【Thảo luận chi tiết hợp đồng thì phải cứng rắn chút】
Thời điểm nghe đạo diễn Vương nói muốn phát kịch bản cho hắn, Quý Văn Huyên liền biết, công cuộc chinh phục sinh mệnh mới của hắn đã đạt được thành công bước đầu.
Nhưng cảm giác vui sướng này khi vừa bước ra khỏi cửa phòng hội nghị liền bị câu cười nhạo khinh khỉnh của nhóc con hồi nãy cắt đứt.
Nhiếp Hải vừa giơ điện thoại vừa liếc hắn một cái sắc lẻm, dùng giọng điệu âm dương quái khí nói: "Ê, chẳng biết nó nịnh bợ được nhân vật lớn nào, năng lực thật là hết sảy, đến buổi thử vai của đạo diễn Vương mà cũng có thể biết trước đề, là lừa là ngựa gì thì chưa rõ, nhưng mà tao thấy nó cứ như trò đùa vậy." Không biết cậu ta thực sự đang nghe điện thoại hay là đang giả vờ giả vịt rồi chỉ cây dâu mắng cây hoè.
Trước đây khi vẫn còn ở trong quan trường, phàm là một số tôm tép tầng dưới dựa vào bên trên chống lưng mà một bước lên trời, không thể tránh khỏi phải nghe mấy lời đàm tiếu chua ngoa xung quanh, cũng gần tương tự như mấy câu của Nhiếp Hải mới nói.
Quý Văn Huyên xưa nay coi thường mấy thứ âm phong bất chính, nhưng vì nhiều lý do, hắn chỉ có thể giữ im lặng.
Cho nên hắn dứt khoát không tham gia vào các phe phái, phong cách thanh bạch của hắn cũng khá nổi tiếng trong giới quan chức thành phố.
Hắn làm sao có thể tưởng tượng ra, sẽ có một ngày những lời nói châm chọc mỉa móc này sẽ nói đến trên đầu mình, lại còn bảo hắn nịnh bợ ông to bà lớn? Quý Văn Huyên thật sự muốn phản bác mấy câu, nhưng miệng mở ra một nửa rồi lại ngậm lại.
Ký ức đêm đó thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, hắn đã bị ô uế rồi, không bao giờ có thể trở lại là Quý Văn Huyên sạch sẽ, thanh khiết như xưa được nữa.
Nghĩ đến đây, niềm vui sướng khi thử vai thành công đã bị đánh tan triệt để, hắn rũ vai, bước tới trước mặt Tiểu Trịnh, bắt chuyện: "Bận bịu cả buổi sáng chắc cậu cũng đói bụng rồi, chúng ta đi ăn trưa trước đã."
Trịnh Phi nhìn Quý Văn Huyên cả người tràn đầy ủ rũ thất vọng, nghĩ là buổi thử vai này đi tong rồi, đến lúc hai người đi ra khỏi thang máy cậu ta mới vắt nát óc nghĩ ra một câu an ủi: "Quý ca, không sao đâu, đừng đặt nặng trong lòng."
"Không đặt không được chứ!" Quý Văn Huyên thở dài khe khẽ, "Thì ra cảm giác bị người ta đâm cột sống lại khó chịu như vậy."
"Hả? Lần này nghiêm trọng như vậy sao?" Trịnh Phi không biết rốt cục hắn đã trải qua chuyện gì, nhưng đứng ở góc độ của Quý Văn Huyên ngẫm lại, bị người ta đâm bang trước mặt với bị rơi vào địa ngục trần gian chắc cũng không có gì khác nhau lắm.
Nghĩ vậy, cậu ta lại an ủi: "Đừng để bụng, Quý ca, thật sự không sao đâu ha!!"
Có lẽ bản thân cậu ta cũng cảm thấy an ủi kiểu này chẳng có ý nghĩa gì cả, nên quyết đoán kéo Quý Văn Huyên ra khỏi khách sạn, lái xe đưa hắn tới quán đồ nướng, gọi hai suất thịt nướng với một két bia, hoa mỹ nói: "Quý ca, không có việc gì mà một bàn thịt nướng không giải quyết được, nếu mà có, thì chắc chắn do uống quá ít rượu."
Kiếp trước Quý Văn Huyên bị gia đình quản giáo nghiêm ngặt, người mẹ bác sĩ lúc nào cũng cường điệu vấn đề an toàn vệ sinh, cho nên trước giờ hắn chưa từng được ăn thịt nướng.
Mà sau khi đi làm, ba hắn lại liên tục nhắc nhở, ăn mấy quán ven đường này sẽ hạ thấp đẳng cấp, đừng nói đến cái loại việc không phù hợp với thân phận như vừa ăn xiên nướng vừa uống bia như thế này, đây là chuyện mà hắn chưa một lần nghĩ tới.
Thịt nướng ngoài cháy trong mềm, mỡ nạc vừa phải hợp khẩu vị, bia đá mát lạnh sảng khoái, một cốc bia vào bụng, cảm giác phiền não đều bị lớp bọt bia đánh tan đi hết.
Cứ như vậy một miếng thịt một ngụm bia, chỉ vài phút hắn đã cạn sạch hai chai, Trịnh Phi ngồi bên cạnh nhìn đến choáng váng.
Phải biết trước đây, thời điểm tâm trạng của Quý Văn Huyên không tốt, đa phần là đến cơm cũng nuốt không trôi, cậu ta đã khuyên không biết bao nhiêu lần.
Mà bây giờ, tuy rằng tâm trạng Quý ca cũng không tốt nhưng vẫn ăn được uống được, như vậy lại yên tâm hơn nhiều.
Tiền vốn làm cách mạng không thể cứ thế sụp đổ được, chẳng phải sao?
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc Trịnh Phi mò tay vào thùng đá lấy thêm bia mò thấy trống không, mới kinh ngạc phát hiện Quý Văn Huyên vậy mà đã uống hết mười chai.
Mặc dù được di truyền tửu lượng thượng thừa của ông ba lãnh đạo, lúc này cũng bắt đầu thấy choáng, Quý Văn Huyên sờ sờ bụng, ngại ngùng nói: "Khiến cậu phải chê cười, đã lâu lắm rồi tôi không được ăn bữa cơm nào vui vẻ như vậy."
"Quý ca anh nói khách sáo cái gì vậy, anh vui vẻ em cũng vui vẻ theo đây." Trịnh Phi nói xong liền đứng dậy thanh toán.
Lúc Quý Văn Huyên đang ngây người thì thấy trên màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy một chuỗi số, mất một lúc hắn mới phản ứng ra đây là có người gọi điện thoại tới, hắn nhấc điện thoại mông lung mơ hồ mà hỏi: "Ai đấy?"
Đối phương im lặng không trả lời, Quý Văn Huyên hơi nghi ngờ mà nhìn giao diện màn hình, xác nhận là hắn đã lướt nghe điện thoại rồi, cũng kết nối rồi, mới hỏi lại thêm lần nữa: "Ai vậy?"
Lần này người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng mở miệng, nhưng trong giọng nói khó nén được cáu gắt, "Dựa theo quy củ trong giới các cậu, chẳng lẽ không cần phải lưu cho số điện thoại của kim chủ một cái tên hay sao?"
Quý Văn Huyên nghe đối phương nói linh ta linh tinh, không khỏi cau mày, hắn nghiêm túc răn dạy: "Mời ngài hãy tự xem xét lại lễ nghi văn hoá nghe điện thoại của bản thân một chút, sau khi kết nối điện thoại ít nhất hãy báo họ tên rõ ràng."
Người kia hiển nhiên bị câu nói của hắn doạ cho sửng sốt, một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin chào, tôi là Bên A trong mối quan hệ bao dưỡng của chúng ta, Tôi.
Là.
Kiều.
Dương."
Lần này đến lượt Quý Văn Huyên ngây người rồi, hắn sao có thể quên mất chuyện này chứ!
"À....!Vâng....!Là ngài à..."
"Phải! Chính là tôi! Bây giờ có chút việc gấp, mời cậu đến căn hộ của tôi ngay lập tức."
"Chuyện gì cơ?" Quý Văn Huyên cẩn thận hỏi.
Kiên nhẫn của Kiều Dương sớm đã bị tiêu hao hết, hắn cắn răng: "Nói chung là muốn cùng cậu thảo luận rõ ràng một chút về mấy chi tiết nhỏ trong hợp đồng bao dưỡng thôi!".