Cẩm Y Vệ

Cho nên đám người nói giọng phương Bắc hết sức rõ ràng, ai nấy vẻ mặt hung hãn, thân thủ bén nhạy này lập tức rơi vào mắt kẻ có lòng. Mà tướng mạo to lớn như Cự Linh thần của Ngưu Đại Lực, thân hình mập tròn của Lục Viễn Chí chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra.

Phía Đông bến cảng, ba tên nha dịch nhìn nhau, sau đó vội vã đi tới phương hướng phủ nha. Phía Đông bến cảng, hai hán tử thấp lùn cường tráng cũng gật đầu một cái, biến mất rất nhanh trong đám người.

Thời gian một nén nhang sau, hai hán tử đi vào Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ Quỳnh Châu phủ...

Ngũ Phong hải thương đã sớm bố trí một tòa viện cho Tần Lâm ở góc Đông Nam của phủ thành. Đây là một tòa tam tiến viện, phía sau còn có một vườn hoa lớn, ở giữa là một hồ nước trong suốt thấy đáy. Bốn phía được trồng rất nhiều hoa cỏ vùng nhiệt đới, có một hành lang xây bằng trúc, trong lồng bằng dây thép còn có một con anh vũ màu sắc sặc sỡ đang đậu, bố trí ra vẻ phương Nam hết sức rõ ràng.

Một tên lão quản gia cười khanh khách giới thiệu danh mục phòng ốc hoa cỏ các nơi, thái độ vô cùng kính cẩn:

- Tần trưởng quan, nơi này được bố trí theo bản vẽ của Kim Tuyên Úy Đại nhân vẽ ra, xin hỏi ngài có hài lòng không?

- Ừm, không tệ. 

Tần Lâm gật đầu một cái, có thể thấy nơi này được bố trí công phu. Thấy một con anh vũ màu sắc sặc sỡ, hắn bèn chậm rãi đi tới trêu chọc.

Anh vũ vỗ cánh kêu lên:

- Tiểu oan gia, chớ hoa tâm, tiểu oan gia, chớ hoa tâm!

Bạch Sương Hoa thấy vậy dở khóc dở cười, giọng điệu của anh vũ giống như đúc Kim Anh Cơ. Tuy rằng nàng không ở bên cạnh Tần Lâm, nhưng vẫn muốn phái con anh vũ này ở đây canh chừng hắn.

Bạch Sương Hoa dùng bí thuật dịch dung giả trang, thoạt nhìn giống như một tên hậu sinh lạnh lùng tuấn tú. Nhưng nàng vừa nở một nụ cười lập tức giống như băng tuyết vừa tan Xuân về khắp chốn, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra nàng rõ ràng là vị hồng nhan tiếu giai nhân.

Nha hoàn người làm trong nhà rất là giật mình, không nghĩ tới bên trong đám thân binh quan giáo đi theo Tần trưởng quan còn cất giấu một giai nhân tuyệt sắc như vậy. Không ít thiếu nữ hoài xuân nháy nhó với nhau, vị chủ nhân này của chúng ta quả thật là thiếu niên lang phong lưu không kềm chế được.

Lão quản gia cũng cúi đầu, cố gắng nhịn cười, rốt cục lão cũng hiểu vì sao chủ nhân mình cố ý căn dặn tìm một con anh vũ như vậy.

Tần Lâm nổi nóng, bắt anh vũ lại uy hiếp nó:

- Nếu còn nói hươu nói vượn nữa, ta sẽ vặt sạch lông ngươi, cho ngươi làm một con chim ngốc mông trần!

Dường như anh vũ nghe hiểu uy hiếp, lập tức hạ giọng kêu rên, còn dùng hai cánh che mắt lại.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng chúng Hiệu Úy thấy vậy nhất thời cười ầm.

Thấy Tần Lâm đùa giỡn với anh vũ đầy tinh quái, Bạch Sương Hoa cũng cảm thấy vui lây, hai gò má ửng hồng phấn khích, sóng mắt lưu chuyển, trong phút chốc nhan sắc của nàng khiến cho trăm hoa nở rộ trong đình viện phải trở nên mờ nhạt.

Không không, ta làm gì vậy?! Ta là vì thuyết phục hắn liên thủ khởi nghĩa, đuổi hươu trong thiên hạ, đánh cuộc một năm với hắn mới tới nơi này... Bạch Sương Hoa vội vàng thu liễm tâm thần, trên mặt lại phủ lên một làn sương mỏng.

Đã có sẵn phòng ốc, rương hòm chuẩn bị sẵn sàng, khắp nơi dọn dẹp sạch sẽ, bọn Tần Lâm chỉ cần xách gói vào ở, rất nhanh đã sắp xếp xong xuôi.

Sau khi ăn cơm trưa, tắm rửa qua loa thay quần áo, Tần Lâm mặc Phi Ngư phục Cẩm Y Hiệu Úy vào, đầu đội ô sa không cánh, lưng đeo loan đái, đeo Tú Xuân đao, cầm công hàm cẩm y thân quân Đô Chỉ Huy Sứ Ty, dẫn các huynh đệ đi tới Bá Hộ Sở trình diện.

Lục Viễn Chí là một tên không có tim không có phổi, thấy Tần Lâm ăn mặc như vậy bèn bật cười ha hả:

- Tần ca, năm đó ở Kỳ Châu huynh cũng ăn mặc như vậy, không nghĩ tới mấy năm trôi qua, từng mặc qua mãng bào ngọc đái, hôm nay lại phải mặc lại bộ y phục Cẩm Y Hiệu Úy này.

- Tên mập chết bầm, quả thật là vạch áo cho người xem lưng.

Tần Lâm gõ đầu tên mập một cái, lại cười khan hai tiếng:

- Các vị huynh đệ, tạm thời không nên nhắc lại lúc chúng ta ở kinh sư oai phong tới mức nào. Hiện tại ta trở lại làm Hiệu Úy, các ngươi cũng phụng bồi giáng xuống thành quân dư, nói chuyện làm việc phải chú ý một chút.

Chúng huynh đệ cùng kêu lên đáp ứng, đã buông bỏ tiền trình thật tốt, phụng bồi Tần Lâm đày đi Quỳnh Châu, đó chính là huynh đệ tâm phúc, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Bạch Sương Hoa tức giận liếc Tần Lâm một cái:

- Hừ, không phải là nói cho bản giáo chủ nghe sao, yên tâm đi, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi.

Vậy thì tốt, Tần Lâm cười ôm quyền một cái, không sợ chuyện khác, chỉ lo lắng giáo chủ Đại nhân gặp phải đám ưng khuyển triều đình, một lời không hợp lập tức bạo phát ra tay tàn sát. Cẩm y quan giáo Bá Hộ Sở Quỳnh Châu còn chưa đủ cho nàng giết, chẳng phải vì mình mang lại tai ương vô vọng cho các huynh đệ Quỳnh Châu sở hay sao?!

Thời này phủ thành cũng không lớn, đi bộ thời gian một bữa cơm đã đến Bá Hộ Sở. Chỉ thấy ngoài cửa có hai tên cẩm y Lực Sĩ thân mặc uyên ương chiến bào, tay cầm trường mâu, vẻ mặt cũng có mấy phần uy nghiêm trang trọng. Người qua lại trên đường đều tự giác tránh xa xa khỏi chỗ nha môn này, hiện tại phải đi vòng qua từ đối diện.

Ngưu Đại Lực cầm công hàm đang chuẩn bị đi vào đệ trình, Tần Lâm chợt giành lấy trong tay y, đích thân đi tới cửa Bá Hộ Sở.

Chỉ là một Bá Hộ Sở Quỳnh Châu nho nhỏ, bất quá là một sân ga nhỏ Tần Lâm dừng lại nghỉ chân trên tiền đồ dài đăng đẵng của hắn, hắn không cần cũng không thèm mưu đồ chuyện gì ở chỗ này. Cho nên ngay từ đầu hắn cũng không bày ra dáng vẻ cao ngạo của đại quan tiền nhiệm, mà là tự mình tới đưa công hàm, ngay cả y phục cũng đổi thành trang phục Hiệu Úy bình thường.

Tần Lâm đi lên, chắp tay thi lễ về phía cẩm y Lực Sĩ giữ cửa, sau đó đưa công hàm ra: 

- Hai vị huynh đệ, tại hạ Cẩm Y Hiệu Úy Tần Lâm, phụng công hàm cẩm y thân quân Đô Chỉ Huy Sứ Ty điều phái đến quý Bá Hộ Sở làm việc, làm phiền hai vị thông truyền một tiếng.

Hai tên Lực Sĩ tựa hồ sớm có dự liệu, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau một tên đi vào thông truyền, một tên khác vung trường mâu ra phía trước, mũi mâu lạnh lùng sắc bén cơ hồ đâm tới ngực Tần Lâm, ác thanh ác khí nói:

- Không cho tự tiện xông vào chỗ của cẩm y thân quân, ngươi cứ chờ ở chỗ này, có chuyện gì sẽ có trưởng quan bản sở phát lạc!

Các huynh đệ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đầu tiên là cả kinh, tiếp theo lửa giận bốc cao ba trượng. Mặc dù Tần trưởng quan bị cách đi hết thảy chức vụ, nhưng dù sao cũng từng là cấp trên bản vệ, thân phận rành rành ra đó, vì sao Lực Sĩ lại dám vô lễ như thế? Theo quy củ bất thành văn trong quan trường, cấp trên bị cách chức đi qua địa phương của thuộc hạ cũ, Bá Hộ nơi này phải tỏ vẻ cung kính ra nghênh đón mới là phải đạo.

- Thật là lớn mật! 

Ngưu Đại Lực xăn tay áo lên, lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát, muốn dạy dỗ tên cẩm y Lực Sĩ không hiểu quy củ kia một trận.

Tần Lâm khoát khoát tay ngăn Ngưu Đại Lực, mình lui về phía sau hai bước, tỏ vẻ không sao cả cười cười:

- Không sao, chúng ta chờ ở chỗ này đi, đã có cẩm y thân quân Đô Chỉ Huy Sứ ty phát công hàm ta tới Quỳnh Châu làm việc, tưởng Bá Hộ ở đây cũng sẽ không đuổi ta trở lại kinh sư. Ôi, nếu là như vậy, rõ ràng là cầu còn không được.

Đây chính là nói giỡn, Tần Lâm bị cách chức đày tới Quỳnh Châu phủ làm việc, có thánh chỉ Vạn Lịch Hoàng đế, có công hàm cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, lúc này mới lặn lội vạn dặm xa xôi đến Quỳnh Châu. Cẩm y Bá Hộ Quỳnh Châu chức quan bao lớn, có thể đuổi Tần Lâm trở lại kinh sư?!

Cách đó không xa trên ngôi trà lâu hai tầng mặt tiền đường, bốn bề che bằng bình phong sơn mài, nơi thang lầu có mấy tên nha dịch canh giữ, miệng xưng Tri Phủ Đại nhân đang đàm luận thơ văn cùng khách quý, không cho phép kẻ không phận sự lên tầng này.

Người ngồi cùng bàn với Tri Phủ Đường Kính Đình chính là Hải Thụy Hải Cương Phong, bọn họ biết được tin tức Tần Lâm đến, bèn tới trà lâu thật sớm chờ đợi. Sau khi ăn trưa lại uống hai bình trà, rốt cục cũng đã thấy được cảnh tượng Tần Lâm tới Bá Hộ Sở trình diện. 

- Người này cười với mãng phu làm nhục mình, thật sự có thể nói là tâm tính bình đạm, không kiêu ngạo không nóng nảy, quả thật có tư chất của nhân tài có thể đào tạo.

Đường Kính Đình hết lời khen ngợi Tần Lâm, bởi vì lão sư cố ý thu hắn vào môn trường, tương lai nói không chừng sẽ là đồng môn với nhau. Hơn nữa một là quan văn, một là vũ thần, giữa sư huynh đệ chỉ có trợ giúp lẫn nhau, sẽ không cạnh tranh với nhau.

Mặc dù Đường Tri Phủ cảm thấy cơ hội Tần Lâm leo lên võ đài quyền lực lần nữa không lớn, nhưng hai bên không thù không oán, cũng sẽ không kiếm chuyện đâm thọc, đây là thông lệ trong quan trường.

Hải Thụy tinh tế uống một ngụm Khổ Đinh trà, không có ý kiến:

- Cứ xem tiếp, có thể là hắn bị cách chức trở nên bất đắc chí, cho nên mới nhẫn nhục cầu toàn như vậy. Vậy thì làm lão phu quá thất vọng, cần phải biết người có thể không ngạo khí, nhưng không thể không ngạo cốt! Kính Đình, đây là lời phế phủ của lão phu, ngươi cần phải nhớ kỹ, nhớ kỹ.

- Cao luận của lão sư, học trò vô cùng bội phục.

Ngoài miệng Đường Kính Đình nói bội phục nhưng trong lòng lại rất xem thường, lão sư ngài một thân ngạo cốt, quay đầu lại bị cách chức về nhà mười lăm năm. Nếu không phải là bọn Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh muốn mượn cái mũ đệ nhất thanh quan Đại Minh trên đầu ngài để dát vàng lên trên mặt bọn họ, chỉ sợ cả đời cũng phải chết già ở Quỳnh Châu. Hơn nữa cho dù là ngài ngạo cốt như vậy, Cố lão nhị bỏ ra tám mươi lượng bạc, vì sao ngài vẫn vội vàng viết văn chúc thọ cho mẫu thân y?!

Thôi thôi thôi, họ Đường ta phụ họa theo ngài là được, bắt ta làm theo như vậy, xin miễn cho kẻ bất tài…

Đang khi nói chuyện, trong Bá Hộ Sở có một đám người tiến ra, Hải Thụy và Đường Kính Đình thôi bàn tán, chuyên tâm theo dõi xem chuyện bên kia phát triển thế nào.

Bá Hộ Mạc Trí Cao Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở Quỳnh Châu là một trung niên vóc người ngũ đoản, da ngăm đen, mắt lõm sâu, lưỡng quyền nhô cao, trên mép có hai hàng ria ngả vàng, mặc Phi Ngư phục Cẩm Y Vệ, trước ngực đeo bổ phục quan võ chính lục phẩm.

- Tần trưởng quan, Tần trưởng quan đại giá quang lâm, tệ sở thêm phần rạng rỡ!

Mạc Trí Cao tươi cười rạng rỡ ra đón, cười đến mức mặt nhăn nhúm cả lại.

Chẳng lẽ Mạc Bá Hộ không được Lưu Thủ Hữu lén lút dặn dò sao!? Hải Thụy và Đường Kính Đình ở xa xa thấy tình cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.

Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực cùng trợn mắt nhìn tên Lực Sĩ mới vừa rồi một cái, hừ, vẫn là trưởng quan các ngươi hiểu chuyện, Tần ca chúng ta từng là đại quan bản vệ, ngươi cũng dám bày ra dáng vẻ như vậy?!

Tần Lâm cười chắp tay một cái:

- Mạc Bá Hộ, tại hạ là nhân viên cách chức lưu đày, không dám vọng xưng trưởng quan gì, hôm nay được điều tới dưới quyền, phải gọi ngài một tiếng trưởng quan mới phải…

- A, Tần trưởng quan bị cách chức lưu đày sao? 

Mạc Trí Cao thất thanh la hoảng lên, thanh âm to đến mức cơ hồ toàn bộ Quỳnh Châu phủ thành cũng có thể nghe thấy, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của người qua lại trên đường, khách nhân tầng dưới quán trà uống trà, khách hàng chọn lựa hàng hóa trong cửa hàng… thảy đều đưa mắt nhìn sang bên này. Ai nấy nghi ngờ quan sát Tần Lâm, chỉ chỏ bàn tán không biết hắn phạm vào vương pháp thế nào mà bị lưu đày đến địa phương xa xôi chỗ chúng ta.

Lục Viễn Chí cũng có vẻ không vui, liếc Mạc Trí Cao một cái. Trời ơi, giọng tên này lớn thật, có muốn ta tìm cái loa cho ngươi, để cho người toàn Quỳnh Châu phủ đều biết Tần trưởng quan chúng ta bị cách chức lưu đày tới nơi này không!? Ngươi muốn giở trò gì đây?!

Mạc Trí Cao cười âm hiểm, đúng như Lục Viễn Chí suy đoán, y là cố ý.

Vốn là dù Tần Lâm bị cách chức đày đi Quỳnh Châu làm việc, nhưng lão bà hắn Từ Tân Di vẫn còn là Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ, thân bằng cố cựu hắn đầy khắp trong ngoài triều. Ngay cả chư vị đại lão Giang Lăng đảng cũng có không ít môn sinh cố lại ở trong triều, cho dù là ai cũng không thể không có điều cố kỵ.

Bất quá địa phương Quỳnh Châu phủ nằm ở cực Nam Trung Quốc, quá xa mặt trời, Mạc Trí Cao không thấy được toàn bộ thế lực sau lưng Tần Lâm, lại càng chưa từng mắt thấy cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt, quần sơn triều Thái Nhạc lúc quần hùng đưa tiễn Tần Lâm ở mười dặm trường đình. Trong mắt y, dù sao quan huyện không bằng hiện quản, bản vệ Đô Đốc Lưu Thủ Hữu viết thơ mật dặn bảo, vì bám gốc cây to Lưu Đô Đốc này, vì tiền trình như gấm vinh hoa phú quý, chuyện gì Mạc Trí Cao cũng có thể làm được.

Sắc mặt Tần Lâm vẫn bình thản không chút dao động, dường như không phát hiện chuyện gì cả, vẫn cười nói:

- Không sai, Mạc Bá Hộ chưa kịp xem công hàm sao? Tại hạ bởi vì mang quan tài can gián cho tới chết nên mới bị ba trăm đình trượng bên ngoài ngọ môn, lại cách chức đày đi Bá Hộ Sở Quỳnh Châu làm việc.

Ba trăm đình trượng? Đám quan giáo Quỳnh Châu sở cũng hít sâu một hơi khí lạnh, sắc mặt có hơi thay đổi: người nọ là đúc bằng sắt thép hay sao, nhiều đình trượng như vậy cũng không thể đánh chết hắn?!

- Tiếu lý tàng đao, trong nhu có cương, tên này có vẻ thú vị.

Trên trà lâu, Hải Thụy không nhịn được buông lời khen ngợi, thưởng thức Tần Lâm càng nhiều hơn trước.

Đường Kính Đình bật cười, bỗng nhiên lại nghĩ ra một lý do khiến cho lão sư muốn thu Tần Lâm vào môn trường. Năm xưa Hải Thụy mang quan tài can gián cho tới chết, hiện tại Tần Lâm cũng mang quan tài can gián cho tới chết, cho nên lão sư mới coi trọng hắn có thừa như vậy.

Bất quá Hải Thụy không bị đình trượng, điểm này kém xa không xuất sắc bằng Tần Lâm. Nhưng như đã nói qua, nếu như Hải Thụy chịu ba trăm đình trượng, suy đoán sẽ bị đánh chỉ còn lại một đống thịt vụn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui