Cẩm Y Vệ

Trương Tử Huyên khẽ cau mày liễu, trầm tư nói: 

- Người Tần huynh có thể sử dụng được, thật ra thì Từ Tước, Trần Ứng Phượng là nhân tuyển cực tốt, nhưng bọn họ là dư nghiệt Phùng Bảo, nhốt ở trong thiên lao muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể. Nếu Tần huynh dùng bọn họ, ắt sẽ phạm vào kiêng kỵ triều đình, sợ rằng được không bằng mất!

Từ Văn Trường, Doãn Tân Thương đồng thời cảm thán, Trương phu nhân cũng thật lợi hại, chỉ hơi suy nghĩ đã biết tiền nhân hậu quả... Bất quá chúng ta cũng cảm thấy kỳ quái, rốt cục Tần Lâm có biện pháp gì thu thập cục diện?

Phải biết nhân vật trong Đông Xưởng e rằng không tìm ra được một người nào tâm địa hiền lành, toàn là hạng ác quỷ hung tàn. Muốn chấn nhiếp bọn họ, vậy nhất định phải hung tàn hơn ác độc hơn bá đạo hơn bọn họ. 

Tần Đốc Chủ đoán âm xét dương động triệt u minh chỉ có thể coi như một người, nhưng Đông Xưởng người đông vô số kể, chỉ dựa vào một vị Đốc Chủ cao cao tại thượng như hắn không khỏi quá lẻ loi cô độc, không khống chế được cục diện, cộng thêm Hoắc Trọng Lâu Lưu Tam Đao cũng không thành.

Ngược lại Từ Tước, Trần Ứng Phượng hung tàn ác độc âm trầm đáng sợ đến cực điểm, tuy rằng trước đây bọn họ từng nếm mùi đau khổ dưới tay Tần Lâm, nhưng năm xưa cũng từng là nhân vật đáng sợ khiến cho trẻ con khóc đêm phải nín. Nếu có thể làm cho bọn họ rời núi, vậy đám tiểu quỷ Đông Xưởng cũng phải trở nên ngoan ngoãn.

Vấn đề là Từ Tước, Trần Ứng Phượng dính líu với Phùng Bảo, chỉ còn dư lại chút hơi tàn, nếu ai dám dùng lại hai người bọn họ lần nữa, tuyệt đối sẽ chạm đến thần kinh nhạy cảm của Vạn Lịch. Đến lúc đó đừng nói nắm trong tay Đông Xưởng, sợ rằng ngay cả vị trí Đốc Chủ của Tần Lâm cũng phải vứt đi!

- Ai nói không có cách nào, chẳng lẽ quên nghề cũ của bản Đốc Chủ rồi sao? 

Tần Lâm cười hắc hắc, nụ cười kia có vẻ âm trầm kinh khủng.

Nghề cũ ư? Từ Tân Di chớp chớp mắt, lòng nói nghề cũ họ Tần không phải là thầy thuốc sao, chỉ bất quá hắn học y như vậy chơi với người chết nhiều hơn so với cứu chữa người sống. Nhưng dù y thuật hắn cao hơn nữa, có thể tạo được tác dụng gì đối với chuyện chưởng khống Đông Xưởng? Chẳng lẽ phải xem bệnh chữa bệnh miễn phí cho đám sai dịch, nhờ đó thu phục lòng người hay sao?

Có lẽ thiên kim tướng phủ đoán được gì đó… Từ Đại tiểu thư âm thầm cảm thấy Trương Tử Huyên thông minh hơn mình nghĩ một chút, vì vậy trợn to mắt hạnh quan sát nét mặt của nàng. Nhưng đôi mày liễu dài tận tóc mai của thiên kim tướng phủ cũng đang cau lại, nhìn qua cũng không biết được nhiều hơn mình.

Từ Văn Trường lão mưu thâm toán, Doãn Tân Thương quỷ kế đầy bụng, hai người vắt hết óc cũng không nghĩ ra manh mối nào.

Duy chỉ có gương mặt kiều mị của Thanh Đại vẫn sáng rỡ nụ cười, cười hì hì nhìn Tần Lâm, căn bản không suy nghĩ những chuyện phiền phức, bởi vì bất kể tình huống gì cũng không làm khó được Tần ca ca.

Tần Lâm nhìn nàng cười cười, chuyện này người khác không giúp được, chỉ có nữ y tiên có thể phụ một tay… Bất quá bây giờ còn chưa tới lúc nói ra.

Người trong sảnh không ai bán đứng Tần Lâm, chỉ có hơi không yên lòng về Từ Tân Di. Nếu nàng bị người khác gạt, nói không chừng vị Đại tiểu thư tính tình cẩu thả này sẽ tiết lộ ra, về phần chờ sau khi cho nàng rời đi mới nói, Tần Lâm cũng không muốn bị đánh thành gấu trúc.

Thời gian trước cho Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao đứng đầu xung phong hãm trận, Tần Lâm lộ vẻ như mình đã bó tay hết cách, quả thật có thể đưa đến hiệu quả minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương, Bất quá đối thủ của hắn không dễ dàng bị mê hoặc, dễ dàng tin tưởng một vị Đốc Chủ Đông Xưởng trước sau từng giao thủ với Vương Bản Cố, Dương Triệu, Phùng Bảo, Trương Tứ Duy, bản lãnh chỉ có bấy nhiêu.

Chuyện mà Tần Lâm muốn làm phải mạo hiểm rất lớn, chính là đi một nước cờ tuyệt diệu, thậm chí là một nước cờ hiểm để nắm Đông Xưởng trong tay. Nhất định phải vô cùng cẩn thận chờ đợi địch nhân hoặc bởi vì giải đãi, hoặc bởi vì khinh thị mà tỏ vẻ coi thường mình, đó mới là lúc thi triển thủ đoạn.

Hiện tại cục diện kinh sư vô cùng quỷ quyệt, Tần Lâm đại phá Thiếu Sư phủ, vùi lấp Trương Tứ Duy phong vân lôi vũ trở lại kinh sư, tự nhiên bị đưa lên đầu gió ngọn sóng, Trên có Vạn Lịch nghi ngờ không dứt, dưới có thủ cựu thanh lưu muốn trừ hắn càng sớm càng tốt. Trương Kình, Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh, Cố Hiến Thành, người muốn lấy tính mạng Tần Lâm nhiều không đếm xuể, cho nên nhất định hắn phải làm việc vô cùng cẩn thận.

Có lẽ tình huống như vậy còn phải kéo dài nửa năm, hoặc là một năm, đợi đến khi sự kiện Tranh Quốc Bản khốn nhiễu triều Vạn Lịch mấy chục năm bộc phát, sự chú ý trong ngoài triều dời sang chuyện này, hắn mới có thể thoát thân khỏi xoáy nước này, đứng trên bờ cười nhìn phong vân.

Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc và con trai Trịnh Trinh Chu Thường Tuân đang dần dần lớn lên. Cuộc so tài tranh đoạt mà Tần Lâm vui vẻ chờ đợi đã dần dần mở màn. Kịch hay sắp diễn, đến khi diễn chân chính, sẽ có rất nhiều thứ không cần giấu giếm làm gì nữa.

----------- 

Tử Cấm thành, Ninh Tú cung, nến đỏ lung linh toát ra vẻ phú lệ đường hoàng, bọn cung nữ thái giám hầu hạ cũng ăn mặc mới mẻ hơn nơi khác. Đây gọi là một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Trịnh quý phi được sủng ái trong khắp lục cung, ngay cả các nô tài của nàng cũng được thơm lây.

Hắc hắc hắc… tiếng cười vui vẻ của trẻ con khiến cho không khí trầm muộn của Tử Cấm thành có thêm vài phần sinh cơ, trên mặt bọn cung nữ thái giám cũng xuất hiện nụ cười.

Trịnh Trinh đưa ngón tay thon dài ra chọc vào nách con trai, khiến cho đứa nhỏ bật cười hắc hắc. Hoàng thứ tử Chu Thường Tuân đã hơn một tuổi, đầu như đầu hổ, gương mặt mập tròn hết sức đáng yêu. Giờ phút này nó đang mở to cặp mắt đen nhánh nhìn mẫu thân, dáng vẻ hết sức trìu mến không muốn xa rời.

Lúc này Chu Thường Tuân còn là một hài tử ngây thơ thuần khiết, vẫn chưa phải là Phúc Vương sau đó hoành hành bạo ngược, ăn tới nỗi mập ba trăm cân, cuối cùng bị Lý Tự Thành ném vào trong nồi nấu thành Phúc Lộc thang.

Nhưng mẹ của y đã sớm không còn là thiếu nữ đáy lòng tinh khiết nữa.

Thái giám Thượng Y giám Bàng Bảo, Thiếu Giám Ngự Dụng giám Lưu Thành quỳ ở trong cung, vô cùng cẩn thận hồi báo tình huống, thỉnh thoảng liếc nhìn trộm vẻ mặt của Trịnh nương nương. Buổi tối tháng Hai đầu Xuân còn lạnh, thế nhưng hai người bọn họ lại không ngừng toát mồ hôi.

Thuận công công đứng ở bên cạnh, lúc này lộ ra vẻ cao thâm khó lường.

- Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao hết lòng ra sức phục vụ cho Tần Đốc Chủ, nhưng Hoắc Trọng Lâu hữu dũng vô mưu, Lưu Tam Đao lão thành có thừa lại tiến thoái không đủ. Đến bây giờ Đông Xưởng còn dưới sự khống chế của Hình Thượng Trí... 

Bàng Bảo nói tới chỗ này, lại giơ tay áo lên lau lau mồ hôi trán.

Rốt cục Trịnh Trinh quay đầu lại, đầu cắm đầy châu thúy, trên má đánh một lớp phấn mỏng tinh xảo mà xinh đẹp. 

Bất quá lưỡng quyền nhô cao và đôi môi thật mỏng hơi có vẻ cay nghiệt, lời nàng thốt ra lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào:

- Hừ, hai tên phế vật Bàng Bảo Lưu Thành này, ngay cả một chuyện nhỏ nhoi cũng làm không xong, bản cung cần các ngươi có ích gì?

Đáng thương Bàng Bảo và Lưu Thành cũng coi như là đại thái giám trong cung, đi ra ngoài nghiễm nhiên cũng là quyền yêm khí phái, nhưng bị Trịnh nương nương hỏi như vậy nhất thời mồ hôi toát như mưa bấc, liên tiếp dập đầu xin tội.

Hai vị thầm kêu khổ trong lòng, cũng không biết vì sao Trịnh nương nương lại coi trọng có thừa đối với vị Tần tướng quân kia, dặn dò hai người bọn họ tìm được cơ hội lập tức đánh lén, ném đá giấu tay, giúp Tần Lâm nắm Đông Xưởng trong tay, nhưng chuyện này dễ vậy sao!? Hình Thượng Trí thân là Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ, thủ hạ Đương Đầu sai dịch đếm không xuể, còn có cấp trên Trương Kình Trương Ty Lễ làm chỗ dựa, hai người bọn họ dù có lòng cũng không đủ lực.

Chẳng lẽ Trịnh nương nương muốn hai chúng ta xông lên chém Hình Thượng Trí!? Bàng Bảo, Lưu Thành chỉ có thể cười khổ.

Cũng may Thuận công công có lòng giúp huynh đệ một tay, khom người nói:

- Nương nương, Tần Đốc Chủ trí lự sâu xa quỷ thần khó lường, theo tiểu nô thấy, lúc này hơn phân nửa là hắn đang sử chiêu chướng nhãn pháp, chỉ sợ không bao lâu sau hắn có thể nắm chắc Đông Xưởng trong lòng bàn tay.

Quả nhiên vẫn là Thuận công công hiểu rõ nội tình hơn một chút, nói câu này đã chạm tận trong tâm khảm Trịnh Trinh, sắc mặt nàng trở nên hòa hoãn, lại quay đầu lại trêu chọc Chu Thường Tuân, dùng thanh âm nhỏ tới mức người khác không nghe được nói:

- Con à, không phải là lòng dạ mẹ ác độc, mà vì vị trí tốt nhất trên đời này chỉ có một mà thôi. Ôi… không thể trông cậy vào cha con, quan văn ngoại triều lên mặt, trong mắt Trương Kình Trương Thành chỉ có bệ hạ, mẹ cũng chỉ có thể trông vào Tần tướng quân...

Ở trong lòng rất nhiều người, thứ không có được mới là trân quý nhất, thời gian xa cách càng lâu, ấn tượng nam nhân kia lưu lại trong ký ức của thiếu nữ dậy thì cũng bị ký ức thay đổi, càng ngày càng trở nên cao lớn hoàn mỹ. Huống chi Trịnh Trinh hết sức rõ ràng, lúc Tần Lâm bị đình trượng ở ngọ môn, ánh mắt mình và hắn giao nhau đã đạt thành hiệp nghị nào đó.

Ôi... Trịnh Trinh tỉnh lại từ trong ký ức, thở dài thật dài.

----------- 

Lại là một sáng sớm mùa Xuân, ánh mặt trời ấm áp. Gió Xuân thổi tới, tiếng rao bánh bao, đậu hủ… làm thức tỉnh kinh sư đang ngủ say.

Tiếng vó ngựa dồn dập từ ngoài đường truyền vào, Tần Lâm đang ăn sáng với ba vị phu nhân khẽ cau mày, bởi vì hắn nghe thấy tiếng vó ngựa này đang chạy về phía phủ của mình.

Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao lăn xuống ngựa, thở hồng hộc chạy vào trong phủ, từ thật xa hai người đã quỳ xuống bẩm báo:

- Khải bẩm Đốc Chủ, xảy ra chuyện lớn rồi! Chín tên sai dịch chúng ta phái đi Lương Hương làm việc vừa ngộ hại!

Vẻ mặt Tần Lâm nhất thời trở nên nghiêm nghị, cũng không ăn cơm nữa, dẫn hai người bọn họ đi tới đại đường hỏi thăm cặn kẽ.

Lương Hương ở mặt Tây kinh sư, ngày hôm qua có một tên Đương Đầu Đông Xưởng dẫn dắt mười sai dịch tới đó thăm dò, cũng là điều tra động tĩnh quan dân, theo dõi nhân vật giang hồ, thuộc về công sự thông lệ. Đông Xưởng là cơ quan đặc vụ cao nhất, phải phụ trách an toàn, trừ đặc vụ các nơi ra thỉnh thoảng còn phải phái người dò xét phủ châu huyện ở phụ cận kinh sư.

Kết quả hôm nay hai tên sai dịch hoảng sợ vô cùng trở về báo cáo, đêm qua bọn họ tá túc trong khách sạn, Đương Đầu và tám tên đồng bạn khác lại bị người giết chết toàn bộ chỉ trongmột đêm. Chỉ còn lại hai người bọn họ đúng lúc ấy đi nhà cầu trốn thoát giữ mạng, vừa báo cáo quan phủ địa phương, vừa khẩn cấp trở lại bẩm báo.

- Đốc Chủ, chín huynh đệ bị giết chết, ngực mỗi người đều bị lợi khí khắc tiêu ký hoa sen! 

Hoắc Trọng Lâu nói tới chỗ này, mắt hổ đã trợn tròn râu tóc dựng đứng.

Ngoài cửa sổ phía sau bụi hoa, A Sa giả vờ như đang chơi đùa với Đại Hoàng, thật ra là đang nghe lén, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc.

Mắt Tần Lâm híp lại hỏi:

- Lưu Tam Đao, lão thấy thế nào?

Sắc mặt Lưu Tam Đao tái xanh:

- Đây là lễ nghi Cửu Liên Triều Dương của Bạch Liên Ma giáo, thường sử dụng nghênh đón nhân vật quan trọng, cũng có ý thị uy với triều đình hoặc là những môn phái giang hồ khác. Ma giáo chú trọng quang minh chiến thắng hắc ám, cho rằng đám ưng khuyển triều đình chúng ta là hắc ám, cho nên giết người của chúng ta càng nhiều càng phù hợp với giáo nghĩa quang minh đại thịnh của bọn họ.

- Đi! 

Tần Lâm vẫy vẫy tay, điểm khởi Lục Viễn Chí Ngưu Đại Lực và đám sai dịch, giục ngựa chạy thẳng tới Đông Xưởng.

A Sa ôm ngực, sắc mặt có vẻ trắng bệch, nhìn Tần Lâm bỏ đi, thần sắc rất là ảm đạm...

----------- 

Nha thự âm trầm, dường như ánh mặt trời vĩnh viễn không chiếu tới, bảng hiệu chữ vàng tinh trung báo quốc và bức họa Nhạc Phi treo cao trên trung đường. Chúng sai dịch mặc trường sam nâu, đội mũ đỉnh nhọn, đi giày da trắng giống như ác quỷ nơi địa ngục, Tần Lâm mặc cẩm bào ngọc đái ngồi ngay ngắn trên công tọa.

- Bạch Liên Ma giáo hồi sinh gây sóng gió, nhất cử sát hại chín tên huynh đệ của chúng ta. Bản đốc chấp chưởng Đông Xưởng không lâu, Hình Thiên Hộ kinh nghiệm già dặn, hãy nói ra kiến giải của mình.

Tần Lâm ôn hòa nhìn Hình Thượng Trí, thoạt nhìn là thật lòng thành ý hỏi ý kiến y.

Hình Thượng Trí không hề để ý tới những chuyện này, chắp tay nói: 

- Lúc Tần Đốc Chủ ở Cẩm Y Vệ mắt thần như điện, chúng ta đã nghe thấy, chỉ cần Tần Đốc Chủ ra tay tự nhiên sẽ bắt được dư nghiệt Ma giáo gì đó.

Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi cười lạnh nháy nhó với nhau. Gần đây Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao muốn tranh công, phái thủ hạ huynh đệ ra ngoài nghe ngóng tìm vụ án, lần này người bị làm hại chính là nhân mã Lưu Tam Đao thống soái trực thuộc dưới quyền Tần Lâm. Gặp phải đả kích nặng nề như vậy, mọi người chỉ chờ xem hắn bêu xấu, ai mà chịu thật sự ra sức làm việc cho hắn.

Tần Lâm cũng không cho như vậy là ngỗ nghịch, hắng giọng nói:

- Nói như thế, bản đốc sẽ đích thân xuất thủ giải quyết vụ án này.

- Đốc Chủ!

Vẻ mặt già nua của Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao đồng thời đỏ lên, lúc Tần Lâm là cẩm y chỉ huy tự mình phá án không sao cả, bây giờ hắn đã làm tới địa vị cao Đốc Chủ Đông Xưởng, còn phải cần chính hắn tự tay phá án, khiến cho thuộc hạ kinh hoảng vô cùng.

Hai vị này liền lập tức quỳ xuống:

- Xin Đốc Chủ cho tiểu nhân ba ngày phá án, tiểu nhân nguyện lập quân lệnh trạng!

Hai tay Hình Thượng Trí giấu trong tay áo, nhìn như đang xem khỉ làm trò:

- Hai vị hết sức trung thành cảnh cảnh, bất quá Bạch Liên Ma giáo cũng không phải dễ đối phó như vậy. Hình mỗ khuyên hai vị không nên nói trước quá chắc chắn, bằng không không phá được án, mọi người còn phải xin tha cho hai vị trước mặt Tần Đốc Chủ!

Lời này vô cùng cay nghiệt khắc bạc, biết rõ Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao là trợ lực lớn nhất của Tần Lâm ở Đông Xưởng, cho dù là không phá được án Tần Lâm cũng không thể nào thật sự giết hai người bọn họ, Hình Thượng Trí bèn chế nhạo đôi câu.

Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi nhìn nhau, nhe răng toét miệng cười xấu xa với đám tâm phúc của mình.

‘Cười đi cười đi, tương lai sẽ có lúc các ngươi phải khóc!’ 

Tần Lâm cũng tươi cười, đang muốn nói gì, chợt thấy mấy tên sai dịch thất hồn lạc phách đi tới dưới đường, sắc mặt cũng hết sức khó coi. Ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, đẩy tới đẩy lui không dám tiến lên bẩm báo.

Tần Lâm giơ tay chỉ xuống dưới quát:

- Hừm, có chuyện gì mà lén lén lút lút như vậy, mau báo!

Mấy tên sai dịch tiến lên quỳ xuống:

- Khải bẩm Đốc Chủ, đặc vụ chúng ta phái tới Trác Châu uống rượu với huynh đệ Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ địa phương, chín người đều bị giết, trước ngực thi thể có khắc đồ án hoa sen bằng lợi khí!

Tần Lâm vừa nghe như vậy, ánh mắt chợt nheo lại, một tia tinh quang bắn ra tán loạn.

Hình Thượng Trí không cười được nữa, nghe Bạch Ngọc Lượng vẫn còn đang cười, quay đầu lại lạnh như băng trợn mắt nhìn y một cái.

Bạch Ngọc Lượng a lên một tiếng, thì ra mới vừa rồi cười thật là vui, khi nghe được tin tức bất ngờ này, miệng vội vàng muốn khép lại, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi.

Trác Châu là một địa phương giàu có phồn hoa, nếu không có quan hệ đúng mức không thể phái tới đó được. Tất cả mọi người biết đặc vụ nơi đó không chỉ có hàm Ty Phòng, mà còn là thân ca ca một phòng tiểu thiếp của Hình Thượng Trí.

- Con bà nó! 

Hình Thượng Trí nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy quai hàm hơi đau, người của Lưu Tam Đao gặp chuyện không may ở Phòng Sơn, y không đau lòng, nhưng đây là tiểu cữu tử trời ơi của mình. Thứ nhất không biết ăn nói thế nào với tiểu thiếp mà mình hết mực thương yêu, thứ hai đây rõ ràng là tát vào mặt mình một cái thật mạnh…

Thần sắc Lưu Tam Đao tỏ ra sợ hãi, lẩm bẩm rất nhỏ:

- Xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi! Lần trước là giáo chủ Ma giáo đời trước quy thiên, giáo chủ đời sau kế vị, mới có chuyện như vậy... Nghe nói giáo chủ đời này thanh xuân mơn mởn, tu tập thần công đại thành, thiên hạ đã không còn đối thủ, quyết không thể nào chết yểu như vậy. Ma giáo bày ra trận thế lớn như hiện tại là muốn làm gì?!

Tần Lâm nghe đến đó nhất thời Mi Tâm giật giật, trước mắt hiện ra dung mạo lệ tuyệt luân, cặp mắt băng hỏa giao dung của Bạch Sương Hoa. Tuy rằng nàng thần công đại thành, nhưng tuổi còn trẻ… hắn chợt cảm thấy tim mình đau nhói.

Tần ca... Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực muốn khuyên giải, lại phát giác vào giờ phút này không thể nói ra bất kỳ lời gì.

Đôi mày rậm của Hoắc Trọng Lâu khẽ cau, hỏi mấy tên sai dịch kia: 

- Vụ án Trác Châu xảy ra vào lúc nào?

- Đêm, đêm hôm trước. 

Sai dịch lắp bắp nói.

Tần Lâm cưỡng bách mình khôi phục tinh thần, rất nhanh phát giác điểm khác thường trong đó:

- Nói như vậy, Ma giáo gây án ở Trác Châu ngày hôm trước, tối hôm qua lại động thủ ở Phòng Sơn ư? Hừ, rõ ràng là cách kinh sư chúng ta càng ngày càng gần.

Ma giáo tới thật là nhanh!

Bất kể Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao hay là đám người Hình Thượng Trí, Bạch Ngọc Lượng đều bất chấp tranh chấp lẫn nhau, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.

Thật ra thì vụ án Trác Châu còn xảy ra trước đó nữa, nhưng vì ở cách kinh sư khá xa cho nên tin tức truyền tới sau. Chuyện này cũng có nghĩa là cao thủ Ma giáo đang hỏa tốc kéo tới phương hướng kinh sư, vượt qua tốc độ sai dịch Đông Xưởng báo tin!

- Nếu như ta đoán không sai, sẽ còn có tin tức xấu liên tiếp truyền tới. 

Đầu ngón tay Tần Lâm gõ gõ mặt bàn, như có điều suy nghĩ.

Đạo lý này rất đơn giản, cho dù là tốc độ cao thủ Ma giáo nhanh tới mức nào cũng chỉ có thể nhanh hơn hệ thống Xưởng Vệ có dịch trạm hoàn thiện một bước. Tin tức từ Phòng Sơn và Trác Châu cơ hồ trước sau đưa tới Đông Xưởng, đã chứng minh điểm này.

Nếu như trước đó Ma giáo còn động thủ ở chỗ khác, tin tức cũng sắp sửa truyền tới kinh sư rồi.

Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của Tần Lâm, bắt đầu từ giữa trưa, tin tức xấu liên tục truyền tới Đông Xưởng. Dịch Châu, Tử Kinh Quan, Quảng Xương, Linh Khâu, Bình Hình Quan... Trước sau có bảy chỗ truyền tới tin tức người trong Xưởng Vệ bị hại, mỗi chỗ đều chết hết chín người, trên ngực người chết có vẽ tiêu ký hoa sen.

Chín địa phương, chín vụ trọng án, mỗi nơi chết chín người, tổng cộng chín chín tám mươi mốt đóa hoa sen rỉ máu!

Địa phương càng xa, tin tức tới càng chậm hơn, nhưng thời gian xảy ra vụ án cũng đã diễn ra trước đó. Tần Lâm nối những điểm này trên bản đồ lại, chỉ thấy một đường dài ngoằn ngoèo như con rồng bắt đầu từ chân Ngũ Đài sơn, dọc theo Quảng Xương, Tử Kinh Quan, Trác Châu, Phòng Sơn chạy thẳng tới kinh sư.

Hình Thượng Trí tức gần nổ phổi nện một quyền lên bàn:

- Đám yêu phỉ Ma giáo chết tiệt này, rốt cục là bọn chúng muốn làm gì?

Bây giờ cũng không phải là lúc tranh chấp với Tần Lâm, tám mươi mốt tên ưng khuyển triều đình đã chết, trong đó bên Cẩm Y Vệ có chừng năm mươi người, còn lại gần bốn mươi người đều là sai dịch Đông Xưởng. Trừ chín người đầu, phần lớn thuộc về phe Hình Thượng Trí, trong đó còn có ca ca của tiểu thiếp y.

Nếu như Ma giáo thật sự gây ra chuyện gì ở kinh sư, Tần Lâm cố nhiên xui xẻo, Hình Thượng Trí thân là Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ, hơn phân nửa cũng không tốt lành gì.

- Người tới toàn là cao thủ, số lượng cũng rất nhiều, chỉ sợ Tả Hữu sứ giả, Tam đường chủ Ma giáo đã dốc hết trọn ổ mà ra. 

Bạch Ngọc Lượng lo lắng trùng trùng nói, bây giờ là toàn bộ Đông Xưởng phải đối mặt với thách thức ngông cuồng của Ma giáo.

Tần Lâm gật đầu một cái, hắn phân tích không sai, Bạch Liên giáo tới đây nhất định toàn là cao thủ, mới có thể cử trọng nhược khinh giết chết nhiều người trong Xưởng Vệ như vậy, phải biết những ưng khuyển triều đình này cũng không phải kém cỏi bất tài. Tốc độ lại còn nhanh như vậy, chỉ sợ là vì...

- Đốc Chủ, thuộc hạ thất bồi một chút. 

Hình Thượng Trí chắp tay một cái với Tần Lâm, cũng không chờ hắn đáp lại đã tự đi ra ngoài. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định y phải báo cáo với chủ nhân sau lưng.

Tần Lâm cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng ngẩng đầu lên cười cười:

- Các huynh đệ sai dịch đã chết nhất luật chôn cất, bồi thường trọng hậu.

Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao nhìn nhau, cũng không biết rốt cục Tần Lâm là có ý gì, đang muốn hỏi tới mấy câu, chợt thấy hắn chắp hai tay lại, ung dung chậm rãi đi ra ngoài.

----------- 

Trăng sáng vằng vặc, bóng đêm như nước.

Trong trạch viện Tần Lâm vô cùng yên tĩnh, trừ huynh đệ trực đêm còn thức canh bên ngoài, bên trong đã sớm tiến vào giấc ngủ say.

Một bóng người thon thả nhón chân lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Tần Lâm. Người này mặc trường quần màu cánh sen, mũi cao xinh đẹp, giữa đôi môi hồng mở hé lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu, chính là A Sa, Bạch Liên Thánh Nữ Bạch Linh Sa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui