Cẩm Y Vệ

Nhưng thiên sứ ban chiếu nhìn thấy rõ ràng, sau khi nhận được phong thư kia từ tay Ngạt Trung, khóe miệng Kim Phượng Bạch Tượng Vương khẽ nhếch lên, rốt cục trên gương mặt thường tỏ ra nghiêm túc căng thẳng nở một nụ cười hiếm có, nụ cười ngây thơ chất phác của thiếu nữ.

- Quy định là ba năm mới có một lần triều cống sao?

Tư Vong Ưu có hơi bất mãn hỏi sứ giả.

- Đúng vậy, bởi vì Nam Cương và kinh sư cách nhau vạn dặm, triều đình đặc biệt lượng giải mới quyết định ba năm triều cống một lần.

- Như vậy còn tới ba năm...

Tư Vong Ưu cười cười, đắm chìm trong hồi ức quá khứ, thấp giọng nỉ non:

- Tần Đại ca, huynh còn thiếu muội một câu trả lời thỏa đáng.

-----------

- Hừ, tiểu oan gia lòng dạ độc ác, lập tức phủi mông trở về kinh sư, cũng không chịu tới thăm ta!

Trên boong chiến hạm Lâm Anh hiệu khổng lồ, Kim Anh Cơ lười biếng ngáp một cái, hai tay vịn lan can, thân thể mềm mại nghiêng về phía trước, eo rắn nước thon nhỏ gập cong lại thành một góc độ mê người.

Xiêm La cổ thành A Du Đà Da trước mắt nàng đắm chìm trong ánh mặt trời màu vàng rực rỡ, Phật tháp và bảo đỉnh hoàng kim vương cung lóe lên ánh sáng chói chang. Mị Nam hà bốc lên hơi nước nghi ngút, các nữ nhân Xiêm La thân hình thướt tha yểu điệu dùng bình sứ múc nước, trong thành trì sau lưng truyền tới tiếng tụng kinh lâm râm.

Hết thảy có vẻ cổ xưa mà bình tĩnh, trong hơn ngàn năm qua, người trên đồng bằng Mị Nam hà đã quen với cuộc sống bình thản an nhàn này.

Có lẽ là cuộc sống an nhàn quá mức đã làm tiêu ma ý chí chiến đấu, dân tộc tin sùng Phật giáo tiểu thừa này cũng không am hiểu chiến đấu. Bất kể người Miến Điện, người Đông Dương hay là người Tây Dương đã từng mang theo máu lửa đao binh tới nơi này, chém giết tàn nhẫn mang lại hồi ức bi thảm cho A Du Đà Da

Hiện tại lại có một đám người ngoại lai giá lâm nơi này với khí thế hùng mạnh chưa từng có. Lâm Anh hiệu lẳng lặng đậu trên bến cảng, thân thuyền cao lớn mà tràn đầy mỹ cảm, hai bên hông là vô số cửa sổ pháo chằng chịt, mỗi khi mở ra, những họng pháo đen ngòm khổng lồ cho người ta cảm giác tràn đầy lực lượng. Mỗi ngày khi hoàng hôn buông xuống, chiếu rọi bóng họng pháo ngả thật dài, giống như bảo kiếm A Tu La đâm về phía Phật tháp trong thành.

Lúc Hắc Vương Tử Nạp Lê Huyên gần đi cũng từng bố trí một chút, lệnh cho các đại thần ở lại nếu có được cơ hội hãy tìm cách tấn công Lâm Anh hiệu.

Người Xiêm La mới vừa lộ ra chút dã tâm đã bị Minh Trí Ngọc Tử moi ra toàn bộ nội tình từ miệng một tên Lãng Nhân Nhật Bản say rượu. Kim Anh Cơ ung dung điềm tĩnh an bài Lâm Anh hiệu tiến hành diễn tập một trận pháo kích, cho hàng chục khẩu Hồng Di đại pháo và pháo Bồ Đào Nha cỡ lớn thay phiên phát hỏa, bắn từng đợt pháo vào một rừng cây hoang vắng gần bờ biển. Mãi đến khi hoàn toàn bắn ngã rạp rừng cây có chu vi mấy chục trượng, cày mặt đất thật sâu mới ngừng bắn.

Các đại thần của Nạp Lê Huyên lập tức bỏ đi ảo tưởng không thiết thực, trở nên càng thân thiết với Ngũ Phong hải thương hơn trước.

Dân chúng Xiêm La trong thành trải qua nỗi sợ ban đầu, cũng đã thân thiết với khách mới tới hơn cả các quan viên của mình.

Bởi vì trước kia rất nhiều thương nhân Trung Quốc cư ngụ ở cảnh nội Xiêm La, bọn họ được gọi là người thiên triều, hưởng thụ ưu đãi miễn trừ thuế đầu người, Những người này thường xuyên giao thiệp với Ngũ Phong hải thương, cho nên không sợ hãi chuyện liên lạc với thủ hạ của Kim thuyền chủ, bán cho bọn họ gạo thóc rau cải, thịt cá…

Cứ kéo dài như vậy, người Xiêm La cũng bắt đầu cung cấp hậu cần vật liệu cho hạm đội, Ngũ Phong hải thương trả bằng bạc mặt và tiền đồng Trung Quốc thơm phức, cho nên công việc làm ăn này tiến hành vô cùng thuận lợi. Người Xiêm La cũng không rõ ràng lắm, trên thực tế những tiền đồng này là Kim Anh Cơ tự đúc, cũng may bọn họ chỉ cần tiền đồng, thật ra cũng không quan tâm là do người nào làm ra.

Vào giờ phút này đang có không ít người Xiêm La chèo thuyền hình quả chuối, đưa trái cây ngon tươi và rau cải tới Lâm Anh hiệu.

Kim Anh Cơ mím cái miệng nhỏ nhắn cười xấu xa, xem ra người Xiêm La vô cùng phối hợp.

Phương hướng Tây Bắc chợt có bụi bốc lên, nơi chân trời xuất hiện một đường đen ngọ nguậy. Kim Anh Cơ giơ viễn vọng kính lên quan sát, chỉ thấy trong tầm mắt xuất hiện từng đám binh sĩ lục chiến đội đắc thắng trở về, vô số khôi anh ngũ sắc trên đầu bọn họ đang phất phơ theo gió.

Xiêm La Hắc Vương Tử Nạp Lê Huyên và muội muội đang cỡi trên chiến tượng cũng nhìn thấy thân thuyền Lâm Anh hiệu khổng lồ, cùng với bóng Kim Anh Cơ xinh đẹp trong trường quần màu đen đang đứng trên boong.

- La Sát nữ độc ác…

Nạp Lê Huyên tức giận mắng một câu, sau đó lắc đầu cười khổ. Nếu như nói lúc mới bắt đầu y còn có chút vọng tưởng đối với vị Ngũ Phong thuyền chủ xinh đẹp này, vậy hiện tại đã ném đi ra ngoài chín tầng mây. Thủ đoạn cứng rắn, tâm tư kín đáo, thống soái Ngũ Phong hải thương tung hoành Đông Tây lưỡng dương, loại nữ nhân như vậy, Tần Đốc Chủ cấu kết với nàng trong lời đồn còn là anh hùng bực nào?!

Tướng sĩ Xiêm La đắc thắng trở về ngược lại vô cùng hưng phấn, bởi vì Tư Vong Ưu đã thực hiện cam kết, phân chia hết thảy của cải và đám nữ tử trung thành với Mãng Ứng Lý trong Bạch Cổ thành cho tướng sĩ liên quân. Đông Hu vương triều trải qua ba đời Mãng Thụy Thể, Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý đối ngoại xâm lược, cướp sạch vô số thành trí Nam Cương, trong đó bao gồm A Du Đà Da, tích lũy của cải tương đối kinh người, để cho các tướng sĩ liên quân đầy túi mà về.

Bây giờ tướng sĩ Xiêm La cùng quan binh lục chiến đội Doanh Châu cười cười nói nói đi chung với nhau. Thấy lục chiến đội trang bị tinh nhuệ, cơm nước đầy đủ, đãi ngộ hậu hĩnh, đã có không ít người Xiêm La bắt đầu hỏi thăm làm thế nào mới được gia nhập vào lục chiến đội.

Ngũ Phong hải thương lấy người Trung Quốc làm chủ, nhưng cũng có người đến từ các nước Nhật Bản, Triều Tiên, Xiêm La, vốn là đám quan quân Du Tư Cao Chu Thuận Thủy cố gắng tránh cho đám binh sĩ Xiêm La dưới quyền mình tiếp xúc nhiều với đồng hương. Nhưng Doãn Tân Thương xảo trá đặc biệt dặn dò binh sĩ Xiêm La khoa trương khoác lác trước mặt đồng bào, phóng đại những chuyện mình đã trải qua trên biển khiến cho bọn họ nhận được vô số ánh mắt hâm mộ.

Cứ như vậy, ngay cả quan quân trung hạ cấp Xiêm La trong quân đội cũng bắt đầu động lòng.

Nạp Lê Huyên nhất thời sinh ra cảm khái ‘Lòng người tiêu tán, không dễ dẫn dắt đội ngũ’. Thân là người nắm quyền Xiêm La chân chính, quốc vương tương lai, y không quan tâm tới vàng bạc châu báu mà có chí hướng cao xa hơn. Nhưng bây giờ khả năng thực hiện đã trở nên vô cùng mong manh, hoặc có thể nói là hoàn toàn không có cơ hội.

- Không, ta không cam lòng!

Nạp Lê Huyên nắm chặt quả đấm, quả đấm của vị tông sư Thái quyền này vô cùng mạnh mẽ hữu lực, một cỗ lực lượng sung mãn dâng lên khiến cho y ưỡn ngực thật thẳng:

- Ít nhất ta đã đoạt lại muội muội, giúp cho muội muội không còn bị ác tặc Mãng Ứng Lý kia vũ nhục nữa, vì muội muội, vì Xiêm La...

Nhìn sang muội muội Tô Phán Khang Lạp Nhã bên cạnh, nàng vẫn còn dịu dàng xinh đẹp giống như mấy năm trước, Hắc Vương Tử cảm thấy lòng mình trở nên mềm đi.

Cảm giác huynh trưởng đang nhìn chăm chú, Tô Phán Khang Lạp Nhã ngượng ngùng cười cười, nhưng trong lòng nàng sinh ra không ít nghi vấn: cổ thành A Du Đà Da vẫn như cũ đã qua ngàn năm chưa từng biến đổi, thế nhưng thân ảnh xinh đẹp trên chiến hạm khổng lồ kia là người nào? Tại sao trong mắt huynh trưởng lại có vẻ xa lạ mình chưa từng thấy? Càng làm cho nàng lo sợ chính là vẻ xa lạ này nàng đã từng thấy trong đôi mắt của phụ tử Mãng Ứng Long Mãng Ứng Lý, thấy vô số lần.

Một canh giờ sau, Nạp Lê Huyên gặp gỡ Kim Anh Cơ, Minh Trí Ngọc Tử trên boong trước Lâm Anh hiệu, cân nhắc đến thân phận đối phương là phái nữ, y cố ý mang theo muội muội của mình.

Kim Anh Cơ vận một bộ trường quần đen thêu vàng, lộ ra phong thái thướt tha, chưa nói đã cười:

- Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng hai vị huynh muội đoàn tụ, đại thù đã báo! Tương lai tự thủ Xiêm La, chân thành hợp tác với triều Đại Minh và Ngũ Phong hải thương ta, từ nay về sau ngồi hưởng an vui.

Cũng nhờ Tần Đốc Chủ bày mưu tính kế, Kim Tuyên Úy hết sức tương trợ. Nạp Lê Huyên nở một nụ cười có vẻ hơi dối trá, bởi vì y nghe được ý ở ngoài lời của Kim Anh Cơ.

Các đại thần Xiêm La đi theo đưa mắt ra hiệu với nhau, yêu nữ Kim Tuyên Úy này thật sự khó đối phó.

Minh Trí Ngọc Tử mặc áo nữ tu trắng trẻo khoan thai đi tới, không để ý đến Nạp Lê Huyên mà là nhìn Tô Phán Khang Lạp Nhã, trong ánh mắt tràn đầy thương hại:

- Vị này chính là Tô Phán Khang Lạp Nhã Công chúa điện hạ sao? Thật là đáng thương, nếu ta có một muội muội như vậy, thật sự không đành lòng để nàng rơi vào tay Mãng Ứng Lý.

Mắt Tô Phán Khang Lạp Nhã đỏ lên, nhớ lại chuyện đau lòng trải qua trong những năm qua. Nàng tin tưởng Phật giáo tiểu thừa, hiểu được khoan thứ và nhân từ, nhưng bị phụ huynh xem như lễ vật đưa đến trong cung địch nhân chịu nhục, trong trái tim mềm yếu của nàng đã khắc sâu vô số vết thương.

Mặt các vị đại thần Xiêm La có vẻ thẹn, trong lòng Nạp Lê Huyên cũng cảm thấy bùi ngùi. Chính là vì đổi y trở về, phụ thân mới đưa muội muội đến Miến Điện.

- Ôi chao, tỷ tỷ nói sai rồi…

Minh Trí Ngọc Tử lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt Tô Phán Khang Lạp Nhã, dịu dàng nói:

- Được rồi được rồi, hết thảy đau buồn đã trở thành quá khứ, muội còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, không biết bao nhiêu thiếu niên mơ ước, sau này đời còn dài…

Tô Phán Khang Lạp Nhã lệ quang yêu kiều ngẩng đầu lên, Minh Trí Ngọc Tử dịu dàng như vậy hoàn toàn khác với phụ thân lòng dạ cứng rắn, huynh trưởng sắp trở nên không quen biết. Rốt cục nàng không thể khống chế được nữa, nhào vào lòng vị đại tỷ này, nước mắt trong suốt lăn dài, phát tiết hết thảy uất ức trong những năm qua.

Minh Trí Ngọc Tử vỗ lưng Tô Phán Khang Lạp Nhã, đi tới bên cạnh mạn thuyền từ từ an ủi nàng. Biết được Minh Trí Ngọc Tử cũng bị phụ huynh dùng làm công cụ trao đổi lợi ích, sau khi cưới lại bị vị hôn phu vứt bỏ, nàng trợn to hai mắt không dám tin.

Nhân lúc không ai để ý, Minh Trí Ngọc Tử nhìn sang Kim Anh Cơ.

Kim Tuyên Úy đàm phán với bọn Nạp Lê Huyên lại không được hòa nhã như Minh Trí Ngọc Tử và Tô Phán Khang Lạp Nhã. Ngũ Phong hải thương hy vọng bố trí một dãy quân cảng chỗ cửa Mị Nam hà đổ ra biển, để cùng nhau chống lại người Tây Dương thế tới hung hăng. Vì chuyện này mà bị phe Xiêm La phản bác, bọn họ cho là làm như vậy sẽ giảm sút tính độc lập của chính quyền sở tại, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

- Bát dát!

Quy Bản Vũ Phu sau lưng Kim Anh Cơ rút ra nửa đoạn Oa đao sáng loáng, hung hăng hù dọa người Xiêm La.

Võ sĩ Xiêm La sau lưng Nạp Lê Huyên cũng không cam yếu thế, thi nhau rống lên thị uy. Đáng tiếc mức độ hung ác của bọn họ còn kém xa đám ác lang Ngũ Phong hải thương này.

- Kim Tuyên Úy, xin cho chúng ta thời gian suy tính.

Nạp Lê Huyên dừng một chút, thành khẩn nói:

- Ba hôm sau, ở vương cung cử hành tiệc rượu ăn mừng Tô Phán Khang Lạp Nhã trở về, hy vọng Kim Tuyên Úy và chúng trưởng quan tới dự tiệc, đến lúc đó tiểu vương sẽ cho ngài câu trả lời hài lòng chắc chắn.

Kim Anh Cơ nhẹ nhàng mím môi, trong con ngươi thoáng qua một vệt tinh quang yêu dị, mỉm cười đáp ứng lời mời, sau đó đưa người Xiêm La rời đi Lâm Anh hiệu.

Không lâu sau, trong khoang Lâm Anh hiệu, Doãn Tân Thương chỉ vào bản đồ, nụ cười âm lãnh mà tàn khốc:

- Nạp Lê Huyên muốn bày Hồng Môn yến, chúng ta tương kế tựu kế, lấy máu rửa A Du Đà Da! Mặc dù nhân số quân Xiêm La đông đảo, nhưng sức chiến đấu yếu ớt không chịu nổi, Doãn mỗ có nắm chắc chín thành trở lên! Kim Tuyên Úy, nhân từ không thể cầm quân, không thể để lỡ cơ hội tốt như vậy. Từ nay về sau cảnh nội Xiêm La nghe thấy tên Tuyên Úy, hắc hắc, con nít không dám khóc đêm.

Tên này điên rồi! Bất kể là khách khanh Du Tư Cao Trầm Hữu Dung, hay là bọn Chu Thuận Thủy, Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân trong Ngũ Phong hải thương đều không biết nói gì với Doãn Tân Thương. Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, kế hoạch tác chiến y đưa ra mới vừa rồi có tính khả thi rất lớn, trước mặt thiên tài này, quân đội Nạp Lê Huyên không chịu nổi một đòn.

Kim Anh Cơ yêu kiều cười một tiếng:

- Nhân từ không thể cầm quân ư… Doãn tiên sinh, lúc bản quan vứt phản đồ, hải tặc xuống biển làm mồi cho cá, có lẽ ngươi vẫn còn giết gà ở chốn quê mùa Hồ Bắc Chung Tường. Bất quá là bản quan đang suy nghĩ có cần thiết đại khai sát giới như vậy hay không. Hồng môn yến, tam quân đoạt soái, lấy đầu Nạp Lê Huyên và đám đại thần của y, sau đó bình định thế cục Xiêm La sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cân nhắc đến điểm chúng ta không có thế lực ở địa phương bản thổ, muốn thu phục lòng người Xiêm La sẽ rất phiền phức.

Sắc mặt Doãn Tân Thương đỏ lên, nửa đời trước y không được Trương Cư Chính dùng tới, lúc Kim Anh Cơ tung hoành Đông Dương đại hải, quả thật y còn đang đi học ở vùng quê.

Y nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên không chém hờ xuống:

- Kim Tuyên Úy băn khoăn lòng người Xiêm La sao? Hừ hừ, dù là dân tâm như sắt, tự có vương pháp như đao!

Chúng thủ lĩnh cảm giác được ý sát phạt trong lời nói Doãn Tân Thương, mơ hồ có cảm giác không rét mà run.

- Này này, vì sao các ngươi vẫn thích đánh giết như vậy? Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác?

Minh Trí Ngọc Tử nhẹ nhàng cười lên.

Chẳng lẽ nàng…? Chúng thủ lĩnh có hơi không hiểu, Minh Trí Ngọc Tử chủ yếu phụ trách tạo điều kiện thuận lợi hoạt động giữa các thế lực khắp nơi. Nàng là mẫu nữ tử dịu dàng xinh đẹp, có thể nói cách rất xa chuyện sát phạt chinh chiến.

- Có tin trong vòng ba ngày, Nạp Lê Huyên sẽ phải hồi tâm chuyển ý hay không?

Minh Trí Ngọc Tử cầm chiết phiến che miệng, cười khúc khích với vẻ nghịch ngợm, sắc mặt nàng tỏ ra hết sức tự tin.

Kim Anh Cơ không chút do dự lên tiếng ủng hộ.

- Được rồi.

Doãn Tân Thương chần chờ hồi lâu, rốt cục gật đầu một cái:

- Bất quá cũng phải chuẩn bị chiến đấu cho thật tốt.

Ba ngày này, Tô Phán Khang Lạp Nhã chạy tới chạy lui giữa vương cung và Lâm Anh hiệu, nàng và Minh Trí Ngọc Tử đã trở thành hảo tỷ muội không có gì giấu giếm nhau.

Vốn là rời khỏi hang ổ Mãng Ứng Lý trở lại quê nhà, nàng phải vui vẻ mới đúng, nhưng trong mấy ngày qua ánh mắt của nàng càng ngày càng tiều tụy.

Bởi vì nàng phát hiện huynh trưởng Nạp Lê Huyên đang khua chuông gõ mõ chuẩn bị cho chuyện gì đó, các võ sĩ lui tới trong vương cung, ai nấy tỏ ra hết sức căng thẳng, vệ sĩ được đổi thành phần tinh anh nhất, đao kiếm được mài vô cùng sắc bén.

Tâm trạng của Nạp Lê Huyên cũng hết sức căng thẳng, thỉnh thoảng lại nóng nảy nổi giận, chỉ có khi muội muội khuyên lơn mới có thể bình tĩnh lại.

Rốt cục khi y nổi giận vì chút lỗi nhỏ của thị nữ, chuẩn bị hạ lệnh trừng phạt, một đôi tay mềm mại bất ngờ ôm lấy mặt y, một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên bên tai:

- Ca ca, huynh đang lo lắng gì vậy, người Trung Quốc vẫn tốt hơn người Miến Điện và người Tây Dương nhiều, hơn nữa trước kia chúng ta đã từng xưng thần nạp cống với thiên tử Trung Hoa.

Nạp Lê Huyên quay đầu lại nhìn Tô Phán Khang Lạp Nhã, tâm trạng phiền não cuối cùng có hơi yên lặng lại, bởi vì y đã đoạt lại được muội muội thương yêu của mình từ vương cung Mãng Ứng Lý.

Tô Phán Khang Lạp Nhã cầm thật chặt tay huynh trưởng:

- Ca ca thân ái, số mạng tách chúng ta ra nhiều năm, ánh mắt của huynh có thêm thứ gì đó vô cùng xa lạ với muội, muội đã từng thấy qua ánh mắt này ở phụ tử Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý. Muội sợ huynh sẽ biến thành như bọn họ, hãy hứa với muội, hãy buông bỏ những ý tưởng không thiết thực kia, trấn áp dục vọng nóng bỏng trỗi dậy trong lòng, để cho nội tâm được an bình đi!

Nạp Lê Huyên cắn răng:

- Ta, ta cũng là vì muội, vì Xiêm La, nó, nó quá nhỏ bé, chỉ có trở nên hùng mạnh...

- Hùng mạnh như Đông Hu vương triều không?

Tô Phán Khang Lạp Nhã nhìn ánh mắt của ca ca, kiên quyết lắc đầu một cái:

- Nếu là như vậy, muội thà rằng không muốn, muội tuyệt không hy vọng ca ca thân ái biến thành Mãng Ứng Lý thứ hai.

Từ trong ánh mắt của muội muội, Nạp Lê Huyên thấy được nỗi lo lắng chân thành từ tận đáy lòng, chỗ mềm yếu nhất trong lòng y như vừa bị va chạm thật mạnh, dường như thấy lại cảnh tượng muội muội lắc lắc cánh tay mình làm nũng khi còn nhỏ.

Nạp Lê Huyên chần chờ, cuối cùng chậm rãi gật đầu một cái, sau đó y thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng. Sau khi vứt được gánh nặng này xuống, tâm trạng y trở nên nhẹ nhàng yên tĩnh trước đó chưa từng có.

Khi cử hành yến hội ở vương cung, Nạp Lê Huyên trịnh trọng tuyên bố sẽ cho sứ thần vào kinh sư xưng thần nạp cống với triều Đại Minh, tăng cường hợp tác toàn diện cùng Ngũ Phong hải thương, mở ra một dãy cảng mới nơi Mị Nam hà đổ ra biển cho Ngũ Phong hải thương trú đóng. Từ nay về sau ra sức dưới cờ Đại Minh, cùng nhau đối phó với thực dân Tây Dương càng ngày càng mạnh.

- Uổng phí một phen công phu của ta!

Doãn Tân Thương lộ vẻ tức giận, hạ lệnh hủy bỏ kế hoạch tác chiến.

Kim Anh Cơ cùng Minh Trí Ngọc Tử nhìn nhau mà cười, không có đại pháo là ngàn vạn lần không được, nhưng nếu dựa hết vào đại pháo lại có hơi ngu ngốc. Có biện pháp thông minh hơn tại sao lại không dùng?

Bắt đầu từ khi A Du Đà Da rút lui, đại cục đã định, Ngũ Phong thuyền chủ, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Kim Anh Cơ lại khôi phục trạng thái lười biếng trước đó, cả ngày giống như một con mèo lười nhàm chán ở trước boong thuyền, thờ ơ uể oải.

- Con mèo nhỏ của ta, lại đang nhớ tiểu oan gia của muội sao?

Minh Trí Ngọc Tử vuốt ve mái tóc dài của Kim Anh Cơ, dùng lược ngọc cắt tỉa cho nàng:

- Yên tâm đi, tương lai không lâu muội có thể gặp lại hắn, hơn nữa sẽ gặp trong một thời gian khá dài.

- Tên oan gia kia thật là bạc tình bạc nghĩa…

Kim Anh Cơ cắn cắn môi, để lại hai dấu răng trên đôi môi xinh đẹp.

Tinh thần nàng đã khá hơn nhiều, mơ hồ có điều mong đợi: dị động người Tây Ban Nha càng ngày càng rõ ràng, thế lực Trung Quốc chiếm cứ Miến Điện và Xiêm La, bọn họ không thể nào không làm ra phản ứng, khi nào kèn hiệu chiến tranh sẽ nổi lên lần nữa trong tương lai? Đến lúc đó, suy đoán Đại Minh cũng không có thần tử nào khác bằng lòng phiêu bạt tới đại dương mênh mông, hẳn cũng là tiểu oan gia kia sẽ đốc sư.

-----------

Đảo Luzon, Mã Ni Lạp (Manila).

Cảng khẩu tràn đầy các loại thuyền bè phương Đông phương Tây, trên bờ là một tòa thành đầy dừa và thơm che phủ, có cùng kiến trúc hoàn toàn bất đồng thế giới phương Đông, tràn đầy phong tình dị vực. Thập tự giá trên đỉnh nhọn của giáo đường cao chót vót, lá cờ hình xoa màu đỏ trên nền trắng của thực dân đế quốc Tây Ban Nha đang ở trên cao quan sát chúng sinh đông đúc bên dưới.

Rầm! Tổng Đốc Tây Ban Nha Phí Địch Nam Đức Bá tước giáng mạnh một quyền xuống bàn làm việc, khiến cho văn kiện rơi đầy đất, tức giận gầm thét:

- Gia Nhĩ Đức Nặc, ngươi là con heo xuẩn ngốc, không ngờ rằng bị đám khỉ da vàng kia dọa cho sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ người Trung Quốc đã đưa tay vào Ấn Độ dương từ Miến Điện, lại đang thành lập lô cốt đầu cầu ở Xiêm La!

Gia Nhĩ Đức Nặc chật vật chạy trốn từ Miến Điện trở về, ủ rũ cúi đầu đứng nghe, lát sau mới lên tiếng ấp úng nói:

- Thật xin lỗi, Bá tước Đại nhân, nếu như ngài cho cơ hội, tin tưởng ta sẽ không để cho ngài thất vọng ở chiến tranh trong tương lai nữa.

- Chiến tranh, đương nhiên là sẽ có chiến tranh!

Phí Địch Nam Đức cuồng vọng phất phất tay:

- Ta đã dâng biểu nói rõ với bệ hạ, đồng thời đề xuất ngân sách chiến tranh với quốc hội. Đến lúc đó hy vọng ngươi có thể vãn hồi vinh dự quân nhân Tây Ban Nha, để cho ánh sáng thượng đế chiếu rọi phương Đông!

-----------

Biến hóa ở Nam Cương đối với người ở Nam Cương là quá xa xôi không đáng để ý. Với tình huống giao thông và tốc độ truyền tin vào thời này, ở kinh sư có cảm giác như Tứ Xuyên, Hồ Nam hết sức xa vời, mà Vân Nam lại càng xa tận chân trời. Về phần Miến Điện, thậm chí rất nhiều người xem nó giống như thế giới mà quái thú cùng yêu ma hoành hành trong Tây Du ký. Khi Mãng Ứng Lý bị áp giải tới cửa chợ xử lăng trì, cũng có không ít dân chúng tới xem y hiện nguyên hình là yêu quái sau khi chết, đương nhiên kết quả khiến cho người ta vô cùng thất vọng.

Chiến sự ở Vân Nam, Tần Lâm có vinh dự được diễu hành ngoài phố, hiến tiệp ngọ môn, áp giải tù binh tới cửa chợ… những chuyện này cũng chỉ náo nhiệt ở nơi dưới chân thiên tử trong vài ngày mà thôi, sau đó dần dần trở lại bình thường. Lúc đại đa số người nhắc tới những chuyện này đều xem như tán gẫu nhân lúc trà dư tửu hậu, chẳng khác nào đang nhắc tới chuyện ‘Vào năm Trinh Quán Đại Đường, ngự đệ Đường Tam Tạng sang phương Tây thỉnh kinh’ hay ‘Vĩnh Lạc gia gia lệnh cho Tam Bảo thái giám bảy lần hạ Tây Dương’.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui