Editor: Cinn
Cuối tuần, Thời Nguyệt không sang nhà Kỷ Khê Bạch mà nhắn tin nói với cậu mình bận việc.
Sắp đến sinh nhật Kỷ Khê Bạch rồi, cô định chuẩn bị một phần quà, thế là cô bèn kéo Quan Vân Vi đi lựa quà phụ.
Hai người đến phố đi bộ thương mại Ninh Thành, vừa đi vừa thảo luận nên mua quà gì.
"Kỷ Khê Bạch không nói thích gì à?" Quan Vân Vi hỏi.
Thời Nguyệt lắc đầu, ngay sau đó thở dài: "Cậu ấy bảo tao tự nghĩ đi."
"Vậy chắc cậu ấy thích bất ngờ." Quan Vân Vi gật gật đầu, cũng hiểu: "Nhưng mà mày không nghĩ ra gì luôn hả?"
Thời Nguyệt nhấp môi buồn bực: "Lần đầu tao mua quà cho con trai đó, ngay cả sinh nhật Hướng Húc Dương tao còn không mua riêng một phần cho nữa."
"Hướng Húc Dương mà biết chắc khóc thét." Quan Vân Vi trêu.
Thời Nguyệt nóng mặt, lập tức mở miệng biện giải: "Đó không phải là do tao cảm thấy Kỷ Khê Bạch đã giúp tao quá nhiều sao, nên cứ muốn cám ơn báo đáp."
Quan Vân Vi nhìn phản ứng của cô cũng ha ha cười nói: "Tao đã nói gì đâu nè, mày gấp thế làm gì."
Thời Nguyệt cũng tự nhận ra mình phản ứng hơi quá, thấy bên cạnh có trung tâm thương mại kinh doanh nhiều mặt hàng khác nhau bèn nói: "Chúng ta vào dạo đi, có khi vô là biết mua quà gì cho Kỷ Khê Bạch liền."
Quan Vân Vi theo Thời Nguyệt vào trung tâm, cô ấy nhìn quanh, thấy cách đó không xa trưng bày đủ loại gấu bông xinh xắn. Quan Vân Vi tức khắc tiến đến sờ sờ: "Nguyệt Nguyệt, cái này đáng yêu nè, hay tặng cái này đi!"
Thời Nguyệt trông thấy một chú gấu bông dáng cao, ngây thơ chất phác, đúng là rất đáng yêu, nhưng lại không phù hợp với hình tượng Kỷ Khê Bạch cho lắm.
"Vi Vi, thật ra là do mày thích chứ gì." Thời Nguyệt nháy mắt chọc cô ấy, rồi cười tủm tỉm nói: "Mày đừng vội, sinh nhật mày tính tiếp."
Mắt Quan Vân Vi sáng trưng: "Thật hả? Tao đặt trước cái này nhá."
Tay Thời Nguyệt làm một động tác Ok, nói: "Nên là, giờ mày chọn giúp tao một món quà hợp với Kỷ Khê Bạch đi."
Từ lúc bước vào đến bây giờ thấy đủ loại cửa hàng, trưng các sản phẩm đủ sắc màu, đôi mắt của cô đã sớm mệt mỏi.
Quan Vân Vi gãi gãi đầu: "Tao giúp mày nhìn thử vậy."
***
Hai người tách ra, bắt đầu nhìn qua nhìn lại các món trên kệ để hàng.
Thời Nguyệt dạo tới khu đồng hồ, các kiểu dáng đẹp đẽ của đồng hồ khiến cô bỗng dừng bước chân. Cô chợt nhớ đến việc Kỷ Khê Bạch rất hay đeo đồng hồ.
Nghĩ đến đây, Thời Nguyệt đứng trước quầy bắt đầu chọn lựa.
"Mày muốn mua đồng hồ cho Kỷ Khê Bạch hả?" Quan Vân Vi không biết khi nào đã đi đến bên cạnh Thời Nguyệt.
Thời Nguyệt gật đầu, cô cầm hai chiếc đồng hồ trên tay rồi do dự hỏi: "Mày thấy cái nào đẹp nhất?"
"Chiếc màu đen này đẹp nè." Quan Vân Vi chỉ chiếc đồng hồ mà Thời Nguyệt cầm bên tay phải.
Nhân viên công tác đứng kế bên đúng lúc nói: "Chiếc đồng hồ này không thấm nước, rất thích hợp để mua tặng người yêu."
Mặt Thời Nguyệt nháy mắt đỏ bừng bởi những lời này, cô vội xua tay giải thích: "Không phải, không phải người yêu ạ."
"À, người em thích nhỉ." Nhân viên công tác như nhìn thấu được tất: "Cũng giống nhau thôi, tặng được hết."
Quan Vân Vi thấy mặt Thời Nguyệt đỏ như vậy thì đứng bên cạnh cười trộm, không hề có ý định giải thích phụ bạn mình.
Thời Nguyệt sợ nhân viên công tác tiếp tục nói ra những lời làm cô hoảng loạn, nhanh chóng nói: "Vậy đóng gói chiếc đồng hồ này giúp em nhé."
Nhân viên công tác cười gật đầu: "Yên tâm đi, chị sẽ giúp em gói thật đẹp, bạn ấy chắc chắn sẽ thích."
Thời Nguyệt: "..."
Mặt cô lại đỏ lên lần nữa.
Đưa xong tiền, Thời Nguyệt gấp không chờ nổi rời khỏi cửa hàng, rất sợ sẽ bị ghẹo thêm.
***
Nhìn mặt Thời Nguyệt đỏ tới mang tai, Quan Vân Vi liền cười không ngừng.
"Vi Vi, mày quá đáng lắm." Thời Nguyệt vừa đi ra ngoài cửa hàng vừa thở hổn hển trừng cô ấy.
Quan Vân Vi mau chóng thu lại ý cười: "Tính ra việc mua quà cho Kỷ Khê Bạch của mày cũng không dễ dàng gì ha, tao không nói sai nhỉ, mặt mày nóng đến độ chiên được trứng luôn ấy."
Thời Nguyệt sờ gương mặt nóng ran của mình, cúi đầu đi ra ngoài cửa hàng. Không ngờ rằng vừa đi được vài bước đã đụng phải Đỗ Tử Thiến đang đi dạo cùng bạn bè.
Đỗ Tử Thiến tất nhiên cũng nghe thấy lời Quan Vân Vi nói, cô ta liếc cái túi trong tay Thời Nguyệt vài lần: "Sắp sinh nhật Kỷ Khê Bạch rồi?"
Thời Nguyệt ngẩn người, cô biết Đỗ Tử Thiến, nhưng hai người không cùng lớp, trước đó chưa từng nói với nhau câu nào. Bây giờ đột nhiên hỏi cô một câu như vậy, khiến cô không biết phải làm sao.
"Liên quan gì đến cậu?" Quan Vân Vi bên cạnh đáp.
Đỗ Tử Thiến nhướng mày, có chút không vui: "Tôi đâu có hỏi cậu."
Thời Nguyệt thấy thái độ của cô ta thì nhíu mày: "Dù cậu có tặng quà cho Kỷ Khê Bạch thì cậu ấy cũng chẳng vào đài phát thanh đâu."
Cô nhớ rất rõ chuyện lần trước Kỷ Khê Bạch đã từ chối tham gia phát thanh cùng Đỗ Tử Thiến, chắc chắn lần này cũng vậy.
Đỗ Tử Thiến tức khắc biến sắc, trừng Thời Nguyệt một cái, rồi đi qua từ bên cạnh cô, thậm chí còn cố tình đụng trúng vai Thời Nguyệt một chút.
Người Thời Nguyệt hơi xiêu vẹo, khó hiểu quay đầu nhìn bóng dáng Đỗ Tử Thiến.
"Chắc có bệnh quá, nghĩ mình là công chúa không bằng, ai cũng phải thuận theo." Quan Vân Vi không khỏi cà khịa một câu.
Thời Nguyệt nhíu mày, ấn tượng với Đỗ Tử Thiến cũng kém đến cực hạn.
***
Vì sinh nhật của Kỷ Khê Bạch là thứ ba, nên Thời Nguyệt cũng định chờ đúng ngày đó mới đưa quà, coi như cho cậu một điều bất ngờ.
Hôm thứ hai đó, Thời Nguyệt tập thể dục buổi sáng xong thì cùng Quan Vân Vi đến siêu thị gần trường.
"Đó là Kỷ Khê Bạch và Đỗ Tử Thiến à? Sao họ lại trò chuyện cùng được?" Quan Vân Vi tinh mắt, thấy ngay hai người cách đó không xa.
Thời Nguyệt theo lời Quan Vân Vi nhìn sang. Dưới tán cây long não, Kỳ Khê Bạch và Đỗ Tử Thiến đứng đối mặt nhau, trai tài gái sắc, như nam nữ chính bước ra từ thế giới tiểu thuyết ngôn tình vậy.
Tim cô chợt hơi nhói lên, thậm chí đến cả hô hấp cũng hơi ngưng.
Ngay lúc này, Thời Nguyệt nhìn thấy Đỗ Tử Thiến đang cầm một hộp quà được gói tinh xảo ra.
Sau đó, cô không nhìn được nữa.
"Vi Vi, chúng ta đi thôi." Thời Nguyệt sợ hãi thấy cảnh Kỷ Khê Bạch nhận món quà. Cô mau chóng thu hồi tầm mắt, kéo Quan Vân Vi tới hướng phòng học.
Phía bên kia, khi Thời Nguyệt và Quan Vân Vi đã mất dạng, tay giơ món quà của Đỗ Tử Thiến vẫn đang vươn ra như thế, Kỷ Khê Bạch thậm chí chả nhúc nhích gì. Nụ cười của Đỗ Tử Thiến cũng cứng lại: "Nghe nói sắp sinh nhật cậu. Đây chỉ là quà sinh nhật thôi, cậu không thích sao?"
Kỷ Khê Bạch ngước mắt, lãnh đạm hỏi: "Nghe nói? Nghe ai nói?"
"Thời Nguyệt đó, tụi tớ gặp nhau trong một cửa hàng." Đỗ Tử Thiến cười nhạt: "Tớ còn nghe thấy cậu ta than rằng mua quà cho cậu là một điều thật phiền phức."
Kỷ Khê Bạch hơi nhíu mày, ánh mắt tìm tòi đảo qua đảo lại trên mặt Đỗ Tử Thiến, hồi lâu mới đáp một chữ: "Ồ."
Đỗ Tử Thiến cảm giác tay muốn gãy đến nơi rồi, nhưng Kỷ Khê Bạch vẫn chưa chịu nhận, cô ta chỉ có thể nhắc nhở lần hai: "Cậu xem tớ có mua đúng món cậu thích không nè, tớ chọn lâu lắm đó."
Kỷ Khê Bạch liếc mắt một cái, rồi nhếch môi: "Hôm nay đâu phải sinh nhật tôi, không liên quan gì đến tôi."
Cậu nói xong thì dứt khoát xoay người đi, chỉ để lại Đỗ Tử Thiến với nụ cười đã không thể giữ nổi.
24.06.2022