Cân Cả Thiên Hạ

Sáng ngày hôm sau.

Lúc này đây Xuân Đức vẫn đang trên đường đi tới Thần Võ Nguyên Tháp, cả đêm hôm qua hắn cũng không có dừng lại nghỉ ngơi mà một đường đi không ngừng nghỉ.

Buổi tối ở nơi này cũng không có gì nguy hiểm cả vì vậy hắn mới không dám kiêng dè gì mà đi vào buổi tối. Thực ra nơi đây cũng không phải là không có nguy hiểm mà những nơi nguy hiểm đều ở những khu vực đặc biệt nếu không phải chủ động tìm tới thì không có lý gì lại đụng phải.

Ở nơi đây không cần đề phòng cái gì khác ngoại trừ đám tu sĩ mà thôi. Ở trong nơi này đám tu sĩ mới là nguy hiểm nhất. Nếu mà là các thế lực đối địch thì càng là không chết không thôi.

Ngày hôm qua, trên đường đi tới Thần Võ Nguyên Tháp hắn cũng đã nhìn thấy được vài cuộc đuổi giết quy mô nhỏ, mỗi lần như vậy đều có không ít tinh anh ngã xuống.

Với Xuân Đức sau khi hỏi thăm qua thì cũng biết vì sao bản thân lại bị những người khác xem thường rồi, lý do cũng rất đơn giản, chẳng qua là Triều Tịch Châu là cái châu yếu nhất trong mấy trăm châu của Phong Thần Vực. Bất kì kẻ nào là người của Triều Tịch Châu cũng đều bị những người khác xem thường như vậy mà không riêng gì hắn.

Đối với vấn đề này thì Xuân Đức cũng cảm thấy bình thường, nhỏ yếu hơn thì bị xem thường là đúng rồi, đây là điều tất nhiên. Ở hiện đại người ta xem thường trong lòng còn ở nơi đây thì người ta lấy việc đó ra làm niềm vui.

…….

Ngay lúc Xuân Đức cùng với nô bộc của mình đang bay nhanh tiến về Thần Võ Nguyên Tháp thì hắn bỗng dưng cảm thấy có cái gì đó không được đúng. Linh cảm mách bảo hắn không nên tiến về phía trước.


Hắn rất tin vào linh cảm của bản thân vì thế hắn ngay lập tức dừng lại không tiếp tục bay về phía trước. Hắn lúc này nhìn tên nô bộc nói:

“ Lùi lại, phía trước có cạm bẫy.”

Tên thanh niên dẫn đường nghe được Xuân Đức nói thì ngay lập tức dừng lại, tuy trong lòng hắn có phần nghi hoặc nhưng lại cũng không dám nói gì, hắn ngoan ngoãn lui về, đứng phía trước Xuân Đức làm bộ dạng chuẩn bị chiến đấu.

Tại một nơi cách vị trí Xuân Đức đang đứng khá xa, lúc này đây ở trong một cánh rừng thưa, có một đội ngũ 9 người đang quan sát nhất cử nhất động của Xuân Đức. Vốn cả đám đang cười lạnh nhìn Xuân Đức nhưng thấy hắn đột nhiên dừng lại thì sắc mặt cả đám liền trở nên khó coi.

Ở từ một nơi không biết tên, lúc này đây một âm thanh nam tử âm trầm vang lên: 

“ Kẻ này linh giác rất mạnh, có lẽ cạm bẫy trước đó của chúng ta bố trí ra sẽ vô dụng. Mọi người chuẩn bị thực hiện phương án thứ 2. Ngay khi ta ra hiệu thì đồng thời hành động, bằng không rất có thể để cho kẻ này chạy trốn.”

……

Sau khi dừng lại quan sát một lúc lâu thì Xuân Đức cuối cùng cũng nhìn ra được điều bất thường, hắn lúc này đã có thể lờ mờ nhìn ra được phía trước có một cái đại trận. Một khi hắn bước vào đại trận kia sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.

Ngay khi hắn còn phân vân chưa quyết, là có nên đi vào bên trong trận hay là đi vòng qua nơi đây, sau đó lại tìm mấy tên bố trận đánh cho một trận thì bất chợt từ nhiều phương hướng bất đồng, hàng loạt tiên thuật thần thông đánh về phía hắn.

Những tiên thuật thần thông kia hóa thành vệt sáng, dùng tốc độ nhanh đến khó tin xạ kích mà đến. Cùng lúc này từ những nơi ẩn nấp khác nhau liên tục có bóng đen bay ra ngoài nhưng bóng đen kia sau khi hiện ra thì nhanh chóng tạo thành vòng tròn bao vây lấy Xuân Đức vào bên trong.

Về phần Xuân Đức sau khi nhìn thấy hàng loạt tiên thuật đánh về phía bản thân, đồng thời cũng cảm nhận được mấy chục đạo khí tức xa lạ xuất hiện thì sắc mặt hắn không một chút biến đổi.

Hắn triệu hồi ra Quỷ Kiếm sau đó bình tĩnh đón đỡ từng đạo tiên thuật thần thông.

“ Oanh long long…”

Từng đạo tiên thuật thần thông sau khi vào phạm vi nhất định thì liền bị Xuân Đức huy động Quỷ Kiếm chém nát. Liên tiếp là những tiếng nổ lớn vang lên. Sau khi chém ra liên tục mấy chục kiếm thì tất cả những công kích đánh về phía hắn đều bị hóa giải. Đương nhiên ở trong này không thể không kể đến công lao của tên nô bộc của hắn.


Sau khi vừa hóa giải xong công kích đánh tới thì Xuân Đức cũng đã phát hiện bản thân mình bị một đám người lạ mặt bao vây. Tất cả những kẻ này đều mặc áo choàng màu đen, lại còn đeo cả mặt nạ rất khó phân biệt nam nữ. Khí tức trên người của những kẻ này cực kỳ mờ mịt nhìn không ra sâu cạn.

Đã vậy hình như đám này đến đây cũng đã có chuẩn bị rất kỹ, bọn chúng cũng không có đến quá gần Xuân Đức mà lại đứng ở một khoảng cách khá xa, nằm ngoài tầm công kích của độc tố.

Nhìn thấy đối phương có nhiều người như vậy, lại còn cẩn thận có thừa. Xuân Đức cũng không phải dạng người anh hùng cái thế gì mà lại muốn một mình đánh với cả một đám cường giả như thế này.

Lúc này đây hắn cũng bắt đầu gọi ra người trợ giúp.

“ Vèo vèo vèo…” 

Liên tiếp là những đạo ánh sáng từ bên trong nhẫn chứa đồ của hắn bay ra ngoài. Không qua hai cái hô hấp thì đừng bên cạnh Xuân Đức là 8 Tinh Vương Tiên Cảnh viên mãn(7 người tộc lão của Phong Gia cùng với Điệp Vũ), mấy trăm hậu kỳ, thêm vào đó còn có bốn đại hung thú nữa bước Hằng Vương Tiên Cảnh.

Nhân số thoáng cái đã gấp 3-4 lần so với địch nhân. Khí tức mạnh mẽ từ đám nô bộc phát ra ngay lập tức xua tan tất cả mây trắng trong phạm vi rộng lớn. 

Ở phía đối diện đám người vừa muốn vây công Xuân Đức lúc này liền trợn to đôi mắt, bọn họ tí nữa thì cắn đứt đầu lưỡi. Cảnh tượng trước mắt quả thực khiến cho bọn họ muốn chửi thề.

Nhưng còn không đợi cho bọn chửi tục thì Xuân Đức lúc này đã ra lệnh:

“ Bắt những kẻ này lại cho ta, đừng để tên nào chạy thoát.’’


Được mệnh lệnh của Xuân Đức thì tất cả cường giả xung quanh hắn đồng thời thi triển thần thông. Ngay lập tức, một cổ khí tức phô thiên cái địa đè ép mà xuống.

Trong số mấy chục người áo đen thì có hơn phân nửa bị cổ khí thế khủng bố kia ép cho không động đậy được. Chỉ có một số ít là còn khả năng quay đầu chạy trốn. 

Tốc độ của mấy tên áo đen lúc bỏ chạy có thể nói là cực kì nhanh chóng, không những có thể tránh né gần hết các đòn công kích đã vậy lại còn lợi dụng công kích của địch nhân mà bỏ chạy nhanh hơn.

Vì vậy trong lúc nhất thời ở trên bầu trời vô số vệt ánh sáng bay lượn khắp nơi nhìn vô cùng đẹp mắt. Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức cũng cảm thấy có chút thích chí, dù sao có thủ hạ giúp bản thân giải quyết mấy việc nhỏ nhặt như thế này cũng vô cùng tiện lợi.

Xuân Đức hai tay ôm ngực nhìn về phương xa cười khà khà:

“ Lại còn dám đến vây công ta, ta chưa đi tìm các ngươi là may lại còn dám đến vây công ta nữa. Bây giờ thì biết hậu quả nhé.”

Tên thanh niên có nhiệm vụ dẫn đường cho Xuân Đức nhìn thấy cảnh tượng lúc trước, sau một hồi thất thần thì lúc này cũng đã khôi phục lại, khóe miệng của hắn lúc này liên tục co giật mấy lần.

Trong lòng của hắn lúc này cũng mặc niệm cho đám Phong Tế Châu xấu số kia, trêu chọc người nào không trêu chọc lại cứ tìm đúng tên ôn thần này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận