Cẩm Y Vệ

La Bố, Ngõa Vi chịu đựng không nổi, đau đến cơ hồ ngất đi, đang lúc này, Du Tư Cao dẫn một nhóm Thủy sư quan giáo đi vào đại đường.

Tiết Tân Nhan lấy làm kinh hãi, vốn văn võ khác đường, mặc dù Du Tư Cao và y cùng ở Nguyệt Cảng này nhưng giữa hai người lại không có giao tình gì. Hiện tại Du Tư Cao đột ngột tiến vào đại đường không biết muốn làm gì, sắc mặt Tiết Tân Nhan lập tức trở nên hết sức khó coi, trầm giọng nói:

- Du Thủ Bị, bản quan đang phá án công đường...

- Mạt tướng là vì án này mà tới. 

Du Tư Cao ôm quyền vái chào, lại nói:

- Vốn tưởng rằng án này chẳng qua là vụ án giết người phân thây đơn giản, nhưng quân quan doanh mạt tướng kiểm tra thuyền những người Tây Dương này, phát hiện một ít tang vật ở đó, sợ rằng liên lụy tới vụ án hải tặc, cho nên mạt tướng mới có một thỉnh cầu quá đáng…

Lời còn chưa nói hết, Tiết Tân Nhan đã lộ vẻ vui mừng khôn xiết, vội vàng nói:

- Không có gì, không có gì, thì ra là vụ án hải tặc, mời Du Thủ Bị đem phạm nhân đi là được. Nếu đã là hải tặc, giết người cũng không chỉ mình Hạ Quế Thư, đến lúc đó cung khai xong xuôi, bản quan chỉ cần thêm một cái bổ thiếp là được.

Theo lẽ thường vụ án hải tặc sẽ do Thủy Sư doanh phụ trách, bắt được hải tặc còn phải giải đến tỉnh thành, bắt được hải tặc Tây Dương thậm chí có thể giải đến kinh sư hiến phu. Chuyện này không có chút liên quan với Hải Trừng huyện, Tiết Tân Nhan vô cùng vui vẻ.

Hơn nữa nếu như Hải Trừng huyện phá được vụ án giết người, kỹ nữ ngấm ngầm qua lại với người Tây Dương bị giết chết, dù phá án kịp thời, quan địa phương được phê ‘xử án minh bạch’, nhưng vẫn bị phê rằng ‘dạy dân bất lực’. Nói trắng ra chính là không dạy dỗ dân chúng theo như đạo thánh hiền, thế nào cũng không dung tha được. Nhưng nếu xem là án hải tặc giao sang cho Thủy sư, vậy địa phương không có chuyện gì.

Du Tư Cao hét lớn một tiếng:

- Bây đâu, bắt những hải tặc này đến Thủy Sư doanh!

Thật nhiều thủy binh ùa vào huyện nha, trói người Tây Dương lại thật chặt, sau đó áp giải bọn họ tới Thủy Sư doanh.

Nơi đại đường Tiết Tân Nhan lau mồ hôi trên trán, vốn trước đó y còn lo lắng những người Tây Dương này thà chết không nhận tội, lần này may quá, để cho Du Tư Cao giải quyết bọn họ, lão Tiết ta khỏe thân.

Bọn La Bố, Ngõa Vi suýt chút nữa hộc máu, ai nấy tỏ ra kinh nghi bất định. Giết người phân thây chỉ là bắt hung thủ chính ra chém đầu, những người còn lại không có việc gì, nhưng nếu bị ghép tội hải tặc vậy chính là chém đầu cả lũ.

- Oan uổng, oan uổng, Du tướng quân, chúng ta oan uổng! Chúng ta xin thề trước thượng đế, từ trước tới nay không phải là hải tặc!

La Bố kêu lên.

Ngõa Vi cũng một mực kêu oan.

Thế nhưng Du Tư Cao bịt tai không nghe thấy, căn bản không để ý tới bọn họ.

Thủy Sư doanh đóng ở bên ngoài Hải Trừng huyện thành, tựa vào bến cảng, chưa hết khoảng thời gian tàn một nén nhang, Du Tư Cao đã áp giải bọn họ tiến vào doanh.

Lúc này La Bố, Ngõa Vi cùng bọn thủy thủ nhìn thấy một người từng làm cho bọn họ hết sức sợ hãi, vị tiên sinh bên người Ngũ Phong thuyền chủ.

Người Bồ Đào Nha không biết vị Tần trưởng quan này là ai, nhưng bọn họ biết Ngũ Phong thuyền chủ lợi hại tới mức nào. Mà lúc vị trưởng quan này ở trên thuyền, Ngũ Phong thuyền chủ ôm sát hắn giống như dây leo ôm sát cổ thụ, dịu dàng với hắn khiến cho người ta phải ghen tỵ.

Không nghi ngờ chút nào, hắn là một người lòng dạ độc ác, lợi hại đáng sợ hơn cả Ngũ Phong thuyền chủ.

- Tướng quân, tha mạng, chúng ta không phải là hải tặc, chúng ta là quân chính quy vương quốc Bồ Đào Nha, làm sao có thể làm hải tặc được? 

Một tên thủy thủ ra sức xin tha.

- Mã Lý Áo! 

La Bố tức giận nhìn chằm chằm tên thủy thủ này.

- Thật xin lỗi, tiên sinh. 

Mã Lý Áo tháo mũ xuống, khom lưng tỏ vẻ áy náy:

- Nhưng nếu như không nói ra sự thật, chúng ta sẽ chết ở chỗ này.

Quân chính quy Bồ Đào Nha? Tần Lâm có cảm giác kích động muốn bật cười như điên dại. Quân chính quy này cũng quá hùng mạnh, một chiếc thuyền nhỏ, trên đó có mấy con mèo nho nhỏ, lại có thể xuất phát từ lực lượng võ trang đế quốc thực dân khổng lồ kia sao?!

La Bố không thể làm gì được, đành phải ưỡn ngực lên thật thẳng, tháo mũ xuống khom lưng hành lễ với Tần Lâm:

- Tướng quân tôn kính, quả thật chúng ta là hải quân chính quy của vương quốc Bồ Đào Nha. Nói chính xác hơn chúng ta là một đám người trốn tránh, cũng là một đám người yêu nước.

Ngõa Vi cũng tỏ ra buồn thảm:

- Chín mươi năm trước, tổ quốc Bồ Đào Nha ta vẫn còn được giáo hoàng chủ trì, ký kết với Tây Ban Nha điều ước Thác Nhĩ Đức Tây Lạp Tư (điều ước Tordesillas) phân chia thế giới. Nhưng chín mươi năm sau, vương quốc Bồ Đào Nha đã không còn tồn tại, cho nên những người yêu nước như chúng ta không thể làm gì khác hơn là trốn tránh rời đi.

Thông qua La Bố và Ngõa Vi giới thiệu, Tần Lâm mới biết tiền nhân hậu quả.

Bồ Đào Nha có thuộc địa khắp trên thế giới, bởi vì vấn đề quyền thừa kế vương vị xảy ra nội loạn, quá trình đấu tranh tranh đoạt quyền vị kéo dài hết đời này sang đời khác, kết quả chính là Tây Ban Nha cùng tồn tại trên bán đảo Iberia, mắt hổ chằm chằm thừa cơ mà vào.

Ba năm trước đây Bồ Đào Nha bị Tây Ban Nha tóm thâu, trở thành thuộc địa của Tây Ban Nha. Hai năm trước, Bồ Đào Nha nghị hội đồng ý quốc vương Tây Ban Nha Phỉ Lực (Philip) đệ nhị kiêm nhiệm quốc vương Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha thừa kế một phần quyền lực thuộc địa của Bồ Đào Nha ở hải ngoại.

Vì thế Tây Ban Nha sai phái Bá tước Phí Địch Nam Đức (Ferdinand) tới Đông phương làm tân Tổng Đốc, trú đảo Luzon.

Sau khi Phí Địch Nam Đức tới nhậm chức, hạ lệnh hết thảy người Bồ Đào Nha Đông phương phải phục tòng mệnh lệnh của y, cánh hải quân Bồ Đào Nha thực lực nhỏ yếu ở Macao cũng nhất định phải thần phục Philip đệ nhị.

Phần lớn người Bồ Đào Nha ở Viễn Đông đón nhận thực tế, dù sao Tây Ban Nha vẫn cho Bồ Đào Nha giữ lại không ít quyền lợi, cũng không tước đoạt hết toàn bộ.

Nhưng một ít quan quân thanh niên không bằng lòng ra sức cho nước địch ngày xưa. Dù sao chín mươi năm trước Bồ Đào Nha vẫn còn được giáo hoàng chủ trì ký kết cùng Tây Ban Nha hiệp nghị phân chia thế giới, vì sao quay đầu lại trở thành mồi ngon của đối phương?!

La Bố, Ngõa Vi chính là đám quan quân thanh niên trung thành này, bọn họ được cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo giúp đỡ, lấy được một chiếc thuyền nhỏ, thoát khỏi Macao.

- Xin tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng không phải là hải tặc gì, ngược lại chúng ta còn đã từng sóng vai chiến đấu cùng quân Minh dưới sự chỉ huy thống nhất của quan viên triều Đại Minh, tiêu diệt những tên hải tặc chân chính kia!

La Bố đặt tay lên ngực, ánh mắt xanh biếc nhìn Tần Lâm hết sức chân thành.

Y nói như vậy chính là lời thật, triều Minh là vương triều Đông phương nhất thống, không hề coi Bồ Đào Nha là đối thủ ngang hàng mà xem như quốc gia phiên thuộc. 

Quan địa phương đối xử với bọn họ giống như Thổ Ty Vân Nam, Tương Tây, thỉnh thoảng bắt người Bồ Đào Nha thượng cống cho triều đình. Một khi có hải tặc bèn điều hạm đội Bồ Đào Nha phối hợp Thủy sư triều Minh tác chiến.

Sau đó thậm chí vào lúc triều Minh sắp sửa diệt vong, vẫn còn có một đội hỏa thương thủ Bồ Đào Nha thần phục với triều đình huyết chiến với quân đội Mãn Thanh xuôi Nam.

Tần Lâm nghe Ngõa Vi nói những lời này, cúi đầu âm thầm tính toán, không nghĩ tới lúc này Bồ Đào Nha lại bị Tây Ban Nha tóm thâu, bây giờ không biết tình thế bên kia Nam Dương ra sao… Triều Đại Minh vứt bỏ eo biển Malacca, mấy chục quốc gia phía Tây eo biển từ Ấn Độ dương đến bờ Đông Phi Châu bị buộc đoạn tuyệt triều cống, có lẽ có thể lợi dụng người Bồ Đào Nha mở ra một đột phá khẩu...

- Ta tin tưởng các ngươi không phải là hải tặc. 

Hai tay Tần Lâm đè xuống, ngăn người Bồ Đào Nha đang mừng rỡ như điên:

- Bất quá dù sao vụ án phân thây này cũng có liên quan với các ngươi, ta thân là người Trung Quốc, dĩ nhiên phải đòi lại công bằng cho người chết.

La Bố hậm hực trừng mắt nhìn Ngõa Vi:

- Rõ ràng là tại ngươi, trêu nguyệt ghẹo hoa khắp nơi mới chuốc khổ vào thân như vậy.

La Bố có tật xấu nói sai thành ngữ, lại nói sai câu trêu hoa ghẹo nguyệt.

Ngõa Vi đỏ mặt nói: 

- Tần tướng quân tôn kính, quả thật ta biết kỹ nữ Hạ Quế Thư kia, nhưng đêm hôm đó nàng cũng không có tới tìm ta, xin ngài tin tưởng ta.

Tần Lâm gật đầu một cái, mặc dù lão tổ tông nói không phải là tộc ta, ắt phải coi chừng dị tâm, nhưng thân ở tình cảnh như La Bố, Ngõa Vi tựa hồ cũng không cần thiết vì một kỹ nữ mà giết người, khiến cho rước họa vào thân, huống chi Hạ Quế Thư và Vương Ba Tán cũng rất khả nghi.

- Các ngươi tạm thời ở lại Thủy Sư doanh, không cho phép đi ra cửa doanh một bước, chờ ta tra rõ vụ án rồi hãy nói. 

Tần Lâm buông lại những lời này, sau đó căn dặn Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung một phen, lúc này mới dẫn dắt các huynh đệ quan giáo rời đi Thủy Sư doanh.

La Bố làm dấu thánh giá trước ngực:

- Thượng đế phù hộ Tần tướng quân có thể tra rõ vụ án, trả lại trong sạch cho chúng ta.

- Chắc chắn, ta có cảm giác hắn là một đại nhân vật hết sức cơ trí.

Ngõa Vi cười hì hì nói.

Tần Lâm rời đi Thủy Sư doanh trở về bến cảng, trên Lâm Anh hiệu to lớn bố trí đầy đủ hết, ở trong khoang rất thoải mái, không cần thiết ở trên bờ.

Đôi uyên ương Hạ Quế Thư, Vương Ba Tán rất đáng nghi, nhưng làm thế nào mới có thể tìm được chứng cớ xác thực? Dựa vào ba mảnh thi thể kia, đầu mối có thể cung cấp quá mỏng manh.

Mà gởi gắm hy vọng vào chuyện tìm người mục kích và những mảnh thi thể khác cũng cảm thấy rất mong manh. Mảnh thi thể có thể bị tôm cá ăn mất, hoặc trôi đi theo hải lưu, còn người mục kích, lâu như vậy không thấy ai đứng ra, e rằng cũng không có hy vọng gì.

- Nhiều đầu mối cũng vô ích, chỉ cần một phản chứng là đủ rồi! 

Tần Lâm gãi gãi đầu.

Lục Viễn Chí cũng rất buồn bực, giống như Tần Lâm nói, nói cách khác trên thi thể nhiều nốt ruồi son, hoặc là không có sinh sản gì gì đó, chỉ cần có bất cứ một điểm nào không đúng với tình huống của Hạ Quế Thư, vậy có thể loại bỏ khả năng những mảnh thi thể kia là của nàng.

Thế nhưng chỉ có ba mảnh thi thể cho thấy làn da nạn nhân hơi đen, vóc người hơi gầy, đã từng sinh sản, lại phù hợp với đặc điểm của Hạ Quế Thư, đây quả thật là làm khó người ta.

Tần Lâm vừa suy tư vừa trở lại Lâm Anh hiệu, Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa đều ở đây, thấy Tần Lâm tỏ vẻ buồn bực như vậy, cũng biết hắn phá án không phải là thuận lợi.

- Hừ, ngươi xử lý vụ án liên quan tới Thánh giáo ta thế như chẻ tre, đến phiên người Tây Dương lại không biết đường nào mà lần.

Bạch Sương Hoa bĩu môi, tuy rằng muốn chiêu mộ Tần Lâm làm Phụng Thánh Tả Sứ Bạch Liên giáo, nhưng trước nay bao nhiêu ân oán như vậy, làm sao có thể không có chút ngăn cách nào?!

Kim Anh Cơ cười hì hì nghênh đón:

- Sao hả, tiểu oan gia cảm thấy không vui ư, nào, để nô gia đút cho huynh miếng mứt ngó sen.

Tay ngọc của nàng cầm một miếng mứt ngó sen nhẹ nhàng nhét vào miệng Tần Lâm, vẻ mặt động tác cực kỳ giống một vị tiểu thê tử dịu dàng, không hề giống Ngũ Phong thuyền chủ tung hoành tứ hải.

Quy Bản Vũ Phu và các vị thủy thủ đều quay mặt đi, tài diễn kịch của thuyền chủ chúng ta thật là xuất sắc, chỉ có đám người Tây Dương ngu ngốc kia mới cho là nàng vừa dịu dàng vừa hiền lành. Bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng nàng ném địch nhân và phản đồ xuống biển làm mồi cho cá.

Tần Lâm suy nghĩ chuyện trong đầu, ngậm mứt ngó sen thơm ngát trong miệng như nhai rơm. Hôm ấy bất kể Kim Anh Cơ trêu chọc hắn thế nào cũng vẫn buồn bực không vui, cuối cùng ngay cả Bạch Sương Hoa cũng không nhịn được, cố ý nói đùa với Kim Anh Cơ muốn chọc cho Tần Lâm cười.

Thật ra thì Tần Lâm cũng không buồn bực bao nhiêu, chỉ là trong lòng hắn còn vụ án chưa giải quyết xong, cho nên dồn hết tâm tư vào đó, thoạt nhìn giống như người gỗ.

Đợi mãi đến khi đêm xuống, hai phương diện tìm người nhìn thấy Hạ Quế Thư và tìm kiếm những mảnh thi thể khác đều không có tiến triển gì.

Tần Lâm đứng bên mạn thuyền, trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời, bầu trời đêm sao chi chít, trên mặt biển Nguyệt Cảng không biết bao nhiêu hải thuyền đốt đèn lên, điểm điểm đèn lửa phủ kín mặt biển hòa cùng sao đầy trời vô cùng rực rỡ. Sóng biển dịu dàng đẩy đưa Lâm Anh hiệu, dưới chân hơi tròng trành, nếu như không phải là trong lòng có chuyện, hiện tại cũng là cảnh tượng cực kỳ lãng mạn.

Kim Anh Cơ nhẹ nhàng đẩy vai Tần Lâm: 

- Tiểu oan gia, đi ngủ thôi, tối nay...

Cách đó không xa Bạch Sương Hoa ngáp một cái, đỏ mặt tránh trở về khoang thuyền mình. Nội công nàng tinh xảo, thính lực không phải là tầm thường, thanh âm của Kim Anh Cơ tuy nhỏ nhưng cũng bị nàng nghe rõ ràng.

Kim Anh Cơ nhìn theo bóng lưng Bạch Sương Hoa thè lưỡi một cái, đôi mắt tuyệt đẹp cong như vầng trăng trên trời, rõ ràng cho thấy Ngũ Phong thuyền chủ lại đang làm chuyện xấu, trêu đùa Bạch Liên giáo chủ.

Rốt cục Tần Lâm thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái:

- Được rồi.

Kim Anh Cơ cười hì hì kéo cánh tay hắn vô cùng thân thiết đi trở vào khoang thuyền, thầm nhủ trong lòng cho dù là tối nay mình chịu thiệt thòi, cũng phải làm cho tiểu oan gia Tần Lâm vui vẻ hơn.

Cửa sổ khoang được đóng lại, dưới ánh nến chiếu eo rắn nước của Kim Anh Cơ khẽ khàng lay động, nhịp nhàng theo nhịp sóng biển bập bềnh. Nhan sắc đẹp tuyệt trần toát ra vẻ mị hoặc vô kể, nụ cười nhàn nhạt trên mặt trái xoan cũng khiến cho người ta mê mẩn.

Cởi áo ngoài ra, la quần bị ném xuống đất, vóc người tuyệt đẹp chỉ còn lại yếm và khố bằng lụa mỏng tang, nhan sắc nàng càng đẹp như ảo mộng, đầu mày cuối mắt nhu mì khiến cho người ta đắm say.

Trong lòng Tần Lâm không khỏi cảm động, đương nhiên hắn biết nhan sắc của Kim Anh Cơ chỉ nở rộ vì mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui