Cẩm Y Vệ

- Tướng quân, ta bảo đảm thỏa mãn yêu cầu của ngài, dị giáo đồ sẽ phải chịu thượng đế trừng phạt.

Phí Địch Nam Đức dùng lời ngọt nhạt khuyên giải, đưa ra bảo đảm lập tức Đông tiến Hào Cảnh, quyết chiến với chủ lực quân Minh, mới làm cho Bội Lôi Tư bình tĩnh lại.

Sau khi Bội Lôi Tư cáo từ rời đi, Phí Địch Nam Đức nhìn theo bóng lưng đối phương trên tiểu đĩnh, giọng đầy ẩn ý:

- Thật là một người yêu nước khả kính, nghe được tao ngộ bi thảm của đồng bào, trong ánh mắt y phun ra lửa giận.

Các sĩ quan Tây Ban Nha cười ầm lên một trận, trong mắt bọn họ, Bội Lôi Tư trước đây rề rà tới chậm, sau đó nghe nói Hào Cảnh bị chiếm liền trở nên tức gần nổ phổi, thật sự giống tên hề trong gánh hát.

Bất quá ngay cả Tư lệnh hạm đội Tạp Mai Nhĩ thành kiến sâu nhất đối với người Bồ Đào Nha không thừa nhận cũng không được, cử động bạo ngược của Tần Lâm đã hoàn toàn trói người Bồ Đào Nha chung với chiến hạm Tây Ban Nha.

Như vậy thật là hay quá!

-----------

Khâm Sai đốc sư tiền quân Tả Đô Đốc Vũ Xương Bá Tần Lâm, lấy Tham tướng Du Tư Cao, Du Kích Trầm Hữu Dung thống lãnh Thủy sư Phúc Kiến, Tuyên Úy Sứ Kim Anh Cơ dẫn Thủy sư Doanh Châu nghênh chiến. Bọn họ thi hành kế sách lấy khỏe đánh mệt, phái ngô công thuyền tới lui tuần tra phía Tây Hào Cảnh, Hổ Khiêu môn mé Nam Dương, chủ lực Thủy sư trú đóng ở Nhai Sơn Hổ Khiêu môn, chờ thời cơ phản kích quân địch tới xâm lược.

Trên boong đuôi Lâm Anh hiệu, Bạch Sương Hoa xõa tóc dài như thác đổ, mặc y phục trắng như tuyết đang giơ tay chỉ về phía hai ngọn núi đứng sừng sững giữa biển vô cùng hiểm trở tạo thành Nhai Môn:

- Các ngươi có biết không, nơi này chính là Nhai Sơn mà Tống triều diệt vong. Văn Thiên Tường thà chết bất khuất, Lục Tú Phu ôm đế đâm đầu xuống biển, Trương Thế Kiệt anh hùng mạt lộ, hai mươi vạn người triều Tống đền nợ nước nơi này! Sau đó Đỗ Khả Dụng Đỗ giáo chủ, Chung Minh Lượng Chung giáo chủ và hai vị Hàn giáo chủ Thánh giáo ta dẫn dắt huynh đệ tỷ muội nối đuôi nhau xông lên, khiến cho Thát Lỗ không thể ngồi yên trên giang sơn này. Hôm nay nhớ lại chuyện cũ khiến cho người ta bùi ngùi cảm khái.

Giáo chúng cao tầng Bạch Liên giáo theo Tần Lâm xuôi Nam, Bạch Sương Hoa không muốn thân thiết với Tần Lâm trước mặt thuộc hạ cũ, ở trên boong sau mà không lên boong trước.

Hơn nữa Kim Anh Cơ và Tần Lâm hết sức ngọt ngào với nhau trên Lâm Anh hiệu, giáo chủ tỷ tỷ tính tình lãnh ngạo, nàng quyết không chịu tranh nhau với Kim yêu tinh.

Giờ phút này nàng giơ tay chỉ núi, tay áo bị gió thổi phần phật, dáng vẻ tuyệt thế xuất trần.

Các cao thủ Bạch Liên giáo đều ở đây, A Sa nghe ra lời sư phó nói đầy ẩn ý bèn cố ý chớp chớp đôi mắt to, làm ra vẻ như có điều suy nghĩ:

- Ừm, không sai, dường như các vị Đỗ giáo chủ Hàn giáo chủ chỉ đánh với ngoại địch mà thôi, nếu như chúng ta là người mình mà giết tới giết lui, coi như không có gì vui cả…

Đám người Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên nghe vậy như có điều suy nghĩ, đuôi mắt Luyện Ích Trần nhìn thấy trên một khối đá ngầm có khắc chữ bèn đọc:

- Nhẫn đoạt Trung Hoa dữ ngoại di, càn khôn hồi thủ trọng kham bi. Tuyên công kỳ thạch Trương Hoằng Phạm, bất thị Hồ nhi thị Hán nhi. Ủa, dường như nét chữ này là của Bạch tiền giáo chủ…

Bạch Sương Hoa thản nhiên đáp:

- Lần trước từ Quỳnh Châu trở lại đi ngang qua nơi đây, nghe Tần Bá gia ngâm bài thơ này, ta cảm thấy rất hay bèn cầm bảo kiếm khắc lên trên đá.

Đất Nhai Sơn không chỉ có chứng kiến vương triều hưng thế mà còn là Hoa Hạ đắm chìm, khí vận Hán Hồ tăng giảm. May là bọn Ngả Khổ Thiền tâm tính bền bỉ, thế nhưng đặt mình vào hoàn cảnh, nghĩ tới mấy trăm năm phong vân biến ảo thương hải tang điền cũng cảm thấy tâm trạng dao động, phập phồng như sóng dậy ba đào.

- Kính cẩn thọ giáo!

Ngả Khổ Thiền chợt chắp tay hành lễ với Bạch Sương Hoa, cúi thấp đầu.

Tựa hồ không nên hành lễ với ta, mà nên hành lễ với Tần Lâm… Bạch Sương Hoa khẽ mỉm cười.

Lần này người Bồ Đào Nha ở Hào Cảnh xác nhận lời Tần Lâm nói không sai, hải ngoại có nhiều chỗ thắng cảnh còn hơn Trung Thổ, năm đó Cầu Nhiêm Khách thấy Lý Thế Dân vương khí ngất trời bèn rút người ra lui bước tránh đi hải ngoại, thành tựu một phen sự nghiệp khác ở dị vực, há không phải là lựa chọn sáng suốt?

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là chiến thắng người Tây Ban Nha trước mặt, nếu không hết thảy không thể nào nói được.

Trên boong đầu thuyền, Tần Lâm đang đứng tựa mạn thuyền, vận áo xanh tiêu sái, tóc buộc bằng dây tơ, dây tơ này được cắt một đoạn từ dây treo màn. Không cần nói, tay ngọc của Kim Anh Cơ đã dịu dàng buộc tóc cho tình lang.

Kim Tuyên Úy thân mặc trường quần mẫu đơn thêu tơ vàng, vừa khéo làm nổi bật eo rắn nước tuyệt vời, đường cong mông cùng chân dài như ẩn như hiện sau lớp quần. Tay nàng cầm chiết phiến ngà voi, sóng mắt yêu mị có thể câu hồn nhiếp phách chỉ nhìn chăm chú vào Tần Lâm.

Thật đúng là phong lưu tiêu sái!

Tần Lâm run tay áo lên, nhìn bộ y phục mới trên người mình, lại nhìn sang Kim Anh Cơ yêu mị. Quả thật là ‘Nhớ năm xưa Công Cẩn (Chu Du) vừa cưới tiểu Kiều, dáng vẻ hết sức oai hùng’. Hiện tại mình tay cầm quạt, đầu đội khăn tròn cũng không xê xích bao nhiêu, phải chăng là lát nữa trong lúc nói cười đánh cho quân giặc tan thành mây khói?!

Giờ khắc này dáng vẻ hào nhoáng của Tần Lâm làm cho không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn vào.

Tối thiểu vào giữa thời Vạn Lịch, Khâm Sai đốc sư đi cùng tướng sĩ chơi trò đồng cam cộng khổ, hoặc là xung phong hãm trận mạo hiểm dưới làn tên mũi đạn, gây ra nhốn nháo một hồi. Làm như vậy kết quả duy nhất chính là làm cho các tướng sĩ không hiểu vì sao, sau đó lo lắng không biết tinh thần đốc sư Đại nhân có bình thường hay không, một phen mồ hôi và máu của mình và tướng sĩ có bị tên ngu xuẩn kia làm cho trôi theo dòng nước hay không…

Tác dụng quan trọng của đốc sư chính là cầu nối giữa quân đội và triều đình.

Điều tập quân đội, quan hệ địa phương, thúc giục vận lương thảo, vận trù tác chiến… đây là những chuyện phải làm trước trận chiến. Phân định chiến tích, thượng tấu thỉnh công, phát thưởng điển tuất, báo tiêu quân phí… đây là những chuyện phải làm sau trận chiến. Mà giai đoạn từ lúc chiến đấu chân chính triển khai đến kết thúc, đốc sư chỉ cần ngồi ở chỗ dễ thấy nhất, để cho các tướng sĩ cũng có thể thấy mình là được.

Tần Lâm gãi gãi đầu, miệng lẩm bẩm:

- Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bây giờ ta chính là vật cát tường sao?

- Tiểu oan gia, huynh là vật cát tường của nô gia!

Kim Anh Cơ dùng chiết phiến che miệng lại, cười khanh khách, sóng mắt yêu mị tới mức có thể khiến cho Tần Lâm chảy tan ra.

Minh Trí Ngọc Tử bưng mâm trà dịu dàng uyển chuyển từ trong khoang đi ra, đi tới bên người Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ, dùng động tác trà đạo ưu nhã giàu nhịp điệu hoàn thành việc nghiền trà, sau đó dâng lên hai chén trà thơm:

- Ở cố hương của ta, trước khi các tướng quân quyết chiến sẽ uống một chén trà, bởi vì trà có thể giúp cho lòng của người ta trấn định, dũng cảm hơn.

- Như vậy… đa tạ!

Tần Lâm nói giọng hàm hồ, cầm lấy chén trà lên hớp một hơi, động tác vô cùng ung dung nhàn nhã.

A! Minh Trí Ngọc Tử phát ra tiếng kêu khẽ kinh ngạc, muốn ngăn cản lại nhưng không còn kịp nữa.

Tần Lâm lập tức phun ngụm trà ra ngoài, quá nóng, hắn khóc không ra nước mắt, đây quả thật là giả trâu bò lại bị sét đánh.

- Quả thật là tên đệ đệ nôn nóng…

Minh Trí Ngọc Tử dở khóc dở cười, nụ cười tươi tắn như hoa nở.

Kim Anh Cơ cau mày lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, tựa hồ phát hiện chuyện gì.

Quân tình đến, cắt đứt chút mập mờ giữa ba người. Ngô công thuyền ở ngoài biển bắn pháo liên châu làm hiệu, dựa theo ước định từ trước, đây là báo tin chủ lực quân địch đã xuất hiện.

Tần Lâm lập tức tinh thần phấn chấn, đứng thẳng tựa mạn thuyền, cầm quạt đã chuẩn bị từ trước phe phẩy. Thân hình hắn như cây ngọc trước gió, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng về phía xa xôi trời nước gặp nhau, cắn chặt hàm răng để cho biểu lộ ra vẻ hết sức kiên nghị, thân hổ rung lên, cách cảnh giới khí bá vương trào dâng cũng không xa lắm.

Hắn quyết định làm cho thật tốt công tác vật cát tường rất có tiền đồ này.

Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung ngồi trên chiến thuyền Thủy sư Phúc Kiến thấy vậy hết sức an lòng. Nhìn mà xem, ánh mắt Tần Bá gia xa tới mức nào, mặt mũi Tần Bá gia kiên nghị, tràn đầy niềm tin tất thắng dường nào. Nhìn mà xem, ngay cả khóe miệng Tần Bá gia khẽ nhếch cũng toát ra uy võ khí phách... Ặc, dường như có vẻ không đúng…

- Này, nàng dừng tay đi!

Tần Lâm cơ hồ sắp không nhịn được nữa, bởi vì Kim Anh Cơ cười khanh khách đang lặng lẽ gãi nhẹ đùi hắn.

Dáng vẻ rất nhàn nhã, không có vẻ gì là đại chiến sắp tới.

Không lâu sau, ngoài biển xa bốc lên mấy cụm khói mù màu xám, từ xa nhìn lại giống như đóa hoa bồ công anh phiêu tán trong gió. Chờ thêm một lúc nữa mới nghe tiếng pháo ầm ầm vọng tới nơi này.

Đến lúc rồi!

Dựa theo Tần Lâm an bài trước đó, Ngưu Đại Lực đứng trên tướng đài ở dưới cột buồm cao nhất của Lâm Anh hiệu, tay không ngừng phất cờ Khâm Sai, toàn quân Thủy sư Phúc Kiến và Thủy sư Doanh Châu cùng xông ra.

Lúc này thủy triều đang xuống, nước biển theo Nhai Môn ào ra mạnh mẽ, hạm thuyền Thủy sư cỡi trên đầu sóng chạy thật nhanh ra biển khơi.

Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung chỉ huy trấn định, trước đó hai người đã khích lệ nhau hạ quyết tâm tử chiến trên biển. Dù sao so sánh về binh lực, cho dù là phe mình có được ưu thế địa lợi, thắng bại cũng chỉ có xác suất một nửa.

Quân Minh có chiến hạm Lâm Anh hiệu hàng đầu, dưới đó là sáu chiếc chiến hạm nhỏ hơn đều thuộc về Thủy sư Doanh Châu, Thủy sư Phúc Kiến có bảy chiếc phúc thuyền cỡ lớn.

Sức chiến đấu của Lâm Anh hiệu đại khái tương đương với soái hạm Poseidon của đối phương, số chiến hạm nhỏ còn lại cũng cùng cấp với chiến hạm Galen chủ lực. Thủy sư Phúc Kiến mới kiến tạo một số phúc thuyền cỡ lớn có tính năng chống chìm tốt hơn khoái chiến hạm của người Tây Dương, nhưng tốc độ lại chậm hơn không ít.

Hạm đội Tây Ban Nha có một chiếc đại chiến hạm Galen, sáu chiếc chiến hạm Galen chủ lực, mười một chiếc khoái chiến hạm, chiếm ưu thế về binh lực.

Huống chi đế quốc Tây Ban Nha như mặt trời ban trưa, thủy thủ pháo thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Thủy sư Phúc Kiến chỉ trong những năm gần đây mới được chỉnh biên, chưa hề trải qua đại chiến chân chính. Mặc dù độ thuần thục của Thủy sư Doanh Châu không kém người Tây Ban Nha, nhưng rốt cục không phải là quân chính quy.

Cho nên trước trận chiến Du Tư Cao đề nghị Tần Lâm động viên thật nhiều hạm đĩnh cỡ nhỏ lui thủ gần biển, dùng chiến thuật biển thuyền đánh tiêu hao chiến với địch nhân. Còn có thể thử một lần hỏa thuyền tự sát, mặc dù làm như vậy giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, hơn nữa đánh mất thế chủ động, nhưng ít ra có khả năng nắm chắc cao hơn.

Dù sao tác chiến ở bản thổ, số lượng chiến thuyền cỡ vừa và nhỏ cùng binh lính đều vượt hơn xa Tây Di vạn dặm mà đến.

Không nghĩ tới Tần Lâm hoàn toàn cự tuyệt đề nghị này, chọn lựa kế hoạch hạm đội chủ lực ẩn núp trên mặt biển Nhai Sơn, lúc địch quân tới lập tức lao ra quyết chiến.

Vận may rất tốt, lúc địch nhân tới tập kích lại là lúc thủy triều xuống, gia tăng tốc độ rất nhiều cho thuyền thuận dòng xuôi Nam. Bằng không đám phúc thuyền chậm như rùa của Thủy sư Phúc Kiến muốn vọt tới trước mặt địch nhân thật sự có hơi khó khăn.

Lúc ngô công thuyền quân Minh tuần tra bắn pháo làm hiệu lần đầu tiên, hạm đội Tây Ban Nha cũng phát hiện bọn họ. Phí Địch Nam Đức dùng ống nhòm quan sát mặt biển phương Đông, lại hạ lệnh cho hạm đội giữ một khoảng cách với bờ biển.

Y cũng lo lắng giữa những eo biển và hải đảo sẽ bất thình lình xuất hiện thật nhiều thuyền nhỏ của đối phương. Người Tây Ban Nha khinh miệt gọi những loại thuyền phương Đông như vậy là Nhung Khắc đả cẩu thuyền, vì nếu bị thật nhiều thuyền loại này bao vây, cho dù là người Tây Ban Nha cao ngạo có thể sử dụng đại pháo bắn cho không ít địch nhân chìm xuống biển, bản thân mình cũng không tránh khỏi trả một giá đắt.

Hạm đội Tây Ban Nha Vạn dặm viễn chinh không chịu nổi chiến đấu tiêu hao nhân mạng như vậy.

Rất nhanh Phí Địch Nam Đức bỏ đi nghi ngờ, bởi vì lần thứ hai pháo hiệu vang lên, Thủy sư quân Minh dưới sự dẫn dắt của Lâm Anh hiệu đang cỡi gió lướt sóng ào ra, tất cả đều là chủ lực hạm, khí thế hung hăng bày ra dáng vẻ quyết chiến bên ngoài biển.

Ngu không thể nói! Phí Địch Nam Đức thở phào nhẹ nhõm thật to, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt:

- Các dũng sĩ hải quân Tây Ban Nha, lấy danh nghĩa thượng đế và quốc vương, hãy dạy dỗ cho đám người phương Đông này một bài học thật sâu!

- Đại dương thuộc về Tây Ban Nha!

Tạp Mai Nhĩ cúi người chào Bá tước vô cùng ưu nhã thành kính, y tin tưởng thắng lợi đã thuộc về Tây Ban Nha. Những dị giáo đồ Đông phương dám khiêu khích hải quyền đế quốc này lại dám ra ngoài biển quyết chiến, bọn họ sẽ chỉ có một kết quả, đó chính là bị chìm vào đáy biển.

Trên mặt biển đang nổi gió Đông Bắc, cự hạm Lâm Anh hiệu tải trọng bốn ngàn liêu có bốn cột buồm trên treo buồm hình vuông, lúc này thảy đều no gió, được thủy triều thúc đẩy rẽ sóng chạy băng băng thế không thể đỡ. Nhờ thiết kế tối ưu phối hợp cả Đông Tây, thân thuyền khổng lồ lướt trên mặt biển với vẻ nhẹ nhàng ưu nhã khiến cho người ta phải tặc lưỡi khen ngợi.

Cánh Đông Lâm Anh hiệu là sáu chiếc chiến hạm Thủy sư Doanh Châu, do Củng A Tài, Chu Thuận Thủy, Quy Bản Vũ Phu và Quyền Chính Ngân chia nhau dẫn dắt. Hình dáng chúng cũng tương tự Lâm Anh hiệu, bất quá tải trọng nhỏ hơn một nửa, là thuyền buồm kiểu Galen hai ngàn liêu.

Phía Tây là Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung lãnh đạo Thủy sư Phúc Kiến, bọn họ có bảy chiếc phúc thuyền hai ngàn liêu mới đóng. Từ sau khi Trịnh Hòa hạ Tây Dương triều Minh thực hành cấm hải toàn diện, Thủy sư chỉ có thuyền nhỏ sáu trăm liêu trở xuống, may nhờ trong lúc Cảnh Định Hướng nắm quyền ở Phúc Kiến hết sức ủng hộ Thủy sư xây dựng, lại thêm Tần Lâm hiệp trợ, Thủy sư Phúc Kiến mới có thêm được bảy chiếc phúc thuyền này, coi như là toàn bộ của cải mà bọn họ có thể lấy ra dùng trong tác chiến ngoài biển khơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui