Cẩm Y Vệ

Đám văn thần đã có nhiều người càng ngày càng cảm thấy không đúng. Kẻ bày ra kế này là Cố Hiến Thành gấp gáp tới mức giậm chân, nhưng hiện tại triều đình nghị chính ngự tiền, chẳng lẽ có thể xông lên bịt miệng Dư Mậu Học?!

Đến lúc rồi! Tần Lâm cất tiếng cười thầm trong lòng, lập tức đứng ra khỏi ban, làm bộ sợ hãi quỳ xuống:

- Bệ hạ, Dư Thị Lang nói có lý, thần không hiểu biết gì, lần trước còn muốn mặc cả với bệ hạ, quả thật tội đáng chết vạn lần! Thần lập tức cởi ra vật ngự tứ đã sử dụng trái với thể lệ…

Trời ơi… nếu như Vạn Lịch không ở trước mặt quần thần, nhất định đã cất tiếng thóa mạ. Trương Kình và Trương Thành cũng trợn mắt há mồm, Tần Lâm cởi y phục đã thành thói quen rồi sao?!

Tần Lâm vừa nói vừa đứng lên, hai tay cởi ngọc đái bên hông xuống, run rẩy kinh hoàng đặt xuống đất. Tiếp theo lại bắt đầu cởi mãng bào, gương mặt biến thành màu xanh, hiển nhiên hoảng sợ vô cùng, còn run giọng nói:

- Bệ hạ khai ân, thần cáo lão về quê, thần cáo lão về quê...

Sắc mặt Vạn Lịch đã đen sạm lại, làm như vậy không phải là nói rõ trẫm được chim quăng ná, thỏ chết giết chó hay sao?! Trên mặt tên Tần Lâm này viết rất rõ ràng năm chữ ‘gần vua như gần cọp’.

Chu Dực Quân vô cùng căm tức, một phần nhằm vào Tần Lâm, chín phần nhắm vào Dư Mậu Học. Dù sao bên Tần Lâm mới vừa đàm phán xong năm mươi vạn lượng bạc, gần đây ở Đông Xưởng cũng đặc biệt ngoan ngoãn, không gây ra chuyện gì cả. Ngược lại tên khốn Dư Mậu Học này tự dưng lại gây ra chuyện, Chu Hi Trung đã chết hơn mười năm, Vương tước của lão mắc mớ gì tới ngươi?

Tâm tư bệ hạ xoay chuyển rất nhanh, vốn còn muốn mượn Dư Mậu Học để bới lông tìm vết đối phó Tần Lâm, nhưng sợ năm mươi vạn lượng bạc mỗi năm trôi theo dòng nước, nhất thời chuyển sang trách cứ Dư Mậu Học.

Đây chính là hiệu quả của kế sách ẩn giấu của Tần Lâm. Nếu như trước đó nóng lòng độc chiếm quyền lực ở Đông Xưởng, lúc này lại bị bới lông tìm vết, Vạn Lịch sẽ khó tránh khỏi cho rằng hắn có ý uy hiếp, lúc ấy sẽ rất khó khăn.

Phía Tây bệ rồng đã xôn xao một mảnh, đám võ thần huân quý vốn đã rất căm tức, Tần Lâm làm như vậy nhất thời kích động quần thần.

Anh Quốc Công Trương Nguyên Công mới tập tước, trẻ tuổi, tính tình nóng nảy, nhờ Chu Ứng Trinh giúp đỡ dẫn mối, nên y cũng có được một phần trong lợi nhuận khai thông con đường tơ lụa. Lúc này cũng không kềm chế được nữa, ra ban quỳ xuống:

- Bệ hạ anh minh, mới vừa rồi Dư Thị Lang nói chiến công mấy chục năm trước không cách nào kiểm tra thật giả, trong lòng thần thật sự không yên. Tổ tiên thần Trung Vũ Công theo Vĩnh Lạc gia gia khởi binh loạn Tĩnh Nạn, dốc lòng vì nước chiến tử sa trường, thụ phong Thiên Tĩnh Nạn Thôi Thành Tuyên Lực Võ Thần, phong Anh Quốc Công cách đây đã tám mươi, trăm năm, vậy hẳn không thể nào kiểm nghiệm chiến công được nữa.

- Bệ hạ!

Lão thần Định Quốc Công Từ Văn Bích cũng quỳ không dậy.

- Bệ hạ!

- Bệ hạ!

- ...

Càng nhiều võ công huân quý hơn vô cùng uất ức đứng ra.

Thứ nhất là Dư Mậu Học miệng thối nói nhăng nói càn, chọc cho chúng giận. Thứ hai Chu Ứng Trinh lôi kéo dắt mối khắp nơi cho Tần Lâm, đám Công Hầu Bá này đều làm ăn bằng bạc, nể mặt bạc, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ Tần Lâm đứng vững gót chân.

Không cho phép chúng ta tham dự triều chính, cũng chỉ có thể cắn răng nhận chịu, nhưng ngay cả con đường kiếm tiền cũng bị chặn đứng, chẳng lẽ chỉ đám văn thần các ngươi có thể kiếm tiền sao, không thể ăn thịt nuốt hết cả da lẫn xương như vậy!

Ngay cả ông ngoại ruột Vạn Lịch là Vũ Thanh Hầu Lý Vĩ cũng vô cùng tự giác động thân ra. May là lão già nua mặt dày, kéo lấy tay Tần Lâm ngăn không cho hắn cởi y phục, lại nhặt ngọc đái lên đeo trở lại cho hắn, miệng lẩm bẩm nói:

- Tần Đốc Chủ làm gì vậy, vạn tuế thánh minh, quyết sẽ không bị gian nịnh che mắt. Ngươi công trung với nước, chúng ta đều biết, nơi này gió lớn, mặc y phục vào trước đi!

Lúc này Dư Mậu Học đã mắt hoa đầu váng, y pháo kích một vị Quốc Công bù nhìn, nhát gan sợ chuyện là Chu Ứng Trinh, vì sao hết thảy huân quý đều đứng ra như vậy?

Mặc dù huân quý năm đầu Vạn Lịch không thể xen vào chuyện lục bộ Cửu Khanh, nhưng quyền thế vẫn còn không nhỏ, đặc biệt là mấy nhà chưởng quân như Định Quốc Công, Anh Quốc Công, Ngụy Quốc Công, Kiềm Quốc Công.

Tỷ như Kiềm Quốc Công Mộc Triều Bật hoành hành bất pháp, triều đình cũng có hơi sợ đầu sợ đuôi không dám động tới lão. May nhờ Trương Cư Chính dùng quyền mưu, trước lập con của Mộc Triều Bật thừa kế Kiềm Quốc Công, sau đó phái người bắt lão. Cuối cùng xá miễn tội khác, đưa về Nam Kinh giam lỏng, người đời đều khen ngợi Trương Cư Chính xử trí thích đáng.

Thử nghĩ lấy Giang Lăng tướng công hùng mạnh khí phách, đối phó Kiềm Quốc Công cũng phải cẩn thận như vậy, còn được trong ngoài triều khen ngợi, từ đó có thể thấy được quyền thế của những vị Quốc Công cầm quân này lớn tới mức nào.

Cho dù là miệng Dư Mậu Học rộng tới mức nào đi nữa, nhưng từ trước tới nay cũng không muốn đắc tội với những Công Hầu Bá này.

Nghiêm Thanh, Khâu Tranh lặng lẽ di động bước chân, để cho mình cách khá xa Dư Mậu Học. Ý tưởng thuận nước đẩy thuyền vừa rồi thảy đều trôi theo dòng nước.

Triệu Ứng Nguyên ngược lại muốn nói giúp bằng hữu, nhưng Cố Hiến Thành ở phía sau kéo y một cái, vô cùng trịnh trọng lắc đầu:

- Dư Mậu Học chọc vào tổ ong vò vẽ, bây giờ chỉ có thể...

Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực thấy Triệu Ứng Nguyên, Cố Hiến Thành như vậy, bọn họ cũng đều rụt đầu.

Rất nhiều văn thần ngơ ngác lúng túng, từ trước tới nay bọn họ đã quen thấy võ huân quý thích ngậm miệng không nói giữa triều, đột nhiên phát sinh chuyện lạ quy mô lớn như vậy, tất cả mọi người có hơi không thích ứng, vì vậy đều nhìn ba vị Các Thần đứng ở đầu ban.

Thân Thời Hành như lão tăng nhập định, Dư Hữu Đinh mỉm cười không nói, Hứa Quốc ngược lại có vẻ nhao nhao muốn thử, nhưng thấy Thủ Phụ Thứ Phụ bất động, y cũng chỉ có thể cố nén....

Bất quá cũng là vô cùng miễn cưỡng, vốn y chuẩn bị thóa mạ Dư Mậu Học, bởi vì từ trước y cũng về phe Thân Thời Hành, hoàn toàn đắc tội với cựu đảng thanh lưu theo phe Trương Tứ Duy. Ngô Trung Hành Triệu Dụng Hiền đập vỡ chén ngọc chén tê giác mà y tặng, còn vạch đất tuyệt giao với y trước mặt nhiều người, hai bên đã thành thế nước lửa.

Trước Hoàng Cực môn, võ huân quý thích quỳ đông nghịt một mảng lớn, ngay cả ông ngoại của Vạn Lịch Vũ Thanh Hầu cũng đứng về phía Tần Lâm, Vạn Lịch không thể không đưa ra quyết định.

Y mỉm cười nói:

- Chu ái khanh, Tần ái khanh, các ngươi cần gì như vậy? Quốc triều có công tất thưởng có tội tất phạt, trẫm giàu khắp bốn bề, chẳng lẽ còn tiếc phong thưởng hay sao!? Định Tương Vương quả thật có công cứu giá hoàng tổ, trước đây tiên hoàng còn sống cũng từng nói tới, Tần ái khanh cũng có công lớn với quốc gia, mau mặc y phục lại đi... Các vị ái khanh, hết thảy đứng lên đi!

Câu cuối cùng này của Vạn Lịch là nói với đám võ công huân quý, vì vậy mọi người rối rít đứng dậy.

Tần Lâm cười vui vẻ, thuận thế mặc xong y phục, đeo lại ngọc đái, đứng trở lại trong ban như không có chuyện gì.

Cố Hiến Thành muốn giở kế Hạng Trang múa kiếm ý tại Phái công, Tần Lâm dứt khoát hoàn toàn lật tung chuyện này, kéo theo toàn bộ tập đoàn huân quý làm hậu thuẫn cho mình. Như đã nói qua, nếu đám huân quý còn muốn làm ăn kiếm chác, làm sao có thể đứng ngoài chuyện này, nên nhờ bọn họ giúp đỡ một chút. Tần Lâm chủ trì mở lại con đường tơ lụa, Chu Ứng Trinh chạy khắp nơi dẫn mối, rốt cục cũng không phải là vô ích.

Số trẻ tuổi hơn trong đám huân quý lộ vẻ hưng phấn mặt đỏ bừng, có mấy người còn chĩa ngón tay cái lên về phía Tần Lâm. Bọn họ bị đám văn thần đè đầu cỡi cổ đã lâu, chưa từng thống khoái như hôm nay vậy, rốt cục cũng đã được trút giận.

Bọn Từ Văn Bích, Trần Đại Kỷ lão thành hơn quay đầu lại nhìn Tần Lâm, cười khổ lắc đầu một cái: Tần Lâm bắt góp cổ phần trước, các nhà các phủ mỗi nhà từ mấy vạn đến mười mấy vạn không chừng. Còn chưa kiếm được tiền hoa hồng, giữa triều đình còn bị hắn lấy thêm một lần lợi tức, lừa gạt chúng ta đứng ra bênh vực cho hắn, tên này thật là giảo hoạt…

Vạn Lịch lại ôn tồn an ủi mấy câu, Chu Ứng Trinh mới giơ tay áo lên nức nở đứng trở lại trong ban, khiến cho mọi người trong triều phải lắc lắc đầu. Bất quá chính là nhờ Chu Ứng Trinh mềm yếu vô hại như vậy, Vạn Lịch mới không hề nghi ngờ gì.

Dư Mậu Học vô cùng lúng túng đứng ở nơi đó, muốn lui lại không dám lui về, cũng may các văn thần cũng còn trọng nghĩa khí, cho dù có mục đích khác với y nhưng cũng không đứng ra đạn hặc y. Dù sao võ huân quý thích phản kích đã chạm vào chỗ nhạy cảm của cả tập đoàn văn thần.

Chu Ứng Trinh lại vô cùng kịp thời đứng ra, nước mắt còn treo trên mặt:

- Thần thỉnh bệ hạ trị tội Dư Mậu Học bêu xấu gia tổ, nói bừa loạn chính.

Tập đoàn văn thần bàn tán xôn xao một trận, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực có vẻ rục rịch muốn động, nhưng thấy tình thế không ổn, rốt cục không nói gì.

Vạn Lịch không thể không có điều bày tỏ, nhìn các vị triều thần một chút, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Tả Đô Ngự Sử Đô Sát viện Triệu Cẩm:

- Triệu ái khanh, theo ý khanh có nên hỏi tội Dư Mậu Học hay không?

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào mặt Triệu Cẩm, mọi người đều biết lão cũng đã từng bị Trương Cư Chính cách chức đả kích, chính là đồng bệnh tương liên với Dư Mậu Học.

Triệu Cẩm tay áo phất phơ, ra ban tấu:

- Thần khải tấu bệ hạ, Dư Thị Lang sở tấu không thật, rõ ràng là hư dối.

Văn võ thần đều nhỏ giọng bàn tán, Tần Lâm cũng có hơi giật mình, híp mắt quan sát Triệu Cẩm, nhưng thấy vị lão nhân này mày râu phương phi sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra trong lòng lão đang suy nghĩ những gì.

Lần này Dư Mậu Học cực kỳ bối rối, mồ hôi hột lăn dài trên trán. Y bị cách chức đuổi ra kinh, khổ cực gần mười năm mới trở về, cũng không muốn lại bị đuổi đi lần nữa.

Bất ngờ Triệu Cẩm đổi giọng, lại nói:

- Bất quá tấu chương Dư Thị Lang lời lẽ khẩn thiết, hoàn toàn xuất phát từ một mảnh công tâm, trong đó cũng không có ý cá nhân, bất quá là hành sự nóng nảy không nắm được thật tình. Mong bệ hạ chớ nên vì vậy mà trừng phạt quá nghiêm khắc, để tránh cho tắc nghẽn ngôn lộ!

Quả nhiên là như vậy! Trong số võ huân quý thích có mấy ánh mắt giận dữ nhìn về phía Triệu Cẩm, trước mắng sau bao che, rõ ràng là giải vây thay Dư Mậu Học. Hừ, sợ rằng cả sự kiện này chính là do vị tân nhậm Tả Đô Ngự Sử này chủ trì phía sau màn. Nếu không tại sao Trần Giá Ngô Đoài vừa đi, lập tức xảy ra chuyện như vậy?!

Ngô Trung Hành, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực vui mừng hớn hở, quả nhiên Triệu lão tiên sinh hiểu rõ đại nghĩa, đứng về phe chúng ta.

Cố Hiến Thành cúi đầu cười ha hả một tiếng, trong lòng không khỏi đắc ý...

Duy chỉ có Tần Lâm cau mày, cẩn thận quan sát Triệu Cẩm, tựa hồ muốn xem trên mặt lão có nở hoa hay không.

Triệu Cẩm vừa nói như thế, Vạn Lịch vội vàng theo thang hạ đài:

- Dư Thị Lang làm việc nóng nảy, nói chuyện vô căn cứ. Niệm tình khanh trung thành, cũng không phải là cố ý khi quân, trẫm sẽ xử lý khoan hồng, vậy… vậy phạt bổng ba tháng đi!

Chẳng qua chỉ phạt ba tháng bổng lộc, xử phạt như vậy chẳng khác nào phủi bụi, đám võ huân quý thích vẫn có chút không cam lòng. Nhưng bao nhiêu năm qua bị văn thần chèn ép quá mức, hiện tại có thể có được kết quả như vậy đã vượt ngoài mong đợi, cũng không tiện tranh cãi nữa.

Dư Mậu Học vội vàng khấu đầu tạ ơn, đến lúc đứng dậy mới phát giác sau lưng sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Tuy rằng hiện tại là đầu Xuân, tiết trời se se lạnh, nhưng y vẫn không nhịn được nhảy mũi vài cái, giống như gà chọi thua trận, dáng vẻ trở nên khép nép hẳn đi.

Sau khi tan triều, các vị huân quý võ thần cười cười nói nói. Chu Ứng Trinh cảm kích rơi nước mắt cũng không nói, các huân quý trẻ tuổi một chút vô cùng cao hứng, nói muốn mời Tần Lâm tới Giáo Phường ty hoặc là Thiên Ngoại Thiên.

Phe văn thần lại khác, những đại thần chững chạc một chút đều lộ vẻ không ngại, dùng đủ các lời lẽ trấn an Dư Mậu Học.

Cố Hiến Thành dẫn theo mấy vị đồng liêu vây quanh Triệu Cẩm hết lời khen ngợi, khen lão không sợ quyền uy, quả thật là rường cột trung lưu của quốc triều. Triệu lão tiên sinh chỉ đáp nhát gừng từng câu một, nhìn qua có vẻ không cao hứng lắm.

Có nhiều Ngự Sử, Cấp Sự như đám Giang Đông Chi nhìn chằm chằm Tần Lâm không có hảo ý, ánh mắt như bắn ra kim nhọn.

- Ôi, chỉ sợ Tần lão đệ...

Từ Văn Bích lắc đầu thở dài, giữa đôi mày lộ vẻ rất buồn rầu. Nếu như nói trước kia Tần Lâm chẳng qua là tranh chấp với thanh lưu cựu đảng, có thể được đám đại thần Thân Thời Hành trợ giúp, hiện tại hắn đã làm nhiều văn thần trong triều không ưa hơn, bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.

Từ Đình Phụ cười cười:

- Cha, lo lắng gì chứ? Tần cô gia gió to sóng lớn gì mà chưa trải qua, mấy tên Ngự Sử ngôn quan không thể dọa hắn được.

Từ Văn Bích từ chối cho ý kiến, chợt ánh mắt dừng ở bóng lưng Triệu Cẩm, vuốt râu như có điều suy nghĩ.

Tần Lâm cỡi ngựa trở về đến phủ, vào khách sảnh uống một chén trà, sau đó gọi to:

- Từ lão đầu tử, đi ra cho ta, rốt cục lão Triệu Cẩm này là người thế nào?

- Không dám nói là thanh liêm cương chính gì, nhưng coi như là người tốt, quan tốt.

Từ Văn Trường chậm rãi đi ra, có vẻ nghi hoặc quan sát Tần Lâm.

- Hỏi Từ lão tiên sinh không bằng hỏi tiểu muội.

Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng, trong tay ôm một xấp văn thư:

- Đây là văn thư đạn hặc gia phụ do Thông Chính ty sao lục, lục lọi trong biển thư sách rốt cục cũng tìm được một bản của Triệu Cẩm.

Đừng hỏi Trương Tử Huyên làm thế nào lấy được bản sao từ Thông Chính ty, tuy rằng đại quan Giang Lăng đảng bị thanh trừ, nhưng môn sinh cố lại vẫn còn trải rộng khắp trong ngoài triều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui