Cẩm Y Vệ

Tường ngã mọi người đẩy, chó chết mọi người đạp, mặc dù Mãng Ứng Lý có tướng sĩ Miến Điện tộc liều chết ủng hộ, liều mạng giữ được thành trì, nhưng bất cứ kẻ nào cũng biết rõ ràng, đây chỉ là tạm thời.

Thật ra nếu ở sào huyệt hạ du Y Lạc Ngõa Để giang, năng lực khôi phục của Đông Hu vương triều rất mạnh, nhưng không giải được vòng vây Bạch Cổ, làm thế nào chiêu binh mãi mã khôi phục nguyên khí đây?

Chỉ cần có thể đánh lui thế công lần này của liên quân, cho dù là giằng co Nam Bắc với Tư Vong Ưu, Mãng Ứng Lý cũng có thể từ từ khôi phục, nhưng thế công liên quân như lôi đình, rõ ràng sẽ không để cho y có thời gian.

Nhạc Phượng một mực cúi đầu nghĩ ngợi, chợt ngẩng đầu nói:

- Đại vương, có lẽ vi thần có biện pháp ép liên quân lui binh.

- Cái gì?

Mãng Ứng Lý chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt toàn là tia máu.

Trong nụ cười Nhạc Phượng lộ ra vẻ âm hiểm:

- Gần đây khí trời càng ngày càng nóng, mùa mưa cũng sắp sửa đến, muỗi cũng càng ngày càng nhiều, đã có người...

-----------

Bạch Cổ là kho lương nổi danh Miến Điện, từng mảnh ruộng nối nhau chạy dài ngút tầm mắt. Trong mấy chục năm qua nông phu các tộc Mạnh, Miến, Đạn chuyên cần canh tác trên ruộng đất phì nhiêu, sản xuất rất nhiều, lại gánh chịu thuế má lao dịch, cung cấp binh sĩ cùng lương thực cuồn cuộn không ngừng cho Đông Hu vương triều khuếch trương lớn mạnh.

Nhưng hiện tại vùng đất phì nhiêu này đã bị liên quân chiếm cứ, đại quân lập doanh kéo dài mấy chục dặm, doanh trại tầng tầng lớp lớp trên bình nguyên. Đám nông phu đã quen với canh tác rộng đồng trở về nhà, thay thế bọn họ là chiến sĩ thiện chiến, ánh mắt nhìn về phía thủ đô Bạch Cổ thành Đông Hu vương triều từ thuần phục, sợ hãi chết lặng đã biến thành cừu hận, cuồng nhiệt và tham lam.

Nông phu ngược lại không có vấn đề gì, mà người Đạn tộc thật sự cao hứng, bởi vì chủ soái liên quân là đồng bào bọn họ, nữ Thổ Ty Tư Vong Ưu đến từ Mạnh Dưỡng Thái tộc.

Người Mạnh tộc cảm thấy thật ra thần phục Mãng Ứng Lý cùng với thần phục Tư Vong Ưu không có gì khác nhau. Bọn họ chủ yếu là theo đuôi mà thôi, ngoài ra Tư Vong Ưu cũng khoan dung nhân hậu hơn.

Dân chúng Miến Điện tộc đã trải qua khủng hoảng lúc ban đầu cũng dần dần yên tâm trở lại, bởi vì nữ Thổ Ty cũng không có ý đại khai sát giới. Nàng bái phóng Phật tự nổi danh phụ cận Bạch Cổ thành, mời các vị cao tăng đại đức đi ra trấn an dân chúng, đồng thời chỉ phái quân đội tuần tiễu bốn phía, cấm tuyệt đám bại hoại trong liên quân có những hành động gian dâm bắt cóc.

Cái gọi là bại hoại chủ yếu chỉ quân đội Nam Chưởng quốc, bọn họ từ hướng Tây Nam đánh vào cảnh nội Miến Điện, dọc theo đường đi giật tiền cướp lương cướp nữ nhân, ai nấy kiếm chác đầy túi, đánh tới dưới Bạch Cổ thành vẫn còn chưa chịu thu tay lại.

Lúc Tư Vong Ưu mới vừa hạ cấm lệnh, Nam Chưởng binh vẫn xem thường, kết quả sau khi bị chém mười mấy cái đầu mới biết được lợi hại. Quốc vương Nam Chưởng Phạ Nha Na Khoản Nặc tính tình bỉ ổi, bắt nạt kẻ yếu, đỏ mặt gân cổ cãi mấy câu, nhưng bị những nhà khác trong liên quân hù dọa một chút, rốt cục cũng làm con rùa đen rút đầu.

Dân chúng ba tộc Đạn, Mạnh, Miến đảnh lễ xưng tụng, uy vọng Tư Vong Ưu tăng nhiều, đã có cao tăng đại đức tuyên bố nàng là con gái của Phật mẫu Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát, Kim Phượng Công chúa giáng thế, ngồi bạch tượng cát tường như ý từ Tây Thiên tới, hẳn nên thừa kế pháp thống A Ngõa vương triều, đăng quang địa vị quốc vương Miến Điện.

Nếu Tư Vong Ưu là Kim Phượng Công chúa, Mãng Ứng Lý cũng chỉ có thể sắm vai phản diện, ma quỷ A Tu La.

Không thể không nói phụ tử Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý đã trở nên quá suy đồi, lúc bọn họ nắm triều chính điên cuồng vơ vét bóc lột dân chúng trong nước, đối ngoại vô cùng hiếu chiến, kích thích nông dân khởi nghĩa. Sau khi trấn áp tàn khốc lại không thèm để ý tăng lữ cầu xin tha thứ, thiêu sống bảy mươi tên thủ lĩnh khởi nghĩa. Cho nên các cao tăng Miến Điện rất bất mãn Đông Hu vương triều, trước kia dùng miệng lưỡi bất quá chỉ là vì nhẫn nhục cầu toàn, hiện tại có cơ hội đương nhiên muốn ra sức trả thù.

Thật ra các Đại sư cũng không rộng rãi lắm… Phật cũng có lúc phải nổi giận.

Trên một mảnh bình nguyên khô ráo phía Bắc Bạch Cổ thành, chiến tượng khổng lồ sắp hàng như tường, võ sĩ các tộc tinh hãn qua lại tuần tra, đằng giáp binh tướng mạo hung hãn, đao phủ thủ hung thần ác sát. Binh các tộc Thổ Ty kỳ hình dị trạng, không phải là đinh bạc xỏ mũi, tai đeo vòng đồng, vậy cũng đi chân trần, lưng đeo chuông.

Binh mã dưới quyền các Thổ Ty các tướng lãnh số lượng không chừng, vài doanh trướng, vài chục doanh trướng, thậm chí còn trên trăm tiểu doanh trướng vây quanh doanh trướng thủ lãnh lớn hơn. Mà tất cả doanh trướng lớn nhỏ giống như chúng tinh phủng nguyệt, vây quanh bảo vệ một tòa đại trướng chính giữa trên nóc trang trí kim phượng, tinh binh thân Mạnh Dưỡng mặc khôi giáp Đại Minh đứng hai bên thành hình cánh nhạn.

Lại có một con voi màu trắng cực kỳ hiếm hoi đang đứng, thân thể cao lớn hùng tráng, đôi ngà thật dài rắn chắc bóng loáng, thân khoác khôi giáp hoa lệ nạm vàng, thần thánh mà trang nghiêm, làm cho người ta nghi ngờ có phải bạch tượng của Tam Mạn Đa Bạt Đà La Phổ Hiền Bồ Tát cỡi hay không.

Kim Phượng Công chúa được các cao tăng đại đức xưng tụng, Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ Đại Minh, thống soái liên quân Tư Vong Ưu ngồi ngay ngắn trong đại trướng, mặc quan phục võ quan tam phẩm triều Minh, hai bên ô sa có hai cánh dài ra chừng một thước hai tấc, ra vẻ hết sức trang trọng. Thân nàng mặc đại bào bằng lĩnh màu đen, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái trắng như tuyết, eo nhỏ đeo một chiếc kim yêu đái nạm hoa bạc, không trễ xuống lỏng lẻo trước bụng giống như Hán quan, mà là siết chặt vào, làm nổi bật thân hình yểu điệu của thiếu nữ.

Nàng mặc y phục này nhất thời hiển lộ uy nghiêm của thiên triều. Đại quân lập doanh kéo dài năm mươi dặm, chiến tượng ngàn con, giáp sĩ như mây, truyền hịch hào kiệt tứ phương hưởng ứng, còn ai dám xem nàng như bé gái nữa. Tư Vong Ưu tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã trải qua trui luyện máu lửa, trên đường Nam chinh cân bằng chu toàn cùng thế lực khắp nơi, đã sớm không còn là bé gái ngây thơ ngày trước. Giờ phút này mắt nàng sáng rực tinh quang, cũng có khí tượng vương giả.

Người ngồi đầu tiên bên trái bàn soái là Doãn Tân Thương, theo thứ tự kế đó là Ngạt Trung Ngạt Nhân, Củng A Tài, Chu Thuận Thủy, Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung, sau đó mới là tướng sĩ Đạn tộc vừa quy phục.

Bên phải là Hắc Vương Tử Xiêm La Nạp Lê Huyên, đại thần Giản Bộ Trại Ma Ha La, các Thổ Ty Cảnh Mã, Loan Điện, Mộc Bang, cùng với thủ lĩnh các tộc trợ chiến.

Chỗ ngồi đã từng có thay đổi, lúc ban đầu Tư Vong Ưu cố ý an bài tướng sĩ Đạn tộc bên tay phải, liệt vào cùng các Thổ Ty khác. Nhưng rất nhanh những người này tự chuyển sang tay trái nàng, còn tỏ ra oan ức oán trách Tư Vong Ưu: nếu là đồng tộc, làm sao có thể để cho chúng ta ngồi vào bên phía người ngoài như vậy?

Hôm nay quân nghị, vị trí tay phải chiếu lệ lại trống một chỗ, người đi trễ tự nhiên lại là Nam Chưởng quốc vương Phạ Nha Na Khoản Nặc. Y cũng không dám công khai trở mặt với Tư Vong Ưu, lại không bỏ được ích lợi công phá Bạch Cổ thành, nên lấy phương thức gần như vô lại này để tỏ vẻ kháng nghị. Trong lòng mọi người hết sức coi thường, nhưng cũng không ai muốn tranh chấp với một tên khốn kiếp như vậy.

Doãn Tân Thương nhìn chỗ trống kia, cười thầm quả nhiên Tư Vong Ưu đã được Tần Lâm chân truyền. Quân Nam Chưởng đốt giết cướp sát một mạch từ Tây Nam tới đây, đến Bạch Cổ nàng cũng muốn quản, tất nhiên là thi ân lấy lòng dân chúng Miến Điện, làm cơ sở cho tương lai đăng cơ quốc vương.

“Huống chi tương lai Bạch Cổ chính là căn cơ cho nàng xây tân triều... Còn nhỏ tuổi mà tính toán sâu xa như vậy, thật sự cũng không uổng công Doãn mỗ lặn lội xa xôi vạn dặm giúp nàng một tay.”

Doãn Tân Thương thầm nghĩ như vậy.

Y không biết Tư Vong Ưu không hề cân nhắc nhiều như vậy, sở dĩ nàng làm như vậy hoàn toàn là lời dạy Tần Lâm: hiền lành, thương hại và công chính.

Nàng cũng không thèm nhìn tới vị trí trống kia, hắng giọng nói:

- Chư vị, Mãng Ứng Lý tử thủ cô thành toàn là ỷ vào Bạch Cổ thành trì cao dày, chúng ta có thể đánh một hơi cho xong chiếm lấy nó. Đến lúc đó Tư Vong Ưu ta sẽ không lấy chút nào của cải trong kho phủ thành, nữ nhân vàng bạc trong cung Mãng Ứng Lý, dành hết cho các vị khao quân.

Doãn Tân Thương mỉm cười gật đầu một cái, thầm nhủ tuổi vị tiểu cô nương này không lớn lắm, nói chuyện lại rất có ý tứ. Không trách Tần Đốc Chủ muốn mình giúp đỡ lập nàng làm quốc vương Miến Điện, rốt cục cũng tìm đúng người.

Đông Hu vương triều vô cùng hiếu chiến, trong mấy chục năm vơ vét một số của cải kinh người. Về phần mỹ nữ trong cung, ngay cả muội muội Nạp Lê Huyên cũng có trong đó, còn có thể ít sao?

Các Thổ Ty, các tộc thủ lĩnh tới trợ chiến phần lớn là thừa dịp cháy nhà hôi của, cũng không chuẩn bị đổ máu bán mạng không công vì Tư Vong Ưu. Ít ngày trước cường công Bạch Cổ mà không đánh hạ được, đã có người bắt đầu ra chủ ý đánh ra công không ra lực. Kết quả nghe nói sau khi công hạ thành trì, tất cả của cải trong kho và mỹ nữ trong cung đều khao quân, người nào người nấy lại hồi tâm chuyển ý, vỗ ngực tỏ vẻ nhất định ra sức tử chiến.

Chỉ có Nạp Lê Huyên buồn bực trong lòng, y cố ý muốn tóm thâu Miến Điện, ít nhất phải chiếm được một mảng lãnh thổ lớn. Nhưng Tư Vong Ưu phá thành không lấy của cải trong kho, vậy chí nàng nằm ở nơi nào không cần nói cũng biết. Âm mưu tóm thâu Miến Điện trở nên không thể nào, về phần lãnh thổ, ngay cả Nam Chưởng binh giết hại dân chúng nàng cũng quản, sao thể có chuyện cắt đất nhường cho?!

- Ôi chao, dường như bản vương bỏ lỡ gì đó…

Một thanh âm đáng ghét vang lên bên ngoài trướng, sau đó Nam Chưởng vương Phạ Nha Na Khoản Nặc cười bỉ ổi đi vào, hai tay chắp chữ thập chào Tư Vong Ưu:

- Thật là xấu hổ, ngủ quên, ha ha, tới trễ chốc lát, Tư Tuyên Úy ngàn vạn lần không nên lấy làm phiền lòng.

Chúng thủ lĩnh trong trướng thảy đều cau mày. Hành động tên này quá bỉ ổi, đã tới trễ thì thôi, còn cố ý chọc tức người khác, làm mất thể diện của Tư Vong Ưu.

- Bắt lại!

Doãn Tân Thương quát to một tiếng, sau lưng bảy tám tên binh sĩ lục chiến đội đội khôi mặc giáp lập tức ùa lên, lập tức đè Phạ Nha Na Khoản Nặc xuống đất.

Chúng thủ lĩnh giật mình kinh hãi, Doãn Tân Thương nhìn Tư Vong Ưu ôm quyền hành lễ:

- Tư Tuyên Úy, Nam Chưởng vương nhiều lần tới trễ, rõ ràng coi rẻ chủ soái, coi rẻ quân quy, xin hãy thi hành chính pháp, chấn chỉnh quân uy.

Tần Lâm bảo Doãn Tân Thương giúp Tư Vong Ưu thành lập uy tín, cho nên y không để lỡ thời cơ bắt lại Phạ Nha Na Khoản Nặc.

Chúng thủ lĩnh kinh hãi chấn động, dù sao Nam Chưởng vương cũng là chư hầu một phương, nói giết liền giết, uy phong Hán quan thật lớn!

Nạp Lê Huyên càng thêm kinh hãi, Kim Anh Cơ trấn giữ A Du Đà Da, thừa dịp mùa mưa nước Mị Nam hà dâng lên đưa Lâm Anh hiệu khổng lồ tới dưới thành, mấy chục khẩu đại pháo đen ngòm nhắm ngay thành trì đã đủ làm cho y buồn bực. Dọc trên đường đi y cũng cảm thấy tên Doãn Tân Thương này có vẻ lòng dạ tàn nhẫn thủ đoạn ác độc, hôm nay xem ra đúng là nhân vật lợi hại

Phạ Nha Na Khoản Nặc ra sức giãy giụa, không ngừng cao giọng xin tha, quả thật đã trở nên mềm nhũn.

Tư Vong Ưu cúi đầu trầm ngâm không nói.

- Tư Tuyên Úy, xin hãy bắt chước theo Hạ Vũ tru diệt Phòng Phong!

Doãn Tân Thương vái chào tới đất.

Lời này nói ra vô cùng lộ liễu, Hạ Vũ đại hội chư hầu, Phòng Phong tới trễ, Đại Vũ lập tức hạ lệnh tru diệt. Thử hỏi Vũ Vương có thân phận thế nào, đây rõ ràng là bảo Tư Vong Ưu giết Phạ Nha Na Khoản Nặc lập uy, tương lai lúc nàng lên ngôi quốc vương xem còn ai dám phản đối?

- Không.

Hồi lâu Tư Vong Ưu mới lắc đầu một cái:

- Làm như vậy cũng không công chính, bản Tuyên Úy phụng sắc lệnh Tần Đốc Soái kéo quân Nam chinh, Phạ Nha Na Khoản Nặc đem binh tới giúp, mặc dù có chút lỗi nhỏ nhưng cũng không át được khổ lao, không thể vì vậy mà tru diệt. Buông y ra đi, Nam Chưởng vương, trong quân không thể đùa bỡn, sau này ngươi không được tới trễ nữa.

Toàn thân Phạ Nha Na Khoản Nặc toát mồ hôi lạnh, hồn vía bay ra ngoài chín tầng mây, nghe vậy như được đại xá, quỳ dập đầu mấy cái mới trở về chỗ ngồi.

Chúng thủ lĩnh cùng cười, cũng may vị Nam Chưởng vương này mặt dày vô sỉ, chỉ xem như gió mát thổi vào mặt.

- Báo...

Truyền lệnh binh phi ngựa thẳng vào đại doanh, xuống ngựa trước soái trướng:

- Địch quân thành Tây đã bỏ qua phòng tuyến Bạch Cổ hà, toàn bộ lui về bên trong thành!

Cái gì?!

Các thủ lãnh giật mình không ít, mặt Tây Bạch Cổ thành có một mảnh đất thấp gần Bạch Cổ hà, quân địch xây dựng công sự ở đó nối thành một thể với Bạch Cổ hà, địa hình dễ thủ khó công. Hai bên đã từng đánh nhau giằng co vô cùng thảm thiết ở đó, không ngờ rằng hiện tại Mãng Ứng Lý lại bỏ, lui vào cố thủ trong thành.

Phạ Nha Na Khoản Nặc bỗng nhiên đứng lên nói lớn:

- Tiểu Vương nguyện dời doanh qua đó, ngày sau tái chiến tất không tiếc mọi giá cường công Tây thành, để báo đáp ân Tư Tuyên Úy không giết.

Doãn Tân Thương âm thầm gật đầu, thì ra Tư Vong Ưu không bắt chước Tào Mạnh Đức mà bắt chước Lưu Huyền Đức, tha cho Nam Chưởng vương này một mạng, đổi lại được y phấn dũng tranh tiên, phần tâm cơ này của Tư Tuyên Úy cũng không cạn!

Doãn Tân Thương không biết mình đã đoán sai cả hai bên, khoan nói Tư Vong Ưu, dù là Phạ Nha Na Khoản Nặc cũng không phải vì báo đáp ân không giết.

Đôi mắt của tên này đảo tròn liên tục: đoạn thành trì phía Tây tương đối thấp, sau khi quân địch rời bỏ phòng tuyến Bạch Cổ hà, chỗ đó sẽ trở thành nơi tương đối yếu ớt. Tranh trước chiếm được vị trí có lợi này, đến lúc phá thành ắt sẽ kiếm chác được một khoản không nhỏ.

Mới vừa thoát được một mạng đã bắt đầu tính toán tìm ích lợi, loại người như vậy thật là hiếm có…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui