Cẩm Y Vệ



Dứt lời Trương Hoành liền nhìn Tần Lâm cười híp mắt gật đầu một cái, lão cũng đã dùng biện pháp vừa rồi Tần Lâm thuyết phục hai Trương để thuyết phục Vạn Lịch.
Sau khi Phùng Bảo tạ ơn không hề dừng lại chút nào, xoay người lại sải bước đi liền, chẳng qua là bước chân cố gắng trấn định cuối cùng có hơi lảo đảo, thân ảnh cũng có vẻ hết sức bi thương.
Không biết cung nữ nơi nào hát tiểu khúc Quan Công Tẩu Mạch Thành, tiếng hát theo gió bay tới đứt quãng: hôm nay nước nhấn chìm thất quân hết sức oai phong, đến ngày mai thua chạy tới Mạch Thành, rơi vào bóng hoàng hôn cô đơn chiếc bóng…
Phùng Bảo bị lưu đày Nam Kinh thủ Hiếu Lăng, chân trước lão vừa rời đi Tử Cấm thành, xa giá loan nghi Lý Thái hậu từ Từ Thọ tự trở lại, xuất hiện ở bên ngoài Tử Cấm thành.
Lục Viễn Chí dẫn một đội cẩm y quan giáo hậm hực chạy tới, vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Tần Lâm:
- Khải bẩm Tần Thiếu Bảo, Lưu Đô Đốc đã một lưới bắt hết đám tay sai Phùng Bảo, Ty Lễ Giám cùng Đông Xưởng đều bị khống chế, trước mắt đang kê biên tài sản phủ đệ Phùng Bảo…
Nghe những lời kê biên tài sản phủ đệ này, hai mắt Tần Lâm lập tức sáng ngời, hắn vội vàng chắp tay thi lễ Trương Thành, Trương Kình, nghĩa chính từ nghiêm nói:
- Phùng Bảo nhiều năm qua khổ tâm tổ chức, thế lực dây mơ rễ má chằng chịt. Tuy rằng đã bắt được Phùng Bảo nhưng còn phải phòng bị dư nghiệt gian đảng làm loạn, bản quan lập tức đi tập nã dư đảng gian tà, cho dù là tan xương nát thịt, cũng tuyệt không để cho bọn họ làm loạn ở kinh sư!
Giỏi cho Tần Lâm, lúc nói lời nói này hai tay nắm quả đấm thật chặt, răng khẽ cắn môi, ánh mắt kiên định nhìn ra phương xa, thật sự là trung can nghĩa đảm. Sợ rằng Quách Tử Nghi hưng Đường, Nhạc Vũ Mục bảo Tống bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.
Trương Thành, Trương Kình lại buồn cười trong bụng, thầm nói không phải là họ Tần ngươi muốn mượn kê biên tài sản làm danh nghĩa để tới phủ Phùng Bảo kiếm chác một khoản hay sao? Nghe nói Lưu Thủ Hữu đã đi, họ Tần lập tức tỏ ra vô cùng nôn nóng.
Trước đó Vạn Lịch đã giao nhiệm vụ kê biên tài sản phủ đệ đảng Phùng Bảo các nơi cho Tần Lâm và Lưu Thủ Hữu. Đế vương ngự hạ thuật chú trọng thi cả ân lẫn uy, Tần Lâm, Lưu Thủ Hữu mạo hiểm quá nhiều để lật đổ Phùng Bảo, giao cho bọn họ chuyện béo bở kê biên tài sản phủ đệ Phùng đảng này chính là thù lao cho họ.
- Hắc hắc, một mảnh lòng son tinh trung báo quốc của Tần Thiếu Bảo quả thật hết sức nhiệt tình, nhà ta thấy trán ngươi cũng đổ mồ hôi.
Trương Kình cười híp mắt chế nhạo, trong lòng y vô cùng khoái chí, Lưu Thủ Hữu tranh trước chạy tới Phùng phủ phủ kê biên tài sản, tự nhiên sẽ kiếm được nhiều của cải hơn, mà trong số của cải này cũng có một phần của y.
- Đi đi đi đi, tập nã gian đảng quan trọng hơn, Hoàng gia đã sớm giao chuyện này cho ngươi, cũng không cần cáo từ tạ ơn.
Trương Thành nóng nảy thúc giục Tần Lâm, bởi vì Tần Lâm kê biên tài sản Phùng đảng cũng sẽ chia một ít cho y.
- Bệ hạ, thần đi đây!
Tần Lâm thi lễ về phía Dưỡng Tâm điện xa xa, sau đó sải bước chạy nhanh như một làn khói, Lục Viễn Chí và chúng quan giáo đều bị hắn bỏ lại phía sau thật xa.
Trương Kình Trương Thành nhìn theo bóng lưng Tần Lâm trợn tròn mắt, trời ơi, khinh công tên này thật là lợi hại, rốt cục là Bát Bộ Cản Thiền hay là Lưu Tinh Cản Nguyệt?
Trương Hoành thấy vậy cũng dở khóc dở cười, lắc đầu một cái không biết nói cái gì cho phải.
Tần Lâm mới vừa chạy không bao lâu, hai tiểu thái giám Từ Ninh cung bên cạnh Thái hậu liền vội vã chạy tới, có lẽ là biết trong cung có biến, vẻ mặt có hơi sợ hãi, quỳ xuống bẩm với Trương Hoành:
- Khải bẩm lão tổ tông, loan giá Thái hậu nương nương trở về cung!
A, Thái hậu đã về rồi? Thần sắc Trương Thành cùng Trương Kình thay đổi mấy lần, biết Phùng Bảo bị lật đổ, e rằng tâm trạng Thái hậu sẽ không tốt đẹp gì, chuyện kế tiếp...
Ba vị Trương công công nhìn nhau, đồng thời chợt hiểu ra: không trách Tần Lâm chạy nhanh như vậy, hừ hừ, chúng ta mắc bẫy hắn rồi!
Thái hậu trở về cung từ phía Tây, Tần Lâm chạy đi từ phía Đông, tốc độ hắn thoát đi Tử Cấm thành quả thật là truy vân trục điện, hai chân như đạp bánh xe gió, tránh phải đối mặt Lý Thái hậu. Hắc hắc, vấn đề khó khăn giải thích thế nào trước mặt Thái hậu cứ giao cho Vạn Lịch và hai vị Trương công công đi, chuyện không liên quan đến ta.
Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh cũng chú ý tới tình huống khác thường trong cung, nàng lấy hết can đảm đi tới Từ Ninh cung. Cho dù là Lý Thái hậu không nghe thấy không hỏi đối với nàng như thế nào đi nữa, chung quy cũng là mẫu thân ruột thịt của nàng.
Mới vừa đi tới nửa đường, xa xa chợt nhìn thấy Tần Lâm chạy như bay, trong đôi mắt ẩm ướt của nàng liền nổi lên ánh vui vẻ động lòng người, khẽ mở miệng gọi:
- Tần… Tần tỷ phu…
Đáng thương thanh âm của vị Trưởng Công chúa này cũng không lớn hơn muỗi kêu bao nhiêu, Tần Lâm không thể nào nghe thấy. Hắn vẫn chạy thẳng tới, khiến cho đám cẩm y quan giáo theo sau vô cùng vất vả.
- Thật không có lễ phép!
Tích Họa bất mãn giơ giơ quả đấm nhỏ về phía bóng lưng Tần Lâm, cho dù là Tần Lâm là ân nhân cứu mạng của mình, nàng cũng lựa chọn đứng về phe Vĩnh Ninh.
- Tần tỷ phu chạy thật là oai hùng…
Vĩnh Ninh đưa mắt nhìn Tần Lâm chạy xa, hồi lâu ánh mắt của nàng vẫn dừng lại ở phương hướng Tần Lâm biến mất. Trưởng Công chúa chỉ cần có thể nhìn người yêu xa xa một cái, trái tim đã cảm thấy ngọt ngào, cho dù Tần tỷ phu không cảm giác chút nào, vậy cũng không quan trọng.
Tốt nhất vĩnh viễn hắn cũng không biết... Vĩnh Ninh khẽ cắn cắn môi, si ngốc mỉm cười.
Chớ nên đoán lòng dạ thiếu nữ, càng đoán càng sai lầm.
-----------
Trừ Tú cung lệch về phía Bắc một chút, Tiểu Thuận Tử xuôi tay đứng nghiêm, khóe miệng hơi run:
- Nương nương, nô tài đã nghe ngóng được bệ hạ giáng chỉ trục xuất Phùng Ty Lễ, Trương Kình, Trương Thành, Lưu Thủ Hữu, Tần Lâm liên thủ...
- Vả miệng!
Trịnh Trinh ngồi trên ghế gỗ hoa lê, đang ăn canh tổ yến nấu đường băng, chợt không nhanh không chậm thốt ra hai chữ này.
Tiểu Thuận Tử ngẩn ra, không hiểu nương nương là có ý gì.
Trịnh Trinh không hề chớp mắt:
- Ngươi cũng dám gọi tên Tần Lâm sao?
Bốp! Tiểu Thuận Tử vung tay tát vào mặt mình thật mạnh, lập tức xuất hiện năm ngón tay đỏ ửng, run rẩy dập đầu:
- Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, là Tần… Tần Thiếu Bảo, Tần tướng quân!
- Thôi, tha cho ngươi một lần, tiếp tục nói đi.
Trịnh Trinh bưng chén yến sào đưa cho cung nữ bên cạnh, hai tay khẽ vuốt ve bụng đã hơi nhô lên.
Lúc này Tiểu Thuận Tử mới thuật lại rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện xảy ra trong cung. Tuy rằng trước mặt Trịnh Trinh y giống như một con chó không có xương sống, nhưng ra khỏi Trừ Tú cung, y là hồng nhân số một bên cạnh sủng phi Trịnh nương nương của bệ hạ, ai mà không phải thấp giọng khẽ khàng gọi một tiếng Thuận công công? Ngay cả hai Trương Ty Lễ Giám cũng có ý muốn lung lạc y, cho nên y muốn nghe ngóng chuyện gì cũng vô cùng thuận tiện.
Trịnh Trinh nghe xong tiền nhân hậu quả cũng cảm thấy hoảng sợ trong lòng, Phùng Bảo uy chấn nội đình không tới nửa ngày đã bị bắt lại, bất kể người nào nghe được tin tức này đều sẽ giật mình.
Bất quá rất nhanh nàng đã cười lên:
- Hay, hay lắm, lão già Phùng Bảo này từ trước tới nay vẫn xem thường bản cung, hiện tại cút đến Nam Kinh thủ Hiếu Lăng, thật sự là báo ứng đã tới.
- Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!
Tiểu Thuận Tử cười híp mắt, dập đầu chúc mừng Trịnh Trinh.
- Ta có gì mà vui?
Trịnh Trinh cau mày, giả làm như không biết.
Tiểu Thuận Tử cười mà không nói, chẳng qua là lại dập đầu mấy cái.
Trong nội đình, Phùng Bảo là dựa vào lòng tin của Lý Thái hậu, Trương Cư Chính liên thủ làm tới chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng kiêm tổng nội ngoại. Lão có Lý Thái hậu làm chỗ dựa, quá khứ vẫn coi thường Vương Hoàng hậu, bây giờ cũng không mặn không lạt đối với Trịnh Trinh.
Hiện tại Phùng Bảo rơi đài, Trương Kình cùng Trương Thành có khả năng thay lão, chỗ dựa sau lưng lại là Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân, tình thế liền trở nên đặc biệt có lợi đối với Trịnh Trinh. Chu Dực Quân đối với Trịnh Trinh nói gì nghe nấy, hai Trương còn dám đối với nàng không lạnh không nóng giống như Phùng Bảo vậy sao?
Không trách Tiểu Thuận Tử cao hứng, mượn thế Trịnh nương nương, Trương Kình Trương Thành cũng phải ra sức lung lạc y.
- Ngươi là con khỉ chết bằm!
Trịnh Trinh cười hì hì liếc Tiểu Thuận Tử một cái, lại nhìn về bầu trời phía Nam Tử Cấm thành, chậm rãi than thở:
- Hẳn bây giờ hắn đang Xuân phong đắc ý, hừ, sớm muộn cũng có một ngày…
Tiểu Thuận Tử sờ mặt bị mình đánh sưng lên, cúi đầu không dám nói lời nào, nhưng trong lòng không hiểu vì sao: dường như nương nương rất hận Tần tướng quân, nhưng tại sao không cho người khác gọi tên hắn, chỉ có chính nàng có thể gọi?
Thái giám vẫn là thái giám, mặc dù không có tiểu đệ đệ nhưng cuối cùng cũng không phải nữ nhân, cho dù là Tiểu Thuận Tử tâm cơ linh mẫn tới mức nào cũng không hiểu được suy nghĩ giấu sâu trong lòng nữ nhân, càng không hiểu được loại nữ nhân như Trịnh Trinh.
-----------
Tần Lâm từ Đông Hoa môn chạy ra khỏi Tử Cấm thành, đột nhiên dừng bước lại không chạy nữa.
- Tần ca, phủ đệ Phùng Bảo còn ở phía trước.
Lục Viễn Chí cười hắc hắc xấu xa nhắc nhở hắn.
Các vị cẩm y quan giáo cũng xoa xoa tay, vô cùng nôn nóng chuẩn bị vơ vét một trận. Phùng Bảo nổi danh tham ô, phủ đệ của lão cất giấu vàng bạc tài bảo đếm không hết, đương nhiên những của cải này là phải nộp lên triều đình. Nhưng bệ hạ phái Lưu Thủ Hữu, Tần Lâm đi làm công việc béo bở này, bản thân đã có ý trả thù lao, lát nữa chỉ cần mọi người hạ thủ không quá đáng cũng sẽ giữ được thể diện.
Tần Lâm nhìn Lục Viễn Chí cau mày lại, cười xấu xa nói:
- Để cho Lưu Đô Đốc vơ vét thêm một lúc nữa đi, chúng ta đi nơi khác trước.
Cái gì, đi chỗ khác ư… Lục Viễn Chí trợn mắt há mồm, thầm nhủ chẳng lẽ địa phương phát tài tốt nhất trước mắt không phải là phủ đệ Phùng Bảo sao, tại sao phải nhường cho Lưu Thủ Hữu?
Tần Lâm cười không đáp, tháo dây cương Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử ra nhảy lên lưng ngựa:
- Theo ta!
-----------
Phùng phủ, ngày xưa phủ đệ sâm nghiêm, nay đã biến thành địa phương cẩm y quan giáo tùy tiện ra ra vào vào. Những cẩm y võ quan cấp thấp Bá Hộ, Tổng Kỳ, Tiểu Kỳ, Hiệu Úy khoảng chừng một ngày trước vẫn chỉ có thể hau háu nhìn ngôi phủ đệ này, không hề có tư cách vào bái kiến chủ nhân của nó, đừng nói tới hối lộ cho chủ nhân, chuyện này cũng cần có tư cách.
Nhưng bây giờ bọn họ qua lại tới lui trong Phùng phủ, tùy ý đánh người làm, thỉnh thoảng sờ một cái trên người thị nữ, khiến cho các nàng kinh hoảng kêu to một trận. Mà các rương vàng bạc châu báu lớn cũng bị bọn họ mang ra sân chất đống, trước khi dán niêm phong lên mỗi chiếc rương, có vài đĩnh vàng hoặc bạc đã bị lấy ra, nhét vào túi của các Hiệu Úy.
Đám thân thích bá đạo và đám người hầu đã quen vênh mặt hất hàm trong nhà Phùng Bảo lúc này đã trở thành những con dê chờ làm thịt, run lẩy bẩy dưới Tú Xuân đao của đám cẩm y quan giáo. Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng, không ai dám đưa ra lời kháng nghị với đám cẩm y quan giáo kia.
Lại nói nếu các Hiệu Úy không lấy đi số vàng bạc này, vậy cũng phải nộp lên cho Chu Dực Quân, dù sao cũng không còn họ Phùng nữa.
- Ha ha ha, tiểu tử Tần Lâm kia, lần này rốt cục đã bị bản Đô Đốc tranh trước một bước.
Trong nội thất Phùng phủ, Lưu Thủ Hữu cầm một bức thư họa vui vẻ cười to.
Lưu Đô Đốc danh thần thế gia, cực kỳ phong nhã, làm sao lại đi tham ô vàng bạc giống như những cẩm y quan giáo bình thường kia. Nhưng những thư họa của danh gia Đường Tống vừa phong nhã lại không nổi bật, cuốn lại là có thể mang đi, mỗi một bức đều có giá trị liên thành, hơn xa vàng bạc châu báu.
Các vị đường thượng quan cẩm y tâm phúc của y như Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân cũng cười tít mắt, chọn lựa trong bảo khố của Phùng Bảo, chỉ lấy đi các loại tài bảo trân quý nhất: ngọc mắt mèo to bằng nắm tay, trân châu màu vàng, tổ mẫu lục xanh biếc, toát ra ánh sáng ngũ sắc, chiếu vào gương mặt hưng phấn của mọi người đủ màu.
Hồi lâu sau Lưu Thủ Hữu chợt nhớ ra:
- Chư vị, các ngươi tìm được Phiên Thiên trướng của Phùng Bảo chưa?
Ặc... Đám đường thượng quan ngơ ngác nhìn nhau, quả thật trong tay mọi người có không ít trân bảo giá trị không rẻ, thế nhưng không thấy bóng dáng bản Phiên Thiên trướng đâu cả.
Đó là sổ ghi chép riêng của Phùng Bảo, gọi là Phiên Thiên trướng cũng được, gọi là sổ bảo vệ tánh mạng cũng được, tóm lại chỉ có một chức năng, đó chính là ghi chép lại những chuyện đáng sợ nhất tối tăm nhất, không muốn cho người khác biết của vị chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng đời này.
Tỷ như một quan viên nào đó vì muốn lật đổ chính địch, đã đút lót cho Phùng Bảo bao nhiêu kim ngân châu báu. Phùng Bảo không ưa người khác, ra lệnh cho một quan viên nào đó vu cáo, tống kẻ xấu số kia vào thiên lao xử tử… vân vân…
Trong nhà phần lớn quan viên đều có một quyển sổ ghi chép đáng sợ như vậy làm lợi khí khống chế tay sai, lúc nguy cấp cũng có thể tạo được tác dụng cực lớn.
Sau khi Lưu Thủ Hữu bắt được Phùng Bang Ninh liền dùng nghiêm hình ép cung, Phùng Bang Ninh kia là một kẻ hèn nhát, làm sao có thể chịu được đại hình. Y không chịu được một hiệp đã bán đứng bá phụ, nói quả thật Phùng Bảo có sổ ghi chép, nhưng không biết để ở nơi đâu.
Phùng Bảo làm chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng mười năm, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, tìm được quyển sổ ghi chép này đồng nghĩa với nắm chắc được đuôi sam của rất nhiều quan lại vào lòng bàn tay.
Cho nên Lưu Thủ Hữu tới Phùng phủ lục soát vơ vét vàng bạc tài bảo, tranh họa đồ cổ cũng chỉ là thứ yếu, đầu tiên là phải tìm được quyển sổ ghi chép kia.
Nhưng y đã tìm hơn nửa ngày, ngay cả cái bóng sổ ghi chép cũng không nhìn thấy, tự nhiên trong lòng có chút gấp gáp.
- Kỳ quái thật, Phùng Bảo để sổ ghi chép ở chỗ nào rồi?
Lưu Thủ Hữu hậm hực gãi gãi đầu.
Trương Chiêu suy nghĩ một chút, trên mặt lộ vẻ tàn khốc, thấp giọng hỏi:
- Hay là chúng ta truy hỏi Phùng Bảo?
Lưu Thủ Hữu lắc đầu một cái, bệ hạ đã để Phùng Bảo đến Nam Kinh thủ Hiếu Lăng, đây chính là kết quả cuối cùng, không thể sửa đổi, huống chi bức tử Phùng Bảo cũng sẽ không có cách nào ăn nói với Lý Thái hậu.
- Lão Phùng Bảo này tâm tính kiên nghị, đến nông nỗi này rồi cách cái chết cũng không xa lắm, dùng thủ đoạn cứng rắn ép buộc lão chắc chắn là vô dụng!
Lưu Thủ Hữu dứt lời liền nhíu mày một cái, âm thầm suy nghĩ xem có nên giao dịch với Phùng Bảo hay không.
- Ôi chao, Lưu Đô Đốc cũng không gọi hạ quan đã tới Phùng phủ gấp gáp như vậy, quả thật là trung thành với nước!
Tần Lâm mang theo tiếng cười châm chọc từ bên ngoài tiến vào, Lưu Thủ Hữu không hiểu vì sao mí mắt giật giật, cũng nặn ra một nụ cười giả tạo:
- Tần Thiếu Bảo tới rồi sao? Dù sao Phùng đảng gian tà đông đảo, chỉ sợ trong Phùng phủ này cũng cất giấu cơ quan ám đạo, bản quan tận trung ra sức cho nên mới tới vũng nước đục này trước thay lão đệ.
- Như vậy hạ quan phải cảm tạ Lưu Đô Đốc.
Tần Lâm nhìn Lưu Thủ Hữu chắp tay một cái, ung dung chậm rãi đi tới.
Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân cũng có vẻ ngượng ngùng, trong tay áo, trong ngực bọn họ có rất nhiều đồ.
- Chậc chậc, tranh họa của Ngô Đạo Tử, ôi chao, tranh chữ của Vương Hi Chi!
Tần Lâm cất tiếng kêu to, thấy mỗi một món trân bảo đều huơ tay múa chân.
Lưu Thủ Hữu, Trương Chiêu ngơ ngác nhìn nhau, hận không thể lấy tay bịt miệng hắn lại. La lối làm gì chứ, sợ rằng người khác không biết chúng ta nhét trân bảo vào túi hay sao?
- Nào lại đây, mời Tần Thiếu Bảo sang bên này chúng ta bàn bạc.
Lưu Thủ Hữu tươi cười kéo Tần Lâm sang bên, chỉ rất nhiều bảo vật nói:
- Tần Thiếu Bảo nhìn qua cũng biết, Phùng Bảo tham ô số lượng cực lớn, nhìn xem, những thứ này toàn là bảo vật vô giá.
- Đúng vậy, bệ hạ để chúng ta kê biên tài sản Phùng phủ, lát nữa sẽ đưa những thứ này vào trong cung.
Tần Lâm nói với vẻ đây là chuyện đương nhiên, còn chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ ngu ngốc.
Giả bộ ngu ư? Lưu Thủ Hữu thấp giọng nói:
- Bệ hạ để cho hai chúng ta kê biên tài sản Phùng phủ rốt cục là có ý gì, chúng ta đều ngầm hiểu trong lòng.
Tần Lâm càng tỏ ra ngơ ngác không hiểu:
- Có ý gì? Ta cũng không dám tự tiện suy đoán thánh ý.
Cơ mặt Lưu Thủ Hữu giật giật vài cái, rất muốn tát cho Tần Lâm một cái ngã nhào, cuối cùng nhịn được, đôi môi run run vài cái:
- Tần Thiếu Bảo, ngươi đừng giả khờ giả dại với bản Đô Đốc nữa, bệ hạ để cho chúng ta kê biên tài sản Phùng phủ vốn chính là để cho chúng ta phát tài! Thành thật mà nói, đồ ở nơi này chúng ta ai thấy có phần.
- Ai thấy có phần thật sao?
Tần Lâm vừa giống như không tin, vừa như có chút sợ hãi.
Lưu Thủ Hữu gật đầu một cái rất trịnh trọng.
- Đây chính là ngươi nói.
Tần Lâm nhất thời hai mắt sáng ngời, vẫy vẫy tay ra bên ngoài:
- Các huynh đệ, đi vào lấy đồ!
Vừa dứt lời, Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí đã sớm chuẩn bị liền dẫn dắt cẩm y quan giáo chen chúc mà vào, vừa khiêng vừa gánh, vừa ôm vừa mang, lấy đi trân bảo đủ các màu sắc không chút khách sáo.
Lưu Thủ Hữu thấy vậy trợn tròn mắt, lão từng thấy qua tham ô, nhưng chưa thấy ai tham ác như Tần Lâm vậy.
Tần Lâm cười hăng hắc, lão huynh ngươi mới vừa nói rất rõ ràng, ta đây là phụng chỉ tham ô, không tham nhiều một chút chẳng những có lỗi với bản thân mình mà còn có lỗi với Hoàng thượng.
Mấy vị đường thượng quan Trương Chiêu, Bàng Thanh buồn bực vô cùng, bọn họ tới trước đã nhìn thấy trước thật là nhiều trân bảo, chẳng qua là chưa kịp nhét vào trong ngực đã bị người của Tần Lâm lấy đi.
- Để cho bọn họ lấy đi, cùng lắm thì chúng ta lấy ít một chút.
Lưu Thủ Hữu cắn răng, chuyện khẩn yếu nhất hiện tại là tìm được quyển sổ ghi chép của Phùng Bảo. Về phần những trân bảo này dù sao cũng là vật ngoại thân, bỏ qua một ít đuổi Tần Lâm cút đi cho sớm.
Trương Chiêu cùng các đồng liêu mắt thấy tài bảo bị lấy đi, trong lòng đều đang rỉ máu, Tần Lâm, ngươi thật là ác độc, cũng không cho chừa chút nào cho chúng ta sao?
- Ôi chao, bức họa này không tệ, Lưu Đô Đốc để ta cầm giúp ngài!
Tần Lâm dứt lời liền cầm đi một bộ Ngô Đạo Tử Thiên Vương Tống Tử Đồ từ tay phải Lưu Thủ Hữu.
- Ủa, tranh này thoạt nhìn không tệ, lấy về cho lão bà ta làm mẫu thêu!
Tần Lâm lại thuận tay lấy đi từ tay trái Lưu Thủ Hữu bức Tống Huy Tông Công Bút Hoa Điểu Sách Hiệt.
Không có nghe nói vị lão bà nào của ngươi biết thêu thùa cả… Lưu Thủ Hữu hận đến ngứa răng, lại thầm nhắc nhở mình chuyện nhỏ không nhịn ắt sẽ làm loạn đại sự, không nên tranh những thứ này với họ Tần.
Đến khi Tần Lâm đầy túi mà về, toàn bộ trân bảo cơ hồ bị lấy sạch, mà Lưu Thủ Hữu từ đầy túi lại trở nên hai tay trống trơn. Đám đường thượng quan cẩm y thủ hạ của y, kẻ linh mẫn chút còn giấu được mấy món trân bảo, kẻ phản ứng chậm cũng trắng tay như Lưu Đô Đốc.
Lưu Thủ Hữu nhìn bóng lưng Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, rốt cục con rùa đen kia cũng cút đi rồi, y vội vàng kêu bọn thuộc hạ:
- Tìm cho ta, nhất định phải tìm được quyển sổ ghi chép kia, dù sao còn rất nhiều vàng bạc, chờ lát nữa chúng ta sẽ chia nhau.
Chúng đường thượng quan cũng chỉ có thể như vậy, chỉ là nhớ tới giá trị của những món trân bảo vừa rồi bị Tần Lâm lấy đi, lập tức cảm thấy nhức nhối.
Vì vậy, bọn họ bắt đầu đào ba thước đất tìm kiếm...
- Hy vọng Lưu Đô Đốc tìm được đồ mà y muốn tìm!
Tần Lâm đầy tay mà về khẽ nhếch một nụ cười xấu xa, lại dùng tay sờ sờ một quyển sổ trong ngực áo:
- Bất quá chuyện đó là không thể nào!
-----------
Hoàng hôn, Từ Ninh cung yên tĩnh khác với ngày thường. Phải biết rằng Lý Thái hậu vô cùng tin tưởng Phật giáo, lúc trước đến giờ này Từ Ninh cung nhang khói lượn lờ, tiếng tụng kinh gõ mõ vang dội.
Bọn cung nữ thái giám không dám thở mạnh, ai nấy đều nhìn chằm chằm mũi chân mình, ngay cả mắt cũng không dám nhìn loạn. Không khí hiện tại vô cùng ngột ngạt, mồ hôi ướt dính áo vào sau lưng, dường như ngay cả gió cũng hóa thành keo sền sệt.
Sắc mặt Lý Thái hậu tái xanh, cố gắng đè nén cơn giận dữ, nhìn con trai ngồi đối diện rất lâu không nói một câu, nỗi thất vọng hiện lên trên mặt rất rõ ràng.
Vạn Lịch đang ngồi ngay thẳng, bĩu môi thật dài dường như vô cùng oan ức. Mỗi lần thấy ánh mắt của Lý Thái hậu quét tới, y liền nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Trương Hoành quỳ ở trong điện, một đầu gối hướng về phía Lý Thái hậu, một đầu gối khác hướng về phía Vạn Lịch.
Trương Thành, Trương Kình quỳ gối trên bậc thềm bên ngoài cửa cung, bị mặt trời chiếu cho đầu trán đỏ bừng, mồ hôi rơi xuống từng giọt lớn, thật sự là khổ không thể tả, trong lòng không hẹn mà cùng cảm khái: tên khốn Tần Lâm kia chạy thật nhanh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui