Camera

Trốn tránh vốn không  phải là cách

Cậu có từng nghe dù kí ức đã mất đi nhưng cơ thể thì vẫn nhớ chưa?

---

"Rikimaru-san, anh có thể giúp họ truyền giọng nói đến Trương Gia Nguyên đúng không?" 


"Đúng là có thể... Nhưng không được lâu lắm đâu... Chỉ tầm 10 phút thôi..." - Đàn anh Rikimaru suy nghĩ một lát rồi đáp lại.

"Vừa khớp với khoảng thời gian tôi có thể điều khiển giúp cậu ấy bình tĩnh... Hai người phải tận dụng thời gian này để nói hết những gì muốn nói cùng cậu ấy, từ đó mới tháo gỡ được vấn đề." - Người được Tiểu Cửu nhắc đến không ai khác ngoài Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ.

"Nhưng chỉ có 10 phút..." - Tôi tiếp xúc đủ lâu với đứa em họ này để biết tính cách nó như thế nào, rất khó để thay đổi thằng bé một khi nó đã quyết định.

"Được." - Cả hai đồng thanh đáp.


Nhận được sự cho phép, Tiểu Cửu tiến đến chiếc giường nơi Trương Gia Nguyên đang nằm, chạm tay vào cậu ấy rồi bắt đầu cất tiếng hát. Hai tay đang ôm đầu của "linh hồn" Trương Gia Nguyên bỗng chốc thả lỏng, cơ "mặt" đang nhíu lại rõ đau đớn cũng giãn ra, cậu nhóc dần phóng tầm nhìn ra xa hơn.

"Trương Gia Nguyên, cậu nghe mình nói không?"

---

Toy vẫn chưa tìm ra cái kết thỏa đáng nên muốn hỏi mọi người suy nghĩ như thế nào về bùng binh YuanKePat trong fic này ó .-.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận