Cẩm Y Vệ

Thiếu niên mày rậm mắt to chạy trước xông thẳng vào trong trận quan binh, hai tay múa lia lịa như hoành tảo thiên quân. Quan binh nào cản đường y đều bị hạ gục, cuối cùng bọn quan binh phát một tiếng kêu, tất cả đều nói đầu hàng.

Thiếu niên cười to ha hả, tuổi tuy nhỏ nhưng lại có thái độ ngạo nghễ thiên hạ.

Đám con nít mồm năm miệng mười khen ngợi:

- Cao Đại ca lợi hại như vậy, tương lai ra trận giết địch nhất định là một viên sấm tướng (viên tướng xông xáo)!

Cao Đại ca kia khoát tay ngăn lại, hắng giọng nói:

- Làm sấm tướng làm gì, nếu làm, ta sẽ làm Sấm Vương!

Đang lúc y vô cùng đắc chí, chợt nghe người lớn trong thôn gọi:

- Về đây, đám nhỏ về ăn cháo mồng Tám tháng Chạp, cháo năm nay rất ngon.

- Đúng đúng đúng, mẫu thân nói năm nay thuế nhẹ, cho nên nấu cháo đặc hơn năm trước, còn có thêm táo đỏ.

Bọn nhỏ vui mừng cười lên, cùng nhau chạy về trong thôn, bỏ lại Sấm Vương Cao Đại ca ở sau lưng.

Cao Đại ca buồn bã mất mát, bất quá rất nhanh có người tới gọi y về ăn cháo, vì vậy vứt bỏ chút buồn bực vừa rồi rất nhanh, vui vẻ trở về nhà. 

-----------

Nhìn con trai đang ăn nhồm nhoàm như lang như hổ, nếp nhăn trên mặt của nông phụ lộ vẻ già nua hơn so với tuổi thực như giãn ra:

- Nghênh Tường nhi, ăn thật ngon đi, Nhị cữu con sai người chuyển lời tới đây, nghe nói triều đình muốn sửa đường gì đó, các viên ngoại bên Duyên An phủ cũng tới đây mua ngựa, mục trường của y làm ăn càng ngày càng phát đạt, bảo con đầu mùa Xuân qua đó phụ một tay. Mẹ suy nghĩ nhà ta cũng không có đất, Nhị cữu cũng là thân thích, cũng sẽ không bạc đãi chúng ta...

Nông phụ không hiểu cái gì gọi là con đường tơ lụa, chỉ cho là triều đình muốn mở núi sửa đường, một khi động khởi đại công dĩ nhiên phải dùng rất nhiều lừa ngựa.

Cao Nghênh Tường ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm cháo, kinh ngạc nhìn mẫu thân.

- Mẹ không có chuyện gì làm, sẽ nhận may vá, dệt lụa, may giày, trong nhà bớt đi một tiểu tử đang lớn như con cũng tiết kiệm được không ít lương thực.

Cao mẫu cố cứng rắn lòng dạ nói như thế. Nàng không hề muốn con trai đi xa, nhưng tiểu tử đang lớn ăn nghèo lão tử, ruộng đất bị hào cường lấy danh nghĩa đầu hiến cướp đi, còn lại không đủ để hai mẹ con ăn no bụng. Thay vì thủ ở chỗ này bị đói, không bằng để con trai đi ra ngoài xông xáo một lần.

Tâm tư Cao Nghênh Tường lập tức bay cao, trước kia y cũng rất muốn đi ra ngoài theo Nhị cữu cho biết mùi đời một chút, nhưng mẫu thân vẫn không chịu cho đi. Bây giờ mẫu thân chịu đáp ứng, chính là thỏa mãn tâm nguyện của y.

Nuốt ực ngụm cháo vào bụng, Cao Nghênh Tường đang chuẩn bị đáp ứng mẫu thân, chợt nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài, một giọng nói khàn khàn gọi:

- Cao thẩm, Cao thẩm có ở nhà không?

Cao mẫu lộ vẻ sợ hãi, tay nắm thật chặt vạt áo, Cao Nghênh Tường đột nhiên đứng lên, kéo cửa ra nắm quả đấm hỏi:

- Các ngươi còn tới đây làm gì? Có chuyện gì cứ việc tìm ta, nếu dám động tới một sợi tóc của mẹ ta, tiểu gia liều mạng với các ngươi!

Người đứng ngoài cửa là quản gia Ngô Nhân Nghĩa của Thôi Lão Tài, còn có mấy tên gia đinh tôi tớ đi theo. Lần trước chính là bọn họ mượn danh nghĩa đầu hiến cướp đi của mẹ con Cao gia năm mươi mẫu đất sườn núi, tuy đất sườn núi Thiểm Bắc không bao nhiêu tiền, nhưng đã là chút đất ít ỏi cuối cùng của hai mẹ con bọn họ. 

Cao Nghênh Tường ra sức chống lại bọn họ, đáng tiếc tuy rằng y cao lớn hơn lứa bạn cùng tuổi nhưng dù sao cũng chỉ là thiếu niên đang lớn, bị đánh cho dở sống dở chết, ruộng đất cũng bị cướp đi.

Thấy cừu nhân tới cửa lần nữa, Cao Nghênh Tường oán hận cắn răng, hai mẹ con chỉ còn lại một ngôi nhà nhỏ gởi thân. Nếu Thôi gia muốn đoạt nốt, không thể làm gì khác hơn là liều mạng với bọn họ.

Lúc trước cướp đất của Cao gia, Ngô Nhân Nghĩa tỏ ra hung thần ác sát đến cực điểm, hiện tại y bị Cao Nghênh Tường quát như vậy lại không trở mặt ngay tức khắc, ngược lại nheo mắt tam giác, nặn ra một nụ cười giả tạo: 

-Thì ra là Cao huynh đệ. Cao thẩm, chuyện ruộng đất ở sườn núi lần trước, lão gia ta đây đã đích thân xem lại khế ước đất, phát hiện ra lúc trước đất mà Cao thúc đầu hiến chỉ có hai mươi mẫu, khế ước các ngươi có tới năm mươi mẫu, còn dư lại ba mươi mẫu. Lão gia ta từ trước tới nay vẫn tích đức hành thiện, tạo phúc cho dân, há có chuyện tham chiếm ruộng đất người khác? Cho nên bảo ta đem trả khế ước ba mươi mẫu đất còn thừa lại cho các vị.

Cái gì? Hai mẹ con Cao gia trợn mắt há mồm, Thôi Lão Tài thu vào thì nhiều nhả ra thì ít, không biết đã chiếm bao nhiêu tài sản bất nghĩa. Chỉ cần của cải vào nhà y là không thể lấy ra, rốt cục tên Ngô Nhân Nghĩa này muốn giở trò gì đây?

Ngô Nhân Nghĩa cũng rất muốn giở trò, Thôi Lão Tài cũng không muốn nhả ra miếng thịt đã nuốt vào miệng. Chỉ vì từ bên Đồng Châu truyền tới tin tức triều đình đang ra sức đẩy mạnh triều chính mới, đo đạc lại ruộng đất, truy thu thuế, không cho bóc lột dân chúng như trước. 

Đầu tiên là Thiếu Sư phủ Trương gia bị tịch thu gia sản không còn, tiếp theo gia chủ Chu gia Ngô Vương trại Chu Đức Hinh cũng rơi đầu, nghe nói có Tần Đốc Chủ Đông Xưởng, còn có Trương Đô Đường chủ trì chuyện này. Phàm là kẻ nào kháng cự lập tức rơi đầu, ngay cả bốn đại gia Vương Mã Dương Trầm cũng ngoan ngoãn nộp lại số thuế thiếu đã nhiều năm, trả lại ruộng đất bóc lột của tá điền… 

Vì sao Đốc Chủ Đông Xưởng lại không ở kinh sư, chạy đến Quan Trung, rốt cục vì sao Thiếu Sư phủ Trương gia lại bị tịch biên gia sản? Thiểm Bắc An Tái nằm ở nơi quá xa xôi, tin tức truyền tới không khỏi có tam sao thất bổn. Nhưng Thôi Lão Tài hiểu được lần này triều đình không phải chỉ nói suông, nếu không những hào môn Vương Mã Dương Trầm này sẽ không ngoan ngoãn cúi đầu như vậy.

Có Phong Lăng trấn Thiếu Sư phủ, Ngô Vương trại Chu gia làm tiền lệ, còn có lời đồn đãi nói triều đình muốn bắt một nhóm hào môn cứng cổ khai đao, quan trường Thiểm Tây cũng có dáng vẻ sấm sét lôi đình, Thôi Lão Tài chỉ là thổ hào cấp ba bốn không khỏi sinh lòng sợ hãi. Thay vì chờ triều đình đo đạc lại ruộng đất, điều tra giải quyết đám hào môn cứng đầu, không bằng mình chủ động đi trước một bước.

Buồn cười thổ hào như y cũng chỉ là loại người đi bước nào nhìn bước ấy, cố nhiên không dám không trả chút nào, nhưng trả lại hết sẽ cảm thấy đau lòng. Trước hết y nộp năm sáu thành số thuế thiếu đã nhiều năm, đích thân mang tới huyện nha nộp. Lại trả số của cải ruộng đất mình đã bóc lột của dân chúng lại chừng một nửa, giả vờ để mua chuộc lòng người. Trông cậy tương lai quan phủ điều tra, dân chúng sẽ không quá mức căm phẫn tố cáo mình.

Ngô Nhân Nghĩa nhận mệnh lệnh của Đông gia mình, mang khế ước đất ra hai tay đưa cho Cao Nghênh Tường, ngoài cười mà trong không cười nói:

- Cao tiểu ca, đây là khế ước đất của ba mươi mẫu đất, xin hãy cầm lấy. Lão gia nhà ta làm việc từ trước tới nay hắc bạch phân minh, quyết không có chuyện nuốt chửng ruộng đất của các ngươi, ăn chay niệm Phật, sửa cầu lót đường, chính là đại đại thiện nhân…

Cao Nghênh Tường kinh ngạc nhận lấy khế ước đất, chỉ cảm thấy tựa như trong mộng.

Ngô Nhân Nghĩa cũng không được đáp lại như hy vọng, chỉ đành phải ngượng ngùng cười khan rời đi.

Cao gia mẹ con không dám tin nhìn khế ước đất, cố nhiên còn có hai mươi mẫu bị Thôi Lão Tài nuốt sống, nhưng vì sao bọn họ chịu trả ba mươi mẫu lại?

Cao Nghênh Tường bắt đầu buồn rầu, không phải là vì làm sấm tướng hoặc là Sấm Vương, mà là khổ não không biết rốt cuộc nên chạy tới chỗ Nhị cữu phụ giúp bán lừa ngựa cho triều đình sửa đường gì đó, hay nên ở nhà phục dịch mẫu thân, canh tác ba mươi mẫu ruộng sườn núi vừa được trả kia…

Từ trước tới nay thời thế tạo anh hùng, bạo Tần vô đạo, Trần Thắng Ngô Quảng vót gỗ làm binh khí. Thời Hán suy đồi, Trương Giác lập Thái Bình đạo giáo, Hoàng Cân quân quét ngang thiên hạ. Thử hỏi lúc Tần vương quét ngang thiên hạ, uy phong như rồng cọp, làm sao có chỗ cho Trần Thắng Ngô Quảng. Nếu thời Hán Võ Đế cho đại quân ra Tái Ngoại diệt Hung Nô ở Lang Cư Tư sơn, vậy suốt đời Trương Giác cũng chỉ là một đạo nhân trên núi mà thôi.

Quan Trung Tam Tấn đẩy mạnh triều chính mới, đo đạc lại ruộng đất, thu thuế công bằng, dân tình vốn đã điêu đứng rốt cục được nghỉ xả hơi. Theo con đường tơ lụa khai thông, lợi nhuận phong phú cũng thấm nhuần mảnh đất này, dân chúng có ăn có mặc, cho dù là Trần Thắng Ngô Quảng Trương Giác Hoàng Sào sống lại một lượt cũng không có tác dụng gì.

Tương lai vị thiếu niên An Tái huyện này hoặc sống trong núi là một nông phu, hoặc trở thành người bán ngựa, thậm chí có thể trải qua con đường tơ lụa đi tới Tây Vực, khai sáng ra một truyền thuyết khác thuộc về mình, nhưng vĩnh viễn y sẽ không trở thành Sấm Vương.

----------- 

Mây đen đã tan đi, vừa vào tiết Tiểu Tuyết, bầu trời đêm Sơn Tây Ngũ Đài sơn hết sức trong sáng. Trong Thất Tinh Bắc Đẩu, ánh sáng màu lam quỷ dị của Dao Quang cũng tức là Phá Quân tinh đã dần dần biến mất, trở nên không có gỉ khác với những ngôi sao còn lại. Thất Tinh Bắc Đẩu hình cái gáo lẳng lặng treo trên nền trời đêm, trông hết sức bình hòa.

- A Di Đà Phật, Phá Quân tinh trở về vị trí cũ rồi!

Ngũ Đài sơn Thượng Trí Đại sư phất vạt tăng bào, xoay người lại chắp tay chữ thập nói với bóng người đang tựa vào gốc cây gần đó:

- Hung tinh lặn mất, trời phù hộ Đại Minh ta quốc thái dân an, thiện tai thiện tai. Ba hung tinh chỉ còn lại một, các hạ vẫn còn muốn khăng khăng cố chấp hay sao?

Rốt cục nam nhân kia cũng thành công…

Bạch Liên giáo chủ Bạch Sương Hoa đang tựa người vào gốc cây, bịt tai không nghe lời của Thượng Trí Đại sư, trong lòng nghĩ đến Tần Lâm. Đôi mắt băng hỏa giao dung của nàng không còn toát ra sát khí, mà phủ một lớp hơi nước.

Thượng Trí Đại sư là đệ nhất cao tăng Ngũ Đài sơn, nghe Bạch Liên giáo chủ pháp giá đến nơi này, muốn tạo phúc cho bá tánh thiên hạ nên lấy vô thượng Phật pháp giải khai sát khí trong lòng nàng. Đáng tiếc sau mấy câu đối đáp ẩn chứa huyền cơ mới phát hiện đối phương tinh thông giáo nghĩa, khó có thể cãi lại.

Phải biết một trong uyên nguyên của Bạch Liên giáo chính là Nam Tống Phật giáo Bạch Liên tông!

Thượng Trí Đại sư đang gấp, thình lình trời giúp cho lão được toại nguyện. Gần đây Phá Quân tinh phát ra ánh sáng yêu dị trước đó dần dần bình thường trở lại, trở về nguyên vị. Lão hòa thượng vui mừng hớn hở, rồi lại âm thầm kinh ngạc trong lòng, thấy giáo chủ Ma giáo cũng không phải là bị mình thuyết phục, vì sao tinh tượng lại xảy ra biến hóa rõ ràng như vậy?!

Chợt thấy khóe miệng vị giáo chủ Ma giáo này mỉm cười, đầu mày cuối mắt Xuân ý ẩn hiện, Thượng Trí Đại sư là nhân vật bậc nào, lập tức đoán được nàng đã động phàm tâm, âm thầm nghĩ ngợi: xem ra hơn phân nửa là Phá Quân tinh ứng trên người Bạch đạo hữu, đạo tâm nàng phù động phàm tâm khởi, ý niệm sát phạt chinh chiến biến mất. Nếu tương lai gả cho như ý lang quân, ở nhà giúp chồng dạy con, cũng bớt đi một trường đại kiếp sát phạt vì thiên hạ thương sinh. Chỉ không biết vị công thần khiến cho giáo chủ Ma giáo động lòng phàm lại là người thế nào?

Rốt cục Bạch Sương Hoa thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời, mỉm cười nói:

- Thôi, Thượng Trí Đại sư không cần nói nữa, bản giáo chủ tâm sâu như bể, há có thể bị mấy câu Phật môn vọng ngữ của lão mê hoặc!? Nể tình trong miếu các ngươi cũng thờ Phật Di Lặc, bản giáo chủ mới đến vái một vái, nào có rảnh rỗi nói chuyện phiếm với lão?!

Dứt lời hai chân nàng điểm một cái vào gốc cây, hai tay dang ra, bóng trắng lăng không bay đi, ung dung xa dần.

Rốt cuộc là công tử nhà nào có thể làm cho giáo chủ Ma giáo điên đảo như vậy, có lẽ tướng mạo anh tuấn tợ Phan An Tống Ngọc, môi hồng răng trắng…

Thượng Trí Đại sư gãi gãi cái đầu trọc, lại nghĩ tới nói như vậy tựa hồ có vẻ không phải, vội vàng niệm thầm:

- Thiện tai thiện tai, đời người như mộng ảo bọt nước, hồng phấn khô lâu, sắc tức là không, không tức là sắc...

Bạch Sương Hoa đạp ánh trăng mà đi, xuống đến giữa sườn núi tá túc chùa miếu, các cao thủ trong giáo đều không ngủ, rối rít tiến lên đón. Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long, Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền, Thanh Bạch Hồng Tam Dương Đường chủ, mấy vị trưởng lão rối rít lạy phục xuống, miệng xưng cung nghênh Thánh giáo chủ.

Cao Thiên Long tỏ vẻ cung kính:

- Thánh giáo chủ từ Bồ Châu trở lại, võ công tu vi lại có tinh tiến, tiếng bước chân đã khinh linh tới cực điểm, thật sự đáng mừng!

Dứt lời, Cao Thiên Long âm thầm cắn răng.

Bạch Sương Hoa lại không có ý giấu giếm, từ Bồ Châu trở lại liền thản nhiên tuyên bố đã đoạt được Bạch Ngọc Liên Hoa từ trong tay Tần Lâm, cộng thêm có sẵn Hỗn Độn Chi Cầu, luyện thành cửu phẩm liên đài Bạch Liên Triều Nhật thần công.

Cao Thiên Long thấy Bạch Ngọc Liên Hoa lập tức choáng váng: thánh vật này là lão cho con trai Cao Sài Vũ mang theo đi Hồ Quảng, sau đó Cao Sài Vũ nhiều năm bặt vô âm tín, sợ rằng đã sớm không còn trên nhân thế. Hiện tại Bạch Ngọc Liên Hoa lại xuất hiện trong tay Bạch Sương Hoa, chuyện này có nghĩa là gì?

Phải biết ở Sơn Đông Duyện Châu vì thoát thân, lão ném cho Tần Lâm hộp đựng Bạch Ngọc Liên Hoa, trên thực tế bên trong là trống rỗng.

Cao Thiên Long có thể nhận định trăm phần trăm, con trai mình hoặc là chết dưới tay Tần Lâm, hoặc chính là Bạch Sương Hoa hạ thủ sau lưng... khả năng sau tựa hồ lớn hơn…

Hừ hừ, giả mượn cái hộp không lão phu ném cho Tần Lâm, đường hoàng lấy ra Bạch Ngọc Liên Hoa đoạt được của Cao Sài Vũ con ta ư?

Nghĩ đến những chuyện này, hận ý trong lòng Cao Thiên Long giống như lửa cháy bừng bừng, chẳng qua là lão tuyệt không thể biểu hiện ra. Đơn độc một mình lão còn xa không phải là đối thủ Bạch Sương Hoa, lão phải thăm dò, từ từ tìm kế sách...

Cho dù là Bạch Sương Hoa băng tuyết thông minh cũng không thể nào biết được những chuyện này. Bạch Ngọc Liên Hoa từ trước đến giờ do Phụng Thánh Tả Sứ bảo quản, lúc ở Duyện Châu lại có rất nhiều người nhìn thấy Cao Thiên Long ném hộp cho Tần Lâm, bây giờ nàng từ đoạt được thánh vật trong tay Tần Lâm, (thật ra là Trương Tử Huyên cho), hoàn toàn hợp với tình lý, không có bất kỳ nghi vấn nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui