Bức hình thứ năm mươi.
Lúc đó tôi đang ngồi trên giường bệnh nghịch máy ảnh thì lại để ý thấy một bóng người có chút quen lướt qua khung cửa. Không giấu được sự tò mò, tôi bèn ôm máy ảnh bước từng bước khập khiễng đi ra ngoài xem thử.
Kết quả là, tôi chụp được một bóng lưng cao khều đang nhìn vào bên trong phòng bệnh bên cạnh. Mà bệnh nhân của phòng đó lại là em họ của tôi, Trương Gia Nguyên, lúc này đang được cậu nhóc đeo kính tới thăm và chăm sóc.
Tôi chưa kịp lên tiếng thì cậu ấy đã rời đi mất rồi.
Phóng to ảnh chụp lên một chút, có thể nhận ra cậu ấy là Châu Kha Vũ. Tôi nhớ là cậu ấy nói họ không quen nhau mà nhỉ?
Nhân tiện thì tôi đồng ý lời tỏ tình của anh ấy rồi.