Cẩm Y Vệ

Tỷ như Diệp Nhĩ Khương Hãn quốc hiện tại hùng cứ Nam Bắc Thiên Sơn nhiều lần sai sứ vào triều, hy vọng khai thông mua bán.

Sở dĩ đường này không thông, chỉ vì bảy vệ sở Đại Minh như Cáp Mật Vệ, An Định Vệ… ở hành lang phía Tây Hà Tây đã lục tục thất thủ trong vòng trăm năm từ thời Hoằng Trị đến thời Gia Tĩnh. Hiện tại đại quân Đại Minh không ra khỏi Gia Dục quan, hành lang phía Tây Hà Tây là yếu điểm của con đường tơ lụa bị bế tắc.

Đúng ra mà nói, Diệp Nhĩ Khương Hãn quốc khống chế những chỗ này trên danh nghĩa cũng vô cùng hy vọng có thể khai thông thương mậu. Các đời Tô Đan từng nhiều lần sai sứ vào triều kiến Đại Minh, chỉ tiếc là thế cục vệ sở Cáp Mật Vệ đã vô cùng hỗn loạn, Diệp Nhĩ Khương Hãn quốc, các bộ tộc bản địa Tây Vực, hậu duệ Đông Sát Hợp Đài Hãn quốc, Chuẩn Cát Nhĩ bộ phía Bắc, người Tây Tạng phía Nam, và các bộ tộc Mông Cổ lớn nhỏ trên thảo nguyên phía Tây Nam, ai ai cũng nhao nhao muốn xưng hùng, khiến cho thế cục vô cùng hỗn loạn, không có thương đội nào dám liều mạng đi trên con đường tơ lụa.

Cần phải có Thổ Mặc Đặc bộ hùng mạnh nhất trong các bộ tộc Mông Cổ, và hai giáo Hoàng Bạch khống chế thế cục Tây Tạng ủng hộ, một Bắc một Nam kẹp Cáp Mật Vệ vào giữa. Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố ước thúc các bộ tộc Thanh Hải Tây Tạng, Tam Nương Tử nắm hai mươi vạn đại quân Mông Cổ trong tay, lực lượng hùng mạnh mở rộng về phía Tây, ai mà dám cản?! Như vậy triển khai thế công gọng kềm từ hai mặt Nam Bắc, đối với những thế lực Tây Vực lớn nhỏ cũng như Thái Sơn áp đỉnh, không có cách nào ngăn được.

Huống chi Tần Lâm cũng không phải là muốn chiếm đất giết dân, chỉ cần đưa đến tác dụng uy hiếp là đủ rồi. Khống chế lại thế cục, đả thông thương lộ, như vậy các bộ tộc dọc trên đường đi ít nhiều gì cũng có được lợi ích, các bộ tộc Tây Vực cũng sẽ không liều chết phản kháng. 

Chỉ cần không chân chính chiếm lĩnh đất đai, rất có khả năng Diệp Nhĩ Khương Hãn quốc bị ích lợi của con đường tơ lụa cám dỗ, sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Còn sẽ chủ động nhận lấy trách nhiệm vận chuyển, đưa thương phẩm quá cảnh đi xa hơn tới Ba Tư, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ…

Trích ra một phần nhỏ trong số lợi nhuận đổi thành các loại đồ dùng hàng ngày như trà, vải vóc, đồ sứ, nồi sắt… để làm thù lao cho các thế lực Mông Cổ Tây Tạng, như vậy sẽ có thể duy trì cơ chế này hữu hiệu lâu dài. Cám dỗ của của cải rót vào cuồn cuộn không ngừng sẽ khiến cho con đường trải vàng này kéo dài xa mãi về phía Tây…

Tần Lâm nhìn Vương Sùng Cổ cười mà không nói, lúc này không cần nói ra miệng làm gì nữa, có ích lợi lớn như vậy, bất kể nói gì thương nhân Tam Tấn cũng dám đi theo hắn.

Vương Sùng Cổ sống tới nay đã một đống tuổi trên đầu cũng không hề uổng phí, quyết định thật nhanh:

- Tần tướng quân có đại tài như vậy, lại bị gian thần sàm tấu hãm hại, quả thật là ức hiếp nhân sĩ trung trinh của Đại Minh ta. Lão phu thẹn là lão thần ba triều, còn có môn sinh cố lại trải khắp trong ngoài triều, sẽ dâng biểu bảo cử Tần tướng quân phục hồi chức quan như cũ!

Mã Tự Lệ, Dương Tuấn Dân cũng hiểu ra, vội vàng hùa theo:

- Xin theo Vương lão tiên sinh.

Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc, giơ hai ngón tay lên:

- Thứ nhất, mọi người cũng đều biết tính khí đương kim thiên tử, muốn chuyện này thành, còn phải cho y một khoản bạc.

Chuyện này không cần nói, chúng gia chủ thương nhân Tam Tấn vỗ ngực tỏ vẻ không có vấn đề. Trầm Hâm giở giọng điệu của thương nhân ra, nói cũng không thể thiếu phần của Tần tướng quân, tương lai chia chác lợi nhuận thế nào, mọi người từ từ tính toán, không thể để thiếu phần của Tần tướng quân.

Hai ngón tay Tần Lâm giơ lên đã cụp lại một ngón, mọi người nhìn chằm chằm, chờ hắn nói tiếp.

- Mở lại con đường tơ lụa, nhất định gánh nặng vận chuyển Giang Nam, Trung Nguyên đến Quan Trung rất nặng, Biện Hà Vị Hà cần được nạo vét luồng lạch để thuyền bè thông hành, chư vị thấy có nên…

Tần Lâm nở một nụ cười khả ái, cái hố này cũng bày ra hết sức rõ ràng, bất quá các vị gia chủ cũng chỉ có thể vì nghĩa không thể quay đầu, cắm đầu nhảy xuống không do dự, ha ha ha…

Mã Tự Lệ vội vàng gật đầu không ngừng:

- Tương lai khai thông con đường tơ lụa, đủ các loại hàng hóa của Tây Vực sẽ xuôi Nam, tơ lụa trà lá của Giang Nam sẽ ngược Bắc, áp lực vận chuyển hàng hóa sẽ gia tăng gấp bội. Bọn ta sẽ thỉnh triều đình sớm khai thông luồng lạch sông ngòi, giúp cho vận chuyển hàng hóa thuận tiện hơn.

Dương Tuấn Dân cười bồi nói:

- Từ khi Yêm Đáp Hãn phong cống tới nay, biên cảnh mua bán hưng thịnh, các bộ tộc Mông Cổ cần vải vóc đồ sứ ở phía Nam, vận chuyển đường bộ bất tiện, bọn ta đã cảm thấy đau đầu nhức óc. Vốn cũng đã muốn thỉnh khai thông luồng lạch sông ngòi để tiện cho vận chuyển Nam Bắc, hiện tại Tần tướng quân đã nói ra như vậy, đương nhiên bọn ta sẽ vui vẻ tuân mệnh.

Tần Lâm khẽ nhếch môi cười, dáng vẻ giống như các vị đã rơi xuống hố. Mã Tự Lệ và Dương Tuấn Dân ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ Tần trưởng quan còn có ý tứ gì khác?

Tư cách buôn bán của Trầm Hâm còn từng trải hơn hai vị kia, suy nghĩ một chút sắc mặt chợt lộ vẻ bừng tỉnh ngộ:

- Triều đình khai thông luồng lạch sông ngòi, chúng ta được lợi không ít, đương nhiên sẽ quyên góp ngân lượng ủng hộ chuyện này, xin Tần tướng quân đứng ra chủ trì. Bất quá khai thông luồng lạch, chỉnh đốn thủy lợi là chuyện có lợi cho sĩ thân dân chúng hai bên bờ sông, triều đình cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này, không thể đổ hết tất cả lên vai chúng ta được.

Trầm Hâm nói lời này đã chiếu cố đến mọi mặt, quả thật là giọt nước không lọt, Mã Tự Lệ, Dương Tuấn Dân ở bên cạnh nghe đều bội phục y tâm tư tinh tế, thầm nhủ trong lòng hẳn lần này Tần tướng quân sẽ đáp ứng.

Tần Lâm vẫn cười mà không nói, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt khép lại nhỏ như tơ, dáng vẻ rất giống một con tiểu hồ ly giảo hoạt.

Mã Tự Lệ, Dương Tuấn Dân, Trầm Hâm cũng không hiểu, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu nhìn Vương Sùng Cổ. Sau khi Thiếu Sư phủ bất hạnh, hào môn Quan Trung đã mơ hồ xem Vương gia như thủ lãnh mới.

Chủ ý của tiểu hồ ly không gạt được lão hồ ly, Vương Sùng Cổ sống hơn bảy mươi tuổi, ngoại trừ chưa làm qua nội các phụ thần, còn lại đã làm qua tất cả các chức quan từ trên xuống dưới của triều Đại Minh. Hải Thụy bãi quan, Nghiêm Tung rơi đài, Cao Củng chuyên quyền, Trương Cư Chính đẩy mạnh triều chính mới… tóm lại ngoại trừ lão chưa từng thấy qua chuyện nam nhân sinh con ra, mọi chuyện bên trong bên ngoài triều Đại Minh đã gặp hết, làm sao không biết Tần Lâm đang có chủ ý quỷ quái gì.

Vương Sùng Cổ lập tức vuốt chòm râu bạc trắng, ưỡn lưng thẳng tắp, sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói sang sảng như chuông đồng:

- Trị thủy là đại kế trăm năm, liên quan tới vô số sinh linh hai bên bờ sông, chúng ta không thể không cẩn thận.

Muốn trị thủy, trước hết phải chọn đúng người, nếu như chọn phải hôn quan ngu muội hồ đồ, trị thủy không được còn sinh ra lũ lụt, chẳng phải làm sinh linh hai bờ sông đồ thán hay sao? Lão phu cho là nguyên Công bộ Thị Lang Phan Thời Lương không chỉ có thanh chính liêm khiết, còn rất có bản lãnh trị thủy, chúng ta hãy bảo cử y khôi phục chức quan, tổng quản trị thủy tất cả sông ngòi Trung Nguyên!

Ôi chao, thì ra là như vậy! Lần này rốt cục Mã Tự Lệ, Dương Tuấn Dân, Trầm Hâm cũng đã hiểu ra, lập tức đồng thanh nói Phan Thị Lang là năng thần trị thủy đệ nhất quốc triều, trừ y ra không còn ai có thể khai thông luồng lạch sông ngòi, chúng ta hẳn nên ra sức bảo cử y khôi phục chức quan như cũ.

Phan Quý Tuần là kẻ bị Vạn Lịch chán ghét, muốn bảo cử y sẽ mạo hiểm không nhỏ, nhưng so với ích lợi cực lớn do khai thông con đường tơ lụa mang lại, chuyện này không đáng kể gì. Thương nhân Tam Tấn vì kiếm tiền, ngay cả tư thông với địch bán nước cũng làm được, còn sợ bảo cử một Công bộ Thị Lang không tranh quyền chỉ làm việc sao!?

Lúc này Tần Lâm mới từ từ cụp ngón tay lại, bọn Mã Tự Lệ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ai nấy vui vẻ vô cùng, nhao nhao muốn vỗ tay lập thệ với Tần tướng quân.

Không ngờ rằng Tần Lâm rút tay về, nhẹ nhàng đặt trên bàn, nhàn nhạt nói:

- Đúng rồi, con đường tơ lụa vừa mở, tài nguyên cuồn cuộn ập tới, lúc ấy cũng không cần tự cắt thịt trên đùi, bóc lột dân chúng Quan Trung Tam Tấn quá mức nữa. Đời sống dân chúng Quan Trung Tam Tấn vất vả khổ sở như vậy, hẳn nên đẩy mạnh triều chính mới, lão bái huynh Trương Đô Đường của ta chỉ cần chút thanh danh, chư vị vì đại kế của con cháu đời sau, xin phối hợp đôi chút.

Hai câu không mặn không lạt của Tần Lâm lại như tiếng sấm động giữa trời quang, mắt Vương Sùng Cổ híp lại, Dương Tuấn Dân cũng hít sâu một hơi khí lạnh, Mã Tự Lệ nhướng mày, Trầm Hâm mím môi thật chặt, biểu lộ hết sức cổ quái.

Tần Lâm mở lại con đường tơ lụa, thuế phú làm cho triều đình hài lòng, lợi nhuận làm cho thương nhân Tam Tấn hài lòng, khôi phục chức quan cho Phan Quý Tuần, bắt đầu từ chỗ này tiếp tục bố trí triển khai bước kế tiếp, nhưng quan trọng nhất vẫn là dân chúng Quan Trung Tam Tấn. Hắn phải tiếp tục đẩy mạnh triều chính mới vốn chưa từng có hiệu quả chân chính ở Quan Trung Tam Tấn, bởi vì xưa nay vẫn bị hào môn Quan Trung liên thủ ngăn cản.

Thấy bốn vị hào môn gia chủ đều ngậm miệng không nói, Tần Lâm không nhịn được ngấm ngầm cười lạnh. Quả nhiên là mang lại lợi ích cho người thì dễ, lấy đi lợi ích của người rất khó. Dù là ích lợi mở lại con đường tơ lụa hơn xa ích lợi bóc lột dân nghèo, nhưng hào môn thương nhân Tam Tấn vẫn không tránh khỏi do dự.

Dù sao, đẩy mạnh triều chính mới không chỉ có là ích lợi trên phương diện kinh tế, từ một góc độ nào đó còn thôi thúc cải cách thế cục chính trị địa phương, làm suy yếu thân phận đại địa chủ của đám hào môn thương nhân Tam Tấn.

- Tệ nạn bóc lột phát triển mạnh mẽ ở Quan Trung, khiến cho dân chúng lầm than, chẳng lẽ chư vị còn chấp mê không tỉnh sao? 

Tần Lâm vỗ bàn một cái thật mạnh, giống như giáng một gậy vào đầu mọi người:

- Các vị giàu khắp thiên hạ ruộng đất cò bay thẳng cánh, kẻ nghèo lại không tấc đất cắm dùi. Nếu như tương lai xảy ra biến loạn, chỉ cần một người đứng lên hô hào, ắt sẽ có hàng ngàn hàng vạn dân chúng hưởng ứng. Lúc ấy các vị làm thế nào giữ được gia sản ruộng đất, Tần mỗ thật sự cảm thấy không đáng, hết sức coi thường.

Trong lịch sử thật, Lý Tự Thành Trương Hiến Trung quét ngang thiên hạ, thương nhân Tam Tấn đa phần cửa nát nhà tan, làm một tập đoàn là lựa chọn hợp tác với Kiến Châu Nữ Chân, dẫn quân Thanh xâm lược để bảo toàn gia nghiệp. Nhưng bây giờ Kiến Châu Nữ Chân vẫn chưa quật khởi, đương nhiên bọn Mã Tự Lệ không thể nào ảo tưởng dẫn các bộ tộc Mông Cổ nhập quan. Dù là Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước buôn lậu quân giới, cũng sẽ không có ý định hoang đường như vậy.

Ngược lại hiện trạng bóc lột khiến cho dân chúng lầm than ở Quan Trung, các vị gia chủ thấy rất rõ ràng, e rằng còn rõ ràng hơn cả Tần Lâm. Bất quá xuất phát từ ích lợi bản thân, cho dù là biết rõ cuộc sống của dân chúng khó khăn chật vật, bọn họ cũng không hề chủ động giảm bớt bóc lột để cho dân chúng dễ thở hơn.

Giờ phút này Tần Lâm nói ra lời nói này, chư vị gia chủ nhất thời im lặng, quả thật không có lời nào chống đỡ.

- Thôi được! 

Vương Sùng Cổ vỗ án, thổi râu phì phì:

- Tần tướng quân cũng không phải là người Quan Trung lại lo lắng cho bá tánh Quan Trung như vậy, chúng ta thẹn là dân bản địa chẳng lẽ lại không có một chút lòng trắc ẩn sao? Trương Đô Đường muốn đẩy mạnh triều chính mới, đo đạc rõ ràng ruộng đất, ức chế bóc lột làm giảm gánh nặng thuế má cho dân chúng, đây là chuyện cực kỳ tốt. Chúng ta không chỉ cảm thấy vui mừng mà còn phải ở bên cạnh giúp đỡ, làm cho đám thân sĩ cố chấp u mê khác hiểu được đại nghĩa, giúp cho Trương Đô Đường được việc mới phải!

Mã Tự Lệ, Dương Tuấn Dân, Trầm Hâm cả kinh, nhưng cũng quyết định chủ ý rất nhanh, vỗ ngực hùa theo Vương Sùng Cổ, tỏ vẻ không những mình sẽ không ngăn trở Nhất Điều Tiên Pháp, còn sẽ chủ động nhờ quan phủ đo đạc lại ruộng đất minh bạch rõ ràng, nộp thuế đúng theo số lượng thực tế. Cho dù là thân bằng cố cựu có kẻ không phục cũng sẽ ra sức khuyên giải, làm cho bọn họ hiểu được nỗi khổ của triều đình.

Ngoại trừ Thiếu Sư phủ đã trở nên gần đất xa trời, hào môn Quan Trung Tam Tấn xem tứ đại gia Vương Mã Dương Trầm là thủ lãnh. Chẳng những bọn họ không ngăn trở triều chính mới, trong lời nói còn có ý sẽ giúp Trương Công Ngư đàn áp những thương nhân trung tiểu khác. Như vậy chuyện thi hành Nhất Điều Tiên Pháp, đo đạc minh bạch ruộng đất, làm giảm gánh nặng tô thuế cho dân chúng sẽ mười phần chắc chín.

Tần Lâm quắc mắt đứng lên, sải bước đi tới trước người Vương Sùng Cổ, cầm tay lão lác lắc thật mạnh, dáng vẻ kính phục vô cùng:

- Vương lão tiên sinh có tấm lòng rộng rãi bao la lo cho dân chúng, chủ động hiệp trợ triều chính mới, quả thật là hiểu rõ đại nghĩa. Tần mỗ xin cảm tạ ngài thay Trương Đô Đường, thay dân chúng Tam Tấn Quan Trung!

- Nói hay, nói hay lắm!

Vương Sùng Cổ bị Tần Lâm làm cho khóc cũng không được cười cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là liên tiếp khiêm tốn nói còn kém xa Tần tướng quân, đồng thời trong mắt lão toát ra vẻ cười cợt: ngươi chính là một tiểu hồ ly…

Lão cũng là lão hồ ly còn gì… Tần Lâm cũng nở một nụ cười xấu xa.

Vương Sùng Cổ lắc đầu một cái, trong lòng có mấy phần cảm khái, hôm nay lão hồ ly không đấu lại tiểu hồ ly!

Hai bên nói xong kích chưởng lập thệ, Tần Lâm dẫn dắt Uy Đức Pháp Vương, Tác Nam Gia Thố và Triết Biệt đưa bốn vị gia chủ thương nhân Tam Tấn ra phủ. Có ích lợi thật lớn bày ra đó, từ nay hai bên chính là đồng minh vững chắc không thể phá được.

Tần Lâm xoay người lại vào trong, bốn vị gia chủ cũng không trở về phủ mình, mà cùng nhau kéo tới phủ Vương Sùng Cổ. Từ trước tới nay bọn họ vẫn như chim liền cánh như cây liền cành, lần này gặp phải chuyện lớn như vậy, có rất nhiều chuyện phải thương lượng với nhau.

- Rốt cuộc vẫn là Vương thế thúc thấy chuyện rõ ràng! 

Dương Tuấn Dân cảm thán nói:

- Bọn ta còn lo được lo mất, lão thế thúc quyết định thật nhanh, chậc chậc…

Trầm Hâm cùng Mã Tự Lệ cũng gật đầu khen phải.

Vào thời này, lợi nhuận của thu tô thuế lương thực đã kém xa không bằng lợi nhuận của công thương nghiệp. Tỷ như địa khu Giang Nam vốn là khu vực có sản lượng lương thực cao, bèn đổi sang nuôi trồng dâu tằm hoặc trồng trà. Triều đình lo lắng lương thực bất ổn ảnh hưởng toàn cục, nhiều lần muốn ngăn lại khuynh hướng này, kết quả đương nhiên là dã tràng xe cát.

Thương nhân Tam Tấn đã xưng là thương, buôn bán chính là đệ nhất, thân phận đại quan liêu đại địa chủ cũng còn phải xếp hạng ở phía sau. Tuy rằng ruộng đất được coi là căn cơ gốc rễ, nhưng ích lợi vẫn không thể nào so sánh được với thương nghiệp. Dù sao thời này sản lượng lương thực tương đối có hạn, tá điền cũng không phải là thiên binh thiên tướng, phải ăn cơm mới có thể sống được. Hào môn đại hộ có thể không nộp hoặc nộp ít quốc thuế, nhưng cũng bị quan phủ chấm mút một ít, số còn có thể thu được vào tay cũng không nhiều, cho nên kém xa thương nghiệp.

Mới vừa rồi Dương Tuấn Dân, Trầm Hâm và Mã Tự Lệ do dự một chút, sau đó nhớ lại hơi cảm thấy hối hận. Nếu là bởi vì chuyện này mà đàm phán không thành, chẳng phải là vì nhỏ mất lớn hay sao, vẫn là Vương Sùng Cổ quyết đoán mạnh mẽ.

Không ngờ rằng Vương Sùng Cổ vuốt râu mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ giảo hoạt:

- Mở lại con đường tơ lụa, phần nhiều ích lợi sẽ thuộc về bốn nhà chúng ta. Ruộng đất Quan Trung Tam Tấn cũng không phải là của bốn nhà chúng ta hết thảy, số thuế thu được giảm đi cũng chỉ có hạn, cần gì phải thò tay vào lò lửa lấy hạt dẻ nóng cho người khác, cho nên lão phu mới nhanh nhảu đáp ứng.

Ôi chao, Dương Tuấn Dân, Trầm Hâm và Mã Tự Lệ đồng loạt vỗ tay khen hay.

Buôn bán và làm địa chủ không giống nhau, đại địa chủ và trung tiểu địa chủ cũng không có nhiều khác biệt ở mức độ bóc lột tá điền. Cho dù bốn nhà Vương Mã Dương Trầm thâu tóm đất đai tới mức nào, đất đai Quan Trung Tam Tấn mênh mông, bốn nhà bọn họ cũng chỉ chiếm được một phần rất nhỏ, phần nhiều hơn còn lại thuộc về hào cường địa chủ lớn nhỏ khắp nơi. Cho nên khi Trương Công Ngư tiến hành triều chính mới, bọn họ bị tổn thương ích lợi cũng cực kỳ có hạn, phần nhiều là người khác chịu xui xẻo.

Làm ăn lại khác, càng làm lớn càng có hiệu quả lũng đoạn. nếu như không có hạn chế, tiểu thương gia đồng nghiệp tuyệt đối không cạnh tranh nổi với đại thương gia. Cho nên mở lại con đường tơ lụa, lợi nhuận chủ yếu sẽ rơi vào tay bốn nhà Vương Mã Dương Trầm.

Đây chính là sự khác nhau giữa nông nghiệp kinh tế phong kiến và thương nghiệp tư bản chủ nghĩa.

Mặc dù ba vị Mã, Dương, Trầm không hiểu chủ nghĩa gì cả, nhưng cũng là lão xảo quyệt kiến thức rộng rãi, Vương Sùng Cổ chỉ điểm một chút, bọn họ lập tức nhìn thấu bản chất chuyện này. Tiến hành triều chính mới sẽ làm giảm bớt gánh nặng cho dân chúng, chỉ làm tổn thất ích lợi của người khác nhiều hơn. Mà mở lại con đường tơ lụa sẽ giúp mình kiếm được lợi nhuận không nhỏ, đây là chuyện tốt vô cùng.

Vào giờ phút này trong mắt ba vị Mã, Dương, Trầm, Vương Sùng Cổ thật sự là một nhân vật lão thành trì trọng, lão gian cự hoạt, lão mưu thâm toán, trong lúc nhất thời những lời nịnh nọt từ miệng ba người bọn họ tuôn ra như nước thủy triều.

Vương Sùng Cổ cũng không tỏ ra vui mừng, ngược lại hơi toát ra một chút tịch mịch, thở dài nói:

- Lão phu đã đáng là gì, cho dù là nhìn thấu sự việc hơn các ngươi một chút, nhưng cũng phải từng bước một rơi vào bẫy của vị Tần tướng quân kia. Các ngươi hãy suy nghĩ một chút, chuyện ngày hôm nay có chỗ nào có thể thoát ra khỏi tính toán của hắn không, chúng ta đều bị hắn nắm mũi dẫn đi!

Mã Tự Lệ, Dương Tuấn Dân, Trầm Hâm ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên giật mình thức tỉnh từ trong vui mừng, ai nấy đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Bọn họ xưng vương xưng bá ở Quan Trung Tam Tấn, cảm thấy mình kiến thức nhiều, bản lãnh lớn, thủ đoạn cứng rắn, nhưng va chạm với họ Tần quả thật là từng bước đi vào trong kế hoạch của hắn.

- Thôi, sau này còn có gì để nói, cũng chỉ có thể đi theo sau đuôi người ta mà thôi…

Mã Tự Lệ nói xong, chính mình cũng không biết tâm trạng thế nào.

Vương Sùng Cổ nhìn chân trời xa, thở dài dằng dặc:

- Giang sơn lúc nào cũng xuất hiện nhân tài, đến lúc người mới thay người cũ...

----------- 

Phủ đệ Tần Lâm, sau khi đưa tiễn bốn vị khách nhân lại trở về khách sảnh, Triết Biệt cũng không nói, thủy chung nghiêm mặt ra vẻ trung thành cảnh cảnh, Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố lại thỉnh thoảng nhìn nhìn Tần Lâm, muốn nói lại thôi.

Công phu quan sát sắc mặt đoán ý của Tần tướng quân cao thâm tới mức nào, làm sao không hiểu ý của hai vị này, bèn ôn tồn cười nói:

- Đại sự thành công ắt sẽ có của cải vô tận, hai vị Phật gia ở Tuyết Vực cao nguyên hẳn kham khổ đã lâu, đến lúc đó tự nhiên Tần mỗ sẽ dâng lên một phần bạc hương hỏa.

- Tần tướng quân thờ phụng ngã Phật công đức vô lượng! 

Uy Đức Pháp Vương chắp tay chữ thập hành lễ.

- Lễ kính tam bảo sẽ có phúc báo vô cùng, bần tăng sẽ tụng kinh cầu phúc cho Tần tướng quân. 

Tác Nam Gia Thố cũng cúi đầu hành lễ.

Có câu nói một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, bá tánh trên Tuyết Vực cao nguyên nghèo khổ, cho dù là hết sức dâng cúng cũng chỉ có hạn, chùa miếu của Tác Nam Gia Thố và Uy Đức Pháp Vương ở đã có nhiều năm không được tu sửa. Vàng dát trên mặt tượng Phật cũng đã tróc ra loang lổ, dầu châm đèn cũng sắp sửa cạn khô. Hiện tại nghe nói Tần Lâm chịu dâng tặng bạc hương hỏa, tự nhiên số lượng không phải là ít, hai vị Phật gia vui mừng trong lòng. Tuy rằng oán niệm bị Tần Lâm buộc nhảy xuống hố không tới nỗi tiêu tan toàn bộ, nhưng cũng đã vơi đi ít nhiều.

Triết Biệt ở bên cạnh không nói câu nào, Thổ Mặc Đặc bộ chịu rất nhiều ân huệ của Tần Lâm, còn có thể mở miệng đòi bạc của Tần Lâm sao?! Tương lai Tam Nương Tử đem binh tiến về phía Tây, Triết Biệt ta sẽ làm Đại tướng tiên phong, thay Tần tướng quân chấn nhiếp Tây Vực!

Ngược lại Tần Lâm cười chủ động vỗ vỗ vai y, bảo y trở về nói với Tam Nương Tử, ích lợi mở lại con đường tơ lụa là người thấy có phần, tự nhiên không thể thiếu Thổ Mặc Đặc bộ.

Lấy ân nghĩa kết nạp chỉ có thể nhất thời mà không thể một đời, cái gọi là ân cừu chỉ một chén gạo chính là như vậy. Nếu như có cùng chung ích lợi, vậy có thể ràng buộc hai bên chặt chẽ hơn.

- Tần huynh càng ngày càng thành thục thủ đoạn kiêu hùng, thi triển cả ân lẫn uy, chẳng khác nào tiên phụ ngày trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui