Cẩm Y Vệ

Hoàng giáo của Tác Nam Gia Thố ép tới mức phe Trát Luận Kim Đỉnh tự Bạch giáo phải liên tục lui về phía sau, không hổ là Hoàng giáo nhất mạch. Thậm chí trên toàn bộ Tuyết Vực cao nguyên, cho dù là nhân tài như Liên Hoa Sinh, Tông Khách Ba, Bát Tư Ba xuất thế, cho dù mạnh như Uy Đức Pháp Vương cũng chỉ có thể tránh lui chín mươi dặm.

Trong lịch sử thực tế, nhiều năm trước Tác Nam Gia Thố đã gặp mặt Yêm Đáp Hãn ở Thanh Hải. Yêm Đáp Hãn tặng cho y tôn hiệu Thánh Thức Nhất Thiết Ngõa Tề Nhĩ Đạt Lạt, Tác Nam Gia Thố tặng lại Yêm Đáp Hãn tôn hiệu Cha Khắc Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn. Lại gởi thư giao hảo cho Trương Cư Chính, từ nay duy ngã độc tôn, khai cơ nghiệp Hoàng giáo hùng bá Tuyết Vực cao nguyên mấy trăm năm, Bạch giáo trở nên gió thổi mây tan, dần dần lụn bại.

Nhưng con bướm Tần Lâm này xuất hiện làm cho mọi chuyện xảy ra rất nhiều biến hóa, khiến cho Uy Đức Pháp Vương vượt lên trước. Tần Lâm phái tên lừa đảo Uy Linh Tiên đi gặp mặt Yêm Đáp Hãn, nhân vật chính tặng tôn hiệu từ Tác Nam Gia Thố biến thành Uy Linh Pháp Vương. Hiện tại lão trú ở Quy Hóa thành, ngày ngày được hàng ngàn hàng vạn dân chúng du mục thảo nguyên đảnh lễ quỳ lạy, mở ra một hệ truyền thừa. Mà tranh chấp giữa hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng cũng còn rất lâu mới có thể phân thắng bại.

Vì vậy, sau khi một đời nhân tài Tuyết Vực cao nguyên Tác Nam Gia Thố nhận được thơ Trương Tử Huyên đích thân viết, nghe nói Uy Đức Pháp Vương gặp mặt giảng kinh luận pháp cùng Tần Lâm ở Bồ Châu, y không thể nào ngồi yên trên đài sen tử kim được nữa. Thừa dịp cuối mùa hè đầu mùa Thu bão tuyết còn chưa giáng xuống, Tác Nam Gia Thố dẫn dắt chúng đồ đệ từ Thanh Hải Tháp Nhĩ tự chạy như bay đến. Vì đi vội vàng ngày đêm không nghỉ, sau khi tới Bồ Châu cho dù là thân thể y mập mạp cũng phải sút đi mấy cân.

Khổ cực như vậy rốt cục cũng được báo đáp, ít nhất lúc y bái phỏng phủ đệ Tần Lâm, thấy đối thủ cũ Uy Đức Pháp Vương lộ vẻ như vừa ăn một họng phân, trong lòng Tác Nam Gia Thố cũng có hơi đắc ý.

Chỉ bất quá Trương Tử Huyên, vị thế điệt nữ nghe tên chưa từng gặp mặt này tỏ vẻ hết sức nhiệt tình, luôn miệng gọi Đại sư, hỏi han đủ thứ chuyện về phong cảnh trên Tuyết Vực cao nguyên, mãi không chịu nói vào chuyện chính, nói phải đợi phu quân Tần Lâm trở về làm chủ.

Rốt cục Tác Nam Gia Thố không nhịn được, hai tay chắp thành chữ thập trước ngực:

- Úm ma ni bá mễ hồng, bần tăng cùng lệnh tôn Giang Lăng tướng công thần giao đã lâu, thư lui thư tới cực kỳ hòa hợp, có thể nói hết sức hiểu nhau, ,gày nào ta cũng thầm cầu nguyện cho lệnh tôn đa phúc đa thọ ở Tháp Nhĩ tự. Không ngờ rằng thiên triều xuất hiện gian nịnh, làm cho lệnh tôn sau khi chết còn bị ô danh, bần tăng là người phương ngoại lại không tiện dâng thư can gián triều đình. Chỉ có thể tụng kinh cầu nguyện, ngày hôm trước được lão báo mộng, nói đã thăng lên Tây phương thế giới Cực Lạc, được chứng quả vị Bồ Tát.

Trương Tử Huyên mỉm cười một tiếng, cổ tay lộn một cái lộ ra một vật màu vàng sáng: 

- Với giao tình giữa Đại sư và tiên phụ, chân chính ngầm hiểu với nhau. Năm đó Đại sư tặng xâu chuỗi Thiên Châu Kim Cương Tuyết Vực, điệt nữ vẫn luôn đeo bên mình, cảm thấy có hiệu quả ích trừ tà uế, định thần ngủ ngon.

Tác Nam Gia Thố cười ha hả, âm thầm nghiến răng. Y lấy ngôn ngữ khơi mào chút giao tình với Trương Cư Chính năm xưa chính là muốn nàng đứng về phe mình, không ngờ rằng bị nàng khéo léo từ chối.

Trương Tử Huyên cũng chỉ cười mà không nói, Tác Nam Gia Thố nói xàm Trương Cư Chính phi thăng Tây Thiên Cực Lạc, được chứng quả vị Bồ Tát. Y không biết Giang Lăng tướng công tin sùng ngoại nho nội pháp, Khổng Tử không nói quái lực loạn thần, lúc còn sống không hề tin tưởng Phật giáo, làm sao sau khi chết có thể thành Bồ Tát được?!

Tác Nam Gia Thố mấy phen thử dò xét đều bị Trương Tử Huyên khéo léo thoái thác, may là y một bậc chí tôn Hoàng giáo, nhân tài Tuyết Vực, trong lòng cũng hơi cảm thấy bất đắc dĩ, không nhịn được hỏi:

- Trương tiểu thư giống như cát tường thiên nữ, trí tuệ sâu sắc như Nạp Mộc Thác Thánh hồ (Namco Lake), là chưởng thượng minh châu duy nhất của Giang Lăng tướng công. Nhưng không biết tôn phu Tần tướng quân là người thế nào, có thể lọt vào mắt xanh lão nhân gia, chịu gả tiểu thư cho hắn?

- Tên kia ư…

Gương mặt tuyệt mỹ như tiên của Trương Tử Huyên nở một nụ cười xinh đẹp từ tận đáy lòng, sau đó đứng lên, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tần Lâm cười hì hì đi vào, trước hết nhìn Trương Tử Huyên gật đầu một cái, nói không cố kỵ chút nào:

- Tên Trương Tứ Duy kia quả thật ẩn nhẫn khắc bạc, lão nói một câu, hai đệ đệ Trương Tứ Giáo Trương Tứ Đoan lập tức làm quỷ chết thay. Hừ, nào có dễ dàng như vậy, ta không chịu bỏ qua cho lão, dân chúng Tam Tấn Quan Trung cũng không chịu bỏ qua cho lão, Trương Công Ngư ở lại Phong Lăng trấn xử lý mọi chuyện, Thiếu Sư phủ đã hoàn toàn sụp đổ, thời của Trương Tứ Duy cũng đã kết thúc.

- Tần huynh... 

Trương Tử Huyên không kìm lòng được nắm tay của Tần Lâm, trong đôi mắt ngấn lệ yêu kiều, rốt cục tên bại hoại Trương Tứ Duy này gặt hái hậu quả thê thảm, phụ thân và Đại ca ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.

Tác Nam Gia Thố lại run lên trong lòng, bị lời nói Tần Lâm hù dọa khiến cho sững sờ ngây dại. Thời này triều Đại Minh trong mắt chư phiên thuộc vẫn cao cao tại thượng, thần tử thượng quốc tức là quân vương hạ quốc, Trương Tứ Duy là đương triều Thủ Phụ, Tác Nam Gia Thố cũng kính lão ba phần sợ lão bảy phần, nhưng không ngờ bị Tần Lâm, Trương Tử Huyên lật đổ hết sức dễ dàng, e rằng tương lai không có ngày nào ngóc đầu lên được, chuyện này đã khiến cho y chấn động vô cùng.

Tần Lâm dịu dàng vuốt lưng Trương Tử Huyên, thiên kim tướng phủ thừa hưởng phong thái của phụ thân, cũng không phải người thường có thể bì kịp, bình tĩnh lại rất nhanh, nhẹ nhàng lau đi ngấn lệ trên mắt, đưa tay giới thiệu:

- Vị Tác Nam Gia Thố Đại sư này là chí tôn Tây Tạng Hoàng giáo, thần thông thù thắng, Phật pháp tinh thâm. Đại sư, đây chính là chuyết phu Tần Lâm, bị triều đình cách đi hết thảy quan chức, hôm nay chẳng qua là một Cẩm Y Hiệu Úy bình thường.

Cẩm Y Hiệu Úy bình thường… Cẩm Y Hiệu Úy bình thường sao có thể lật đổ Thủ Phụ Đại nhân, làm cho bậc tôn sư một giáo như ta phải chạy như điên hai ngàn dặm, vội vàng tới nơi này?! Tác Nam Gia Thố nghe Trương Tử Huyên nói câu này thật là dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là vô cùng cung kính nhìn Tần Lâm chắp tay chữ thập hành lễ:

- Tây Tạng tăng nhân Tác Nam Gia Thố, ra mắt cẩm y Tần tướng quân. Tướng quân anh phong nhuệ khí, định Âm Sơn Thổ Mặc Xuyên, vô số dân chúng cảm niệm ân đức, cứu khổ cứu nạn đại từ đại bi, bần tăng ngưỡng mộ tới cực điểm.

Tần Lâm cười ha hả:

- Cứu khổ cứu nạn thì không dám nói, bất quá bản quan thật lòng muốn cho mọi người đều được hạnh phúc. Tốt nhất là không nên xảy ra chiến tranh, Đại Minh thiên triều nuôi dưỡng Tứ Di, Tứ Di là bình phong bảo vệ thiên triều, như vậy thì cả đôi bên cùng có lợi.

- Đúng, đúng vậy!

Tác Nam Gia Thố tươi cười hớn hở, khen ngợi lòng dạ Bồ Tát của Tần Lâm.

Trương Tử Huyên bật cười, lúc này ngươi nói Tần huynh lòng dạ Bồ Tát, chờ lát nữa chớ mắng hắn quỷ kế đa đoan.

Tần Lâm đối đáp qua loa mấy câu, sau đó đưa tay ra ngoài cửa vẫy vẫy:

- Uy Đức Pháp Vương, lão còn không đi vào hội ngộ lão bằng hữu ư?

Tác Nam Gia Thố ngạc nhiên, nụ cười lập tức sững lại. Lúc y đi vào tòa trạch viện này đã nhìn thấy Uy Đức Pháp Vương, đương nhiên biết đối thủ cũ cũng ở đây. Chỉ bất quá khi đó hai bên không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc nhìn đối phương một lần nào.

Sau khi Trương Tử Huyên đồng ý tiếp trong thư phòng, trong lòng Tác Nam Gia Thố âm thầm suy nghĩ, có thể nào có khả năng bởi vì giao tình ngày xưa với Trương Cư Chính, vị thiên kim tướng phủ này còn niệm tình mình đôi chút, cho nên nghiêng về phe Hoàng giáo của mình chăng!? Cũng được, thoạt nhìn nàng có thể chống đỡ được nửa nhà Tần Lâm, dùng tình cảm để đánh động lòng người, có thể thật sự sẽ tranh thủ được sự trợ giúp của nàng. 

Không ngờ rằng Trương Tử Huyên dùng lời lẽ khéo léo thoái thác, đến khi Tần Lâm trở về bất ngờ gọi cả Uy Đức Pháp Vương vào.

Sắc mặt của Uy Đức Pháp Vương cũng không dễ coi chút nào. Mới vừa thấy Tác Nam Gia Thố đột nhiên xuất hiện đường hoàng bái phỏng Tần Lâm, lại được Trương Tử Huyên tiếp kiến, cảm giác trong lòng lão còn chua xót hơn cả thiếu nữ bị ý trung nhân bỏ rơi.

Nhưng trước mặt Tần Lâm, cho dù là trong lòng có muôn vàn căm tức ngàn vạn oan thù cũng không phát tác được, hai vị Phật gia hai giáo Hoàng Bạch ngồi xuống đối diện trong thư phòng. Gương mặt gầy gò của Uy Đức Pháp Vương âm trầm lạnh lẽo, gương mặt mập nung núc của Tác Nam Gia Thố cũng chỉ ngoài cười mà trong không cười. Ánh mắt của hai người giao phong kịch liệt giữa không trung, thư phòng nho nhỏ nhất thời giống như chiến trường đao kiếm đánh nhau.

Cát Phương và Thái Bình chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, toàn thân hai nàng run rẩy, hàm răng va vào nhau canh cách.

Trương Tử Huyên vẫn như vô sự, ngồi vững trên Thái Sư ỷ, Tần Lâm cười hì hì tựa bên cạnh, phất tay một cái lệnh cho hai nha hoàn đi ra ngoài. Nhất thời Cát Phương và Thái Bình như được đại xá, vội vàng đi như chạy ra ngoài.

Trong phòng không còn người không phận sự khác nữa, Tác Nam Gia Thố bị Uy Đức Pháp Vương áp bức khó khăn lắm mới dời ánh mắt sang nơi khác, giọng y đã có hơi khàn:

- Tần tướng quân, thì ra ngươi đã sớm quen biết Uy Đức Pháp Vương. Ha ha, xin điệt nữ Trương gia nói rõ, bần tăng đến chỗ này chẳng lẽ tự chui đầu vào lưới sao?

- Không phải. 

Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng lắc đầu một cái, giơ giơ xâu chuỗi kim cương lên:

- Đại sư và gia phụ giao hảo xưa nay, thành thật với nhau, điệt nữ sao thể hại Đại sư chứ?

Phù… Tác Nam Gia Thố thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm thấy may mắn dù sao cũng còn có chút giao tình với Trương Cư Chính, xem ra vị thế điệt nữ này vẫn còn nhớ.

Lần này đến phiên Uy Đức Pháp Vương mặt xám như tro tàn, lão không sợ chết, tử vong chẳng qua là chuyển thế, linh đồng sẽ tự mở linh trí tiếp tục tu hành Phật pháp. Nhưng Hoàng giáo hưng thịnh là Bạch giáo phải bị tiêu diệt, đạo thống truyền thừa hoàn toàn biến mất, luân lạc vạn kiếp bất phục.

- Tần tướng quân, bần tăng tự biết tội nghiệt sâu nặng, có trách thì trách bần tăng có mắt không tròng, nhiều lần đối địch với ngươi…

Sắc mặt Uy Đức Pháp Vương lộ vẻ sầu thảm, may là lão tung hoành Tuyết Vực mấy chục năm, lúc này cũng cảm thấy tâm như tro tàn. Lão chỉ có thể cố gắng lấy chút lửa tàn sâu tận đáy lòng đứng bật dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm đối thủ cũ đến từ Tháp Nhĩ tự: 

- Tác Nam Gia Thố! Cần phải biết Hoàng giáo hưng mà Bạch giáo diệt, cũng không phải là vì Hoàng giáo không bằng Bạch giáo, bần tăng không bằng ngươi!

Tác Nam Gia Thố vui mừng quá đỗi, trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, cảm tạ tất cả thần Phật Bồ Tát đầy trời một lượt, quyết định chỉ cần Tần Lâm giao ra Uy Đức Pháp Vương, nhất định sẽ hậu tạ hắn.

Không ngờ rằng Tần Lâm cũng lắc đầu một cái, hai tay đè hờ ý bảo Uy Đức Pháp Vương ngồi xuống: 

- Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ, bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật. Mặc dù Pháp Vương nhiều lần làm khó bản quan, thế nhưng nhờ trời cao phù hộ, bản quan tự nhiên gặp dữ hóa lành gặp nạn bình yên. Trước khác nay khác, hiện tại Pháp Vương đã chịu quy phục, Gia Cát Võ Hầu có thể Thất Cầm Mạnh Hoạch, làm sao bản quan không thể dung nạp một lão tăng Thổ Phiên chứ?

Lời vừa nói ra, Tác Nam Gia Thố cùng Uy Đức Pháp Vương đồng thời trợn mắt há mồm, hai người bọn họ ngược lại không phải là ngu đến mức không đoán ra dụng ý Tần Lâm, mà là hai giáo Hoàng Bạch thành thế nước lửa, một giáo hưng ắt một giáo diệt, chưa từng nghĩ tới con đường khác.

Tần Lâm nhìn hai vị Phật gia cười hắc hắc, theo tính tình của hắn, làm thịt Uy Đức Pháp Vương cũng không đáng kể gì, nhưng như vậy sẽ tiện nghi cho Tác Nam Gia Thố, Từ nay về sau Tuyết Vực cao nguyên duy có Hoàng giáo độc tôn, triều đình muốn nhúng tay vào sẽ gặp muôn vàn khó khăn, tội gì phải làm như vậy.

- Ý của Tần tướng quân là? 

Hai vị Phật gia đều cẩn thận hỏi, lại nhìn nhau, rõ ràng đề phòng đối phương.

Tần Lâm bật cười ha hả, bên trái nắm lấy bàn tay khô héo của Uy Đức Pháp Vương, bên phải nắm lấy bàn tay mập mạp của Tác Nam Gia Thố, lớn tiếng nói:

- Hai vị Phật gia, hai giáo Hoàng Bạch đều là nhất mạch của ngã Phật Thích Ca Mâu Ni, mặc dù Tây Tạng các ngươi hở ra là lấy đầu người làm pháp khí, máu người viết kinh thư, nhưng rốt cuộc cũng phải chú trọng hai chữ từ bi. Cần gì phải đánh nhau sinh tử, giết hại sinh linh vô tội, theo ý của ta, không bằng hai nhà hóa địch thành bạn đi!

Hóa địch thành bạn ư, nói thì dễ lắm… Uy Đức Pháp Vương cùng Tác Nam Gia Thố đều lúng túng xấu hổ, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau bắn tung tóe lửa ra bốn phía, trong lòng căm hận không thể nuốt sống đối phương.

Phật giáo Tây Tạng khác xa Phật giáo Hán địa, có lẽ là do hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt, có lẽ do dung hợp một ít thứ của bản giáo nguyên thủy, có rất nhiều điểm lộ vẻ hung tàn. Hai vị cao tăng đại đức đến từ Tuyết Vực cao nguyên cũng không từ mi thiện mục giống như các lão hòa thượng ở các chùa trong nước, ngược lại rất là hung thần ác sát.

Trương Tử Huyên thấy hai bên giằng co không dứt, bèn uống một hớp trà, nhàn nhạt nói:

- Phu quân nhà ta kết oan thù với Uy Đức Pháp Vương không cạn, còn có thể cười một tiếng xóa hết ân cừu. Chẳng lẽ Pháp Vương tinh nghiên Phật pháp, lòng dạ không bằng phàm phu tục tử sao?

- Không dám, không dám. 

Uy Đức Pháp Vương đổ mồ hôi đầy đầu, đây là Trương Tử Huyên đang làm áp lực với mình, nếu còn không thức thời sẽ tính cả nợ cũ lúc trước lão đối nghịch với Tần Lâm luôn một thể.

Thôi, dù sao Bạch giáo đang dần dần yếu thế, trước hết hãy vượt qua cửa ải này đã… Vì vậy Uy Đức Pháp Vương bèn giả lả cười nói:

- Hay, hay lắm, Tần tướng quân, Trương phu nhân quả nhiên trí tuệ cao thâm, ngược lại bần tăng chấp tướng rồi. Tác Nam Gia Thố, từ nay về sau chúng ta hóa địch thành bạn đi.

Lão bà uy vũ! Tần Lâm làm mặt quỷ với Trương Tử Huyên. thiên kim tướng phủ liếc hắn một cái, nhịn cười quay mặt đi.

Tác Nam Gia Thố chỉ cảm thấy khó chịu như vừa nuốt chửng một con ruồi, nhưng lại không có biện pháp nào khác. Hoàng giáo chiếm thượng phong ở bản địa Tây Tạng, nhưng Bạch giáo lại được Thổ Mặc Đặc bộ ủng hộ cực kỳ mạnh mẽ, Uy Linh Pháp Vương tại Quy Hóa thành danh chấn thảo nguyên. Nếu như đắc tội Tần Lâm, triều đình và Thổ Mặc Đặc bộ đều quay sang ủng hộ Bạch giáo, Hoàng giáo sẽ chết không có chỗ chôn.

Là một vị nhân kiệt Tây Tạng Phật giáo xuất thế sau Liên Hoa Sinh, Tông Khách Ba, Bát Tư Ba, đương nhiên y cũng cầm lên được bỏ xuống được, thấy tình thế đã như vậy bèn tiêu sái cười một tiếng:

- Tần tướng quân có lệnh, bần tăng nào dám không tuân… Uy Đức Pháp Vương, hành vi của chúng ta từ trước tới nay vẫn tuân theo giáo nghĩa Phật pháp, từ nay xóa bỏ ân oán!

Hay lắm, Tần Lâm bật cười ha hả, cầm tay của Tác Nam Gia Thố và Uy Đức Pháp Vương chồng lên nhau:

- Hai vị có thể hóa can qua thành ngọc bạch, thật sự là phúc khí của dân chúng Tây Tạng trên Tuyết Vực cao nguyên, bản quan thật lòng cao hứng thay các ngươi.

Đúng vậy, ngươi cao hứng, nhưng chúng ta đều mất hứng, còn không thể không miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi tỉnh. Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố đều nghĩ như vậy, hai bàn tay bị Tần Lâm cầm đặt chung một chỗ đã bắt đầu ngấm ngầm vận nội kình nắm chặt lấy nhau.

Trước đây bàn về giáo nghĩa Phật giáo và thủ đoạn hoằng dương Phật pháp, Tác Nam Gia Thố vượt hơn Uy Đức Pháp Vương, nhưng võ công lại kém lão không ít. Sau khi Uy Đức Pháp Vương bị Bạch Sương Hoa đánh cho tán công, còn xa mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, cho nên hiện tại hai người có thể nói là ngang tài ngang sức.

Tà ma ngoại đạo, lão lừa trọc ngươi hãy nhận lấy cái chết! Tác Nam Gia Thố điên cuồng vận nội kình, hận không thể đánh cho đứt hết tất cả kinh mạch Uy Đức Pháp Vương.

A, Phật gia phải trừ ma vệ đạo! Uy Đức Pháp Vương nghiến răng nghiến lợi, tay lão càng ngày càng bóp chặt như càng cua kẹp, chỉ hận không thể bóp nát bàn tay của Tác Nam Gia Thố.

Hai người đều đỏ mặt gân cổ, không còng chút phong phạm nào của một vị cao tăng, quả thật chẳng khác nào hai con gà chọi.

Tần Lâm còn ở bên cạnh gật đầu khen ngợi:

- Ôi chao, lòng hóa địch thành bạn của hai vị quả thật chân thành cảm động. Vốn bản quan vẫn có lòng nghi ngờ hai vị sẽ ngấm ngầm tranh đấu với nhau chẳng chịu thôi, nào ngờ hai vị lại cầm tay nhau chặt tới mức cả người đổ mồ hôi còn không nỡ buông ra, phần ân tình này quả thật là vô cùng thâm trọng, chậc chậc…

Trương Tử Huyên cúi đầu, bả vai giật giật, khúc khích cười trộm.

Uy Đức Pháp Vương cùng Tác Nam Gia Thố nghe Tần Lâm nói câu này chợt cảm thấy cụt hứng rã rời, tiếp tục so đấu với nhau cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cho nên cả hai đều thu công, hậm hực buông tay nhau ra.

Từ nay về sau cũng phải nhìn sắc mặt của Tần Lâm nữa, hắn nói Đông, hai giáo Hoàng Bạch không dám nói Tây, vì để không bị đối phương áp đảo, còn phải ra sức lấy lòng hắn.

Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố đồng tâm hiệp lực, ngược lại có thể ngăn trở Tần Lâm vươn tay về phía Tuyết Vực cao nguyên. Nhưng bất kỳ bên nào bọn họ và Tần Lâm đều là tranh nhau vì ích lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể thỏa hiệp, giữa hai giáo Hoàng Bạch với nhau cũng là tranh giáo nghĩa căn bản nhất, không cách nào hóa giải mâu thuẫn, chuyện này khiến cho bọn họ không thể không nghe theo sự điều khiển của Tần Lâm.

Uy Đức Pháp Vương cũng muốn nói với Tác Nam Gia Thố rằng chúng ta đồng tâm hiệp lực đối kháng triều đình, không nhảy vào trong hố Tần Lâm đào. Nhưng ai mà biết được Tác Nam Gia Thố có giở thủ đoạn đáp ứng trước mặt, xoay lưng lại đi tố cáo, đổi lấy triều đình ủng hộ, từ đó áp đảo Bạch giáo, hoằng dương Hoàng giáo hay không!?

Cho nên dù biết rõ Tần Lâm lợi dụng mình, đào một cái hố, hai vị Phật gia vì đại thế ép buộc, không thể không nhắm mắt cắn chặt hàm răng nhảy xuống, còn nhất định phải phải nhảy như làm việc nghĩa không được chùn bước.

Một cái hố thật lớn!

-----------

Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố ủ rũ cúi đầu rời đi, Tần Lâm an bài bọn họ bên trong viện thứ hai. Bạch giáo ở Tây sương phòng trước, Hoàng giáo ở Đông sương phòng sau, làm cho mỗi ngày bọn họ từ khi rời giường đến khi ngủ cũng có thể thấy đối phương, trợn mắt nhìn nhau giống như gà chọi, suýt chút nữa rơi cả con ngươi xuống đất.

Hai vị Phật gia đều để lại biểu chương dâng cho triều đình, lời lẽ đặc biệt nhún nhường cung kính, bày tỏ dưới sự cảm hóa và khuyến cáo của Cẩm Y Vệ Tần Lâm Tần Hiệu Úy ở Bồ Châu, hai bên đã hóa can qua thành ngọc bạch, từ nay sống hòa thuận với nhau ở Tuyết Vực cao nguyên. 

Hơn nữa cảm niệm ân đức triều đình giáo hóa tứ phương, sau này hàng năm tiến cống, hàng tháng triều kiến, ngày ngày chỉ tụng kinh cầu phúc cho giang sơn xã tắc Đại Minh cùng thái hậu thiên tử ở Trát Luận Kim Đỉnh tự và Tháp Nhĩ tự, tuyệt không dám có lòng không thần phục.

Mặc dù cao tăng Thổ Phiên bác học đa tài, hiểu biết không ít Tạng văn Hán văn Phạm văn, nhưng Hán văn so sánh với Trung Nguyên sĩ tử vẫn còn kém không ít, hai biểu chương này tất nhiên xuất từ tay của thiên kim tướng phủ Trương Tử Huyên. 

Thể văn biền tứ lệ lục lời lẽ trôi chảy, nịnh nọt triều đình tới cực điểm, lại ngấm ngầm kể rõ Tần Lâm cúc cung tận tụy, tuy rằng chức hèn vị thấp nhưng vẫn không dám quên ân nước, ở giang hồ xa vẫn lo cho vua. Trước bị cách chức Quỳnh Châu, sau dời sang Bồ Châu vẫn lo cho quốc sự, chia sẻ với triều đình, thuyết phục hai đại Phật gia hai giáo Hoàng Bạch ngoan ngoãn thần phục triều đình, đây là hành động gì chứ, chính là đại đại trung thần!

- Có hai biểu chương này, Tần huynh khôi phục chức quan như cũ hẳn sẽ không có vấn đề gì, Tần huynh cảm tạ tiểu muội thế nào đây? 

Trương Tử Huyên nghịch ngợm cười, vẫy vẫy biểu chương mới vừa ráo mực trước mặt Tần Lâm.

Lúc này thư phòng không còn người ngoài nào khác, Tần Lâm lập tức choàng lấy eo thon nhỏ của nàng, nhẹ vuốt chóp mũi nàng một cái:

- Đương nhiên là phải cảm tạ thật tốt, hay là tối nay chúng ta vào thùng gỗ tắm chung… Bất quá muốn khôi phục chức quan như cũ, ta phải thêm một mồi lửa mới được.

Bị Tần Lâm ôm lấy ngang hông, chóp mũi khẽ hôn lên mặt mịn màng, Trương Tử Huyên chỉ cảm thấy thân thể mình như mềm nhũn ra. Tắm chung trong thùng gỗ chính là lạc thú khuê phòng, còn hơn cả vẽ mày.

Nhưng nghe hắn nói còn phải thêm một mồi lửa, đôi mắt khép hờ của Trương Tử Huyên nhất thời mở to, dùng sức đẩy hắn ra:

- Ý Tần huynh là?

Tần Lâm cũng không táy máy tay chân nữa, nghiêm nghị nói:

- Khôi phục chức quan như cũ không đáng kể gì, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, cố nhiên ta muốn công danh lợi lộc, nhưng , ta vĩnh viễn không dám quay lưng bỏ mặc giang sơn xã tắc này, phụ lão hương thân này. Ta khôi phục chức quan tại đất này, cũng có trách nhiệm làm chút gì đó cho bọn họ, bằng không thì có khác gì Trương Tứ Duy?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui