Cẩm Y Vệ

Kim Anh Cơ đùng đùng nổi giận, hàm răng thật chặt cắn môi đỏ mọng, mắt ngân ngấn lệ sắp sửa tuôn rơi. Uổng cho tối qua nô gia ân ái triền miên với ngươi như vậy, sáng sớm ngươi đã chạy tới đây làm ra hành động hoang đường như vậy. Mặc dù nói duy chỉ anh hùng mới có thể bản sắc, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết đây chỉ là phận tàn hoa bại liễu, son phấn phàm tục hay sao?! Chỉ bằng vào điểm này quả thật chính là vũ nhục chúng ta.

- Tần Lâm, không nghĩ tới ngươi là người như vậy! 

Bạch Sương Hoa cũng vừa tức vừa vội giậm chân một cái, trong nhà đã có mấy mỹ nhân đẹp như thiên tiên còn muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhớ lại lúc trong hang đá Long Du, chẳng lẽ hắn cũng tỏ ra khinh bạc vô tình với mình sao, quả thật… quả thật là không thể tha thứ được?!

Đám tú bà, kỹ nữ, quy nô trong thanh lâu đều bị dọa sợ phải tránh né xa xa, ai nấy nơm nớp lo sợ, xì xào bàn tán nói không trách khẩu vị vị công tử này đặc biệt như vậy, thì ra hai lão bà của hắn xinh đẹp lại dữ hơn cả cọp cái, cho nên hắn mới sinh ra sở thích quái dị…

- Này, hãy nghe ta nói, hãy nghe ta nói... 

Tần Lâm xua loạn hai tay, thấy hai nàng có vẻ kích động như muốn bùng nổ, hắn vội vàng nói nhanh như pháo liên châu:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các nàng cứ hỏi các vị cô nương kia sẽ rõ.

- Được!

Kim Anh Cơ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó chộp lấy một tên kỹ nữ mới vừa từ trong thanh lâu đi ra không lâu:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói!

Ngũ Phong thuyền chủ ở trên địa vị cao đã lâu, tự có một phen khí độ, kỹ nữ kia không dám không nghe theo, cười bồi nói:

- Cũng... Cũng không có cái gì, chỉ là trong đó có một tên mập đầu óc ngây ngô đần độn, cùng một tên đại hán to như cự linh thần. Bọn họ bảo chúng ta cởi hết y phục ra nằm trên giường, sau đó lấy thước đo đạc gì đó trên thân thể chúng ta. Hì hì, ta tiếp khách đã nhiều, lần này là kỳ quái nhất…

Hắn… hắn giở trò quỷ gì vậy? Kim Anh Cơ nhìn Bạch Sương Hoa, Bạch Đại giáo chủ cũng nhìn Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, cả hai trợn trừng mắt to hết mức, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì.

- Ta đã nói các nàng nghĩ oan cho ta rồi, ngay cả chuyện này cũng để cho tên mập làm. 

Tần Lâm một mực kêu oan, lại nói:

- Thật ra thì không phải là vì tra án hay sao?!

Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa đều sửng sốt, thoạt nhìn Tần Lâm không giống nói láo, chuyện đo đạc cũng là Lục mập cùng Ngưu Đại Lực làm, chỉ bất quá rốt cuộc là tra vụ án gì mà phải tới kỹ viện, bắt kỹ nữ người ta cởi y phục ra đo thân thể như vậy?!

Tú bà vốn là ngọn cỏ đầu tường, thấy cũng đã đến lúc bèn cười nịnh nói:

- Hai vị phu nhân, tôn phu rất đàng hoàng thành thật. Hắn vào trong viện chúng ta, chỉ có hai tên huynh đệ kia làm việc, hắn chỉ chịu ngồi ở một bên uống trà, không thèm nhìn các vị cô nương lần nào, rõ ràng là chung tình hết mực với hai vị.

Thì ra là như vậy! Mặc dù Kim Anh Cơ vẫn chưa hiểu rõ rốt cục Tần Lâm đã làm gì, nhưng lúc này cũng biết mình đã hiểu lầm hắn.

- Không nên nói lung tung, ta không phải là phu nhân của hắn!

Gương mặt mềm mại của Bạch Sương Hoa lập tức đỏ bừng lên, hậm hực trợn mắt nhìn tú bà, sau đó lại vô cùng xấu hổ nhìn Tần Lâm, thầm nhủ trong lòng: tên này chớ có cười đắc ý như vậy có được chăng, cái gì phu nhân tôn phu, toàn là do tú bà này nói hươu nói vượn…

Tú bà đã thành tinh, nhìn qua cũng biết giữa hai người này có chuyện gì, lập tức cười hì hì nói:

- Phu nhân chớ lừa gạt lão thân, đôi mắt lão thân xưa nay chưa từng để cát lọt vào. Nếu không phải là phu nhân Tần công tử vì sao lại xông thẳng vào chỗ chúng ta gấp gáp như vậy?

- Ta... Ta là đi theo... 

Bạch Sương Hoa đỏ mặt sắp sửa chảy ra nước, tuy rằng nàng là giáo chủ Ma giáo đánh đâu thắng đó, nhưng lúc này cũng cảm thấy thẹn thùng khôn tả.

Tần Lâm không nói nửa lời, chỉ cười xấu xa nhìn nhìn Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa, tỏ vẻ đắc ý.

Rốt cục Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nghe được động tĩnh, từ hậu viện đi ra, Lục Viễn Chí dùng hai mảnh giấy nhét vào mũi, bên mép còn dính vết máu, đôi môi Ngưu Đại Lực cũng khô nẻ, sắc mặt đỏ lên, nhìn qua giống như là vừa ăn ba cân hạt tiêu.

Không trách Tần trưởng quan giao chuyện tốt này cho bọn họ, thật ra không dễ dàng gì, hãy xem Lục mập đáng thương phun máu mũi kia kìa…

- Tần ca, cũng đã đủ rồi, đã đo hơn một trăm vị, huynh làm cho huynh đệ hết sức khổ sở…

Lục Viễn Chí nói chuyện ấp a ấp úng, y còn đang nói chợt nhìn thấy Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa, nhất thời lấy làm kinh hãi.

Ngũ Phong thuyền chủ dáng vẻ mê hồn cúi thấp đầu không ngừng xoa xoa vạt áo, giống như một bé gái vừa có lỗi. Mà Bạch Liên giáo chủ anh phong nhuệ khí không chịu nhường ai, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng đến tận mang tai.

- Được rồi được rồi, mọi người trở về thuyền rồi hãy nói, Kim yêu tinh, Bạch đại mỹ nhân hai người các nàng yên tâm, dù sao ta không hề đi kỹ viện chơi bời.

Tần Lâm nghĩa chính từ nghiêm nói.

- Bảo… bảo ai yên tâm chứ, người ta vốn không hề lo lắng cho ngươi! 

Bạch Sương Hoa nói không thật lòng, phản bác với vẻ yếu ớt.

Kim Anh Cơ ngẩng đầu lên muốn hỏi cái gì, nhìn lại tú bà và đám kỹ nữ xung quanh, lập tức ngậm miệng lại không nói nữa.

Tần Lâm đổi giọng, cười xấu xa chỉ chỉ Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực:

- Về phần hai người này có làm ra chuyện gì hay không, vậy cũng không dám bảo đảm, nếu như trở về các nàng muốn tố cáo y với Trương Tiểu Hoa, ta cũng không xen vào.

- Tần ca, huynh thật là qua sông rút cầu! 

Lục Viễn Chí kêu khổ vang trời.

- Được rồi! 

Kim Anh Cơ dở khóc dở cười, bên trái kéo cánh tay Tần Lâm, bên phải kéo Bạch Sương Hoa cùng nhau đi ra ngoài.

Ngoài đường vẫn còn rất nhiều người hiếu kỳ tụ tập vây xem. Có người ra ba lượng bạc chiêu kỹ nữ, cao thấp mập ốm bất kể, đây chính là một điều kỳ quái. Chiêu tới không chơi, chỉ đo thân thể, đây là hai điều kỳ quái. Hai mỹ nữ tựa như thiên tiên xông vào kỹ viện, đây là ba điều kỳ quái. Quay đầu lại hai vị mỹ nữ lại tay trong tay vô cùng thân thiết với vị công tử kia đi ra, kết cục cuối cùng chính là kỳ càng thêm kỳ.

- Hay quá, chơi kỹ viện tới mức này quả thật là vĩ đại!

Có kẻ hiếu sự kêu lên.

Tần Lâm chắp tay thi lễ xung quanh:

- Quá lời, xấu hổ, xấu hổ!

Sau lưng truyền tới tiếng vỗ tay như sấm, từ đó trở đi câu chuyện công tử gia chiêu trăm kỹ nữ, thê tử đẹp đại náo Lệ Hoa viên đã trở thành một truyền thuyết bất hủ trong giới phong lưu Hải Trừng huyện.

Kim Anh Cơ nghi oan Tần Lâm, xấu hổ không dám hỏi hắn trước mặt mọi người, dọc đường đường mấy lần thử dò xét. Tần Lâm nói úp úp mở mở, khiến cho nàng lại càng không hiểu, trong lòng có suy nghĩ kỳ lạ: dường như Tần Lâm có ý gạt mình.

Quả nhiên Tần Lâm chưa trở về thuyền, mới vừa đi tới cửa đại doanh Thủy sư liền lấy cớ muốn tra án dẫn theo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực chui vào. Kim Anh Cơ giận đến nỗi trợn mắt, không thể làm gì khác hơn là ôm nghi hoặc trong lòng cùng Bạch Sương Hoa trở về Lâm Anh hiệu.

Phù… Tần Lâm lau mồ hôi trán, thầm nhủ trong lòng rốt cục lần này tránh khỏi, nếu để Kim Anh Cơ biết được tất cả chân tướng, nhất định mình sẽ xong đời.

Bảo Lục Viễn Chí lấy sổ ghi chép số liệu đo đạc ra, Tần Lâm trốn trong Thủy Sư doanh tiến hành tính toán. Bên cạnh hắn Trầm Hữu Dung gảy bàn tính nghe lách cách, không ngừng báo ra từng chuỗi con số.

Những chữ số này chính là số liệu đo lường thân thể hơn một trăm tên kỹ nữ lấy được.

Dưới tình huống tình cờ Tần Lâm xúc cảnh sinh tình, đột nhiên nghĩ thông suốt một điểm mấu chốt: quả thật tính toán chiều cao thân thể dựa vào hệ số chiều dài xương tay chân chính là tiêu chuẩn vàng, bất quá có thể dựa vào số liệu thân thể những người khác mà suy đoán ra chiều cao của người này hay không? 

Nếu như là chu vi đầu người, độ cao sống mũi… đại khái không có cách nào suy đoán chính xác, bởi vì có người đầu to thân thể thấp, cũng có người đầu nhỏ thân thể cao. Nhưng không biết khoảng cách từ nhũ hoa cho đến rốn có thể có một mối quan hệ đối ứng nào đó với chiều cao thân thể hay không, tỷ như người có khoảng cách này càng lớn, vóc người lại càng cao?! Đương nhiên phải nằm ngang để đo đạc, nếu không bởi vì mọi người đều biết nguyên nhân, sẽ có sai sót rất lớn.

Nếu như có thể xác định, vậy có thể thành lập hệ số đối ứng giống như tính toán chiều cao thân thể dựa vào hệ số chiều dài xương tứ chi. Nói cách khác, xương đùi người Đông Á phái nam, hệ số chiều dài xương là chừng 3. 84, tìm được một bộ xương khô có xương đùi là 45 cm, nhân với hệ số sẽ cho ra thân người này cao chừng 173 cm.

Trước đây chưa ai từng thử về phương diện này, bởi vì lấy tiêu chuẩn vàng tính toán chiều cao thân thể dựa vào hệ số chiều dài xương tứ chi chính xác hơn nhiều. Nhưng Tần Lâm không cần quá chính xác, chỉ cần có thể loại bỏ người chết là Hạ Quế Thư là được. Thông qua tình huống điều tra trước đó, Tần Lâm cho rằng khả năng này là rất lớn, thiếu sót duy nhất là thiếu chứng cứ thuyết phục.

Rốt cuộc có thể thành lập quan hệ đối ứng loại này hay không, muốn biết vậy phải tìm thật nhiều nữ tử để đo thân thể. Thật ra thì hệ số chiều dài xương cũng là kết quả có được thông qua đo đạc thân thể con người trên quy mô lớn.

Chỉ bất quá thông thường nữ tử triều Đại Minh không thể xuất đầu lộ diện, ai chịu cởi y phục xuống cho hắn đo tới đo lui?! Tần Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy thời này muốn cho người ta cởi y phục, chỉ có tìm nữ tử thanh lâu là thuận tiện nhất. Vì vậy hắn nghĩ ra chủ ý xấu xa, phàm là nữ tử thanh lâu bằng lòng cởi hết y phục đo đạc, đều trả cho ba lượng bạc làm thù lao. 

Tên Tần Lâm này hết sức xấu xa, giao chuyện tốt này cho Lục mập và Ngưu Đại Lực làm, còn mình thì ngồi một bên uống trà. Rốt cục lấy được số liệu thân thể của hơn trăm tên kỹ nữ, tuổi tác từ mười sáu mười bảy tuổi đến ba bốn mươi tuổi đều có, cao thấp mập ốm đủ các thành phần, cũng coi như có thống kê rộng rãi trên quy mô lớn có tính đại diện. 

Hơn nữa chuyện này phải gạt Kim Anh Cơ, nếu bị nàng biết, nhất định Kim thuyền chủ thông minh sẽ nghĩ ra Tần Lâm đã nghĩ ra được điểm mấu chốt này trong tình huống nào…

Rốt cục trải qua Tần Lâm và Trầm Hữu Dung tính toán nghiêm mật, đã cho ra được hệ số tương quan giữa khoảng cách giữa nhũ hoa và rốn với chiều cao thân hình của nữ tử thanh niên ba loại vóc dáng: gầy, mập và trung bình. Hơn nữa sai số thấp hơn nhiều so với tưởng tượng, có thể khống chế trong khoảng cộng trừ hai phần trăm, chia bình quân là một phần trăm. Nói cách khác nữ tử thân cao chừng một thước sáu, sai số tối đa chỉ một tấc mà thôi, chia bình quân chính là cộng trừ nửa tấc.

Trờ lại phòng xác huyện nha, Tần Lâm cẩn thận ráp lại ba mảnh thi thể dựa theo vết cắt và vị trí thân thể, lúc này mới đo khoảng cách từ nhũ hoa đến rốn.

- Bây giờ ta dám khẳng định, người chết này không phải là Hạ Quế Thư! 

Tần Lâm đưa ra kết luận chắc nịch.

Hạ Quế Thư phải thấp hơn Vương Ba Tán một chút, thân cao chừng bốn thước sáu tấc (một thước năm mươi sáu), mà căn cứ kết quả tính toán, người chết bị phân thây này thân cao vượt qua bốn thước chín tấc (một thước sáu mươi bảy), hai người chênh lệch quá xa, chênh lệch chiều cao gần nửa cái đầu, tuyệt không thể nào là cùng một người!

- Con bà nó, Vương Ba Tán dám lừa gạt chúng ta! 

Lục Viễn Chí xoa xoa tay dẫn người lập tức xông ra ngoài, đi bắt Vương Ba Tán lại.

Ngưu Đại Lực chậm một bước, suy nghĩ một chút liền hỏi:

- Tần trưởng quan, người chết này chân chính là...

Tần Lâm cười nói:

- Rốt cục trời cao không bố trí thêm chướng ngại gì khác cho chúng ta, nữ tử mất tích thân cao bốn thước chín tấc, hẳn là không khó tìm lắm.

Ngưu Đại Lực chợt hiểu ra, vóc người nữ tử một dãy Mân Quảng không phải là cao, nữ tử thân cao bốn thước chín tấc tuyệt sẽ không quá nhiều. Từ điểm đặc thù này cộng thêm đặc điểm đã biết trước đó như da hơi đen, vóc người hơi gầy, đã từng sinh sản, muốn tìm ra nữ tử mất tích ắt dễ dàng hơn nhiều.

Vì vậy Tần Lâm phân phái nhiệm vụ, Lục Viễn Chí đi bắt Vương Ba Tán, Ngưu Đại Lực đi thăm dò nữ tử mất tích thân cao bốn thước chín tấc.

Lúc Vương Ba Tán bị bắt, y đang thương lượng với một tên cò nhà bán ngôi nhà cũ nát của mình. Thình lình Lục Viễn Chí dẫn dắt đại đội nhân mã ùa vào, thần thái hoảng hốt kinh hoàng của y đã nói rõ hết thảy: chắc chắn tên này chột dạ trong lòng.

Lục Viễn Chí cười hăng hắc, chộp lấy Vương Ba Tán, các huynh đệ quan giáo trói gô y lại như đòn bánh tét, chạy về đại doanh Thủy sư.

Tần Lâm cũng đã sớm chờ ở đó, bên trái Thủy sư Thủ Bị Du Tư Cao, bên phải Bả Tổng Trầm Hữu Dung, đám thủy binh bày ra trận thế đằng đằng sát khí, bên dưới có một chiếc bàn thấp, trên đó bày sẵn ba mảnh thi thể.

Vương Ba Tán có vẻ sợ ba mảnh thi thể kia, toàn thân run rẩy từng hồi. Y bất quá chỉ là một tên quy nô, chưa từng thấy qua trận thế như vậy, bị dọa sợ đến cặp chân như nhũn ra, không tự chủ được quỳ xuống.

- Vương Ba Tán ôi Vương Ba Tán, rõ ràng là ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! 

Trầm Hữu Dung cười lạnh một tiếng, vỗ mạnh vào bảo kiếm đang đeo bên hông:

- Chẳng lẽ chưa thấy quan tài chưa rơi lệ? Ngoan ngoãn khai nhận đi, ba mảnh thi thể này cũng không phải là của nhân tình ngươi Hạ Quế Thư!

Du Tư Cao trầm giọng nói:

- Vương Ba Tán, ngươi phải biết rằng vị ân chủ này của bản quan chính là cẩm y Thái Bảo đại danh đỉnh đỉnh kinh sư, quan húy thượng Tần hạ Lâm, mắt thần như điện, không sót chút nào. Khuyên ngươi ngoan ngoãn thức thời, đừng để chúng ta dùng tới mười tám thứ đại hình Cẩm Y Vệ, lúc ấy có hối hận cũng đã muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui