Cẩm Y Vệ

Tần Lâm cũng không có ý giải vây thay bằng hữu, chợt đổi giọng nói:

- Bất quá nguyên nhân chủ yếu nhất hẳn là các vị tiên sinh đều biết rõ ràng, về phần tại sao y cam nguyện bỏ lại vợ con già trẻ mà ra đi như vậy, chỉ sợ mấy vị tiên sinh không thể vô can.

Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc đều lúng túng vô cùng. Mới vừa rồi bọn họ nói hăng hái bừng bừng, quan võ tử trận sa trường, quan văn mang quan tài can gián cho tới chết, liều mạng mình báo đáp quân vương, thật ra là khích lệ Liên Chí Thanh đi sách động bọn Giám Sinh Quốc Tử Giám dâng thư lên bêu xấu Từ Văn Trường, không ngờ rằng tên này cứng đầu cứng cổ, đi vào tuyệt lộ.

Cũng phải nói sau khi Liên Chí Thanh chết đi, ba người bọn họ cũng không coi là chuyện gì lớn, còn khoác lác rằng ta sẽ phụng sự mẹ già của ngươi, lo cho thê tử ngươi… Ôi, những lời quan văn mang quan tài can gián cho tới chết, như Khuất Đại Phu bên bờ Mịch La, mọi người chỉ nói ngoài miệng, vì sao tên Liên Chí Thanh này lại tưởng thật như vậy?!

Bọn Giang Đông Chi, Dương Khả Lập cũng không phải là loại người không còn nhân tính, chỉ bất quá vẫn cho rằng những chuyện mình làm toàn là chính nghĩa. Lần này gây ra họa lớn như vậy không thể coi là chính nghĩa nữa, khiến cho bọn họ cảm thấy không chịu nổi.

Từ Văn Trường nhìn thi thể Liên Chí Thanh, mặc dù người này cố ý hãm hại mình nhưng Từ lão đầu tử lại không có phẫn hận gì, ngược lại trong ánh mắt toát ra vẻ thương xót, lẩm bẩm nói:

- Có lúc miệng lưỡi bút mực giết người còn lợi hại hơn cà đao thương kiếm kích!

Bọn Cố Hiến Thành xấu hổ vô cùng, ai nấy cúi đầu không nói.

- Chư vị tiên sinh, Liên Chí Thanh đã đi trước một bước, các ngươi có muốn vì nghĩa chịu nhục giống như y hay không, bản quan xin chống mắt chờ xem…

Tần Lâm cười lạnh hỏi.

- Không… không, Cố mỗ phải giữ thân hữu dụng, đấu với tên gian nịnh ngươi đến cùng!

Lúc Cố Hiến Thành nói những lời này cũng không có chút lòng tin nào, lập tức cùng ba tên đồng bạn vắt giò lên cổ bỏ chạy, dường như có quỷ đuổi sát sau lưng.

Sau lưng truyền tới tiếng cười ầm của đám sai dịch Đông Xưởng.

-----------

Kết cục vụ án Liên Chí Thanh khiến cho người ta bùi ngùi cảm khái, lúc Tần Lâm tra rõ vụ án đã đến sau nửa đêm. Khi hắn rời đi Câu Lan viện, Phùng Phác, Lý Như Tùng một văn một võ ra tận cửa tiễn đưa, thái độ nhiệt tình hơn trước không biết bao nhiêu mà kể.

Phùng Phác là quan địa phương, Tần Lâm phá án xong có thể phủi mông đi ngay, y vẫn phải ở lại xử lý một số chuyện. Dù sao người chết là vị Quốc Tử Giám Sinh, không phải là A Miêu A Cẩu gì đó, từ trên xuống dưới đều phải giao phó rõ ràng.

Trăng sáng ngả về Tây, tinh hà sáng chói, Lý Như Tùng chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời thở dài một tiếng. Vốn là mời mấy vị nhân kiệt thanh lưu ngôn quan kinh sư hy vọng bọn họ có thể giúp được cho mình, giải đi mối hiềm nghi cả hai cha con y đều nắm trọng quyền. Không ngờ rằng gây ra một trận phong ba như vậy, một phen khổ tâm coi như trôi theo dòng nước, hơn nữa bọn Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi căm phẫn mà đi, sợ rằng sau này...

Phùng Phác thấy vậy cười thầm, y là quan văn Thuận Thiên Phủ Doãn, Lý gia có bao nhiêu công lao ở Liêu Đông, quan vận Lý Như Tùng như thế nào vốn là không liên quan tới y. Nhưng hôm nay Tần Lâm phá án nhanh gọn như vậy, tâm trạng Phùng Phủ Doãn rất tốt, cho nên vui vẻ cho Lý Như Tùng một mối nhân tình, chắp tay một cái cười nói: 

- Lý tướng quân cần gì bùi ngùi thở dài như vậy, trong lòng bản quan cũng cảm khái, có một câu muốn nói chẳng hay tướng quân có muốn nghe chăng?

Thần sắc Lý Như Tùng trở nên nghiêm trang:

- Xin nghe theo lời dạy bảo của Phùng tiên sinh.

Phùng Phác vuốt ba chòm râu dài dưới cằm, khẽ mỉm cười:

- Lý tướng quân, đứng trên bờ mơ bắt cá không bằng chạy về nhà đan lưới, Tần Đốc Chủ đang thuận lợi, chỉ cần hô to một tiếng ở kinh sư sẽ lập tức có rất nhiều người hưởng ứng. Ngươi thân mật với Từ lão sư như vậy, có sẵn đường mà không đi lại đứng ở đây than ngắn thở dài, chẳng phải giống như kẻ đứng trên bờ mơ cá kia?!

Phùng Phác dứt lời đi liền, cũng không để ý tới Lý Như Tùng nữa. Ta chỉ giúp bấy nhiêu, ngươi hãy tự lo lấy. Y là quan văn chính tam phẩm Thuận Thiên Phủ Doãn, cũng không phải là Lục Sự Tham Quân của Lý gia, cũng không phải Sư Gia của Tần Lâm, không cần thiết liên lụy quá sâu.

Lý Như Tùng ngẩn ra, phụ tử Lý gia chiến công hiển hách, cũng từng huyết chiến sa trường, từng ăn chơi tiêu sái vung ngàn vàng mua mỹ nữ. Dù sao triều Đại Minh văn quý vũ tiện hơn một trăm năm, muốn y cúi đầu trước các quan văn còn đỡ, muốn y tòng phục với quan võ là Tần Lâm, hơn nữa đối phương còn là một người tuổi trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, y cảm thấy không vui.

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự ứng với câu nói kia? 

Lý Như Tùng cười khổ, cuối cùng thở dài một tiếng, giậm chân một cái.

-----------

Hôm sau, trong phủ đệ của Tần Đốc Chủ ở hẻm Thảo Mạo, trong phòng ngủ của chủ nhân, Tần Lâm rón rén rời giường, quay đầu lại nhìn Từ Tân Di còn đang ngủ say, gương mặt hồng hào vẫn còn treo một nụ cười, dáng vẻ hết sức đáng yêu. Tần Lâm không nhịn được lại cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi căng mọng của nàng.

Lúc này Trương Tử Huyên đeo ba lô ngược tản bộ ở hậu viện, Thanh Đại đã tới nữ y quán tọa đường chẩn bệnh từ sớm. Tần Lâm đi thẳng tới khách sảnh dùng điểm tâm, đã nhìn thấy Từ Văn Trường chờ ở đó.

Đủ các món điểm tâm được mang lên, Tần Lâm gọi Từ Văn Trường cùng ăn, cười hỏi:

- Lão đầu tử, theo lão người đầu tiên tới bái sáng nay là ai?

- Tiểu tử ngốc Lý Như Tùng kia.

Từ Văn Trường cười hắc hắc, chòm râu dê run run.

Tần Lâm cho một miếng gạch cua vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

- Phải chăng y là người mà lão định tiến cử cho ta mấy ngày trước?

Ặc, Từ Văn Trường lắc đầu một cái:

- Không phải vậy! Trương phu nhân gia học uyên nguyên, có được một nửa bản lãnh của vị Giang Lăng tướng công kia, hơn xa lão đầu tử ta. Bất quá dù sao nàng cũng là thân nữ tử, rất nhiều chuyện không tiện ra mặt, cho nên lần này sau khi ta đi rồi, chỗ của Tần Đốc Chủ sẽ thiếu một vị Sư Gia chuyên đưa đón khách, lo liệu văn kiện. Lý Như Tùng là một võ tướng chém tướng đoạt cờ trên sa trường, không làm được những chuyện này. Thật ra thì người nọ là một vị vãn bối đồng tộc ta, tính thời gian cũng sắp sửa tới đây rồi.

Hai người còn đang nói chuyện, thân binh giữ cửa chợt vào thông báo.

- Tới rồi! 

Từ Văn Trường cùng Tần Lâm liếc mắt nhìn nhau, một già một trẻ đều toét miệng cười gian hắc hắc.

Không ngờ rằng lần này hai người bọn họ đã đoán sai, người tới không phải là Lý Như Tùng, mà là Tân Kiến Bá Vương Thừa Huân trước từ trước tới nay chưa từng gặp mặt.

- Thì ra là vị thế huynh của ta đây! 

Từ Văn Trường thấy buồn cười, bèn nói rõ ràng với Tần Lâm.

Tâm Học đại nho Vương Dương Minh bởi vì bình loạn Ninh vương nên được phong Tân Kiến Bá, Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực Thủ Chính văn thần. Nhưng sau khi chết bởi vì đấu đá trong triều bị tước đoạt tước vị, cho đến ba mươi tám năm sau tới năm Long Khánh, con trai Vương Chính Ức mới được thừa kế tước vị. Năm Vạn Lịch thứ năm Vương Chính Ức qua đời, con là Vương Thừa Huân tập tước.

Vị Vương Thừa Huân này là trưởng tôn (Cháu nội) Vương Dương Minh, tính ra chính là thế huynh đệ của Từ Văn Trường.

- Nếu là trưởng tôn của Dương Minh tiên sinh, vì sao không nghe các ngươi nhắc tới?

Vương Dương Minh có trưởng tôn, nhưng người đưa Dương Minh tiên sinh vào thờ nơi Khổng miếu lại là Triệu Cẩm, có vẻ hơi kỳ quái.

Từ Văn Trường cười khổ lắc đầu một cái:

- Hôm qua y có tới, lẫn trong đám đông, chỉ là Tần Đốc Chủ không chú ý mà thôi. Ôi, ân đức của người quân tử năm đời mới dứt, Dương Minh tiên sinh có công lao rất lớn, chỉ mới ba đời đã dứt. Chuyện thế nào, Tần Đốc Chủ gặp rồi sẽ biết.

Tần Lâm và Từ Văn Trường đi ra nghênh đón vừa tới bình phong, Tân Kiến Bá Vương Thừa Huân đã được hai tên người làm ăn mặc như thân binh dẫn tới. Chỉ thấy vị Bá gia này hơn ba mươi tuổi, hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm, để hai hàng ria cá chốt, tướng mạo cũng khá, chỉ là mí mắt có hơi sưng. Y mặc một một chiếc quan bào bổ phục Bạch Trạch, bên hông đeo một thanh bảo đao, cầm chiết phiến trong tay, nhìn qua văn không ra văn, võ không ra võ. 

Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày ư… Tần Lâm thấy buồn cười, nhớ tới hôm qua trong đám người đưa thần vị Dương Minh tiên sinh vào Khổng miếu quả thật có vị lão huynh này. Nhưng lúc ấy không có mấy người lý tới y, cho nên cũng không đưa tới chú ý, không nghĩ tới lại là cháu nội Vương Dương Minh, đương kim Tân Kiến Bá.

Vương Thừa Huân nhìn thấy Tần Lâm, từ rất xa đã cắm quạt vào cổ áo, sải bước đi như chạy tới. Lúc đầu muốn ôm quyền hành lễ theo như võ quan, mới vừa ôm quyền chợt nghĩ làm như vậy cảm thấy không thỏa đáng lắm lại đổi thành tư thế quan văn vái dài sát đất. Kết quả chiết phiến cắm ở gáy theo đó rơi xuống, soạt một tiếng rơi xuống chân Tần Lâm.

- Tiểu Bá Vương, Vương, Vương Thừa Huân, ra mắt Tần Đốc Chủ, Từ thế huynh. 

Vương Thừa Huân bối rối luống cuống tay chân, trên đầu toát ra mồ hôi nóng.

Từ Văn Trường cau mày lại, thái lão sư là nhân vật bực nào, truyền tới đời thứ ba lại trở nên kém cỏi như vậy, quả thật khiến cho người ta khó chịu.

Tần Lâm ngược lại rất khiêm tốn đối đáp, nhặt cây quạt lên giúp Vương Thừa Huân nhét trở lại tay y:

- Thế huynh, không cần gấp gáp, có gì từ từ nói. Nào lại đây, chúng ta ngồi xuống uống chén canh hạt sen rồi hãy nói. Hiện tại đang là cuối Thu nắng gắt, coi chừng trúng nắng.

Hắn chỉ nói đơn giản vài câu như vậy, Vương Thừa Huân lại cảm động đến nước mắt ngân ngấn, chỉ cảm thấy đã từ lâu không được nghe lời nói ấm lòng như vậy. 

Vương Dương Minh văn thần dùng võ huân phong tước, hậu nhân thua thiệt chính là ở chỗ này, trở thành cá biệt trong quan trường Đại Minh: Vương Chính Ức, Vương Thừa Huân tập phong tước vị, lại không đi khoa cử chính đồ, các quan văn cảm thấy bọn họ là võ công huân quý, tự nhiên có thêm một bức tường trở ngại. 

Mà võ công huân quý đường đường chính chính giống như hai nhà Ngụy Định Từ gia, Hoài Viễn Hầu Thường gia, Kiềm Quốc Công Mộc gia là được Chu Nguyên Chương phong hạ lúc khai quốc, Thành Quốc Công Chu gia cũng được phong vào loạn Tĩnh Nạn. Tất cả đều là xuất thân võ tướng, trong mắt những quan văn khác, bọn họ được phong tước Vương gia cũng là cá biệt.

Cho nên Tân Kiến Bá trở thành một kẻ không ai coi trọng. Hơn nữa ân đức quân tử ba đời đã dứt, học vấn Vương Thừa Huân lại không giỏi, đầu óc có hơi đần độn, ngay cả những thế thúc thế huynh Triệu Cẩm, Từ Văn Trường cũng không coi trọng y.

Lần này Vương Thừa Huân bái phỏng Tần Lâm, chính là cảm tạ hắn đã ra sức giúp tổ phụ của mình, giúp cho Dương Minh tiên sinh được đưa vào thờ nơi Khổng miếu. Vốn Vương Thừa Huân còn tỉnh tỉnh mê mê, là Triệu Cẩm cảm thấy không chịu được nên nhắc nhở vị thế điệt này, y mới hiểu ra chạy tới cảm tạ Tần Lâm.

Vương Thừa Huân đưa Tần Lâm một khoản hậu lễ, ngồi ở khách sảnh nói chuyện trên trời dưới đất. Thỉnh thoảng Từ Văn Trường bày ra dáng vẻ thế huynh dạy dỗ bảo y phải học tập chăm chỉ, đừng phụ thanh danh hiển hách của Dương Minh tiên sinh. Nếu như học văn không thành có thể đổi học võ, cũng có thể kiến công lập nghiệp.

Tính khí Tân Kiến Bá rất tốt, một mực cười hì hì rửa tai lắng nghe.

Đáng tiếc nhãn lực lấy Tần Lâm lập tức nhìn ra tên này rõ ràng là nghe tai này để lọt qua tai kia, e rằng không còn ghi nhớ trong lòng.

Từ Văn Trường đã thành tinh, làm sao lại không nhìn ra, lão chỉ cố gắng hết sức mình mà thôi.

Người giữ cửa lại vào truyền báo, lần này thật sự là Lý Như Tùng đến.

Tần Lâm gặp Lý Như Tùng, tính toán lát nữa sẽ đi tìm Từ Đình Phụ, Thường Dận Tự, có thể mang Vương Thừa Huân theo cùng, cũng coi như giúp đỡ vị Tân Kiến Bá không ai coi trọng này một chút.

Không ngờ rằng Vương Thừa Huân nghe nói Lý Như Tùng sắp tới, dường như nhận định vị Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm này cấu kết với ngoại thần, ắt có bí mật gì đó hết sức trọng đại, tỏ ra nơm nớp sợ hãi cáo lui:

- Đốc Chủ mỗi ngày xử lý muôn ngàn công vụ, Lý tướng quân đến chỗ này hẳn là có quân quốc trọng sự, tiểu Bá bất tiện khuấy nhiễu ở chỗ này, xin cáo từ.

Theo giọng điệu của y dường như Tần Lâm đang có âm mưu quỷ kế gì. Tần Lâm nghe vậy ngạc nhiên, cau mày hỏi:

- Dường như Bá gia không cần đi vội vã như vậy, chờ lát nữa còn có mấy vị quyền quý…

Vương Thừa Huân lại không nghe lọt chữ nào, một mực chắp tay thi lễ:

- Không nhọc tiễn xa, xin Đốc Chủ dừng bước…

Tần Lâm và Từ Văn Trường cũng không giữ được, Vương Thừa Huân đã chạy mất nhanh như làn khói, quả thật tên này đần độn vô cùng.

Lý Như Tùng khí độ nghiêm trang, mặc bào phục võ quan mới màu đỏ, tiến lên lập tức thi lễ:

- Mạt tướng bái kiến Tần Đốc Chủ, thường nghe thấy Đông Lý Tây Ma tất cả không bằng Tần Nhất Thương, Đốc Chủ uy phong lẫm lẫm, gặp mặt còn hơn cả nghe danh!

Đúng rồi, thì ra là như vậy, Tần Lâm và Từ Văn Trường nhìn nhau cùng cười, Lý Như Tùng vẫn hết sức kiêu ngạo.

Cho tới hôm nay, Lý Như Tùng gặp Tần Lâm cũng có hơi xa lạ, thì ra chính là vì những lời này: tướng sĩ cửu trọng trấn truyền nhau câu Du Long Thích Hổ Đặng Thần Thương, Đông Lý Tây Ma Lưu Đại Đao, tất cả không bằng Tần Lâm Tần Nhất Thương.

Sáu viên danh tướng nổi danh nhất triều Đại Minh hiện tại vừa khéo chia làm ba cặp đối nhau. Trong đó Du Long Thích Hổ đều là thống soái tài ba, Liêu Đông Lý gia, Tuyên Đại Ma gia là tướng môn, Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh nổi danh dũng tướng.

Du Đại Du chết, để cho con trai Du Tư Cao bái làm môn hạ Tần Lâm. Thích Kế Quang lại khen ngợi Tần Lâm không tiếc lời, chỉ cần người khác hỏi tới, Thích soái luôn luôn bao biện thay người, nói Tần hiền đệ hơn ngu huynh gấp trăm lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui