Cẩm Y Vệ


- Ta thấy sớm muộn cũng sẽ thu đạo thánh chỉ này trở về, hai người các ngươi cũng không cần thi hành vội. Hãy đi du sơn ngoạn thủy mấy ngày, xem qua phong cảnh Kinh Châu, hẳn lúc ấy chỉ ý mới sẽ tới.
Tần Lâm nắm tay của Trương Tử Huyên, ngoài cười mà trong không cười nói với Khâu Tranh.
Thu hồi thánh chỉ? Khâu Tranh thế nào cũng không dám tin tưởng, cười bồi nói:
- Chẳng lẽ Tần trưởng quan nói đùa? Quân vô hí ngôn, nếu Thánh thượng đã hạ chỉ...
- Nếu có thể hạ chỉ, vậy cũng có thể thu hồi!
Tần Lâm nói như không có chuyện gì xảy ra.
Trương Tử Huyên quá quan tâm nên bị loạn, khẽ véo vào lòng bàn tay Tần Lâm, lo lắng tìm câu trả lời từ trong mắt hắn.
Nàng tìm được thái độ ung dung không vội vã, trầm ổn vững vàng như Thái Sơn như Đông Hải.
- Yêu ngôn hoặc chúng, nói hươu nói vượn!
Trương Tôn Nghiêu đã băng bó vết thương, giống như chó điên bị thương nhìn chằm chằm Tần Lâm, miệng thở hồng hộc:
- Bản thân ngươi bị lưu đày Quỳnh Châu, còn dám ở đây lớn lối mà không biết thẹn. Thu hồi thánh chỉ ư, hừ, ta không tin, người đâu bắt hắn lại cho ta, tiếp tục tịch biên gia sản Trương phủ!
Đám cẩm y quan giáo thủ hạ Trương Tôn Nghiêu bị mệnh lệnh này làm cho tiến thối lưỡng nan. Bọn họ muốn tuân lệnh đi bắt Tần Lâm, nhưng đã thấy cảnh tượng đình trượng ở ngọ môn, trong lòng còn sợ hãi. Tần Lâm nằm trên thảm, Trương Tôn Nghiêu cầm đình trượng trong tay, kết quả lại trở thành như vậy. Còn nếu không tuân lệnh cấp trên, đắc tội với y cũng hết sức không ổn, e rằng sau này sẽ không có ngày nào được yên.
- Tần trưởng quan, chúng ta phụng mệnh làm việc, đắc tội, đắc tội!
Mấy tên cẩm y quan giáo Nam Trấn Phủ Ty vừa cười bồi vừa vô cùng cẩn thận bao vây Tần Lâm lại.
Làm sao bây giờ? Trương Doãn Tu, Trương Tĩnh Tu cùng Du Thất Diêu Bát đều toát mồ hôi lạnh thay Tần Lâm. Lúc Trương Cư Chính còn sống uy thế bực nào, sau khi chết lại đi tới nông nỗi này. Lúc trước quả thật Tần Lâm rất oai phong, nhưng hiện tại hắn đã bị cách chức. Một Cẩm Y Hiệu Úy làm sao có thể đối kháng Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty?
Trương Tử Huyên lòng như lửa đốt, nắm chặt cánh tay Tần Lâm, e sợ sau khoảnh khắc sẽ mất đi trượng phu.
Tần Lâm nhìn Trương Tôn Nghiêu mặt mũi vặn vẹo, không lùi mà tiến tới, đi thẳng về phía y.
Trương Tôn Nghiêu giật mình kinh hãi, ngoài mạnh trong yếu hỏi:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta là phụng chỉ hành sự, ngươi dám kháng chỉ chính là tạo phản!
- Ngươi xem thử bản công báo này rồi hãy nói.
Tần Lâm móc trong ngực áo ra một tờ công báo, tức giận ném vào mặt Trương Tôn Nghiêu.
Trương Tôn Nghiêu nửa tin nửa ngờ nhặt công báo lên, mới vừa xem qua nhất thời sắc mặt đại biến.
Mấy tên Hiệu Úy thân tín dưới tay y trong lòng kinh ngạc, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn công báo. Thì ra tựa đề bên ngoài viết triều đình mới vừa bổ nhiệm quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, phụng chỉ giám sát chiếu ngục Lạc Tư Cung.
Không trách Trương Tôn Nghiêu thất hồn lạc phách, lòng y tràn đầy tính toán làm xong chuyện tịch biên gia sản Trương phủ, sau khi hồi kinh bằng vào công lao vinh thăng lên chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty.
Phải biết mặc dù Nam Bắc Trấn Phủ Ty cùng thuộc nha môn Cẩm Y Vệ, thế nhưng địa vị lại có phân cao thấp. Nam Nha bất quá chỉ là đường thượng quan bình thường, thuộc về chưởng Cẩm Y Vệ sự Lưu Thủ Hữu tiết chế. Bắc Nha lại có đại ấn khác, phụng chỉ phá án không cần trải qua trưởng quan bản vệ mà tâu thẳng lên ngự tiền. Nếu như lợi dụng thích đáng, thậm chí có thể làm cho cẩm y Đô Đốc trở thành bù nhìn.
Trương Tôn Nghiêu vô cùng hưng phấn đi làm việc, muốn lấy Trương phủ làm bàn đạp tiến thân. Hiện tại quay đầu lại vị trí kia đã bị triều đình bổ nhiệm cho người khác, y lập tức cảm thấy uất nghẹn, trong lòng buồn bã mất mát.
Chợt lòng bàn tay truyền tới một trận đau đớn, nhìn lại băng vải lòng bàn tay bị máu tươi nhuộm đỏ, Trương Tôn Nghiêu lại nảy sinh lòng ác độc. Cho dù là xuất phát từ thù oán riêng tư, bất kể thế nào cũng phải đấu với Tần Lâm tới cùng, bèn nén đau nghiến răng nghiến lợi:
- Tần Lâm, ngươi che chở cho Trương gia, đả thương bản quan, hôm nay bản quan quyết không bỏ qua cho ngươi!
Vẫn còn chấp mê không tỉnh! Tần Lâm đã sớm nhìn thấy thần sắc Trương Tôn Nghiêu âm trầm bất định, cười lạnh mấy tiếng:
- Ngươi thật sự muốn khăng khăng cố chấp ư, ta khuyên ngươi sau này đừng hối hận!
Trương Tôn Nghiêu còn muốn chống đối, Khâu Tranh vội vàng cứu viện, giả lả cười nói:
- Tần trưởng quan nhất ngôn cửu đỉnh, từ trước tới nay không hề gạt người. Nếu hắn nói thánh chỉ sẽ đổi, hẳn là sẽ không nói bậy. Tần trưởng quan, lúc nào chỉ ý mới có thể tới, ngài cũng biết chúng ta phụng chỉ làm việc, không tiện kéo dài quá lâu…
- Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày!
Tần Lâm giơ lên ba ngón tay, chém đinh chặt sắt nói.
- Được, được lắm, ba ngày mà thôi, chúng ta coi như trễ nãi dọc đường ba ngày.
Khâu Tranh dùng lời ngon lẽ ngọt khuyên nhủ Trương Tôn Nghiêu, thấy y vẫn không bằng lòng bèn thấp giọng nói:
- Nếu đến lúc đó thánh chỉ không tới, chúng ta sẽ tố Tần Lâm tội danh giả truyền thánh chỉ, khiến cho hắn phải nếm mùi đau khổ, chẳng phải là tốt hơn nhiều so với hiện tại tranh chấp miệng lưỡi sao?
Quả nhiên không hổ là ngọn cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào ngả theo chiều ấy, lời này của Khâu Tranh nói sao cũng có lý, đã khiến cho Trương Tôn Nghiêu hồi tâm chuyển ý, gật đầu nói:
- Đến lúc đó nhất định phải tố cho Tần Lâm bị khai đao vấn trảm.
Thật ra thì bắt đầu từ ba trăm đình trượng kia, Trương Tôn Nghiêu đã thật sự có hơi sợ Tần Lâm. Lúc trước y chỉ biết là sau lưng Tần Lâm có những người như hai vị Quốc Công Ngụy Định, Trần Giá, Ngô Đoài, Trương Công Ngư, đến lúc khẩn yếu quan đầu lại nhảy ra thêm một vị Trịnh quý phi, có trời mà biết còn bao nhiêu người vẫn còn chưa lộ diện.
Tuy rằng Trương Tôn Nghiêu tỏ ra hung hãn trước mặt người khác, nhưng đến khi gặp Tần Lâm, trong lòng y lại cảm thấy không nắm chắc.
Tới nhanh đi cũng nhanh, đám cẩm y Đề Kỵ và ba ban nha dịch Kinh Châu phủ rút đi hết, tay của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ chưởng Nam Trấn Phủ Ty Trương Tôn Nghiêu có thêm một cái lỗ to, trên mặt Tri Phủ Kinh Châu Ngô Hi vẫn còn dấu năm ngón tay Tần Lâm, chỉ có Khâu Tranh không bị tổn hại gì.
Bạn cho rằng dễ làm tiểu nhân hèn hạ lắm sao? Công phu làm cỏ đầu tường của Khâu Thị Lang hết sức cao minh!
Hai tiểu huynh đệ Trương Doãn Tu, Trương Tĩnh Tu cũng trở nên vui vẻ, vây quanh Tần Lâm hỏi:
- Tỷ phu, thật, thật sự có thánh chỉ mới xuống sao? Trương gia chúng ta được cứu rồi!
- Mặc dù Tần Lâm thích gạt người, nhưng đại sự như vậy huynh ấy sẽ không nói dối.
Trương Tử Huyên cười nói giúp Tần Lâm, đôi mắt thâm thúy mê ly của nàng nhìn về phía trượng phu dịu dàng như nước.
Tần Lâm đắc ý giơ ngón tay cái lên:
- Họ Tần ta đã nói là có, một lời đáng giá ngàn vàng.
Trương Tử Huyên phì cười đánh hắn một cái, tên này quả thật mặt dày, không biết xấu hổ là gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui