Cẩm Y Vệ

Bởi vì trước đó đã tra được rất rõ ràng, sau khi Ngô Tán Nữ chết, hung thủ còn có thời gian rảnh rỗi móc hai mắt nàng, lại ung dung nhàn nhã vạch y phục ra vẽ hoa sen máu. Đã có thời gian làm những chuyện này, hạ độc vào mứt hoa quả có gì là khó.

Rõ ràng là sau khi hung thủ giết chết Ngô Tán Nữ, bèn cho độc dược vào trong mứt hoa quả Trương Tiến Triều tặng cho nàng, dùng chuyện này để gài tang vật giá họa.

Thật là vẽ rắn thêm chân. Tần Lâm cười khẩy, muốn giả bộ Bạch Liên giáo vậy phải giả bộ đến cùng, cần gì phải giá họa cho Trương Tiến Triều như vậy?

Hung thủ giấu đầu hở đuôi, rốt cục bại lộ ra điểm mấu chốt nhất: rõ ràng là y ở trong cung, biết rõ quan hệ giữa Ngô Tán Nữ và Trương Tiến Triều, thậm chí biết túi mứt hoa quả này là Trương Tiến Triều tặng cho nạn nhân.

Tần Lâm thở phào một hơi dài, phạm vi hung thủ thật sự đã thu nhỏ lại trong phạm vi nhỏ vô cùng. Nếu như nói trước đó suy đoán phần nhiều là nhờ trực giác phá án tập hung lâu dài hình thành, như vậy đến bây giờ đã có chứng cớ hết sức xác thực, khoanh vùng hung thủ vào trong phạm vi nhất định.

- Có phải Tống Bảo hay không?

Lục Viễn Chí nhỏ giọng hỏi:

- Bởi vì y ghi hận trong lòng chuyện Ngô Tán Nữ chuyển tình cảm sang người khác, nên giả vờ nói là xuất gia để giá họa cho tình địch Trương Tiến Triều. Hơn nữa Trương Tiến Triều nói Tống Bảo còn có lui tới với Ngô Tán Nữ, dĩ nhiên y biết mứt hoa quả là Trương Tiến Triều đưa...

- Không, đệ cẩn thận nghĩ lại khẩu cung của hai người này…

Tần Lâm cười cười, giơ lên ba ngón tay:

- Khiêu vũ trên ba quả trứng gà, cuối cùng nữ nhân này đạp vỡ trứng.

Khiêu vũ trên ba quả trứng gà… Lục Viễn Chí mấp máy môi, kinh ngạc tới mức thanh âm phóng đại không ít:

- Tần ca, huynh nói là nàng, nàng…?

- Không sai.

Tần Lâm cười xấu xa gật đầu một cái, nhưng rất nhanh liền thu nụ cười lại, thấp giọng than:

- Có lẽ, nàng cũng là một người hết sức đáng thương...

Đang tuổi thanh xuân mơn mởn, chỉ có thể vò võ trong cung, thế nhưng xung quanh toàn là đám thái giám giả phượng hư hoàng. Ngô Tán Nữ sinh ra hoa tâm là thật, nhưng người đáng hận cũng có chỗ đáng thương, huống chi bây giờ nàng đã trả giá bằng sinh mạng.

Lưu Tam Đao vẫn đang rửa tai lắng nghe, lúc này nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:

- Ty chức mới vừa tra hỏi thái giám cung nữ, ai cũng nói chỉ có hai tên Tống Bảo, Trương Tiến Triều này đối thực, vì sao Đốc Chủ cho là có người thứ ba? Ty chức ngu độn, cầu xin Đốc Chủ công khai.

- Rất đơn giản.

Tần Lâm cười cười, không nhanh không chậm nói:

- Tống Bảo nói Ngô Tán Nữ có tình cảm với người khác, cho nên tâm như tro tàn, chuẩn bị xuất cung làm hòa thượng. Trương Tiến Triều lại nói Ngô Tán Nữ đối với Tống Bảo tình cũ khó quên, y dùng hết các thủ đoạn cũng không thể chiếm được trái tim nàng. Thật ra thì tình huống thật trộn lẫn bên trong lời khai của hai người này.

Tên mập ở bên cạnh chen miệng:

- Có lẽ là một người trong đó nói láo.

Tần Lâm cười mà không nói, chỉ nhìn Lưu Tam Đao.

Lưu Tam Đao lắc đầu một cái, lão là đại hành gia đã quen phá án, lập tức gạt bỏ suy đoán của Lục Viễn Chí.

Đạo lý rất đơn giản, khẩu cung của nghi phạm thường là có lợi giúp cho mình thoát tội. Lấy Tống Bảo ra xét, nếu như thừa nhận Ngô Tán Nữ chưa dứt tình cũ với mình, như vậy y sẽ không có động cơ hạ độc thủ. Trương Tiến Triều cũng là cùng đạo lý như vậy, y là người tới sau, đúng ra nên khai rằng Ngô Tán Nữ cùng mình tình sâu ý nặng song túc song phi thần tiên quyến lữ, như vậy mới có thể đổ hết tội lỗi lên đầu tình địch Tống Bảo.

Nhưng ngược lại Tống Bảo và Trương Tiến Triều đều trần thuật sự thật rất bất lợi đối với mình. Dựa theo khẩu cung của chính bọn họ, Tống Bảo có lý do ôm hận giết người, Trương Tiến Triều cũng có khả năng vì lửa ghen thiêu đốt mà ném đá giấu tay.

Cho nên đứng ở góc độ của người điều tra phá án, chỉ có thể suy đoán hai người bọn họ đều nói lời thật, ít nhất không có giấu giếm sự thật ở phương diện này.

Tống Bảo cho là Ngô Tán Nữ vứt bỏ mình tuyệt tình mà đi, Trương Tiến Triều lại cho là Ngô Tán Nữ khó quên tình cũ, như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đến đây đã mơ hồ nổi lên cái bóng của người thứ ba.

Lưu Tam Đao nói ra suy đoán của mình một lượt, Tần Lâm tỏ vẻ hoàn toàn tán thành, lại nói bổ sung:

- Tống Bảo và Trương Tiến Triều đều phủ nhận từng phát sinh quan hệ với Ngô Tán Nữ, nhưng chúng ta kiểm tra thi thể lại phát hiện màng trinh của nàng có vết rách đã cũ, chứng minh nàng đã có quan hệ từ sớm. Ta nghi ngờ chính là người thứ ba kia, cũng tức là hung thủ tạo thành.

Đây cũng là suy đoán vô cùng hợp lý, bởi vì hành động quan hệ này so sánh với tội lớn giết người, lưu lại ấn ký Bạch Liên Ma giáo thực sự không có quan hệ gì. Vào thời đại này lại không cấm chỉ đối thực, Hoàng đế cũng có thể cười hỏi thái giám ngươi đối thực với ai, Tống Bảo, Trương Tiến Triều có thể không chút do dự thừa nhận có quan hệ thân mật cùng Ngô Tán Nữ, cần gì phải nói láo trong chuyện này?

- Như vậy, chúng ta bắt đầu tìm dấu vết nhân vật thần bí kia lưu lại trong gian phòng này đi.

Tần Lâm cười đưa tay ra.

Lục Viễn Chí rất ăn ý lấy bao tay ra đưa cho Tần Lâm, sau đó cũng đưa cho Lưu Tam Đao hai cái.

Lưu Tam Đao nhận lấy bao tay đeo lên, Tần Lâm có thể làm cho đồ vật từng bị người sờ qua hiện ra vân tay, khiến cho lão vô cùng bội phục.

Ba người bắt đầu kiểm tra gia cụ khí vật bên trong phòng, bọn họ là tay tổ trong nghề, lục soát tìm tòi hết sức tỉ mỉ cẩn thận.

- Tần ca, thật kỳ quái...

Lục Viễn Chí gãi gãi đầu, chỉ vào bàn nhỏ đặt trên bục ngủ tựa vào cửa sổ phía Tây. Trên thực tế bàn này có tác dụng như bàn trang điểm, trên đó bày đủ các loại bình lọ, trong chứa các loại son phấn trang điểm của thiếu nữ.

Bên trong phòng trừ vết máu ra, bài trí tương đối chỉnh tề sạch sẽ. Ngô Tán Nữ đang độ tuổi thanh xuân mơn mởn, lại đang sống trong hoàng cung đại nội khắp nơi chú trọng quy củ, dĩ nhiên phải dọn dẹp chỗ mình ở thật chỉnh tề.

Thế nhưng những bình lọ này được bày tạp nhạp không chỉnh tề, tất cả lớn nhỏ không theo như thứ tự, cũng không ngay hàng thẳng lối chút nào. Mới đầu Lục Viễn Chí thấy cũng không có gì, dù sao cũng là hiện trường án mạng, nhưng nhìn một chút chợt cảm thấy có vẻ khác thường, rốt cục nói ra.

- Tại sao bên trong phòng hết sức chỉnh tề, duy chỉ có bàn nhỏ dùng làm bàn trang điểm đặc biệt tạp nhạp như vậy?

Tần Lâm như cười như không nhìn Lục mập.

Lục Viễn Chí hơi ngẩn ra, nghĩ ngợi nói:

- Phải chăng là hung thủ cố ý làm loạn...

- Không sai, y làm như vậy là để cố gắng che giấu cái gì?

Tần Lâm cười tiếp tục hỏi tới.

Lục Viễn Chí nhìn đống bình lọ kia, cau mày cẩn thận nghĩ ngợi.

Lưu Tam Đao đã dừng lại việc lục soát, cười ha hả nhìn sang bên này. Là một cao thủ Đông Xưởng kinh nghiệm phong phú, lão nghe được đối thoại giữa Tần Lâm và Lục Viễn Chí liền biết đáp án, nhưng không vội vã nói ra, bởi vì lão biết dụng ý Tần Lâm.

Chỉ có thứ mà mình suy tính ra mới thật sự thuộc về mình, Tần Lâm xem Lục Viễn Chí như huynh đệ!

Lục Viễn Chí nghĩ ngợi chốc lát, trong đôi mắt nhỏ lóe ánh sáng, vui mừng nói:

- Đúng rồi, là hung thủ đã lấy đi một hoặc vài bình lọ trong đó.

Lưu Tam Đao âm thầm gật đầu một cái, thầm nhủ trong lòng lúc mình còn trẻ như vậy, còn kém xa không bằng Lục Viễn Chí.

Kinh nghiệm cũng phải nhờ vào tích lũy từng chút một mà có được.

Tần Lâm cười vỗ vỗ vai Lục Viễn Chí, y nói không sai, sở dĩ đống bình lọ trở nên lộn xộn như vậy chính là vì bị hung thủ lấy đi một hoặc vài thứ. Trong lúc y vội vàng cũng không còn thời gian kịp sắp xếp ngay ngắn lại, tiện tay bày bừa đống bình lọ này, cho nên không còn ngay ngắn nữa.

Lục Viễn Chí lại bắt đầu suy tính tại sao hung thủ lại lấy đi vài chiếc bình lọ như vậy. Lần này bởi vì Tần Lâm đã nhắc tới chuyện ba quả trứng gà trước đó, rất nhanh y đã có được câu trả lời: có một hoặc vài bình là do hung thủ tặng cho nạn nhân, y sợ vì vậy mà bại lộ thân phận của mình, cho nên sau khi hành hung bèn lấy mang đi.

Lưu Tam Đao cũng bẩm báo phát hiện của mình, mở tủ treo y phục ra thấy có hai ngăn trên dưới, tầng trên có mấy bộ y phục đã được gấp lại ngay ngắn, bên trên có một mảnh gỗ phẳng, hiện tại đang nghiêng sang một bên.

- Tần Đốc Chủ mời xem, mảnh gỗ này là để dùng đè y phục đã gấp lại cho thẳng thớm, hiện tại bị vứt sang bên. Hơn nữa theo như thói thường, trên mảnh gỗ phải còn một vật nặng đè lên nữa…

Lưu Tam Đao dừng một chút, nói ra kết luận của mình:

- Cho nên ty chức cảm thấy, vật ấy cũng đã bị hung thủ lấy đi.

Hoàn toàn chính xác, Tần Lâm nở nụ cười. Đủ loại dấu hiệu tỏ rõ phán đoán trước đó của hắn liên quan tới ba trứng gà, đã đến rất gần chân tướng vụ án.

- Để cho hai tiếp bàn hiệp (chỉ kẻ bị cắm sừng) kia đi vào.

Tần Lâm cười vẫy vẫy tay.

Mặc dù Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực bên ngoài không hiểu cái gì gọi là tiếp bàn hiệp, nhưng cũng biết là nói hai thái giám, bèn đem hai người bọn họ vào.

Tần Lâm hỏi Trương Tiến Triều:

- Nếu ngươi từng đối thực cùng Ngô Tán Nữ, hẳn đã từng lui tới căn phòng này, có lẽ ngươi rất quen thuộc đồ vật trong phòng phải không?

Mặt Trương Tiến Triều hơi đỏ lên, chần chờ nói:

- Cũng không phải thường xuyên đến, năm ba ngày một lần, cũng rất quen thuộc.

Dù sao căn phòng không lớn, hơn nữa không bày nhiều đồ giống như phòng của người đời sau. Vào thời này trong nhà người bình thường, kể cả cung nữ, trang trí nội thất vô cùng đơn giản, chỉ là vài món đồ lặt vặt. Từ tháng Hai năm ngoái Trương Tiến Triều có quan hệ đối thực với Ngô Tán Nữ, ít nhất đi vào căn phòng này có mấy chục lần, dĩ nhiên nhớ rõ ràng.

Trước hết Tần Lâm bảo y tới quan sát đống bình lọ lộn xộn trên bàn nhỏ:

- Còn nhớ những thứ trên bàn này không, ngươi xem thử có thiếu thứ nào không?

Trương Tiến Triều không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại nức nở nghẹn ngào:

- Tán Nữ thường bảo ta vẽ lông mày thoa phấn cho nàng, vì sao không biết những thứ này được. Đáng thương có không ít thứ là ta tặng cho nàng… Ủa, quả thật mất đi hai bình, là Sắc Vi Tiêu (nước hoa tường vi pha với Nitrat Kali KNO3), còn có một lọ nước hoa Tây Dương.

Tần Lâm vội vàng hỏi tới đó là vật gì, là từ đâu mà mua được.

Hắn biết cung cấm có chế độ, thời này bọn thái giám có thể rất dễ dàng xuất cung, tìm mua đồ, truyền tin miệng, có kẻ còn kinh doanh gia nghiệp bên ngoài. Nhưng cung nữ lại bất đồng, nếu không phải là trải qua cho phép đặc biệt, một bước cũng không được phép ra khỏi Tử Cấm thành.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, trên lý thuyết bất cứ lúc nào cung nữ cũng có thể được Hoàng đế sủng hạnh, sinh hạ huyết mạch Hoàng gia, cho nên nhất định phải giữ vững trinh tiết, không thể chạy loạn bên ngoài tránh cho gặp chuyện không may. Thái giám lại bất đồng, bọn họ không có gì phải sợ, nếu như không phải gặp bạo cúc (quan hệ đồng tính nam)… Ặc, nói như vậy cũng hơi quá đáng… hơn nữa Hoàng đế quá nửa sẽ không quan tâm, y lại không bạo cúc thái giám…

Vì vậy đồ vật xuất hiện trong phòng Ngô Tán Nữ chỉ cần không phải theo như chế độ trong cung phát cho, cũng chỉ có thể là thái giám mang từ bên ngoài vào cung cho nàng.

- Không, không phải là tiểu nhân tặng...

Thần sắc Trương Tiến Triều vô cùng lúng túng, lau nước mắt, trợn mắt nhìn Tống Bảo:

- Còn không phải là y tặng cho nàng sao, ỷ vào cung sớm hơn tiểu nhân, tích lũy nhiều hơn, bèn mua vật quý giá này để lấy lòng Tán Nữ, rõ ràng đã chia tay còn dây dưa không dứt!

- Ta, ta chưa từng mua nước hoa Tây Dương gì cả…

Tống Bảo không giải thích được, lại cúi đầu thở dài:

- Ôi, sớm biết như vậy, ta mua cho nàng cũng không sao...

Tần Lâm, Lục Viễn Chí cùng Lưu Tam Đao bật cười lên, nụ cười Tần Lâm đặc biệt quỷ dị.

- Như vậy, thứ đè lên mảnh gỗ trong tủ treo y phục này đâu?

Tần Lâm mở cửa tủ treo y phục ra.

Trương Tiến Triều nói:

- Đây là một pho tượng gỗ trẻ con, Tán Nữ rất thích. Ôi, chính là tên Tống Bảo này tặng cho nàng, vốn là đặt ở trên bàn, bởi vì ta nhìn thấy hay tức giận, Tán Nữ bèn cất nó vào trong tủ y phục, dùng để đè cho y phục bằng thẳng... Ủa, vì sao không thấy nó đâu…

Tống Bảo càng tỏ ra vô tội, kéo lấy Trương Tiến Triều rống to:

- Ngươi nói hươu nói vượn, ta tặng cho nàng một tượng gỗ trẻ con lúc nào?

Lúc này Tần Lâm cũng bắt đầu bội phục Ngô Tán Nữ, đùa giỡn khiến cho hai vị thái giám này như rơi vào trong sương mù, sừng non bắt đầu nhú lên trên trán. Thôi được, đã là thái giám, có mọc sừng hay không cũng không có vấn đề gì, dù sao sừng bên dưới đã không còn… Trời ơi, ta nghĩ gì vậy…?

Tần Lâm vỗ vỗ trán mình, lệnh cho Lục Viễn Chí lấy giấy bút ra, sau đó bảo Trương Tiến Triều miêu tả cặn kẽ bình đựng Sắc Vi Tiêu, nước hoa Tây Dương, còn có hình dáng lớn nhỏ của tượng gỗ trẻ con kia. Hắn dùng bút chì vẽ soàn soạt trên giấy, rất nhanh đã phác thảo xong những thứ này.

- Cầm bức họa này đi tới những chợ gần đây hỏi thăm, sẽ không khó tìm được thương nhân bán hàng.

Tần Lâm đưa tranh cho Hoắc Trọng Lâu.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều cười, trước kia là vẽ đồ hình bắt người, lúc này là tìm đồ, kỹ xảo của Tần Lâm quả nhiên diệu dụng vô cùng!

Tìm được người bán, còn sợ không tìm ra người mua!?

Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao dẫn dắt đám sai dịch Đông Xưởng đi nhanh như bay, ở các nha môn lớn nhỏ và đường phố kinh sư đều có mật thám Đông Xưởng trải rộng khắp nơi nghe ngóng dò la, theo như hình vẽ là có thể tìm được cửa hàng bán nước hoa và tượng gỗ.

Tần Lâm đi ra hiện trường hung án, thấy Hình Thượng Trí và mấy tên thủ hạ còn ở chỗ này, bèn cau mày lại:

- Thế nào, Hình Chưởng Hình còn chưa đi sao?

Hình Thượng Trí nở một nụ cười bồi, vái dài sát đất:

- Đốc Chủ mắt thần như điện, thuộc hạ thấy chỉ có thể trợn mắt há mồm, bội phục, bội phục!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui