Cẩm Y Vệ

Tần Lâm từ Quốc Tử Giám đi ra, bèn chia tay cùng Từ Văn Trường đường ai nấy đi. Thường Dận Tự và bọn Võ Ấm Sinh đều là hạng người thô lỗ, sự hiện diện của các Đại nhân tiên sinh Triệu Cẩm, Tống Ứng Xương hù dọa bọn họ thành những tên đầu gỗ, khép nép không dám mở miệng. Tần Lâm dứt khoát để cho Từ Văn Trường và các đệ tử Tâm Học luận chuyện sư môn, còn mình kéo Thường Dận Tự trở về phủ tìm Từ Tân Di.

Từ Đại tiểu thư săn thú trở về, còn chưa kịp thay trang phục, nghe nói Thường Dận Tự đến kinh sư hấp tấp lao ra, từ rất xa đã quất roi ngựa nghe vun vút:

- Hừ, tiểu Thường, đến kinh sư còn ẩn núp không đến tham bái cô nãi nãi, ngươi ngứa ngáy rồi sao?

Vốn Thường Dận Tự vẫn ngang ngược kiêu ngạo, hiện tại nghe vậy lập tức xìu xuống, cố nặn ra một nụ cười:

- Không phải là đang đi theo Tần lão ca tới gặp Đại tiểu thư sao? Nam Kinh thành thiếu Đại tiểu thư, phong cảnh cũng phải sa sút mấy phần, các huynh đệ đều than thở hối hận, cũng chỉ có thể hâm mộ Tần lão ca diễm phúc không tới hai lần, có thể ôm được mỹ nhân về nhà.

Lời nói này thật sự vô cùng tâm đắc, đại ma đầu số một Kim Lăng thành được Tần Lâm cưới đi, tử đệ huân quý cả Nam Kinh đều thở phào nhẹ nhõm, Từ Đại tiểu thư còn ở lại Nam Kinh một ngày, cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng gì. Bị nàng đánh còn đỡ, vạn nhất nhà mình muốn kết thông gia với Ngụy Quốc Công phủ, bị trưởng bối buộc cưới nàng, vậy biết phải làm sao?!

Từ ý nghĩa này, Tần Lâm thật sự chính là ân nhân cứu mạng của các vị thế gia công tử Công Hầu Bá Nam Kinh thành. Thậm chí Thường Dận Tự biết có mấy kẻ ranh mãnh thờ bài vị sống của lão nhân gia ở nhà, trên đó ghi: tỷ phu Tần Lâm trường thọ trăm tuổi gia quan tấn tước.

Không ngờ rằng dáng vẻ Thường Dận Tự như vậy trong mắt đám đồng bạn trở nên hết sức buồn cười. Lúc nào Thường tiểu Hầu gia cũng hò hét trâu bò, từ trước tới nay chưa từng thấy y sợ hãi người nào, nhưng ở trước mặt vị Từ Đại tiểu thư này quả thật như chuột thấy mèo.

Nghe sau lưng có người cười khanh khách, Thường Dận Tự quay đầu lại trợn trừng mắt: bọn ngốc các ngươi không biết Đại tiểu thư lợi hại, nàng đến kinh sư là đã gả cho người, nhất định đã thu liễm rất nhiều, nếu không các ngươi còn sợ hãi hơn cả ta. Phàm là kẻ có lương tâm phải đa tạ Tần lão ca, lập bài vị sống thờ hắn.

- Được rồi được rồi. 

Tần Lâm nắm tay của Từ Tân Di, cười hì hì:

- Ai chẳng biết vị nương tử ta đây là một nữ trung trượng phu, cân quắc anh thư? Nàng cũng đừng hù dọa Thường tiểu Hầu gia nữa, nhìn y như vậy ta cũng cảm thấy thương hại.

Từ Tân Di hé miệng cười một tiếng, thướt tha yểu điệu đứng bên người Tần Lâm, nghe trượng phu khen ngợi, nước da bánh mật trở nên ngọt ngào hơn cả nụ cười của nàng. Tuy rằng nàng thân cao chân dài, nhưng cũng có thể bày ra dáng vẻ chim nhỏ nép sát người.

Hôm nay Thị Kiếm và Giáp Ất Bính Đinh đều ở nhà, thấy dáng vẻ của Từ Đại tiểu thư như vậy các nàng vốn ranh mãnh cười nghiêng ngã. Đại tiểu thư ở trước mặt người ngoài giả bộ hiền thê lương mẫu thật sự rất giống, thế nhưng dáng vẻ của sư tử Hà Đông mới là thái độ bình thường của nàng.

Các ngươi là bọn tiểu bại hoại! Từ Tân Di thừa dịp không người chú ý giá giá quả đấm về phía các nữ binh, chẳng lẽ bản tiểu thư không thể ra vẻ thục nữ một chút sao?

Tần Lâm đang nói chuyện với Thường Dận Tự, cảm giác được Từ Tân Di có cử động khác thường, kinh ngạc hỏi:

- Nàng làm gì vậy?

- Thiếp… thiếp chào hỏi Thị Kiếm.

Từ Tân Di lại khôi phục nụ cười xinh đẹp, mắt hạnh chớp chớp ngọt ngào nhìn Tần Lâm.

Thường Dận Tự nhìn thấy hết thảy, bội phục Tần Lâm sát đất.

Khắp cả Nam Kinh đều nói Từ Đại tiểu thư gả cho Tần Lâm, chỉ sợ không dễ làm thừa long khoái tế Quốc Công phủ, Hà Đông sư tử phát tác sẽ khó lòng đối phó, e rằng khó giữ địa vị trượng phu.

Bây giờ xem ra lại hoàn toàn không phải là như vậy, xem thử Đại tiểu thư ở trước mặt Tần Lâm ngoan ngoãn tới mức nào…

Vì sao trước kia không cảm thấy, Từ Đại tiểu thư cũng đáng yêu như thế… Thường Dận Tự cười khúc khích gãi gãi đầu, dĩ nhiên trong mắt y, phu nhân mình Cao tiểu thư vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.

Tần Lâm, Từ Tân Di làm chủ, mời Thường Dận Tự và chúng Võ Ấm Sinh đến Tiện Nghi phường ăn một bữa vịt quay. Sau đó cùng nhau ra khỏi thành đến Ngọc Tuyền sơn phía Bắc đi săn, mọi người hăng hái rất cao, khi săn trở về đã là chạng vạng tối, lại tới hẻm Câu Lan tìm gánh hát nam xem hát.

Tần Lâm thừa dịp Từ Tân Di chuyên tâm xem cuộc vui, thấp giọng trêu ghẹo Thường Dận Tự, nói có phu nhân mình ở nơi này không thể đi chơi bời, lần sau sẽ mời.

Trước kia Thường Dận Tự thường đi thanh lâu sở quán, lúc này nghe lời của Tần Lâm lại sợ hết hồn, liên tiếp khoát tay nói Tần lão ca không nên đùa giỡn tiểu đệ, kể từ khi kết hôn với Cao tiểu thư không còn dám chơi bời bên ngoài nữa. Nếu để nàng nghe được chút phong thanh, e rằng sẽ cháy nhà rất lớn.

Tần Lâm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thường Dận Tự, lộ vẻ hết sức đồng tình, nhưng nhịn cười đến đau cả bụng. Tên này sau khi phụ thân mất đi không còn ai quản thúc, không biết gây ra bao nhiêu họa. Cao tiểu thư có thể quản được y, thật sự là một chuyện tốt đáng mừng. 

Kinh sư có luật cấm không thể đi ra đường vào nửa đêm, mặc dù có thể trú chân nhưng rốt cuộc vẫn có rất nhiều điểm không thuận tiện.

Nhưng có Đốc Chủ Đông Xưởng ở chỗ này, vậy thì thật sự không còn e ngại cấm kỵ gì cả. Binh sĩ tuần thành, bộ khoái tuần đêm nghe nơi này ồn ào huyên náo bèn ghé qua xem thử, đến khi biết là Đốc Chủ đang xem hát, tất cả đều thè lưỡi thật dài, trốn đi càng xa càng tốt.

Mọi người vui vẻ tận hứng, Tần Lâm và Từ Tân Di chuốc rượu cho nhau, sau đó bị mọi người thúc giục lên sân khấu chơi trò Túy Đả Kim Chi, nhất thời được tất cả mọi người hoan nghênh nhiệt liệt.

Tất cả mọi người đang vui vẻ, Tần Lâm cùng Từ Tân Di cũng nhu tình mật ý, biến cố đột nhiên xuất hiện cắt đứt tiếng đàn hát của gánh hát.

Đông Xưởng Sửu Khoa Quản Sự Tào Thiếu Khâm dẫn dắt sai dịch thình lình xông tới, màn cửa bị vén lên, gió lạnh thổi vào mặt mọi người biến thành vẻ mê hoặc cùng kinh ngạc.

Tần Lâm nhướng mày, biết nhất định là xảy ra chuyện gấp, bèn đưa mắt ra hiệu cho Tào Thiếu Khâm, muốn hỏi y có tiện nói thẳng ra trước mặt mọi người hay không.

Tào Thiếu Khâm không chần chờ chút nào nói ngay tức khắc:

- Khải bẩm Đốc Chủ, Từ lão tiên sinh đã xảy ra chuyện.

- Cái gì? 

Tần Lâm đứng bật dậy:

- Dẫn ta đi.

Ta cũng đi. Từ Tân Di nắm vạt áo Tần Lâm, phu xướng phụ tùy.

----------- 

Thời gian trở ngược lại vào giữa trưa hôm nay, lúc ấy Tần Lâm và Từ Tân Di đang ở kinh sư bên ngoài thành, đi săn ở phía Bắc Ngọc Tuyền sơn.

Từ Văn Trường dẫn hai tên người làm áo xanh nón nhỏ, tay áo rộng thùng thình phất phơ đi trên đường cái Tây Trực môn, sắc mặt ửng đỏ, đã có sáu bảy phần men say.

Buổi trưa, Triệu Cẩm tổ chức tiệc rượu khoản đãi chư vị đồng môn Tâm Học ở nhà, đệ tử Tâm Học Tống Ứng Xương, Chu Hi Đán, Trần Dữ Giao vân vân có mặt đầy đủ. Mọi người ra sức mời rượu Từ Văn Trường, cảm tạ lão bôn tẩu vì sư môn, rốt cục Dương Minh tiên sinh cũng được thờ nơi Khổng miếu, còn giải oan cho Hà Tâm Ẩn.

Dù sao các Đại nhân tiên sinh này cũng xuất thân là quan văn chính đồ, ở trước mặt Đốc Chủ Tần Lâm không tiện nịnh nọt quá mức. Nhưng Từ Văn Trường lại khác, lão là đệ nhất Giang Nam tài tử tư cách lão luyện, mặc dù bối phận cũng giống như bọn Tống Ứng Xương nhưng cũng không nhỏ tuổi hơn quan môn đệ tử Triệu Cẩm của Vương Dương Minh bao nhiêu, mọi người thốt ra liên tục những lời cảm kích.

Đã rất lâu Từ Văn Trường không cao hứng như vậy, có thể lập công lao cho Tần Lâm trước khi chia tay, lại hoàn thành tâm nguyện giúp sư môn, có thể đi ra Tái Ngoại không còn lo âu ràng buộc gì, quả thật là kết thúc hoàn mỹ trong đời. 

Cho nên lão uống khá say.

Một tên tráng hán mặc thanh bào, đội Anh Hùng cân cỡi tuấn mã từ sau chạy tới, nhìn thấy bóng lưng Từ Văn Trường liền lộ vẻ vui mừng, vội vàng tung người xuống ngựa, luôn miệng gọi: 

- Lão sư, lão sư, Từ tiên sinh!

Từ Văn Trường mở mắt say nhìn nhìn, toét miệng cười:

- Tử Mậu, là ngươi sao... Gần đây bận chuyện, mới vừa cùng Triệu Đô Đường đưa Dương Minh tiên sinh vào thờ trong Khổng miếu, còn chưa kịp nói tỉ mỉ chuyện của ngươi với Tần Đốc Chủ.

Nếu có Tần Lâm ở chỗ này nhất định sẽ nhận ra mình đã từng gặp đại hán này ở cửa phủ Thân Thời Hành ngày trước, là tên quan võ chính nhị phẩm nổi bật như hạc giữa đàn gà.

Lý Như Tùng, tự Tử Mậu, con trưởng Tổng Binh Liêu Đông Lý Thành Lương, xuất thân Võ Tiến Sĩ, hơn ba mươi tuổi làm tới chính nhị phẩm Đô Đốc Thiêm Sự, mới vừa gác lại chức vụ trọng yếu Tổng Binh Sơn Tây trở lại kinh sư.

Năm xưa Từ Văn Trường ra sức dưới trướng Ngô Đoài, xúc thành chuyện phong cống Yêm Đáp Hãn, sau đó lúc du ngoạn quan nội gặp được Lý Thành Lương thịnh tình khoản đãi.

Thời này người đời hay ca tụng Du Long Thích Hổ, nhưng trên thực tế Du Đại Du chuộng danh tiếng, về mặt kiến công lập nghiệp kém xa không theo kịp Thích Kế Quang. Còn lại Ma gia tướng Ma Quý, lão tướng Đặng Tử Long cũng hơi kém một bậc, có thể sánh ngang hàng với Thích Kế Quang về sự nghiệp chỉ có Liêu Đông Lý Thành Lương.

Nửa đời quân sự trước của Lý Thành Lương là một chuỗi thắng lợi huy hoàng liên tiếp không ngừng. Trấn thủ Liêu Đông trong hai mươi năm nhiều lần tiêu diệt cường địch, diệt thủ lĩnh Kiến Châu Nữ Chân Vương Cảo, đánh bại Đồ Môn Hãn, chém Tốc Ba Hợi của Thái Ninh bộ, trước sau mở ra bờ cõi bảy trăm dặm, đánh đâu thắng đó, 

Bất quá trước khi Lý Thành Lương bốn mươi tuổi cũng không làm quan quân, mà là một Tú Tài nghèo, thế tập Thiết Lĩnh vệ Chỉ Huy Thiêm Sự. Bởi vì không có tiền đi kinh sư chạy chọt sẽ không thể tập chức, sau đó may nhờ Tuần Án Ngự Sử coi trọng giúp đỡ mới được tập chức.

Có lẽ là do làm Tú Tài nghèo hai mươi năm, Lý Thành Lương làm Tổng Binh cũng không hề vong bản, hết sức nhiệt tình với đại tài tử Từ Văn Trường. Nói không chừng lúc lão Lý là Tú Tài, Từ đại tài tử đã sớm danh vang rền thiên hạ còn là thần tượng của lão.

Vì vậy Từ lão đầu tử được mời ở lại Lý gia, truyền thụ binh pháp thao lược cho trưởng tử Lý Thành Lương Lý Như Tùng, còn dạy y một ít pháp môn nông cạn Chu Dịch Tham Đồng Khế rèn luyện thể lực, cho nên Lý Như Tùng gọi lão là lão sư.

Lý Như Tùng cũng rất xui xẻo, bằng vào công lao bản lãnh làm tới Tổng Binh Sơn Tây, cha thủ Liêu Đông, con trai thủ Sơn Tây, cũng coi là giai thoại một thời. Kết quả Cấp Sự Trung thượng bản đạn hặc, nói hai cha con không thích hợp cùng chưởng binh quyền như vậy, Lý Như Tùng cũng rất buồn bực vứt bỏ quan chức, ủ rũ trở lại kinh sư.

Năm nay Lý Như Tùng mới ba mươi sáu tuổi, chính là tuổi võ tướng kiến công lập nghiệp, làm sao có thể cam tâm nhàn hạ như vậy được. Y chạy chọt khắp kinh sư, hy vọng có thể được ra trấn thủ một phương, tối thiểu cũng phải nắm được binh quyền thực tế.

Lý gia ở Liêu Đông hiển hách vô cùng, đến kinh sư lại không đáng kể gì. Hơn nữa chư thần trong triều đều biết quả thật chuyện này có hơi phạm kiêng kỵ, nếu tùy tiện nêu ra rất có khả năng khiến cho Vạn Lịch sinh lòng nghi kỵ, vì vậy Lý Như Tùng va vào vách khắp nơi, ăn bế môn canh liên tục. 

Nhưng Từ Văn Trường nói sẽ nghĩ cách giúp cho, Lý Như Tùng lại không mấy quan tâm, nhìn quanh quất sau đó mới nói:

- Lão sư, bên Tần Đốc Chủ có thể tạm thời chờ được, học trò hẹn mấy vị tiên sinh toàn là nhân kiệt một thời, mọi người ngồi với nhau một chút.

-----------

Phía Nam đường cái Triều Dương môn mặt Đông thành có hẻm Bản Ty, trong đó có Giáo Phường ty nổi danh kinh sư. Gần đó là hẻm Diễn Lạc, hẻm Câu Lan, hẻm Đăng Thảo, toàn là nơi yên hoa phồn thịnh nổi tiếng, oanh oanh yến yến, chỉ say mê vàng son, quả thật là chốn tiêu hồn nơi đất Bắc.

Ở nhà Chân đại nương hẻm Diễn Lạc, tường hồng ngói xanh vô cùng nổi bật, bên trong sân không lớn nước chảy uốn lượn quanh co, liễu rũ phất phơ theo gió, còn có mấy bóng hồng yểu điệu thướt tha. Trong này có con của mấy vị quan phạm tội mất chức, xuất thân đại gia khuê tú biết lễ nghi đặc biệt được khách làng chơi săn đuổi.

Bất quá hôm nay cũng không có người ngoài, cho dù là khách quen thường ngày đi tới cửa, nghe tên quy nô đội đầu cân xanh biếc nói nhỏ vài tiếng, lập tức vội vàng quay đầu bỏ đi mất.

Lại bộ Văn Tuyển Thanh Lại ty Cố Lang Trung và ba vị Đô Sát Viện Giang, Dương, Lý ở chỗ này cũng giống như Chung Quỳ bắt ma, không thấy cái bóng quỷ nào tới cửa. Cho dù là đạt quan hiển quý cũng không muốn bị đám chó điên này vô cớ cắn một cái.

Bên trong nhà thủy tạ cạnh bờ hồ tiếng đàn sáo du dương, pha lẫn vài câu hát, bọn Cố Hiến Thành mặc áo vải chít khăn tròn khác hẳn quan phục ngày thường, ngồi xen lẫn với đám kỹ nữ yến oanh, bên cạnh mỗi người đều có một vị cô nương phụng bồi.

Nhà Chân đại nương quả nhiên danh bất hư truyền, kỹ nữ nếu không phải là con của mấy vị quan phạm tội mất chức, ít nhất cũng xuất thân đại gia khuê tú, hơn xa những bọn son phấn tầm thường. Nàng nào cũng thanh nhã tú lệ, cử chỉ nói năng có một phen phong vận khác, dung mạo cũng rất là xinh đẹp, tuyệt không có vẻ gì là thô tục.

Cố Hiến Thành ngâm một bài thơ, vị mỹ nhân miệng anh đào nhỏ bên cạnh y là người thứ nhất lên tiếng khen hay, tay ngọc nâng chung sứ lên:

- Cố tiên sinh vang danh tứ hải, hôm nay gặp mặt thật sự danh bất hư truyền, Tố Hoàn xin chúc rượu tiên sinh.

Bọn Giang Đông Chi cùng kêu lên ủng hộ, Dương Khả Lập cười nói: 

- Lệ ai chan chứa hơn người, Giang Châu Tư Mã đượm mùi áo xanh, Cố huynh quả thật có phong thái của Bạch Lạc Thiên (Bạch Cư Dị)!

- Không phải vậy. 

Lý Thực lắc đầu quầy quậy, chờ cho tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn mình, y mới nói tiếp:

- Bạch Lạc Thiên viết Tỳ Bà Hành, vị mỹ nhân kia ‘Thân già mới kết đôi cùng khách thương’. Nhưng hiện tại Tố Hoàn cô nương đang tuổi thanh xuân mơn mởn, nếu được vị công tử nào đó thương hương tiếc ngọc chiếu cố quan tâm, hồng tụ thêm hương, bách niên giai lão, chẳng phải hơn xa người trong thơ Bạch Lạc Thiên?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui