũ đã hơi sinh lòng nghi ngờ, nhưng vẫn chưa suy luận vụ án theo hướng này. Mãi đến khi Bạch Sương Hoa phát hiện ở phi diêm tầng tám một đoạn rơm khô bị đứt hắn mới đoán được đại khái, lại từ mặt đất tìm được một ít rơm vụn, rốt cục đã hiểu rõ tất cả quỷ kế.

Giữa tiếng tặc lưỡi khen ngợi kính phục của mọi người, Tần Lâm mỉm cười gật đầu với Bạch Sương Hoa, ngầm bảo công lao phá vụ án này nàng cũng có một nửa. Bạch Sương Hoa tìm được giọt máu và rơm khô ở phi diêm trên tháp đã đưa tới tác dụng quyết định trong việc điều tra phá án.

Sắc mặt lạnh như băng của Bạch Sương Hoa trở nên ấm áp đôi chút, tuy rằng vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo nhưng đầu mày cuối mắt đã có chút vui vẻ.

Mọi người có mặt tại trường khen ngợi Tần Lâm mắt thần như điện, cũng cực kỳ kinh ngạc vì hung thủ hết sức gian trá giảo hoạt.

Lão phương trượng Thường Lạc tự lộ vẻ từ bi thương xót, tuyên một tiếng Phật hiệu:

- A Di Đà Phật, thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, vì sao Cao thí chủ lại sát hại Cao Tri Phủ nơi Phật môn thanh tịnh như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui