Cẩm Y Vệ

Bốn tiểu nha đầu đều chỉ có mười một mười hai tuổi, thân hình cũng chưa nảy nở, nếu nói là một người trong số đó làm ra đại án tày trời sát hại Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, bất kể là ai cũng không dám tin.

- Tần Đốc Chủ, có phát hiện!

Tiếng kêu của Hoắc Trọng Lâu từ Đông sương phòng nơi phát hiện vụ án truyền tới. Tần Lâm đi tới, Hoắc Trọng Lâu lộ vẻ hưng phấn, bộ râu quai nón run run báo cáo, phát hiện vết kéo của dây trên xà nhà. Nhìn dáng vẻ là kéo trong tình huống có treo vật nặng, kiểm tra lại sợi dây phát hiện quả thật có một đoạn dính đầy bụi trên xà nhà.

Nếu ném sợi dây lên xà nhà thắt thòng lọng, sau đó đưa cổ Chu Ứng Trinh vào cũng sẽ không tạo ra dấu vết kéo như vậy. Điểm này đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của Tần Lâm, hung thủ dùng dây kéo Chu Ứng Trinh từ dưới mặt đất lên treo cổ.

Lục Viễn Chí cũng có phát hiện mới, y kêu lên ở bên ngoài sân:

- Tần ca, Tần ca mau tới đây, xem đệ tìm được cái gì!

Tên mập đứng ở bên cạnh người chết, chỉ nửa thân dưới, y phục toàn thân đã bị lột sạch, chỗ đó trống trơn, lớn tiếng nói:

- Tần ca hãy xem chỗ này, có chút máu bầm và vết thương rất nhỏ. Huynh thật là lợi hại, đã sớm đoán được sao?

Đúng là như vậy, phần tinh hoàn của Chu Ứng Trinh có vết thương rách rất nhỏ, còn xuất huyết dưới da. Lúc này là ban đêm, nhất định phải quan sát dưới ánh sáng thật tốt mới có thể phát hiện.

- Mới vừa rồi lúc nghiệm thi ta không chú ý, nhưng sau đó suy nghĩ một chút đã đoán được đại khái. 

Tần Lâm nhàn nhạt nói, trong đôi mắt toát ra lửa giận:

- Người chết chẳng qua là uống rượu say, cũng không mất đi tri giác, bị hung thủ tròng dây vào cổ ắt sẽ phản kháng kêu cứu. Như vậy có nghĩa là hung thủ đã chế ngự y, hoặc là điểm huyệt, hoặc là dùng biện pháp như thế. Nếu án phát ở thanh lâu, đương nhiên khả năng sau sẽ cao hơn, bởi vì bọn họ quen thuộc hơn.

Hết thảy sinh thực khí nam nhân phủ đầy dây thần kinh, lại là nguồn suối mang lại khoái cảm. Lúc gặp phải công kích cũng sẽ sinh ra đau đớn, thậm chí dây thần kinh phản ứng khiến cho hoàn toàn mất đi tri giác, mặc cho người định đoạt.

Mọi người tại đây nhất tề hít sâu một hơi khí lạnh, không tự chủ được khép chặt đùi lại. Không biết là ai âm hiểm tàn độc như vậy…

Bọn gia tướng Quốc Công phủ thảy đều đỏ ngầu đôi mắt:

- Kính xin Tần Đốc Chủ chủ trì công đạo thay Quốc Công gia nhà ta, bắt hung thủ kia bằm thây làm muôn mảnh!

Tần Lâm trịnh trọng gật đầu một cái, hẳn nhiên như vậy.

Lục Viễn Chí và Hoắc Trọng Lâu đều gặt hái được thành tích, duy chỉ có Ngưu Đại Lực hai tay trống trơn, áy náy nói:

- Khải bẩm Đốc Chủ, thuộc hạ không tìm được sợi dây gì khả nghi bên trong Quỹ Họa tiểu trúc. Cũng đã lệnh cho nữ binh lục soát tỉ mỉ trên người bốn tên nha hoàn, hoàn toàn không có đầu mối.

- Vậy thì đúng rồi…

Tựa hồ Tần Lâm đã sớm dự liệu chuyện này.

Ặc… Ngưu Đại Lực ngược lại lấy làm kinh hãi, chớp chớp cặp mắt to như chuông đồng, không hiểu tại sao Tần Lâm nói như vậy.

Tần Lâm thở dài, vỗ vỗ bờ ngực rộng rãi bền chắc của Ngưu Đại Lực:

- Thật ra thì sợi dây kia một mực vẫn ở hiện trường... Ta bảo ngươi đi tra chính là muốn loại bỏ những khả năng khác.

Cái gì, một mực ở hiện trường sao!?

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều có vẻ không hiểu rõ tình huống, hiện trường cũng còn mấy sợi tơ treo màn khác, thế nhưng mấy sợi dây này thoạt nhìn đều không có dấu vết bị động tới, trên còn phủ một lớp bụi thật mỏng, cũng không phải là hung thủ từng sử dụng rồi lại đặt trở về chỗ cũ.

Ngược lại Lưu Tam Đao kinh nghiệm vô cùng phong phú, trong mắt già chợt lóe tinh quang rồi biến mất.

Tần Lâm phát hiện biến hóa thần sắc này của lão, bèn khoát tay ra hiệu bảo lão nói ra.

- E rằng chiếc tỳ bà rơi xuống đất kia là do hung thủ cố ý bày ra như vậy. Có lẽ dây tỳ bà đã được dùng để nối dài dây treo, là công cụ hảo hạng treo Thành Quốc Công lên xà nhà…

Lưu Tam Đao càng nói, ánh mắt lại càng sáng, cảm giác được ánh mắt kinh ngạc xung quanh đang nhìn mình, lão vội vàng giải thích:

- Dây tỳ bà là do dây tơ đặc biệt dẻo dai bền bỉ chế thành, treo một người lên là không thành vấn đề, chiều dài cũng đủ, bởi vì một chiếc tỳ bà có bốn sợi dây.

Tần Lâm nhìn Lưu Tam Đao gật đầu một cái tỏ vẻ khích lệ, lão Lưu lập tức kinh hãi thi lễ, trong lòng đã vui như mở hội. Chỉ hiềm người chết là bằng hữu của Đốc Chủ, không tiện cười vui, đây quả thật là một cái nhìn còn hơn ngàn lời khen tặng.

- Tần ca, để đệ!

Lục Viễn Chí xăn tay áo lên, xung phong tìm vân tay trên tỳ bà.

Tần Lâm đồng ý, vẻ mặt lạnh nhạt.

Tiết trời đang giá lạnh nhưng trán tên mập ướt đẫm mồ hôi, dùng cọ chấm bột bạc quét vân tay, rất nhanh đã làm hiện ra vân tay trên tỳ bà.

Vô cùng đáng tiếc, năng lực phản trinh sát của hung thủ cực mạnh, cũng không phát hiện vân tay của hung thủ trên đàn tỳ bà, chỉ tìm được vân tay bốn tên nha hoàn và chủ nhân nó Đỗ Mỹ.

- Con bà nó, hung thủ này thật sự quá giảo hoạt! 

Lục Viễn Chí hậm hực bỏ cọ xuống, làm như vô ý liếc qua Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu một lượt.

Người bị hại là Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, thủ pháp giết người thật sự gọn gàng sạch sẽ, cho người ta cảm giác hết sức chuyên nghiệp. Ngoại trừ Tần Lâm trông coi Đông Xưởng, cũng chỉ có Cẩm Y Vệ cùng cao thủ đại nội có thủ pháp bậc này, hơn nữa biết tầm quan trọng của việc không để lại vân tay.

Khóe miệng Lưu Thủ Hữu giật giật, trao đổi ánh mắt với Trương Tôn Nghiêu, đáy mắt hai người đều thoáng qua vẻ mừng thầm vì may mắn.

Tần Lâm híp mắt nhìn chằm chằm tỳ bà, hồi lâu mới như là hỏi Lục Viễn Chí, lại như là tự nhủ lẩm bẩm: 

- Không có vân tay bị lau đi sao? Ủa, xem ra thật sự là một người trong đó...

Không có vân tay bị lau đi? Lục Viễn Chí cau mày suy nghĩ một chút, có lẽ là do trên nắp bình Mê Xuân Tửu kia có mấy dấu vân tay bị lau đi, từ đó cho ra kết luận là hung thủ mang bao tay hoặc là dùng vải quấn tay, để tránh cho lưu lại vân tay, nhưng không thể tránh khỏi làm mờ đi vân tay của người khác đã cầm trước đó.

Trên đàn tỳ bà không phát hiện ra dấu vết tương tự, như vậy có nghĩa là gì?!

Trong lúc Tần Lâm còn đang suy nghĩ, bọn gia tướng Thành Quốc Công phủ ở bên cạnh hậm hực vô cùng, có mấy kẻ niên kỷ hơi lớn một chút cất tiếng khóc:

- Đáng thương Quốc Công gia, chúng ta nhìn y lớn lên, đang tuổi thanh xuân, oai hùng anh phát, đang sắp làm trụ cột triều đình, vì sao lại chết không minh bạch ở chỗ này?! Quốc Công gia, ngài chết thật thảm quá…

Mấy tên khác trẻ tuổi hơn tay không ngừng sờ chuôi đao bên hông, mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú vào bốn tên tiểu nha hoàn cùng Đỗ Mỹ, rít những lời hung dữ ra từ trong kẽ răng:

- Con bà nó, chúng ta đã nắm được rồi, hung thủ nằm trong số năm con nhãi này, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!

Tú bà và quy nô Quần Phương Các bị dọa sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Nếu không phải có Tần Đốc Chủ tọa trấn ở chỗ này, lại thêm hắn là bằng hữu tốt với Chu Ứng Trinh khi còn sống, còn có ý bảo vệ Đỗ Mỹ là chỗ quen biết cũ, e rằng mấy tên hung thần này đã rút đao ra động thủ lấy đầu các nàng.

Đường đường Quốc Công gia chết ở chỗ này, cho dù là san bằng toàn bộ Quần Phương các cũng không quá đáng.

Ngược lại những quan văn kia tuy kinh ngạc vì cái chết của Chu Ứng Trinh, lại không phải là bằng hữu chí thân với y, giờ phút này cũng động lòng trắc ẩn với mấy tiểu nha đầu hết sức đáng thương, bọn Ngụy Doãn Trung người mồm năm miệng mười nói:

- Thiếu nữ trẻ tuổi ngây thơ như vậy, há có thể gây ra đại án tày trời, e rằng còn có ẩn tình khác…

- Tần Đốc Chủ nổi danh mắt thần như điện, nhưng chính mắt thấy bằng hữu chết thảm không khỏi rối loạn phương tấc, cũng không thấy vụ án giống như lời hắn nói…

Mấy vị Tống Ứng Xương, Chu Hi Đán, Trần Dữ Giao nghiêng về Tần Lâm, ra sức giải thích thay hắn. Nhưng vụ án đến giai đoạn dừng lại, tựa hồ bị bế tắc, những lời giải thích này cũng chỉ là có lòng mà không đủ lực.

Tần Lâm bịt tai không nghe thấy những lời bàn tán bên ngoài, cúi đầu từ từ đi qua đi lại, không biết đang suy nghĩ gì.

- Thập Nương, Thập Nương nhanh đi qua đó đi, Tần Đốc Chủ đã có ý bảo vệ, phần ân tình này thật là hiếm có! 

Cách đó không xa, tú bà Cát mụ mụ tươi cười xúi giục Đỗ Mỹ.

Mấy vị tỷ muội cũng che miệng cười nói:

- Dễ cầu vô giá bảo, khó được hữu tình lang, không phải Tần Đốc Chủ là đương kim Vương Cảnh Long sao? Chúng ta như Tô Tam, còn không mau mau qua đó?!

Đỗ Mỹ tay cầm chén sứ, tỏ vẻ lúng túng vô cùng, đúng lúc Tần Lâm vô tình lướt mắt nhìn sang bên này, không biết nàng lấy can đảm từ đâu ra, cầm chén sứ yêu kiều tiến lại.

Phù… tú bà thở ra một hơi thật dài, Quốc Công gia chết ở Quần Phương các, nói không chừng sẽ san bằng hết thảy, ngay cả bản thân mụ cũng không được yên. Duy chỉ có Đỗ Mỹ này cùng Tần Đốc Chủ là chỗ quen biết cũ, trước mắt không phải là cọng rơm cứu mạng quý giá sao?

Đỗ Mỹ đi tới yểu điệu như cành liễu trước gió, tới trước mặt Tần Lâm sắc mặt nàng đã trở nên đỏ bừng, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mấp máy môi hai tay dâng chén sứ lên:

- Tần Đốc Chủ giải oan giúp nô gia, đêm khuya mệt nhọc, mời uống chén canh tổ yến này cho đỡ mệt.

Khó khăn nhất là tiêu thụ ân mỹ nhân, đám người Lưu Đình Lan thấy cảnh tượng này trợn trừng mắt lồi ra ngoài. Mới vừa rồi Tần Lâm đã nói hoa khôi này là chỗ quen biết cũ, bây giờ lại được nàng đặc biệt quan tâm như vậy, thật sự khiến cho người ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Chu Ứng Trinh bị chết thật oan uổng...

Tần Lâm cũng không phải loại người hay làm ra vẻ kiểu cách, với những gì hắn đã làm ở Phong Lăng độ, chẳng lẽ không nhận nổi một chén canh tổ yến của Đỗ Mỹ sao?! Vừa đúng lúc hắn cũng có hơi đói bụng, bèn nhận lấy húp một hơi cạn sạch.

Ngọt ngào, mùi vị rất ngon…

Tần Lâm còn có chuyện phá án quan trọng, bèn trả chén sứ lại cho Đỗ Mỹ. Nàng giơ ngọc thủ thon thon ra tiếp lấy, chỉ thấy bàn tay nõn nà cân đối da trắng như tuyết hết sức đáng yêu, móng tay sơn đỏ càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp động lòng người.

- Chậm đã!!!

Thình lình Tần Lâm ném chén sứ đi, nắm lấy tay Đỗ Mỹ quan sát cẩn thận.

Trong phút chốc Đỗ Mỹ đỏ mặt tía tai, nhưng cũng không rút tay về được, mặc cho Tần Lâm quan sát, cúi thấp đầu thẹn thùng vô kể. 

Không ngờ rằng Tần Lâm háo sắc như vậy, thi thể Chu Ứng Trinh còn chưa lạnh… các quan văn có mặt tại trường đều lộ vẻ khinh bỉ, mà biểu lộ các huynh đệ sai dịch Đông Xưởng cũng có vẻ lúng túng.

- Tay của nàng lúc nào cũng bôi sơn móng tay sao?

Tần Lâm tỏ vẻ nôn nóng hỏi:

- Ý của ta là, lúc đàn tỳ bà cũng không ngoại lệ ư?

Đỗ Mỹ gật đầu một cái, không hiểu tại sao Tần Lâm muốn hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: 

- Đàn tỳ bà có hộ chỉ, bất quá nô gia rất ít dùng, thông thường vẫn đàn tay không. Mỗi ngày sáng sớm rời giường nô gia đều sơn móng tay, nếu thân ở chỗ này, vậy chuyện này là bổn phận của nữ nhi.

Dứt lời Đỗ Mỹ cũng có chút chua xót, nàng cũng không thích sơn móng tay nhưng thân bất do kỷ, có câu nói nữ nhân làm đẹp vì người mình yêu, nhưng nàng sửa sang nhan sắc lại là vì bức bách.

Tần Lâm đột nhiên bật cười ha hả:

- Ta biết ai là hung thủ rồi, mà chứng cứ mang tính quyết định kia vẫn còn ở trên người kẻ đó. Thậm chí có thể cho tới giờ khắc này, ngay cả chính y vẫn chưa phát giác!

Dứt lời, ánh mắt sắc như đao kiếm của Tần Lâm quét về phía bốn tên nha hoàn, thình lình sắc mặt Hạ Hà mặc y phục màu đỏ tươi đột nhiên trở nên hết sức khó coi.

Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền phản ứng cực nhanh, mặc dù không biết ý tứ trong lời nói Tần Lâm nhưng cũng lập tức bắt Hạ Hà lại như chim ưng bắt gà.

- Đúng rồi, chính là ngươi! 

Tần Lâm chỉ Hạ Hà, lớn tiếng quát: 

- Người đâu, kiểm tra y phục nàng, xem thử có chỗ nào còn dính sơn móng tay hay không?!

Hạ Hà mặc y phục màu đỏ tươi, nếu như không nhắc nhở trước đương nhiên sẽ rất khó phát hiện sơn móng tay cũng có màu đỏ. Nhưng Tần Lâm đã nói ra rất rõ ràng, mọi người lục soát một phen, rất nhanh phát hiện dấu vết một vệt sơn móng tay rất nhỏ.

Đây là ý gì… Tuyệt đại đa số người còn chưa hiểu.

Tần Lâm trầm giọng giải thích:

- Hung thủ dùng dây đàn tỳ bà nối với dây tơ giăng màn, hoàn thành hành động treo Chu Ứng Trinh lên xà nhà. Nhưng dây tỳ bà nhỏ mà sắc, nếu dùng tay không nối e rằng sẽ cắt đứt tay, cho nên y phải dùng đồ lót tay như y phục. 

- Đỗ cô nương mỗi ngày đều sơn móng tay, lúc gảy đàn sơn móng tay sẽ dính vào dây đàn, lúc hung thủ dùng y phục lót tay nối dây hoàn thành tội ác, sẽ để lại vết sơn móng tay trên y phục. Có lẽ vì bị giám thị không cách nào thay đổi y phục, khả năng lớn hơn có lẽ là y phục màu đỏ tươi hết sức giống với sơn móng tay màu đỏ, cho nên ngay cả chính y cũng không chú ý tới!

- Vì… vì sao ngươi lại làm việc này! 

Lưu Thủ Hữu tiến lên một bước, phong độ danh thần đã vứt ra ngoài chín tầng mây, tức gần nổ phổi nói:

- Thành Quốc Công là huân quý triều đình, ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, bị ma quỷ ám ảnh rồi sao?!

Hạ Hà thình lình ứng tiếng nói:

- Đúng, tỳ tử chính là bị ma quỷ ám ảnh, rõ ràng Đỗ tỷ tỷ thích vị ân công nơi Phong Lăng độ kia, thế nhưng tên Thành Quốc Công này muốn hợp hoan với nàng, tỳ tử không nhịn được nên mới làm ra chuyện hạ sách này. Ai làm nấy chịu, tỳ tử xin nhận tội!

Sắc mặt Đỗ Mỹ trắng bệch, thân thể lảo đảo muốn ngã, cơ hồ muốn ngất đi. Nàng không hề ngờ được thường ngày thuận miệng nói mấy câu tâm sự trong lòng, lại khiến cho Hạ Hà chú ý, hại chết Chu Ứng Trinh, cũng hại rất nhiều người Quần Phương các.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui