Bức hình thứ bốn mươi bảy tại ngôi trường mới của tôi.
Sau những chuyện đã xảy ra cũng như nghe được, tôi và thằng em họ quyết định dành thời gian đến tìm Châu Kha Vũ một lần nữa. Chúng tôi hẹn nhau vào ngày cuối tuần, sau trận đấu bóng rổ của câu lạc bộ thể thao.
Hôm nay cậu ấy tháo băng rồi. Tôi đã chụp toàn vẹn khuôn mặt của cậu ấy. Qua ống kính máy ảnh của tôi chụp được hình ảnh vết sẹo của cậu ấy vô cùng rõ nét. Vết sẹo nằm ở bên má phải, dưới trán một chút.
Thấy chúng tôi, cậu ấy vui vẻ vẫy tay chào.
"Chúng tôi đã cố gắng gửi thư cảnh báo cho hai cậu mà cả hai vẫn chứng nào tật nấy. Thật sự, tôi không muốn hai người bị thương."
Châu Kha Vũ bỗng trở nên nghiêm túc khi nói về vấn đề chính. Cậu ấy kéo chúng tôi đi xa khỏi sân vận động rồi mới bắt đầu vào chủ đề.
"Theo như cậu nói thì tất cả mọi chuyện xảy ra với chúng tôi đều là do kẻ đó làm?" - Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.
"đúng vậy."
"Cả anh Santa và anh Rikimaru, hay chuyện xảy ra ở phòng tập lầu bốn?"
"Tất cả."
"Vậy vết thương trên mặt anh cũng là kẻ đó làm?" - Thằng em họ tôi hỏi.
"Cái này thì có hơi khác một chút. Không phải hắn."
Không hiểu sao tôi thoáng thấy một chút ngập ngừng của cậu ấy, dường như cậu không dám nhìn thẳng vào em họ của tôi.
"Dù anh đã trả lời rồi nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại... chúng ta... thật sự không quen biết nhau sao?"
Châu Kha Vũ mỉm cười, vươn tay vỗ vai thằng em họ của tôi vài cái.
"Tôi nói thật mà... tôi với cậu chưa gặp nhau trước đây..."
"Nhưng mà..."
"Daniel!"
Từ phía sau, cậu nhóc đeo kính chạy đến chỗ chúng tôi.
"Hai người cũng ở đây à? Em có hẹn với Daniel nhờ anh ấy hướng dẫn một chút vũ đạo, chờ mãi mà không thấy anh ấy đến, hóa ra là ở đây." - Cậu nhóc đeo kính chỉ tay về phía Châu Kha Vũ. - "Tên tiếng Anh của anh ấy là Daniel."
Nói rồi, cậu nhóc xin phép hai chúng tôi "mượn" Châu Kha Vũ để giúp cậu ấy sửa động tác vũ đạo.
"Tớ đi trước nhé, Trương Gia Nguyên, ngày mai gặp lại!"
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, tôi và thằng em họ đứng nhìn Châu Kha Vũ cùng cậu nhóc đeo kính rời đi.