Căn Bệnh Quái Ác


***Tác giả có chuyện muốn nói:
Đừng nghĩ là tôi mất trí nhớ ~ Tôi có thể nhớ ra ngay lập tức (〒﹏〒)
______________
...
Sau đó, tôi liền nhận ra rằng, mùi hương đó đến từ tôi.
Tôi tự thừa nhận mình không phải là người thiếu hiểu biết, sau bao nhiêu năm, tôi vẫn cẩn thận mà ở cái xã hội này sắm vai người bình thường một cách vô cùng bình thường.
Thời niên thiếu, tôi cũng không phải không cư xử khác người, chưa kể đến những đứa trẻ cá tính đanh đá và dạn dĩ cũng vì kiêu ngạo, nhưng mà nổi loạn thực ra lại là một ý nghĩa khác với chúng.
Sau này lớn lên, tôi mới chợt nhận ra rằng, làm một người bình thường chẳng có gì sai cả, dù gì thì con người cũng là một tầng lớp động vật cấp cao nhất trong xã hội, và "người thường" là đại diện cho sự hoàn hảo của con người.
Nhưng suýt chút nữa vì một sự cố đột ngột xảy ra mà những sự nỗ lực và cố gắng của tôi bao năm qua tan thành mây khói.
Tôi có chút hối hận, ủ rũ vì đáng lẽ tôi không nên ra ngoài một cách tùy tiện như vậy.

Có lẽ bởi vì mỗi khi Hề Dung nhìn tôi trông biểu hiện của anh ấy rất bình thường làm tôi chủ quan, tôi không hề biết bây giờ mình kỳ lạ như thế nào trong mắt người thường.
Tôi bỏ chạy đi xuống cầu thang, không một ai lên tiếng nói ngăn cản.
Tôi mặt mài xám xịt, mờ mịt trở về nhà.

Cảm thấy chính mình so với lũ chuột qua đường không khác gì nhau.

Ra chương nhanh nhất tại [ TRUМ truyeЛ.

VN ]
Không có gì ăn uống, ta dứt khoát liền đồ vật cũng chưa ăn, liền ở trên di động hạ mấy cái trước kia thường chơi trò chơi, tân nêu lên bản hào, bắt đầu từ con số 0 đánh cả ngày.
Trở về nhà mà không ăn uống gì cả, không có gì để ăn, đồ ăn vặt cũng không buồn ăn tới.

Chán nản, đem những trò chơi trước đây trên điện thoại ra chơi, điều này giúp nâng cao lòng tự trọng của tôi.

Bắt đầu từ con số không, tôi chơi cả ngày không chán.
Sau hai ba ngày ăn không ngồi rồi mà lăn lộn, cơ thể tôi từ sưng tấy, nhiễm trùng chảy mủ dần dần hồi phục và đẹp lên.

Chưa kịp vui mừng thì lại có chỗ khác bắt đầu thối rữa.
Haiz, tại sao không thể hồi phục hoàn toàn như vậy? Có vẻ như đã đến lúc phải đến bệnh viện lần nữa.
Tôi từ nhỏ đã không thích đi bệnh viện.

Tại vì lúc nhỏ nhà tôi nghèo, không có tiền khám chữa bệnh.

Lớn lên một chút thì bắt đầu sợ hãi bệnh viện, nơi mà lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nơi mà tôi chứng kiến người thân mình lần lượt ra đi.
Tôi thật ra rất mâu thuẫn, cảm nhẹ thì uống thuốc không sao, thuốc nhiều đến uống không xuể nhưng bệnh càng nặng thì thuốc càng không dám uống.
Tôi sợ hãi trong giây lát, cuối cùng tôi mất mạng từ nơi đó.

Cho nên tôi đối với căn bệnh này, dù có tra tấn cơ thể tôi, tôi cũng sẽ giữ vững tinh thần mà ôm đà điểu kéo đi kéo lại, mỗi ngày lý trí đều quay đi quay lại, rồi liều mạng tìm cớ trốn tránh.
Một đêm khác, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì khóa cửa đột nhiên vang lên, tôi sửng sốt, theo bản năng tôi nghĩ tới Hề Dung.
Rốt cuộc, dường như không có người thứ hai ngoài anh ta.
Tôi hoảng hốt chạy ra mở cửa, đúng thật là anh ấy.

Tôi chắc chắn là anh ấy đã uống quá nhiều, hơi rượu nồng trên người anh xông thẳng vào mũi tôi, anh ta nhúc nhích người suýt ngã vào tường, ánh mắt đờ đẫn.
Trời, cái này ít nhiều gì cũng say rồi.
Tôi đỡ lấy anh, anh ôm tôi thật chặt.
Anh ta cao hơn tôi ít nhất nửa cái đầu, thật khó xử cho một người cỡ này mà nhảy lên người tôi.

Tôi cảm thấy trên người mình lại chảy máu, đau đến da đầu tê dại, nhưng tôi vẫn không đẩy anh ra, nữa lôi nữa túm anh kéo dô phòng gần nhất.
Tôi không đành lòng để mặc anh ta mồ hôi nhễ nhại, cầm lấy hộp y tế trên nền nhà bước vào phòng tắm.
Trong gương, tôi cố gắng xoay đầu nhìn ra sau, thấy tấm lưng đầy vết xanh tím của mình, bị anh ta nắm lấy tạo thành hai cái miệng vết thương to đầy máu.
Tâm mệt.
Tôi chỉ đơn giản dùng thuốc khử trùng và băng quấn xử lý một chút, có chút không an tâm liếc nhìn ra cửa.

Hề Dung khi say cũng không tính là làm loạn ầm ĩ, tôi đặt anh ta lên giường, anh ta sau đó an tĩnh mà nằm xuống
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu phòng ngủ chính bị anh ta chiếm lấy, tôi nhất định sẽ đến hành lang đối diện phòng nhỏ chấp nhận ở tạm một đêm.
Khi tôi tỉnh lại vào sáng hôm sau, Hề Dung đã không còn ở đây.
Anh ta đem giường đệm tối hôm qua ngủ xếp ngăn nắp, vuông vức sạch sẽ.
Tôi chợt nhận ra rằng điện thoại di động của mình đã để ở đây ngày hôm qua, nhất thời sốt ruột, mất kiên nhẫn cũng quên lấy nó.
Ta từ tủ đầu giường cùng nệm khe hở thuần thục mà moi ra tạp ở bên trong di động, đừng hỏi vì sao, ta người này có thần kỳ radar, chính là có thể biết được nó rơi trên chỗ đó.
Tôi từ khe nệm trên đầu giường thuần thục moi ra chiếc điện thoại.

Đừng hỏi vì sao tôi có thể lấy điện thoại dễ dàng như vậy, tôi chính là sở hữu một chiếc radar thần kỳ.

Tức là có thể biết được nó rơi ở đâu không cần đoán.
Kết quả tùy tay mở khoá, trên màn hình hiện ra đầy cuộc gọi nhỡ màu đỏ tươi, còn có cả tin nhắn đến, bên trên đều là tin nhắn của Hề Dung lấp kín.
Lâu lâu anh lại nhắn cho tôi vài tin, duy trì suốt đêm, bắt đầu từ mười hai giờ, một chút, hai giờ ba mươi, ba giờ...!không ngừng nghỉ.
Trên màn hình, quả thực giống như vậy mà tiến vào võng mạc bên trong.
...
“ Lê Lê, em biết không, mấy ngày hôm trước tôi có mơ thấy em.”
"Tôi mơ thấy em trở về.

Lần nào tôi cũng háo hức đến phát điên lên được.

Tôi không dám ngu ngốc tin vào điều đó vì tôi biết giấc mơ sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại."

“Em cũng đừng nóng giận, em thật khó mới được trở về một chuyến, chưa nói được mấy câu tôi đã bỏ chạy, thật sự không có tiền đồ, tất cả đều là tôi sai.”
“Thực xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều,…”
"Có đôi lúc tôi suy nghĩ, em đã sống rất tốt ở bên kia thế giới, nhưng tôi vẫn rất ích kỷ và muốn em đồng hành cùng tôi nhiều hơn trên thế giới này.

Điều đó thực sự không nên."
“Em biết không, trong giấc mơ em đã quên mất tôi, giống như là trở về lúc mới bắt đầu.

Cũng tốt thôi, tôi cũng không nghĩ em có thể nhớ rõ.

Tôi vĩnh viễn hy vọng em sau này không cần thiết phải lại trải qua mọi chuyện, cứ an yên như vậy mà tồn tại.

"
" Em hiện tại thế nào, có phải đã uống Canh Mạnh Bà rồi không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Ba mẹ mới có đối xử tốt với em hay không?"
"Bảo bối, mong em mỗi ngày đều vui vẻ."
“ Tôi rất nhớ em.”
Tin nhắn cuối cùng dừng lại vào lúc 5 giờ 12 phút rạng sáng nay.
Tôi đã bật khóc trước màn hình.
Ở trong ánh nhìn mông lung, tôi thấy được Hề Dung đang đứng trước cơ thể tái nhợt của tôi.
Anh ấy rõ ràng cũng bị sự thống khổ dày vò giống như tôi.
Tôi đã chết từ rất lâu rồi...
Thực ra tôi cũng lờ mờ đoán được rằng có thể có chuyện như vậy, nhưng tôi không thể tin được.

Cuối cùng thì sau vài ngày, tôi lên tìm kiếm trường hợp này trên Baidu, nhưng không tìm thấy ai có cùng tình trạng với tôi.
Bọn họ đều nói Baidu nhìn ra bệnh, bắt đầu là ung thư, tôi thấy ở trong này tôi không cần chẩn đoán chính xác, thậm chí hỏa táng ba người đầu thai, mộ cao như cây.
Tôi không dám nghĩ về Hề Dung.
Nói đến lúc trước, mỗi khi nhớ về anh ấy chỉ hơi buồn trong lồng ngực một chút, bây giờ cảm giác đó thật sự đau thấu tận tâm can.
Tôi ép mình đem điện thoại bấm hủy nó, ngón tay tôi run rẩy.
Một số hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu tôi, giống như một bộ phim chiếu rạp bán cháy vé, và cuối cùng truyền đến một ít tin tức trước khi tôi chết.
Khi ấy tôi nằm trên giường ở Trương gia, bên cạnh tôi không còn ai khác ngoài Hề Dung, ánh hoàng hôn chiếu rội thân ảnh ấy thêm thập phần cô đơn.
Cuối cùng, giây phút tôi nhắm mắt xuôi tay, anh ấy cúi người hôn tôi ngay giữa trán.
Sau đó là một mảnh đen tối.
Nhưng tôi có thể biết rằng anh ấy đã không nhúc nhích trong một thời gian dài, cho đến khi tôi cảm thấy lạnh lẽo khắp người, chỉ còn chút hơi ấm lưu lại trên trán và môi.
Tôi đã chết trước mặt anh ấy.
Là chính mắt anh ấy nhìn tôi rời đi.
Kỳ thật tôi rất muốn gọi điện thoại cho Hề Dung.


Tôi muốn nói với anh nhiều cái lắm!
....
Haha, anh biết không, là tôi đây.
Anh thực sự không có nằm mơ, đồ ngốc! Là bổn thiếu gia tôi thật sự đã từ cõi chết trở về đây, tôi thực sự đã sống lại!
Vui mừng không, không ngờ đúng không?
Đừng tưởng rằng tôi không biết anh dẫn tôi trộm cái gì, có phải anh đã mang tôi đặt vào trong tủ lạnh đúng không?
Làm tôi sợ muốn chết, trước đây tôi còn tưởng mình bị mộng du.
Aizz, cái gì mà ba mẹ mới, tôi còn chưa có đầu thai, còn chưa biết mùi vị của Canh Mạnh Bà ra sao, chỉ có một ông chú kỳ lạ, âm hồn không tan mà nhắn cho tôi, người đó nói muốn tôi hạnh phúc mỗi ngày, còn gọi tôi là bảo bối nữa chứ!
Hừ, buồn nôn muốn chết!
Đừng suy nghĩ nhiều, tôi không phải đã trở về rồi sao!

Nhưng tôi biết tôi không thể làm điều đó.
Người chết không thể nào sống lại, đạo lý này ai ai cũng biết, huống hồ chi bây giờ bản thân tôi còn không rõ, tôi hiện tại vẫn là còn sống hay đã chết, hay là vẫn đang phản chiếu lại một số hồi ức.
Tôi vốn nên trong sạch mà rời đi, cùng anh ấy và thế giới này nói lời từ biệt.
Tôi là một người đã mấ, còn Hề Dung anh ấy vẫn còn sống, nhân sinh anh ấy còn rất dài, còn rất nhiều thứ đợi anh ta ở phía trước.
Hề Dung nói rằng anh ấy thực sự không muốn tôi nhớ đến anh ấy, vì cuối cùng tất cả các mối quan hệ của anh đều trải qua trong đau khổ.
Anh ấy nói xin lỗi tôi, nhưng thật ra không phải như vậy.
Tôi chưa bao giờ oán trách anh, dù sao tôi cũng thật sự chết trong tay anh ấy, nhưng đó không phải lỗi của anh.

Tôi nhớ rõ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hề Dung là ở trong bệnh viện.
Anh ấy khoác một chiếc áo blouse trắng trong rất chỉnh tề, sống mũi cao thẳng tắp.

Bộ vest lại rất hài hòa với cặp kính cận.

Gương mặt đẹp trai lại không mang chút ấm áp, tựa như người máy không có chút cảm xúc cảm tình nào tồn tại.
Hắn nói chuyện cũng lạnh như băng, liền như vậy một câu, không cứu, người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.
Anh nói chuyện cũng rất lạnh nhạt, như thế mà nói không cứu được nữa, bảo người nhà nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.
'Người nhà' mà anh ấy nhắc đến chính là tôi.
Ta lúc ấy trực tiếp túm lên trong tầm tay ly nước hung hăng mà tạp qua đi.
Ngay lúc đó, tôi liền vơ lấy cốc nước bên cạnh rồi hùng hổ ném thẳng vào người anh ta.
Một tiếng vang thật lớn.
Ly nước vỡ nát, mảnh thủy tinh văng vào người anh ấy, Hề Dung cơ bản cũng không trốn tránh nói với tôi rằng anh hiểu tâm trạng của tôi, bảo tôi phải thật bình tĩnh.
Tôi không kiềm chế được mà chửi ầm lên
" Đồ dối trá, anh con mẹ nó là đang đùa giỡn với tôi có đúng không?"
Hề Dung đôi mắt hờ hững xuyên thấu qua lớp kính nhìn tôi nói
"Ẩu đả nhân viên y tế là phạm pháp!"
Anh ấy mềm cứng không ăn, tôi đều không có cách, anh ấy quay đầu trực tiếp cho người gọi bảo an bảo muốn đem tôi khóc lóc giãy dụa lôi đi, sau cơn tức giận bạo phát ấy tôi tự trấn áp mình lại, càng suy nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin anh ta.
Ta phóng mềm khẩu khí, nói, ngươi đường đường một cái chủ nhiệm, liền không thể ngẫm lại biện pháp sao? Nói không trị liền không trị, có ý tứ gì, chê ta ra không dậy nổi tiền phải không?
Tôi bình tĩnh lại và nói:
" Anh đường đường là chủ nhiệm ở đây, như thế lại không thể nghĩ ra biện pháp hay sao? Nói không trị thì liền không trị là có ý gì đây? Chê tôi không có đủ tiền chi trả đúng không?”
Cái người đang trong bờ vực sinh tử kia chính xác là mẹ của tôi, tôi cũng chỉ là một cậu học sinh vừa thành niên, nhưng tôi vẫn có thể đập nồi bán sắt vụn, tôi có thể đi vay nặng lãi, tôi cũng chỉ muốn bà ấy mau khỏi bệnh, cho tôi một chút hi vọng cũng không được hay sao?
" Bác sĩ, tôi xin anh hãy giúp đỡ tôi lần này thôi, ba tôi đã không còn, tôi không thể tiếp tục mất đi mẹ nữa, bác sĩ tôi cầu xin anh một lần có được không?"
"Bác sĩ, tôi thực sự cầu xin anh"

Hắn từ làm công trên chỗ ngồi đứng lên, trên cao nhìn xuống mà nhìn ta, sau đó nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
Anh ấy từ chỗ ngồi làm việc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tôi và khẽ lắc đầu.
"Không có biện pháp!" Hề Dung nói.
"Tôi không phải thần thánh, tôi cứu không được tất cả mọi người."
Khi đó, tôi không thể làm gì được số phận đã định đoạt, tôi chỉ có thể hận anh ấy.
Kết quả đúng như anh ta chẩn đoán, chỉ nửa tháng sau mẹ tôi đột ngột tắt thở, bệnh viện lập tức xuống điều trị và thông báo cho tôi.

Ba giờ sáng tôi kiệp đuổi tới, nhìn thấy Hề Dung vẫn như thường mặc áo blouse trắng không dính chút bụi trần.

Anh ta vội vàng chạy đến, rồi cùng các y bác sĩ và y tá lao vào phòng cấp cứu.
Tôi đứng ở ngoài một mình, chỉ nhìn thấy anh qua cửa sổ phòng, xung quanh là đám đông náo nhiệt bận rộn bên trong.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ, tôi thành tâm sám hối, tôi không nên mắng anh ta, không nên gọi anh ta là kẻ nói dối, nếu anh ta có thể cứu mẹ tôi trở về với tôi, tôi thậm chí nguyện để anh ta đánh vào đầu tôi, cả đời làm trâu làm ngựa cho anh.
Đêm đó thực sự rất dài.
Tôi không nhớ rõ anh ấy đã ở trong căn phòng sinh tử ấy bao lâu, nói tóm lại là một mảnh binh hoang mã loạn, tôi ở bên ngoài vội vàng đến mức chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng, gấp gì cũng vô ích.
Hắn rốt cuộc ra tới thời điểm, ta sớm đã là mất hồn mất vía, chỉ nhớ rõ hắn khẩu trang phía trên nửa trương tái nhợt rét lạnh mặt, trước mắt một vòng dày đặc ô thanh.
Cuối cùng khi anh ấy bước ra, tôi sớm đã hồn bay phách tán, tôi chỉ nhớ được gương mặt nhợt nhạt và lạnh lẽo của anh bị che một nửa bởi chiếc khẩu trang y tế.

Trước mặt anh một đám người náo nhiệt bàn tán.
Tôi nhanh chóng đi đến trước mặt anh, và anh ấy dường như biết tôi đang muốn hỏi gì.
Anh đeo găng tay cao su, đặt tay lên vai tôi thì thầm: “Người chết không sống lại được, cố nén đau thương”.
Bây giờ tôi nhớ tới câu nói rằng "người chết không thể sống lại được" anh ấy đã sớm nói với tôi

Tôi luôn nghĩ rằng, người như Hề Dung đã quen nhìn người khác sinh ly tử biệt, hẳn sẽ không vì tôi chết đi mà đau lòng.
Và đương nhiên, trong lòng tôi vẫn luôn hy vọng rằng anh ấy có thể nhớ đến tôi càng lâu càng tốt.
Nhưng như vậy thì không công bằng với những người còn sống.
Tôi chết đi, chỉ đơn giản là nhắm mắt, phủi phủi mông, không mang theo một đám mây.
Nhưng tôi thật sự không thể tưởng tượng được anh ấy không những không chôn cất tôi mà còn đem thi thể tôi giấu trong tủ lạnh.
Nói đến tủ lạnh nhà tôi...
Thôi xong! Sau này không dám nhìn thẳng vào tủ lạnh nữa...
Tôi hôm qua còn từ ngăn đông tủ lạnh lấy ra túi bánh bao cùng sủi cảo ăn vài cái.
Aisssssssssss!
Thi thể đông lạnh lâu ngày sẽ không có độc đúng không?
Từ từ, tôi suy nghĩ cái, cho dù có độc thì sao? Đó không phải là chính bản thân tôi sao?
…… Haha
Tôi bắt đầu tự hỏi làm cách nào để trốn khỏi nhà.
May mắn thay, trước đây khi tôi từ chức, tôi không có lý do giống như các đồng nghiệp khác của mình.

Họ thậm chí có thể không biết rằng tôi đã sớm qua đời.

Nếu không lúc tôi xuất hiện trở lại vào thời điểm đó, Weibo sẽ xuất hiện rất nhiều tiêu đề không quá phận đi.
"Thanh niên đã chết trở về đơn vị, nhưng là tìm lãnh đạo để báo thù!!"
"Nhà tư bản đàn áp bốc lột sức lao động, thành ma quỷ cũng không thể buông tha!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận