Cẩm Y Vệ

Lưu Tam Đao tập hợp đám cung nữ thái giám lại, cho tất cả đứng đối diện nhau thành hai hàng, mỗi người cách nhau năm thước, sau đó lệnh cho bọn họ giám thị lẫn nhau. Phàm có ai lên tiếng nói, kẻ phát hiện sẽ được trọng thưởng, nói chuyện với nhau sẽ bị xem là nghi phạm.

Lập tức ai nấy ngậm miệng lại thật chặt, e sợ chỉ hơi lơ là sẽ bị liệt vào nghi phạm, vậy thì thật sự vạn kiếp bất phục.

Lúc này Lưu Tam Đao mới ung dung điềm tĩnh nhất nhất tra hỏi, lúc tra hỏi cũng kéo người sang bên, không để cho những người khác nghe thấy nội dung tra hỏi.

Những thứ này chính là bản lãnh giữ nhà của Đông Xưởng, cho nên tiến hành răm rắp đâu vào đấy.

Đám cung nữ thái giám chợt kêu lên, ai nấy mặt đỏ tới mang tai, cô nương da mặt mỏng lập tức quay người sang nơi khác. Những thái giám tuổi còn hơi nhỏ làm bộ quay đầu, thỉnh thoảng liếc trộm về phía nghiệm thi.

Thì ra Lục Viễn Chí đã cởi quần thi thể ra, cẩn thận kiểm tra các nơi thi thể, lúc này đã tra tới nửa người dưới, tách cặp chân người chết ra, để lộ vị trí xấu hổ kia.

Chuyện này cũng không có cách nào, bất kể đời Minh thịnh hành lễ giáo hay là quan niệm của Tần Lâm duy trì tôn nghiêm đối với người chết, đều không cho phép bại lộ thi thể nữ tử như vậy. Nhưng chuyện này liên quan tới cơ mật trong cung, lại hạn kỳ một ngày phá án, chuyện cấp bách như vậy không thể hồ đồ bỏ qua bất cứ nghi điểm nào.

Tên mập chết tiệt này, quả thật quá bỉ ổi... Đám cung nữ thái giám ném ánh mắt khinh bỉ về phía Lục Viễn Chí, chỉ bất quá rốt cuộc giận mà không dám nói gì, e sợ chọc tới những sai dịch này.

Tần Lâm cười cười, lười giải thích giúp Lục Viễn Chí, cứ để cho tên mập tiếp tục đội cái mũ bỉ ổi.

Trên thực tế, Lục Viễn Chí làm là đúng theo thông lệ kiểm tra người chết phái nữ, chỉ cần là trong phạm vi tuổi tác đều phải làm như vậy. Phải xem có bị cưỡng gian không, có sinh nở chưa, có quan hệ hay không, có liên quan tới giết người vì tình hay không… có khả năng rất lớn tìm được manh mối trong đó.

Mưu Thuận thấy động tác của Lục Viễn Chí, môi khẽ mấp máy tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ Tần Lâm như đây là chuyện đương nhiên, rốt cục nhịn không nói gì cả. Có thể y không hiểu Lục Viễn Chí, nhưng từ hành động của Tần Lâm cho ra được phán đoán chính xác.

- Tần, Tần ca!

Lục Viễn Chí đang kiểm tra thi thể kêu lên, quay đầu lại lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Tần Lâm, biểu lộ vô cùng cổ quái.

Tần Lâm đi tới, thấp giọng hỏi:

- Có chuyện gì?

Lục Viễn Chí khẽ cau mày, nhỏ giọng nói cho hắn biết:

- Màng trinh đã rách, ừm, có vẻ như không phải là gần đây.

Màng trinh có dấu vết rách đã cũ!

Chuyện này có nghĩa người chết Ngô Tán Nữ đã từng có quan hệ, hơn nữa không phải là phát sinh gần đây.

Khó trách Lục Viễn Chí phải cẩn thận, phải biết cung nữ nội đình được chọn vào đều trải qua kiểm tra thân thể, bảo đảm là thân hoàn bích. Bởi vì trên lý thuyết các nàng cũng có thể được Hoàng đế lâm hạnh, sinh hạ long tử, cho nên nhất định phải bảo đảm huyết mạch Hoàng gia thuần khiết.

Tỷ như mẹ đẻ Vương Cung Phi của con trai lớn Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân Chu Thường Lạc, trước khi được Hoàng đế lâm hạnh chính là cung nữ Từ Ninh cung của Lý Thái hậu.

Đương nhiên Ngô Tán Nữ cũng không có may mắn như vậy, nếu như nàng đã từng được Hoàng đế lâm hạnh qua, cũng sẽ không để trần giữa ban ngày ban mặt, để cho Tần Lâm và Lục Viễn Chí tới kiểm tra.

Như vậy vấn đề đã rõ ràng, khi vào cung là thân hoàn bích, mười năm sau lại đã từng quan hệ, là ai lấy đi trinh tiết của nàng?!

Phải biết bên trong nội đình không phải là cung nữ chính là hoạn quan, những Hiệu Úy Cẩm Y Vệ Kim Ngô vệ đều bị ngăn cách bên ngoài, không trải qua phụng chiếu không được tự tiện tiến vào, đi vào cũng có mấy người đồng thời hành động để ngừa hiềm nghi.

Gương mặt mập tròn của Lục Viễn Chí cũng lộ vẻ sững sờ ngơ ngác, cảm thấy không hiểu vì sao.

- Chuyện phá thân này cũng chưa chắc là nam nhân làm…

Tần Lâm mắt la mày lét cười xấu xa, vỗ tên mập một cái:

- Đệ quên vụ án Nam Kinh Lưu Kham Chi rồi sao?

Ái chà… Lục Viễn Chí vỗ đùi, giơ ngón tay cái lên: cao, Tần ca thật sự là cao minh!

Lưu Kham Chi chính là kẻ thiếu cơ năng sinh dục bẩm sinh, thế nhưng vì tâm lý biến thái gây ra mấy vụ án liên hoàn cưỡng gian rồi giết chết. Y làm thế nào mà được, chính là nhờ chiếc sừng tê giác trong tay.

Bất kể thái giám hay là cung nữ cũng có thể hành động tương tự, cũng có thể điên loan đảo phượng với Ngô Tán Nữ, không cần phải là nam nhân chân chính.

Tần Lâm cũng không vội tìm kiếm ‘Gian phu’, mà là hỏi thăm nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong do Lục Viễn Chí kiểm tra.

- Hốc mắt đã bị móc tròng và vị trí ngực bụng chảy máu không nhiều, phản ứng khi còn sống không rõ ràng. Nghi ngờ là người chết ở trạng thái sắp chết, hung thủ mới gây ra mấy vết thương này.

Lục Viễn Chí dứt lời liền chỉ vết thương cho Tần Lâm xem, hiện tại y đã rất có kinh nghiệm trong chuyện phân biệt vết thương khi còn sống và vết thương sau khi chết.

Quả thật lượng máu chảy ra chênh lệch rất lớn với vết thương khi còn sống. Hai mắt người chết bị moi ra như vậy, nếu như ở trạng thái còn sống khỏe mạnh nhất định sẽ máu chảy đầy mặt, mà không phải chỉ rỉ ra huyết lệ bên cạnh hốc mắt.

Lục Viễn Chí lại dùng thước thép nhỏ cắm vào vị trí vết thương hoa sen máu ở ngực bụng thi thể, sâu chừng bảy tám phân đến một tấc. Nếu vết thương sâu hoắm nặng nề như vậy gây ra trên thân thể người sống, ắt sẽ chảy máu đọng thành vũng dưới người, chứ không phải chỉ rỉ ra thấm ướt y phục vạch sang hai bên mà thôi.

Lục Viễn Chí lại giật giật mặt mập, đắc ý nói:

- Huống chi da thịt bên mép vết thương người chết lật cuốn ra không rõ ràng, trên thân thể trừ mắt và hoa sen máu ra không có phát hiện vết thương chống cự, chuyện này chứng minh nàng là bị tổn thương ở trạng thái sau khi chết hoặc là sắp chết.

Tần Lâm gật đầu một cái:

- Nói cách khác, Ngô Tán Nữ chết rất có thể là hung thủ bắt chước gây án. Sau khi hung thủ giết chết nàng, vì che giấu tội, nghĩ đến lời đồn đãi gần đây Bạch Liên Ma giáo sát hại tám mươi mốt tên quan giáo Xưởng Vệ, cho nên khắc hoa sen máu lên thân thể nàng, để mê hoặc chúng ta!

Vừa dứt lời, một thanh âm bất âm bất dương từ bên ngoài truyền vào:

- Tần Đốc Chủ, dễ dàng xác định không phải là Bạch Liên Ma giáo gây án như vậy, tựa hồ có vẻ quá sớm chăng?

Hình Thượng Trí đi thong thả tiến vào, ngoài cười mà trong không cười. Đám tâm phúc ưng khuyển Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi theo sát phía sau, trên mặt ai nấy đều có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, cười tới nỗi nhăn nhúm cả mặt.

Khó trách bọn họ tỏ ra vui vẻ, Vạn Lịch hạn định một ngày phá án, nếu như đến lúc đó Tần Lâm không thể tìm ra hung thủ, nhất định sẽ không giữ được chức vị Đốc Chủ Đông Xưởng, nói không chừng còn sẽ truy cứu hắn tội sơ xuất lười biếng.

Hoắc Trọng Lâu đột nhiên thi triển Đại Bằng Triển Sí nhảy xuống đầu tường, đưa tay cản lại trước người Hình Thượng Trí, râu tóc dựng đứng:

- Ai cho các ngươi tiến vào? Tần Đốc Chủ đang xử án, mau cút ra ngoài!

- Hoắc Lý Hình, chớ khách sáo như vậy, lão Hình ta vẫn là Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ.

Hình Thượng Trí không thèm để ý hất tay Hoắc Trọng Lâu ra, đắc ý nói:

- Trương Ty Lễ lệnh ta tới giúp Tần Đốc Chủ một tay, thế nào, không hoan nghênh ta sao?

Trương Kình đảm nhiệm chưởng ấn Ty Lễ Giám, chính là tổng quản Tử Cấm thành đệ nhất nhân nội đình. Chuyện phát sinh bên trong Tử Cấm thành, cho dù là Vạn Lịch bổ nhiệm Tần Lâm phá án, Trương Kình muốn phái người tới đây hiệp trợ đó cũng là hợp tình hợp lý, phe Tần Lâm không có bất kỳ lý do gì ngăn trở.

Hoắc Trọng Lâu hừ lạnh một tiếng, hậm hực buông cánh tay xuống.

Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi cười lạnh:

- Đầu chủ nhân mới lập tức quên đi đồng nghiệp cũ rồi sao, lão Hoắc, ngươi trở mặt thật nhanh!

- Lão Bạch ngươi đây có chỗ không biết, Tần Đốc Chủ là chủ nhân cũ của Hoắc Lý Hình, người ta làm như vậy gọi là trọng tình trọng nghĩa!

- Ha ha, hảo hán tử, bội phục bội phục!

Hoắc Trọng Lâu giận đến bộ râu quai nón tua tủa như cương châm run lên, nhưng không làm gì được mấy tên này.

Lưu Tam Đao thấy cộng sự của mình chịu thiệt, bèn khẽ cau mày:

- Hình Chưởng Hình, ngươi cũng là Đông Xưởng nhất mạch, cũng có chức trách phòng thủ đại nội, nói một câu không dễ nghe, nếu Tần Đốc Chủ không phá được án, chẳng lẽ Chưởng Hình Thiên Hộ là ngươi còn có thể yên lành được sao?! Chỉ sợ cũng sẽ bị cách chức chờ hỏi tội, cần gì vui vẻ tới mức như vậy?!

Hình Thượng Trí phách lối chỉ vào mũi mình:

- Ta sợ, ta thật sự sợ quá, cách chức chờ hỏi tội, chúng ta cũng đi chung thuyền mà thôi, ha ha ha…

Lưu Tam Đao á khẩu không trả lời được, Cẩm Y Vệ truy xét Bạch Liên Ma giáo, Đông Xưởng phòng thủ cung cấm, đây là trách nhiệm mà Tần Lâm đã nhận trong triều đình, ngay trước Vạn Lịch cùng văn võ bá quan. Nếu xảy ra chuyện gì truy xét trách nhiệm, dĩ nhiên là hắn xui xẻo trước.

Huống chi chức quan Hình Thượng Trí không phải là quá lớn, sau lưng còn có Trương Kình, khôi phục cũng rất dễ dàng. Tần Lâm lại khác, hắn là võ thần nhất phẩm, mọi cử động bị người nhìn chằm chằm, nếu từ vị trí Đốc Chủ Đông Xưởng rơi xuống, không biết tới năm nào tháng nào mới có thể Đông Sơn tái khởi.

Hình Thượng Trí mang theo tâm phúc ưng khuyển đi thẳng đến trước người Tần Lâm, Ngưu Đại Lực buồn bực rống một tiếng muốn ngăn y lại, tên này không va chạm với Ngưu Đại Lực, làm bộ co chân thi lễ Tần Lâm:

- Ty chức tham kiến Tần Đốc Chủ!

- Đứng lên đi, khó được Trương Ty Lễ có lòng, hãy thay ta bái Trương Ty Lễ nhiều hơn.

Tần Lâm ứng phó không mặn không lạt, không nhúc nhích chút nào, nếu Hình Thượng Trí quỳ không thành tâm, hắn cũng lười không thèm đỡ hờ.

Hình Thượng Trí đảo mắt một vòng, làm bộ nhún nhường chắp tay một cái:

- Ty chức ngu độn, không biết vì sao Tần Đốc Chủ chắc chắn thương thế người chết này là tạo thành sau khi chết?

Dứt lời, y quay đầu lại lặng lẽ nháy mắt.

Bạch Ngọc Lượng vội vàng nói:

- Đúng vậy đúng vậy, coi như ra máu không nhiều lắm, có lẽ là nữ tử này thân thể suy nhược khí huyết chưa đủ…

Lục Viễn Chí không cam lòng, hừ một tiếng:

- Sao ngươi không nói nàng tới tháng, máu đã chảy hết từ phía dưới...

- Tên mập, không thể ô ngôn uế ngữ như vậy!

Tần Lâm cau mày, ngăn Lục Viễn Chí.

Người sau khi chết trong mạch máu vẫn tràn đầy huyết dịch, chẳng qua là tim dừng đập, không có huyết áp, vết thương gây ra lúc ấy sẽ bớt chảy máu đi, nhưng không tới nỗi tuyệt đối không chảy một giọt nào.

Lang Hiệu Hòa giả vờ như trầm tư nghĩ ngợi:

- Ủa, vết thương nơi này cũng có mép da lật cuốn sao, ban đêm tiết trời lạnh, lật cuốn ít hơn bình thời cũng không đáng kể gì.

Không hổ là cao thủ Đông Xưởng, Lang Hiệu Hòa này cũng không phải hoàn toàn bất tài, y biết vết thương gây ra khi còn sống phải có hiện tượng da thịt rìa mép lật cuốn, sau đó cho ra một lý do mặc dù gượng gạo nhưng cũng có chút đạo lý: tiết trời lạnh, nếu như sau khi bị thương chết đi cấp tốc, vậy phản ứng lật cuốn sẽ rất nhỏ.

Da thịt lật cuốn sang bên như vậy, người vừa mới chết không lâu, sau khi bị thương vẫn còn giữ được một ít phản ứng sinh lý. Bởi vì thịt và da vẫn còn độ co giãn nhất định, cũng sẽ cuốn sang hai bên, nhưng ít hơn nhiều, có sự khác nhau rõ rệt với bị thương khi còn sống.

Vấn đề đúng hay sai, Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa cũng không dám giảo biện. Hai người bọn họ nhắm vào vấn đề phân biệt vết thương này để quấy rối phá bĩnh Tần Lâm.

Hình Thượng Trí cười lạnh không dứt, Trương Kình phái y tới chính là biết Tần Lâm chỉ có thời gian một ngày, quấy nhiễu khiến cho Tần Lâm hết thời gian, hắn không thể làm gì khác hơn là chờ xui xẻo.

Lúc ấy không những Tần Lâm phải đối mặt lửa giận ngất trời của Vạn Lịch, còn phải nghênh đón quần công của đám văn thần. Thái giám cung nữ trong Tử Cấm thành có tới hàng vạn, các nhà có cài nội gián nằm vùng trong đó, tin tức trong cung từ trước tới nay không giấu được ai. Bọn Triệu Ứng Nguyên, Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành, Dương Khả Lập đã cười không khép miệng lại được, đang viết tấu chương đạn hặc Tần Lâm.

Hình Thượng Trí và đám ưng khuyển của y nhìn chằm chằm Tần Lâm, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

- Nào lại đây.

Tần Lâm vẫy vẫy tay với bọn họ, Hình Thượng Trí, Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi cũng không biết hắn muốn làm gì, chợt Tần Lâm vung tai lên tát vào mặt mỗi tên một cái thật mạnh:

- Đồ ngốc, huyết lệ rõ ràng như vậy, các ngươi mù hết rồi sao? Nếu không nể mặt Trương Ty Lễ, lão tử đã móc mắt các ngươi ra hết!

Hình Thượng Trí và đám ưng khuyển y dẫn tới toàn là mấy cao thủ đứng đầu Đông Xưởng, trong đó cũng có kẻ võ nghệ cao cường có thể sánh ngang với Hoắc Trọng Lâu, cũng có không ít người kém hơn một chút.

Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không nghĩ tới, Đốc Chủ Tần Lâm của mình lại đột ngột tát tai như vậy. Cho dù là nhìn thấy bàn tay đánh tới nhưng trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên né tránh hay không, hoặc là giơ tay lên đỡ … Kết quả còn chưa phản ứng kịp, mặt đã bị đánh thật mạnh.

Tần Lâm chỉ tu tập Chu Dịch Tham Đồng Khế, không có luyện võ công, nhưng ít nhất cũng có hiệu quả cường thân kiện thể. Lực đạo tát tai của hắn lớn đến kinh người, trên mặt bốn người đều in dấu năm ngón tay đỏ chói, khiến cho bọn họ đau đến nhe răng toét miệng.

Hình Thượng Trí đang muốn nổi giận, Tần Lâm lại mạnh mẽ vô cùng, tay trái níu lấy cổ y, tay phải chỉ vào huyết lệ trên khóe mắt thi thể:

- Ngươi xem thử sau khi mắt thi thể bị móc ra, huyết lệ chảy thế nào. Nếu bây giờ ta móc mắt ngươi ra, có phải cũng chảy máu giống như vậy hay không?!

Tần Lâm rống lên như hung thần ác sát, còn đưa hai đầu ngón tay ra làm bộ muốn móc mắt của Hình Thượng Trí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui