Cẩm Y Vệ

- Năm nay, vào tháng Hai, tên khốn này cướp đi Ngô Tán Nữ!

Tống Bảo đau lòng ôm đầu chỉ Trương Tiến Triều:

- Y ỷ vào bề ngoài trắng trẻo bảnh bao của mình, lại thêm miệng lưỡi linh lợi ngon ngọt, hừ... Tần Đốc Chủ, không dối gạt ngài, tiểu nhân thương yêu Ngô Tán Nữ như bảo bối, mặc dù nàng bị tên công tử bột này cướp đi, tiểu nhân cũng chỉ có thể chuẩn bị xuất cung đi làm hòa thượng, làm sao có chuyện giết nàng cho được.

Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao liền mời Mưu Thuận dẫn đường, quả nhiên lục soát ra độ điệp và mấy chiếc tăng y ở trong phòng Tống Bảo.

Triều Minh hoạn quan ra cung rất dễ dàng, đi mua than củi, thức ăn, vải vóc cũng có thể chạy ra ngoài. Ngoại trừ đại thái giám quen thuộc bên cạnh đế hậu ra, thái giám tầm thường chạy mất cũng không ai quản. Bởi vì phía Nam thành còn nhiều cái yêm tự cung, môn lộ Tử Cấm thành rất hẹp, chỉ có không vào được, muốn đi cũng không ai giữ.

Tống Bảo nói xong hung hăng nhìn Trương Tiến Triều, hận không được nuốt sống y ngay tức khắc.

Đến phiên Trương Tiến Triều, đầu tiên là thở dài một tiếng, ảm đạm nói với Tống Bảo: 

- Tống lão ca cần gì như vậy, thật ra thì trong lòng Tán Nữ vẫn không quên được ngươi, nàng đối thực cùng ta, không phải cũng thường len lén đi tìm ngươi sao? Ôi, mặc dù nàng đối thực cùng ta, nhưng trái tim nàng lại không ở bên ta…

- Thối lắm, thối lắm!

Tống Bảo đột nhiên nổi giận:

- Ngô Tán Nữ bị ngươi lừa cho nên trở mặt lạnh lùng với ta. Nếu như không có chuyện này, ta cần gì phải xuất gia?

Mọi người thấy vậy cười thầm trong bụng không ngừng, hai thái giám tranh nữ nhân, tranh được vào tay thì có ích lợi gì?

Tần Lâm lại híp mắt như có điều suy nghĩ, sau khoảnh khắc lại cho Hoắc Trọng Lâu đi lục soát căn phòng của Trương Tiến Triều, tìm được không ít hoa quả khô, mứt, còn có rất nhiều thứ lặt vặt, tỷ như túi thơm, tượng sứ…

Thấy những đồ chơi này, mắt của Tống Bảo lại đỏ ngầu, muốn đánh Trương Tiến Triều:

- Khốn kiếp, rõ ràng là ngươi lấy những thứ này để lừa gạt trái tim Ngô Tán Nữ. Lừa gạt nàng đã đành, cần gì phải giết nàng như vậy?

Ngưu Đại Lực tiến lên một bước muốn tách hai người ra, Tần Lâm nháy mắt, lão Ngưu liền lui về phía sau hai bước buông tay bất kể.

Sắc mặt Trương Tiến Triều tỏ vẻ bi thương: 

- Ta cũng vì muốn lấy lòng nàng mới mua những vật này. Ôi, thật ra thì nàng đối với ta cũng không lạnh không nóng, cho nên ta mới si tâm vọng tưởng...

- Thì ra nàng muốn quay lại với ta, ngươi mới động thủ giết nàng!

Tống Bảo nghe Trương Tiến Triều nói như vậy, giống như muốn hóa điên.

Lúc này Tần Lâm mới nhìn Ngưu Đại Lực gật đầu một cái, lão Ngưu tiến lên tách hai vị này ra, thân thể bọn họ trầy xước không ít vết máu.

- Hung thủ là một người trong số đó. 

Lục Viễn Chí thấp giọng, hưng phấn nói ở bên tai Tần Lâm.

Tần Lâm nghĩ ngợi chốc lát, hỏi hai hoạn quan:

- Như vậy, các ngươi sử dụng dâm cụ gì?

Hai người bọn họ ngơ ngác đồng thanh nói:

- Dâm cụ là gì?

Tần Lâm chỉ chỉ thi thể:

- Mới vừa rồi tra ra nàng cũng không phải là thân hoàn bích, dĩ nhiên chính là hai người các ngươi đối thực gây ra chuyện này. Sao hả, tới lúc này còn xấu hổ sao?

- Không có, không có! Ta chẳng qua chỉ đối thực với nàng mà thôi. 

Trương Tiến Triều kinh hoảng xua loạn hai tay.

Sắc mặt Tống Bảo xanh đen, lập tức chộp lấy đối phương:

- Tên khốn kiếp này...

Lời còn chưa dứt, trong mắt y liền rơi lệ, quả thật si tình tới cực điểm.

Tới hiện tại đã là giữa trưa, nhìn mặt trời trên đầu dần dần di chuyển về phía Tây, Hoắc Trọng Lâu không khỏi nóng nảy, móng tay vàng khè gảy tanh tách vang dội, thấp giọng hỏi:

- Tần Đốc Chủ, hay là chúng ta dùng đại hình phục dịch đi, dù sao hung thủ cũng là một trong hai người bọn họ.

- Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy... 

Tần Lâm nói đầy ẩn ý.

- Cái gì, ý Tần Đốc Chủ là? 

Hoắc Trọng Lâu lại có vẻ không nghĩ ra được, chẳng lẽ hung thủ không phải là một trong hai thái giám đối thực với Ngô Tán Nữ, mà là người khác?

Tần Lâm cười vỗ vỗ vai của y:

- Lão Hoắc yên tâm, muốn phá án bắt hung thật ra không khó, bởi vì hung thủ đang ở bên trong tường cung! Nào, chúng ta vào phòng xem một chút đi.

Tần Lâm miệng nói chúng ta, thật ra thì cũng chỉ có hắn và Lưu Tam Đao, Lục Viễn Chí đi vào bên trong phòng. Bởi vì hiện trường là phòng ở cung nữ, không gian cũng không lớn, khó có thể chứa quá nhiều người.

Bên trong phòng trần thiết vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, phía Bắc là một tủ treo y phục đang mở, bên cạnh có một chiếc rương lớn. Phía Tây là một bục ngủ, trên trải chiếu, gối và bàn nhỏ, đó chính là nơi mà thi thể Ngô Tán Nữ nằm trước đây, có một ít vị trí còn dính máu.

Tần Lâm chú ý thấy trên bàn bày mứt hoa quả, hắn cầm lên ngửi qua một cái, lại lệnh cho sai dịch dắt tới một con chó, đem mứt hoa quả trộn vào trong thịt cho chó ăn.

Số phận con chó đáng thương này hoàn toàn giống với tiền bối của nó, rất nhanh đã ngã lăn quay chổng bốn chân lên trời, chết kỹ tới mức không thể chết thêm lần nữa.

Tất cả mọi người đều xôn xao, trán Trương Tiến Triều đổ mồ hôi lạnh.

Lưu Tam Đao đem mứt hoa quả ra dưới ánh mặt trời quan sát cẩn thận, lại dùng một chậu nước trong pha loãng ra. Sau khi pha tới mức cực kỳ loãng, lão bèn chấm một chút đưa lên đầu lưỡi nếm thử, cuối cùng hồi báo cực kỳ khẳng định:

- Là Khổng Tước Đảm.

Đây là một loại độc dược trong cung thường có, các quý nhân dùng nó để ban cái chết cho những cung nữ thái giám phạm tội, dưới tình huống thông thường cũng không dễ dàng lấy được. Nhưng nếu như tốn hao mấy năm, không buông tha mỗi một cơ hội, như vậy cũng không thiếu khả năng thu được vào tay.

Dĩ nhiên, Hoàng đế và các quý nhân sẽ không bị độc, bởi vì thức ăn của bọn họ đều được làm ở Ngự Thiện phòng dưới sự giám sát vô cùng chặt chẽ. Trước khi ăn còn có người chuyên thử độc, đáng tiếc Ngô Tán Nữ cũng không được hưởng đãi ngộ như vậy.

Trương Tiến Triều lập tức quỳ xuống đất kêu oan: 

- Tiểu nhân không có hạ độc, Tần Đốc Chủ minh giám, tiểu nhân oan uổng!

Hoắc Trọng Lâu lập tức chộp lấy Trương Tiến Triều:

- Bằng chứng như núi, ngươi còn muốn chống chế sao?

Lưu Tam Đao cười hì hì nhìn Tần Lâm chắp tay:

- Chúc mừng Tần Đốc Chủ, chúc mừng Tần Đốc Chủ, chỉ trở bàn tay đã phá được trọng án này.

- Ôi, trong lòng các ngươi, bản đốc là loại người chỉ biết gây oan uổng cho người vô tội để lo giải thoát cho mình sao? 

Tần Lâm nghiêm nghị nhìn lướt qua hai người bọn họ, sau đó lắc đầu cười khổ. Cho dù là hiện tại muốn kết án, có tên Hình Thượng Trí này nhìn chằm chằm cũng không có khả năng thành công.

Đúng là như vậy, Hình Thượng Trí, Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi đều liên tục cười lạnh, trao đổi ánh mắt với nhau, không biết lại nghĩ ra trò quỷ gì.

Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao đỏ mặt lên, biết mình đã tính sai rồi. Quả thật không phải là Trương Tiến Triều hạ độc, ít nhất không phải là y hạ độc trong mứt hoa quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui