Cán Bộ Kỳ Cựu Trọng Sinh Thành Minh Tinh Lưu Lượng


【Không còn trói buộc】
Thời điểm Quý Văn Huyên lần nữa đỡ eo rời giường tập tễnh bước vào nhà vệ sinh, hắn thật muốn tát cho chính mình hai cái bạt tai!
Niềm tin kiên định không lay chuyển được đâu?
Tinh thần Đảng trong sáng thuần khiết đâu?
Chính hắn cũng là người hơn ba mươi tuổi đầu, sao lại dễ dàng bị tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch trêu chọc đến mất lý trí như vậy?
Quý Văn Huyên nhìn vết chó gặm lung tung trên cổ, "Chậc" một tiếng, thằng nhãi con này thật chẳng có tí tâm lý nào hết, đều là người của công chúng, cậu ta gặm ra cái bộ dáng quỷ này thì hắn làm sao gặp người ta đây?
Lúc đang chửi thầm thì điện thoại di động vang lên, lần này không còn chỉ hiển thị một chuỗi dãy số nữa, mà là hai chữ "ngài Kiều" cực lớn, Quý Văn Huyên chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết chính là tên tội phạm cưỡng dâm họ Kiều chứ còn ai.

"Kiều! " Quý Văn Huyên vừa mở miệng mới phát hiện ra cổ họng hắn khàn đến nỗi không nói nên lời, đành phải lúng túng ho khan, mà tên đầu sỏ phía bên kia điện thoại còn không biết xấu hổ cười khẽ một tiếng.


"Mật khẩu cửa căn hộ là sáu số cuối số điện thoại của tôi, tôi để lại cho cậu một ít tiền trong ngăn kéo, thứ Bảy tôi sẽ trở lại.

" Nói xong không để cho Quý Văn Huyên có thời gian phản ứng lại đã lập tức cúp máy.

Đây là cái kiểu giọng điệu tuỳ tiện nông cạn gì? Nghiễm nhiên dám coi hắn thành một tên ăn bám phụ thuộc, dám coi hắn thành chim hoàng yến mà kim ốc tàng kiều??
Quý Văn Huyên tâm phiền ý loạn mà sửa soạn lại bản thân, đi ra khỏi phòng tắm thì đập vào mắt là cái giường bị chà đạp lung tung đến biến dạng, hắn càng cảm thấy chính mình sa đoạ quá rồi, hắn đành tự lừa mình dối người mà kéo ga giường nhăn nhúm vo thành một cục ném vào trong máy giặt, cài chế độ tự động làm sạch rồi nhắm mắt làm ngơ rời đi.

Nhưng còn chưa đi ra khỏi căn hộ, hắn lại bắt đầu không khống chế được suy nghĩ, lúc máy giặt hoạt động có thể nào bị rò nước hay không? Nhỡ đâu rò nước vào ổ điện gay ra hoả hoạn thì sao bây giờ? Ga giường giặt xong không phơi phóng để trong máy giặt liệu có mốc meo không?
Theo trí tưởng tượng không ngừng biến hoá, bước chân của hắn càng ngày càng chậm.

Cuối cùng, sau khi đi hết một vòng quanh hoa viên, hắn lại không can tâm tình nguyện mà quay lại căn hộ.

Chậc, ý thức trách nhiệm xã hội chết dẫm!!
Quá trình chờ đợi máy giặt giặt xong dài dằng dặc mà nhàm chán, Quý Văn Huyên tìm thấy một quyển sách đặt dưới bàn trà, hắn cầm lên chuẩn bị đọc để giết thời gian.

Mới mở sách liền bị một thẻ đánh dấu trang màu vàng nhạt rơi ra thu hút ánh mắt, hắn khom lưng nhặt lên, thì thấy mặt trên thẻ có một dòng chữ viết tay thật xinh đẹp: Cầu cho con trai bình an hỉ lạc, thuận lợi không ưu phiền.

Góc dưới bên phải ký tên là "Mẹ"

Mẹ của người ta, ngay cả trong những hàng chữ đều hiển lộ tình yêu và bảo vệ với con của họ.

Nói về đời trước điều mà Quý Văn Huyên sợ nhất là gì, đương nhiên là nói đến gia đình mình.

Mẹ là một người có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, bà luôn tránh xa tất cả những thức có khả năng chứa vi khuẩn gây bệnh, bao gồm cả chồng và con trai.

Luôn luôn tìm mọi cớ để ở lại kỹ túc xá bệnh viện không muốn về nhà, càng không bao giờ nghĩ đến bà có thể viết cho hắn một câu chúc phúc.

Ba lại là một người nghiêm khắc và hay soi mói, đem tất cả những mưu cầu đang dang dở một đời toàn bộ đặt lên vai con trai, phải đạt điểm cao tất cả các môn, các kỳ thi đều phải thi đứng nhất, sau khi đi làm hàng năm đều phải thi sát hạch đạt công chức ưu tú, nếu có một việc nào không làm tốt thì chờ đợi hắn chính là phê bình nặng nề cùng trách phạt thể xác.

Sống trong cuộc sống giáo điều như vậy từ năm này qua năm khác, Quý Văn Huyên cũng dần quên mất đạo lý không có ai hoàn hảo, trong sinh hoạt thường ngày luôn đối với chính mình vô cùng nghiêm khắc và khắt khe, mọi người có thể đều coi hắn là một người đồng đội tốt, nhưng không có ai thật sự coi hắn là bạn tốt.

Quý Văn Huyên rất cô độc.


Hắn thu lại thẻ đánh dấu trang sách, cũng thu lại những cảm xúc tiêu cực, nếu như lần trọng sinh này có thứ gì khiến hắn cảm thấy vui vẻ và hài lòng nhất, có lẽ là không còn xiềng xích, cuộc đời hắn không còn bị an sắp đặt thao túng nữa.

Cảm xúc sầu muộn còn chưa tan hết, thì tiểu Trịnh gọi điện thoại tới, hắn bắt máy xong, còn chưa kịp "alo" một tiếng đã nghe thấy tiểu Trịnh phía bên kia gào to: "Quý ca! Anh Quý! Thử vai thành công chuyện lớn như vậy sao anh không nói với em??? Chuyện là làm sao hả??"
"Em vừa rồi còn đang ngủ thì người của đoàn phim gọi điện tới nói gửi kịch bản cho anh, sau khi cúp điện thoại còn nghĩ giấc mơ này sao mà đẹp quá đấy! Kết quả đây không phải là mơ!! Là Phục Hưng!! Phục Hưng! Bọn họ thật sự gửi kích bản đến cho anh đó!!!"
"Quý Ca! Em thật sự vui sắp chết được! Anh cuối cùng cũng có thể đóng phim rồi haha!
Nào! Lại là một người gọi điện thoại chẳng có lễ nghi gì hết.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người mừng cho hắn đến nỗi nói chuyện lạc cả giọng, Quý Văn Huyên mặc dù ghét bỏ, nhưng trong lòng thật sự ấm áp, hắn cười nói: "Đây mới là mỗi bước nhỏ trên con đường thành công của chúng ta thôi, còn có tương lai tốt đẹp hơn đang chờ chúng ta phát triển!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận