Cẩm Y Vệ

Quân thần Nhật Bản trung dũng nhân nghĩa, xả thân lưu Kiếm Đạo tương lai, danh tướng Lập Hoa Tông Mậu được xưng ‘Công tất lấy, chiến tất thắng’, rốt cục đã chết vô cùng oan ức sau một đợt trọng pháo, hài cốt không còn.

- Mất… mất thật rồi sao?! 

Sắc mặt Lập Hoa Ngân Thiên Đại tỏ ra không dám tin, đôi mắt to sáng ngời mở tròn, cẩn thận tìm kiếm trên mặt biển. Nhưng ở vị trí chiến thuyền kiểu Nhật Thiên Hùng Hoàn hiệu đã không còn bóng dáng của nó, chỉ còn lại những mảnh vụn bập bềnh và những vết máu đỏ thẫm không ngừng dâng lên trên mặt biển.

Ngân Thiên Đại nắm cờ lệnh nhìn tới nhìn lui quả thật cực kỳ khả ái, làn da trắng nõn như đồ sứ thượng hạng, mắt to trợn tròn nghi hoặc phảng phất đang nói: ủa, Thiên Hùng Hoàn hiệu và Tông Mậu đi đâu mất rồi?

Lập Hoa Tảo Kích Nữ cùng với tất cả thủy binh trên thuyền Lập Hoa gia khiếp sợ vô cùng, tất cả đều dùng ánh mắt vạn phần thương cảm nhìn đốc soái Đại nhân. Mới vừa lập gia đình hơn một năm, vị hôn phu lại chết oan chết uổng, chắc chắn rất khó tiếp nhận đả kích nặng nề như vậy, kế tiếp không biết nàng có quyết định liều một trận được ăn cả ngã về không chăng?!

Vẻ khiếp sợ và nghi hoặc của Lập Hoa Ngân Thiên Đại biến mất rất nhanh, nhìn mặt biển từ từ khôi phục lại bình tĩnh, không hiểu vì sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác như vừa được giải thoát.

Nữ trượng phu Tây Quốc, Phong Tuyết Bạch Mai, Ngân Thiên Đại xinh đẹp mà kiêu ngạo và Lập Hoa Tông Mậu cũng kiêu ngạo tự phụ không ai nhường ai, giữa hai người thật ra cũng không có tình cảm tha thiết gì mấy. Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, bởi vì cha yêu cầu mà xuất giá một cách mơ mơ hồ hồ, làm sao có thể có được tình cảm gì chứ?! Nàng cũng không thích Tông Mậu, ngược lại còn hay tranh cường hiếu thắng ở trước mặt phụ thân Lập Hoa Đạo Tuyết, thay vì nói vợ chồng không bằng nói giống kẻ cạnh tranh hơn. 

Thấy trượng phu trên danh nghĩa trong nháy mắt bị trọng pháo bắn chết, Ngân Thiên Đại trong lòng có ngờ vực, có khiếp sợ, có buồn bã mất mát, duy chỉ không có bi thương.

- Khụ khụ, bây giờ ta mang Gia Lạp Hạ đi, sẽ không có ai phản đối nữa chứ?

Tần Lâm đứng trước mũi Lâm Anh hiệu vô cùng đắc ý hỏi, cười gian đưa mắt nhìn về phía Lập Hoa Ngân Thiên Đại, nhìn từ trên xuống dưới thân thể mềm mại ẩn sau bộ khôi giáp, dáng vẻ như tên bại hoại đang sàm sỡ tiểu muội muội bằng mắt. 

Quả thật như vậy, tên này không tốt lành gì, nếu như Ngân Thiên Đại nổi giận vậy sau đó sẽ trở thành tù binh của hắn hợp với lẽ thường.

Minh Trí Ngọc Tử trên Dũng Khí hiệu cúi đầu khẽ mỉm cười: quả thật giống tên đệ đệ bướng bỉnh của mình, ối, ngực có hơi đau…

Theo Quang Tú binh bại bỏ mình, con trai phản tặc tự nhiên cũng bị Tú Cát xử tử, mấy đệ đệ Minh Trí Ngọc Tử đều không còn trên nhân thế.

Cảm thụ của Lập Hoa Ngân Thiên Đại lại hoàn toàn bất đồng, nỗi sợ pháo kích mang tới chưa biến mất, boong thuyền Lâm Anh hiệu trước mặt cao hơn chiến thuyền kiểu Nhật đâu chỉ gấp đôi. Bóng của Tần Lâm từ trên cao nhìn xuống có vẻ hết sức nguy nga, nụ cười xấu xa khiêu khích kia trong mắt của nàng trở nên mang tính xâm lược không nhỏ, Tần Lâm cao cao tại thượng giống như một Ma Thần tà ác mà không thể chiến thắng.

Phong Tuyết Bạch Mai cảm thấy lòng mình dao động, bình sinh là lần đầu tiên cảm thấy mình yếu ớt. Cho dù là trượng phu trên danh nghĩa Lập Hoa Tông Mậu, cũng chưa hề làm cho nàng có cảm giác như bây giờ.

- Không, sẽ không phản đối, xin, xin ngươi đừng làm khó chúng ta. 

Ngân Thiên Đại hốt hoảng lắc đầu một cái, mắt to chớp chớp không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm.

Đốc soái không bạo phát ư?! Chư vị trọng thần Lập Hoa gia và đám Tảo Kích Nữ cũng không dám tin tưởng vào mắt mình. Nếu như là nam nhân khác dám vô lễ như thế với đốc soái, sợ rằng nàng đã sớm giận như sấm nổ, không ngờ rằng hiện tại nói ra lời nhu nhược như vậy, quả thật không giống như tác phong thường ngày của nàng.

Ngược lại Tần Lâm có hơi thất vọng, người ta đã chủ động nhượng bộ, nếu đánh tiếp nữa tựa hồ có vẻ lấn hiếp người quá đáng, bắn chết trượng phu người ta lại cầm tù tiểu muội muội, dường như có vẻ...

Hắn còn đang do dự, bất ngờ Kim Anh Cơ cười khúc khích, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ:

- Nghe nói vị Ngân Thiên Đại tiểu thư kia là bị cha nàng buộc thành thân, tình cảm giữa đôi phu thê này chẳng khác nào cừu nhân, cho nên, tiểu oan gia huynh có muốn thử một chút hay không...

Ủa? Mắt phượng Bạch Sương Hoa khép hờ, trong mắt bắn ra một đạo hàn quang, khiến cho không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng đọng lại, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống thật nhiều.

Kim Anh Cơ cười một cách tự nhiên, nhưng trong lòng nàng cũng mang dã tâm, nụ cười xấu xa kia rõ ràng là không có hảo ý.

Khụ khụ, Tần Lâm bị sặc, cảm nhận được hai bên trái phải truyền tới sát khí bức người, nhất thời có cảm giác như dao nhọn kề sát vào lưng, vội vàng nhìn về phía Ngân Thiên Đại nói:

- Đi đi thôi, ai thèm so đo với một tiểu nha đầu như nàng. Thiên triều thượng bang ta không khi dễ tiểu cô nương.

Lập Hoa Ngân Thiên Đại như vừa được đại xá, chỉ cảm thấy bên trong bộ khôi giáp Nam Man cụ túc, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa. Nàng cố gắng giữ cho sắc mặt không thay đổi, vội vàng chỉ huy hai chiếc thuyền còn lại rút đi.

Sau khi thuyền quay mũi xong, sắp dương buồm đi xa, tim nàng đập thình thịch, cắn môi suy nghĩ một hồi cuối cùng ưỡn ngực lớn tiếng hỏi:

- Ngươi, ngươi là ai... ân đức tha mạng và cừu hận giết chết vị hôn phu, tương lai Lập Hoa Ngân Thiên Đại ta sẽ báo đáp!

- Ta tên là Tần Lâm, là một Cẩm Y Vệ.

Nam tử như Ma Thần trên mũi Lâm Anh hiệu mỉm cười trả lời.

Ngân Thiên Đại ngưng mắt thật lâu nhìn bóng người cao cao đứng thẳng trên mũi Lâm Anh hiệu, dường như muốn khắc sâu dung mạo hắn vào tâm trí, mãi cho đến khi thuyền đi càng ngày càng xa, đường nét trở nên mơ hồ không rõ.

- Đi rồi! 

Kim Anh Cơ chọc vào eo Tần Lâm một cái, giọng chua như giấm bắt chước Lập Hoa Ngân Thiên Đại:

- Ân tha mạng và giết chết cừu hận vị hôn phu, Lập Hoa Ngân Thiên Đại ta tương lai sẽ báo đáp! Chậc chậc, cũng không biết nàng báo ân thế nào, làm sao báo cừu?

Bạch Sương Hoa thản nhiên cười một tiếng, có lúc Kim Anh Cơ tỏ ra rất hào sảng thoải mái, nhưng có lúc như lại đặc biệt thích ghen tuông, lập tức nổi hứng đùa giỡn với nàng, bèn kéo kéo vạt áo, ánh mắt nhìn về phía bóng người dịu dàng thanh nhã ở đuôi Dũng Khí hiệu:

- Kim thuyền chủ, dường như vị Giao Lạp Hạ kia dễ khiến cho Tần trưởng quan động lòng hơn…

Hắc hắc, Kim Anh Cơ cười gian vài tiếng, bất ngờ kề sát vào bên tai giáo chủ Ma giáo nói nhỏ:

- Dường như Bạch Đại giáo chủ cũng có vẻ rất khẩn trương, cũng khó trách, ha ha, cũng khó trách...

Đôi tai Bạch Sương Hoa nhất thời có mây đỏ hiện lên, trợn mắt nhìn Kim Anh Cơ một cái, không thèm nói chuyện với nàng nữa.

Trên Lâm Anh hiệu thả thang dây xuống, La Bố, Ngõa Vi và Minh Trí Ngọc Tử cùng nhau lên trên thuyền lớn.

Hai người Bồ Đào Nha tìm được đường sống từ trong chỗ chết, dáng vẻ cảm kích rơi nước mắt không cần nói, La Bố không ngừng làm dấu thánh giá:

- Tần tướng quân vĩ đại, ngài đến quả thật hết sức kịp thời, nhất định là do thượng đế phái tới cứu vớt những kẻ lầm đường lạc lối chúng ta, cầu cho ngài sống mãi muôn đời!

Ngõa Vi cũng tháo mũ xuống khom lưng thi lễ:

- Sinh mạng của chúng ta chỉ là nhỏ bé không đáng kể gì, chiến công vĩ đại của ngài là ở chỗ cứu vớt một vị Công chúa xinh đẹp gặp tai họa, ta phải viết một bài trường thi vì câu chuyện thần kỳ này.

Từ sau khi lên thuyền Minh Trí Ngọc Tử vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh, thấy ánh mắt Tần Lâm nhìn về phía mình mới che miệng cười khẽ, dùng Hán ngữ nói lưu loát:

- Ôi, thật ra Ngõa Vi tiên sinh khen quá lời rồi, tiểu nữ cũng không phải là Công chúa gì cả, chẳng qua là nữ nhi phản tặc, cả Nhật Bản ai ai cũng muốn giết. Phiền chư vị tới cứu viện, thật là xấu hổ!

Không ngờ rằng trên đời lại có nữ tử dịu dàng nhã nhặn như vậy, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và Quy Bản Vũ Phu đều ngẩn ngơ, không hẹn mà cùng nghĩ tới một vị Đại tỷ tỷ nhà bên cạnh trong ký ức tuổi thơ.

Kim Anh Cơ quyến rũ mê hồn, Bạch Sương Hoa là mỹ nữ băng sơn, cả hai đều là trang tuyệt sắc. Nhưng nói về nét dịu dàng thanh nhã, không ai trong hai nàng sánh kịp Minh Trí Ngọc Tử.

Tần Lâm cũng lộ ra vẻ thất thần trong nháy mắt, Kim Anh Cơ ở bên cạnh bấm hắn một cái, hắn vội vàng cười ha hả: 

- À, nàng khách sáo quá, mời vào trong khoang thuyền nói chuyện... Đúng rồi, nên xưng hô nàng như thế nào, gọi là Tế Xuyên Ngọc Tử, Gia Lạp Hạ, hay là Minh Trí Ngọc Tử?

- Gia Lạp Hạ là giáo danh tiểu nữ, Tần tướng quân cùng hai vị thê thiếp hẳn không phải là tín đồ Cơ Đốc!? 

Minh Trí Ngọc Tử hơi dừng lại một chút, sau đó tỏ ra cương quyết nói:

- Vậy xin gọi tiểu nữ là Ngọc Tử đi, họ Minh Trí đã bị máu tươi bao phủ, họ Tế Xuyên là của nhà chồng…

Nàng nở một nụ cười khổ, sóng mắt ôn nhu nhẹ nhàng quét qua, dường như áy náy cầu xin thông cảm. Cho dù chìm đắm trong vất vả khó khăn nhất trên đời, nàng vẫn tỏ ra dịu dàng nhã nhặn như vậy, chỉ sợ bản thân mình gây ra bất tiện cho người khác dù chỉ là một chút.

Ai lại nhẫn tâm làm hại một nữ tử như vậy?! Cho dù Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa cũng có cảm giác vừa gặp đã yêu, bất kể thế nào cũng không sinh ra địch ý với nàng được. Ngay cả bị nàng nhận lầm là thê thiếp của Tần Lâm cũng không cất lời phản bác.

Mọi người đi vào trong khoang thuyền ngồi xuống, sau khi hàn huyên mấy câu Tần Lâm liền đi thẳng vào vấn đề:

- Phụ thân Ngọc Tử tiểu thư đã từng giết chết Chức Điền Tín Trường, trở thành Chinh Di Đại tướng quân, sau khi bị Tú Cát đánh bại có còn sót lại tàn quân gì không?

- Cũng có một chút, bất quá... 

Minh Trí Ngọc Tử tỏ ra buồn bã, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Bọn họ cũng sống rất khổ cực, tiểu nữ không muốn lại mang thêm phiền phức cho bọn họ.

Vậy sao… Tần Lâm có hơi thất vọng, dừng một chút lại hỏi:

- Như vậy, Ngọc Tử tiểu thư có tính toán gì?

- Không có ai chứa chấp, cho dù là đến Macao cũng không biết có thể làm gì. 

Minh Trí Ngọc Tử dứt lời, sóng mắt ôn nhu như nước liền nhìn về phía Tần Lâm, mơ hồ toát ra vẻ cầu khẩn.

Đương nhiên là không trở về Nhật Bản được, hiển nhiên là không thể nào ở trên Dũng Khí hiệu trong một thời gian dài. Chỗ của cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo ở Macao toàn là truyền giáo sĩ phái nam, tạm thời chưa có nữ tu, cũng rất không thuận tiện. Trong lúc nhất thời trời đất bao la, Minh Trí Ngọc Tử rời đi Nhật Bản lại không có chỗ nào có thể đi được, ngược lại chỗ Tần Lâm tựa hồ có không ít nữ tử, hơn nữa...

Ngõa Vi há hốc mồm cứng lưỡi, không nghĩ tới cục diện sẽ là như thế, bất quá mình có lập trường gì đưa ra yêu cầu đây!? May nhờ có Tần Lâm chạy tới kịp thời, nếu không mọi người đã chết dưới họng súng của Tảo Kích Nữ.

Tần Lâm ngược lại sợ hết hồn, thầm nhủ trong lòng: mị lực của bản trưởng quan lớn như vậy sao?

Kim Anh Cơ vội vàng bấm hắn một cái, cảm thấy Minh Trí Ngọc Tử lộ vẻ hơi kinh ngạc lại quay mặt sang cười hì hì.

Tần Lâm ho khan hai tiếng, có dụng ý khác hỏi:

- Nếu là như vậy, không biết Ngọc Tử tiểu thư có bản lãnh gì, xin nói ra mọi người có thể nghiên cứu xem xét giúp nàng…

Bản lãnh của ta rất nhiều. Minh Trí Ngọc Tử vô cùng tự tin nói:

- Nghệ thuật hoa đạo của tiểu nữ được Đường Bản Thiện Tai tiên sinh chân truyền, trà đạo ở Đông Kinh cũng là số một, về phần thơ Waka, Baiku, cũng biết rất rõ ràng.

Ặc... Tần Lâm há hốc mồm cứng lưỡi, vốn là rất muốn giúp nữ tử đáng thương này một tay, không ngờ rằng nàng lại tinh thông những thứ này, thật sự là làm cho người ta không biết nói gì cho phải.

Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa cũng cười vô cùng cổ quái, bây giờ Tần Lâm còn có lý do gì lưu nàng lại đây?

Không ngờ rằng Minh Trí Ngọc Tử lại che miệng cười, sau đó mới nói:

- Mới vừa rồi là đùa giỡn mà thôi, thật ra thì tiểu nữ biết tiếng Nhật, tiếng Trung, tiếng Latin, có thể nói được mấy loại ngôn ngữ nữa. Tiếng Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Ý Đại Lợi… tiểu nữ đều biết được chút đỉnh, ngoài ra còn biết kế toán, là theo học của cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo và cha xứ A Nhĩ Pháp.

Tần Lâm cả kinh ngẩn ngơ, thì ra Minh Trí Ngọc Tử là một thiên tài ngôn ngữ, không trách nàng dùng tiếng Bồ trao đổi với người Bồ không có chút trở ngại nào, mới vừa rồi nói hoa đạo trà đạo gì đó, rõ ràng là muốn che giấu.

- Học kế toán với cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo ư?

La Bố, Ngõa Vi đều la hoảng lên:

- Trước kia lão là giáo sư số học đại học Torino. Gia Lạp Hạ, nàng, nàng học được cái gì?

- Chỉ học được một chút, bao gồm cả thiên văn địa lý gì gì đó…

Sắc mặt Minh Trí Ngọc Tử ửng đỏ, hết sức ngượng ngùng.

Trên thực tế những gì mà nàng đã học, sau đó theo cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo nói, còn nhiều hơn so với học sinh tốt nghiệp khoa số học đại học Torino.

Hắc hắc hắc... Tần Lâm bật cười lên gian giảo, nhất định phải lưu lại loại người thiên tài như Minh Trí Ngọc Tử.

Dũng Khí hiệu bị Tảo Kích Nữ bắn thủng lỗ chỗ, bèn để cho Lâm Anh hiệu kéo đi, tốc độ vẫn rất nhanh, quả thật giống như không kéo thêm gì cả. So với thân thuyền khổng lồ của Lâm Anh hiệu, Dũng Khí hiệu quả thật không đáng kể gì.

Thuyền qua Lưu Cầu, quốc vương Lưu Cầu quốc ra đón, hai vị sứ giả Lương Xán và Vệ Vinh lần trước đến Trung Nguyên triều cống yỏ ra đặc biệt nhiệt tình, mặc dù nhiều lần Tần Lâm nói rõ mình đã bị cách chức, sự nhiệt tình này cũng không hề giảm sút chút nào.

- Tần Thái Bảo phá kỳ án trên biển, dọn sạch đường triều cống vì tiểu bang, thật sự là ân đức lớn lao. Tiểu bang trọn đời khó quên, cho nên đặc biệt xây sinh từ, nguyện cầu cho Tần Thái Bảo quan vận hanh thông, sống lâu trăm tuổi. 

Lương Xán dứt lời bèn chỉ chỉ về phía một tòa miếu lớn trên sườn núi phía Đông cảng khẩu, quả nhiên trên đó hương khói hết sức cường thịnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui