Cẩm Y Vệ

Dư Mậu Học, Khâu Tranh, Giang Đông Chi hết sức kinh ngạc, sau đó thầm thóa mạ trong lòng. Tuy nói Thạch Chưởng Ban này chỉ ở ngoài cửa, nhưng y có thể nghe tiếng một cây kim rơi xuống đất ngoài mười trượng, mọi người ở nhã gian trong nói gì chẳng phải bị y nghe rõ ràng sao?!

- Không quấy rầy nữa, bản đốc an bài sai dịch bảo vệ bốn phía, thất bồi.

Tần Lâm cười hì hì chắp tay một cái, còn rất nhiệt tình nói:

- Các vị tiên sinh cứ việc nói cho sướng miệng, ngàn vạn lần không nên vì bọn họ mà không được tự nhiên, cứ xem bọn họ như không tồn tại là được.

Tần Lâm tới thế nào thì đi thế ấy, chỉ bất quá trong nhã gian thiếu đi Nghiêm Thanh, ngoài cửa lại thêm mấy tên sai dịch Đông Xưởng.

Biểu lộ của bọn Dư Mậu Học, Khâu Tranh còn khó coi hơn khóc, tú tài gặp đao binh có lý mà không nói được, còn nói cho sướng miệng ư, thật sự là ngay cả một chữ cũng không muốn nói.

Một cuộc gặp mặt vô cùng cao hứng rốt cục giải tán không vui.

Trên đường Dư Mậu Học ngồi lên kiệu về nhà, trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Tên Tần Lâm này da mặt dày, thủ đoạn tàn độc, không theo lẽ thường, không biết nhà mình…

Trở về đến phủ, cuối cùng lần này không có Tần Lâm xuất hiện, Dư Mậu Học thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, toàn thân buông lỏng đi vào trong phủ gọi to:

- Ôi, mệt chết ta, Đông Xưởng Tần Lâm này quả thật chẳng ra gì…

Lời còn chưa dứt, nhận ra không khí có chút cổ quái rất nhanh, Dư Mậu Học phát hiện không đúng, hỏi người nhà:

- Tên Hoàng Hồng mà Đông Xưởng phái đến nhà chúng ta đâu?

- Đổi người rồi.

Người làm nói cho y biết.

- Gọi y tới!

Dư Mậu Học nhíu mày một cái, nhìn biểu lộ của đám người làm, chẳng lẽ sai dịch Đông Xưởng mới tới này lại có cái gì cổ quái?

Không có gì cổ quái cả, vị Lĩnh Ban này chừng hơn hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, thân hình cao ráo như cây ngọc trước gió, toàn thân áo nâu làm nổi bật phong thái như ngọc của y.

Đông Xưởng Chưởng Ban Đường Vĩ, ra mắt Dư Thị Lang. Người này nói năng tao nhã lễ độ, cử chỉ tiêu sái lưu loát.

Dư Mậu Học kinh ngạc, vì sao Tần Lâm phái người này tới đây, thoạt nhìn chênh lệch quá lớn với Sử Văn Bác trong nhà Cố Hiến Thành.

Bất quá rất nhanh y đã hiểu rõ nguồn cơn, chỉ thấy mấy tên tiểu thiếp trẻ tuổi của y đi tới đi lui trên hành lang, ngay cả nữ nhi mà y thương yêu nhất cũng tỏ ra xấu hổ thẹn thùng tiến ra thỉnh an phụ thân, ánh mắt làm như vô ý lướt qua Đường Vĩ Đường Chưởng Ban.

- Các ngươi, các ngươi đi vào, trở về hậu viện, không có ta chấp thuận, không cho phép đi ra một bước!

Dư Mậu Học tức gần nổ phổi rống to, suýt chút nữa hộc ra một ngụm máu tươi.

-----------

Ngày hôm sau Thông Chính ty truyền ra tin tức, Nghiêm Thanh bệnh không dậy nổi, tuy trải qua danh y điều trị vẫn thể hư khí ngắn khó có thể chịu đựng được, không thể làm gì khác hơn là dâng lên tờ trình cáo bệnh.

Lý Kiến Phương đã từ Nam Kinh trở lại, Tần Lâm bảo y lấy thân phận Viện Sứ Thái Y Viện đi bái phỏng mấy vị đại phu mà Nghiêm Thanh mời, người ta nói thẳng cho y biết: Nghiêm lão Thượng Thư can dương thượng kháng đã rất là nghiêm trọng, lại thêm khí giận công tâm, bệnh này tuyệt đối không thể trị hết. Trong lúc nhất thời nửa khắc sẽ không chết, nhưng chỉ còn đường về quê tĩnh dưỡng, thọ mệnh còn lại ngắn thì một năm rưỡi, lâu thì hai ba năm nữa.

Ngàn năm vương bát vạn năm con rùa, Tần Lâm đâu cần để ý lão sống bao lâu, chỉ cần Nghiêm Thanh không thể ngóc đầu được nữa, cũng chỉ có thể cáo bệnh về quê, trong quan trường kinh sư coi như không còn nhân vật như lão nữa.

Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền ra sức chỉnh đốn, Đông Xưởng hoàn toàn rơi vào trong lòng bàn tay Tần Lâm. Hình Thượng Trí cũng nhận mệnh, không những không hề dẫn người đến xem hai vị này, không hề cố gắng tranh đoạt quyền bính nữa, hơn nữa ngay cả bản thân y cũng không thèm tới Đông Xưởng điểm danh. Đương nhiên y vẫn còn giữ chút cứng rắn cuối cùng, không chịu dâng tờ trình cáo bệnh cho Tần Lâm.

Tần Lâm không thèm chấp nhất chuyện này, Hình Chưởng Hình từ thanh thế tày trời đến tối tăm mày mặt lui vào góc tường đã vô cùng thê thảm, Tần Đốc Chủ cũng không cần đè ép y làm gì nữa.

Bọn Dư Mậu Học, Khâu Tranh, Cố Hiến Thành đều bị náo loạn sống dở chết dở. Ở nhà nhìn thấy tay sai Đông Xưởng tọa ký hết sức chán ghét, ra cửa đi một vòng, đám sai dịch kia cũng đi theo sát bảo vệ. Lúc nào người ta cũng tươi cười, mình muốn đánh cũng không được mắng cũng không xong.

Ngay cả đi dạo Giáo Phường ty một chút cũng có sai dịch Đông Xưởng mặt đen ngồi bên cạnh, nhất thời hứng thú của đám phong lưu danh sĩ tiêu tan hết.

Tình thế hoàn toàn thay đổi, khí thế bọn cựu đảng thanh lưu sa sút, thanh thế cẩm y Lưu Đô Đốc giảm nhiều, Tần Đốc Chủ Đông Xưởng uy chấn kinh hoa, tựa hồ đã leo lên đỉnh phong mà võ thần Xưởng Vệ có thể đạt tới.

Có thật như vậy không?

-----------

Hậu viện Tần phủ, trong một gian thư phòng lớn bài trí cổ kính thanh nhã, tường phía Bắc treo tranh cổ, chính là bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Đoan đời Bắc Tống. Hai bức tường phía Đông Tây có mấy chiếc giá sách lớn, sách cũ sách mới toát ra mùi thơm, trên bàn đọc sách rộng lớn bày đầy đủ giấy bút mực.

Thư phòng này không phải là của Tần Lâm, mà của thiên kim tướng phủ ngày xưa, Trương phu nhân Tần phủ ngày nay. Ba vị phu nhân mỗi người có một gian phòng lớn thuộc về mình, phòng Từ Tân Di bày đầy đao thương kiếm kích, ngày ngày luyện công sử dụng, Thanh Đại có một phòng thuốc khổng lồ, sưu tầm cất giữ đủ các loại dược vật trời Nam đất Bắc.

Trên Thái Sư ỷ bọc tựa lưng mềm mại, Trương Tử Huyên đang tựa xéo về phía sau, hai tay khẽ vuốt bụng nhô lên, lười biếng nói:

- Doãn tiên sinh đã đưa phụ mẫu thê tử từ Hồ Quảng tới, thiếp đã an bài cho bọn họ. Ôi, vị Doãn tiên sinh này thật là thức thời.

Tần Lâm ở phía sau nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, tỏ vẻ thờ ơ nói:

- Ta phái y đi ra biển luyện binh, người này không chịu, đáng tiếc.

Trương Tử Huyên bĩu môi:

- Tiểu muội đã hiểu tính y, không phải y không làm được chuyện Ngô Khởi giết vợ cầu tướng, tương lai Tần huynh phải thật cẩn thận, dùng vũ khí quá sắc bén coi chừng mình đứt tay.

Tần Lâm cười mà không nói.

Trương Tử Huyên chợt nắm lấy tay hắn đang bóp vai mình, quay đầu lại, trong con ngươi thâm thúy mê người lóe lên tinh quang:

- Tần huynh lấy thuật thay hình đổi dạng, trọng dụng hai vị Từ Trần nắm Đông Xưởng trong tay, nước cờ này vô cùng tuyệt diệu. Bất quá kế tiếp còn có hai người, nhất định phải cẩn thận đối phó.

- Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, còn có vị bệ hạ ở Tử Cấm thành kia ư?

Tần Lâm khẽ nhướng mày.

- Không sai.

Trương Tử Huyên gật đầu một cái, hài hước nói:

- Chỗ của bệ hạ đã có hai Trương cân bằng với nhau, Tần huynh còn có người quen cũ Trịnh nương nương giúp đỡ, có thể không lo.

Người da mặt dày như Tần Lâm, lúc này cũng không nhịn được mặt già đỏ lên, Trương Tử Huyên nói như vậy làm như ta lưu tình khắp nơi. Ôi, ta và vị Trịnh quý phi cầm quyền sinh sát kia là thật sự trong sạch…

Bất quá lời này của Trương Tử Huyên quả thật không sai, tạm thời Tần Lâm còn có thể đối phó qua loa với Vạn Lịch, đến khi Tranh Quốc Bản bạo phát, tình thế sẽ hoàn toàn bất đồng, sẽ không phải bó tay bó chân giống như bây giờ.

- Triệu Cẩm thì sao?

- Vị lão tiên sinh này thật sự là dầu muối không vào!

Tần Lâm dứt lời liền thở dài.

Lần trước thi triển kế sách một phen, cựu đảng thanh lưu náo loạn tơi bời hoa lá. Nhưng bọn Ngự Sử ngôn quan Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực tuyệt sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý đồ, bọn họ chỉ cần đợi chờ cơ hội, nhất định sẽ ra sức phản kích.

Lúc này tầm quan trọng của Đô Sát viện lập tức lộ rõ, nhớ lúc trước Trần Giá Ngô Đoài đảm nhiệm Tả Hữu Đô Ngự Sử, Tần Lâm nào có phiền não như vậy. Hiện tại đổi lại là Triệu Cẩm, lập tức tình thế nghịch chuyển.

Nghiêm chỉnh mà nói, Triệu Cẩm có thể coi là quan tốt, hơn nữa có điểm khác với loại thanh quan như Hải Thụy tồn thiên lý diệt nhân dục không còn chút nhân tình.

Lão giỏi cả văn lẫn võ, văn có thể đạn hặc gian tướng Nghiêm Tung, võ có thể cầm đầu dân đen khởi sự, là một viên năng thần.

Triệu Cẩm cũng rất có bản lãnh đối nhân xử thế, năm xưa Trương Cư Chính quyền khuynh thiên hạ, lão và bằng hữu có lời chỉ trích, Giang Lăng tướng công vừa muốn xuất thủ sửa trị, lão đã từ quan bỏ chạy. Đến khi Trương Cư Chính chết đi, triều đình lật lại án cũ, lão lại được khôi phục quan chức, ai ai cũng cho rằng lão sẽ phản công cừu địch. Kết quả lúc triều đình hạ lệnh tịch biên gia sản Thái Sư phủ, lão lại dâng biểu khuyên can, nói Trương Cư Chính một lòng với nước, hết sức cần lao, trung thành bất nhị, công lao cao hơn bất kỳ ai khác.

Đáng tiếc bị Cố Hiến Thành dùng kế, vì tình thế bắt buộc Triệu Cẩm không thể không đứng về phía đối nghịch với Tần Lâm. Sau đó Tần Lâm đích thân tới phủ lão bái phỏng, kết quả hít đầy bụi ở cửa Triệu phủ.

Mỗi khi nghĩ tới đây, Tần Lâm oán hận ngứa răng. Tên Cố Hiến Thành này không hổ là Đông Lâm tiên sinh sau này, hiện tại đã giả vờ ra vẻ anh hùng bản sắc. Thế nhưng y là một kinh quan, không có sơ hở gì có thể nắm được, bằng không lão tử...

Thật ra thì bây giờ Cố Hiến Thành đã bị Sử Văn Bác tọa ký khuấy động đến gia trạch bất an, ngày ngày vỡ đầu sứt trán, nhưng theo Tần Lâm thấy vẫn còn chưa đủ, kém xa chưa đủ...

- Ôi, đi bên bờ sông lâu như vậy, làm sao tránh khỏi ướt chân! Ta đã sửa trị Cố Hiến Thành như vậy, rốt cục chuyện này vẫn trúng kế của y.

Tần Lâm thở dài, lại nói:

- Ai cũng nói không có dục vọng sẽ cương trực, ta thấy Triệu Cẩm cũng có vẻ vô dục vô cầu, muốn đối phó với lão không dễ dàng gì.

Triệu Cẩm sáu mươi chín tuổi, nhận chức Tả Đô Ngự Sử Đô Sát viện, chính nhị phẩm. Lão không xuất thân từ Thứ Cát Sĩ, lệ thường không phải là Hàn Lâm không vào nội các, cũng không thể nào thăng lên chức quan lớn hơn được nữa.

Lúc còn trẻ tính tình người này có hơi cương trực, dâng biểu đạn hặc Nghiêm Tung bị dẫn độ hạ ngục, mấy lần suýt chết.

Không biết là vì lớn tuổi hay là khám phá mọi chuyện triều đình, tính tình Triệu Cẩm càng ngày càng đạm bạc. Nhớ năm xưa Trương Cư Chính muốn đối phó lão, lão bèn dứt khoát dâng lên một tờ trình, phủi mông một cái vẫy chào tạm biệt, không chút lưu luyến kinh sư mười trượng hồng trần này.

Cho nên muốn đối phó một lão nhân vô dục vô cầu, tính tình còn vô cùng chính trực như vậy, bất kể là lật đổ hay kết giao với lão cũng hết sức không dễ dàng. Cho dù là vị Tần Lâm Tần Đốc Chủ đa mưu túc trí của chúng ta, cũng giống như chó muốn cắn nhím mà không biết hạ thủ từ đâu.

Trương Tử Huyên lại không đồng ý cái nhìn của Tần Lâm, nàng cười lắc đầu một cái:

- Triệu lão tiên sinh thật sự vô dục vô cầu sao, vậy thì chưa chắc, Tần huynh hãy xem phần báo cáo này.

Đây là một phần báo cáo nữ y quán đưa tới, là phu nhân Triệu Cẩm thố lộ, vị lão phu nhân này nói trượng phu ở nhà than dài thở ngắn. Bà sợ trượng phu vì vậy mà can khí uất kết, cho nên lúc đến nữ y quán chữa bệnh thuận tiện hỏi một tiếng. Nếu như Thanh Đại cảm thấy cần thiết, bà sẽ mời thúc thúc của nữ y tiên, Thái Y Viện Lý Viện Sứ về nhà chẩn bệnh cho trượng phu.

- Than dài thở ngắn, can khí uất kết, còn muốn mời đại phu chữa bệnh ư?

Tần Lâm kinh ngạc đứng bật dậy, sau đó gãi đầu một cái:

- Chẳng lẽ là không thỏa mãn dục vọng…

- Đáng ghét!

Trương Tử Huyên đánh hắn một cái, giận hờn nói:

- Huynh cho rằng ai cũng như mình sao…

Nói tới chỗ này, mặt của thiên kim tướng phủ chợt đỏ lên, không chịu nói tiếp, đưa phần báo cáo thứ hai cho Tần Lâm.

Đây là tin tức nhận được lúc lão phu nhân Triệu phủ đến nữ y quán lần thứ hai. Thanh Đại cũng không có gì, nữ binh Giáp Ất Bính ở bên cạnh hầu hạ trước sau, dùng lời lẽ khéo léo thăm dò, rốt cục khiến cho lão phu nhân Triệu phủ mắc bẫy tiết lộ.

Thì ra trong nhà Triệu Cẩm bày bài vị lão sư, lão thường một mình dâng hương trước bài vị, lại thường hay rơi lệ, than thở rằng mình cô phụ ân đức tiên sư, không có cách nào quang đại sư môn. Tương lai đến lúc hồn quy âm phủ, e rằng không có cách nào nhìn mặt ân sư dưới chốn cửu tuyền.

- Triệu lão tiên sinh là quan môn đệ tử của Vương Thủ Nhân.

Trương Tử Huyên nhắc nhở Tần Lâm, lại nói:

- Một thời gian trước có đệ tử Dương Minh tâm học dâng thư thỉnh cầu cúng tế Dương Minh tiên sinh ở Khổng miếu, nhưng triều đình không để ý đến.

- Thì ra là như vậy!

Tần Lâm bật cười ha hả, nếu không phải là vô dục vô cầu, vậy thì dễ nói chuyện. Ruồi nhặng không bao giờ đốt quả trứng không kẽ hở… ặc, nói như vậy không phải tự mắng mình là ruồi nhặng sao?

Trương Tử Huyên mím môi cười mà không nói, có thể giúp được Tần Lâm, nàng cao hứng vô cùng.

Tần Lâm hưng phấn nghiêng đầu qua, trìu mến nâng mặt nàng lên:

- Ôi, muội đã hoài thai còn phải nhọc công lo lắng những chuyện này…

Trương Tử Huyên nhẹ nhàng áp mặt vào lòng bàn tay hắn:

- Tần huynh không để cho tiểu muội suy nghĩ, đó mới là không thoải mái. Ước hẹn ba năm giữa Từ lão tiên sinh và Tam Nương Tử đã đến, sau này tiểu muội sẽ làm mưu sĩ cho Tần huynh.

Thanh Đại chủ trì nữ y quán, Từ Tân Di bôn tẩu khắp nơi, cố nhiên là làm chuyện mình thích, nhưng đều có trợ lực lớn lao đối với Tần Lâm, Trương Tử Huyên lại há có thể ngoại lệ?

Hơn nữa so với Thanh Đại tâm địa thuần chân và Từ Đại tiểu thư không có tim không có phổi, thiên kim tướng phủ ngày xưa biết rất rõ ràng đấu đá trong triều, từ trước tới nay gần vua như gần cọp. Năm xưa Thái Sư Thủ Phụ quyền khuynh thiên hạ, ai có ngờ được sau khi chết lại bị thanh trừng như vậy?! Các vị đại thần Giang Lăng đảng lập được công lao hãn mã tiến hành triều chính mới cho Vạn Lịch, ai có thể ngờ hết thảy bọn họ đều bị cách chức?!

Tần Lâm lại càng cảm thán, quan sát bụng Trương Tử Huyên nhô lên, nhìn lại trên bàn chất đống các bộ sách Phản Kinh, Trúc Thư Kỷ Niên, Lã Thị Xuân Thu, Quỷ Cốc Tử, không khỏi thở dài:

- Bây giờ ta rất lo lắng, quá trình mang thai như vậy, tương lai Tử Huyên muội muội sẽ sinh ra quái vật gì đây…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui