Cân Cả Thiên Hạ

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Một giờ…. 

Hai giờ ….

Ba giờ ….

Từ lúc Cửu Đầu Hoàng Kim Xà thông báo là sẽ có địa đồ xuất hiện thì đã ba giờ trôi qua nhưng không thấy bất kỳ dị thường nào.

Nhưng ngay vào lúc tất cả mọi người nghĩ hoặc thì bầu trời phía trên bỗng dưng biến đổi cực mạnh, cả bầu trời đang quang mây, ánh nắng dịu nhẹ bỗng chốc tối sầm lại.

Mây đen không biết từ nơi nào kéo đến trong nháy mắt liền che kín bầu trời, mây đen vần vũ như là có sinh vật đáng sợ đang ở bên trong khuấy động,bầu trời thoáng cái tối tăm mù mịt, cuồng phong gào thét thổi cho cả cánh rừng nghiêng về một bên, nhiều cây không chịu được liền bật cả gốc bị gió lốc cuốn lên cao, cảnh tượng lúc này không khác gì sắp tận thế, một loại cảm giác áp bách đến cực hạn.

Đang đi dạo quanh khắp nơi, nhìn thấy bầu trời biến đổi như vậy thì Xuân Đức không khỏi bất đắc dĩ nói:

“ Có mấy cái địa đồ thôi mà, có cần phải đao to búa lớn vậy không. Cứ làm như Hỗn Độn Chí Bảo xuất thế không bằng.”

Xuân Đức vừa nói xong thì “ Ầm” một tia chớp hóa thành một con lôi long nhằm thẳng hướng hắn mà đánh tới. Con lôi long uốn lượn, nhe nanh múa vuốt phóng về phía Xuân Đức mang theo khí tức hủy diệt vạn vật.


Nhìn thấy con lôi long lao về phía mình thì Xuân Đức cũng chẳng buồn tránh né, mà cứ để mặc con lôi long kia đánh tới. Khi con lôi long đánh lên người Xuân Đức thì nó trong nháy mắt liền bị hút vào bên trong cơ thể Xuân Đức. Giống như trâu đất xuống biển không để lại tí tăm hơi nào.

Xuân Đức thấy vậy thì thầm nghĩ " ta đến đến lôi kiếp của tiểu thiên kiếp còn có thể cắn nuốt được huống gì là cái thứ này. Mà cái con rắn kia cũng thật tính tai, ta nói nhỏ vậy mà cũng nghe thấy."

Sau khi bầu trời hạ một đạo tia sét đánh Xuân Đức thì cũng không có tiếp tục hạ tia sét thứ 2, mà lúc này ở những phương hướng bất đồng, có năm vật phát ra ra ánh sáng rơi từ trên bầu trời xuống phía bên dưới,

Năm vật kia sau khi rơi xuống dưới thì hình thành một cột sáng chiếu thẳng lên bầu trời, rất dễ dàng quan sát thấy. Nhìn thấy cuối cùng địa đồ cũng xuất hiện thì Xuân Đức cũng lấy làm mừng.

Lúc này đây hắn cưỡi độc thỏ chạy đến vị trí cột sáng gần nhất. Theo sát phía sau hắn là bốn người Mộng Vân, Mộng Tước, Lệ Dĩnh, Tiêu Phúc.

Đừng nhìn con Độc Thỏ do Xuân Đức tạo ra chạy không nhanh nhưng trên thực tế lại nhanh đến không tưởng, kế thừa thần thông của Xuân Đức còn Độc Thỏ do hắn tạo ra có thể chạy xuyên qua địa hình.

Khả năng đi xuyên địa hình này cũng không khác thuấn di cự li ngắn là bao, có điều nếu là do người thi triển thì cần phải có thời gian nghỉ ngơi giữa hai lần thuấn di nhưng Độc Thỏ do Xuân Đức tạo ra thì không, nó liên tục sử dụng khả năng đi xuyên địa hình mà không cần phải dừng lại. 

Với khả năng này thì con Độc Thỏ di chuyển trên mặt đất cũng chẳng khác gì phi hành trên không cả.

Khoảng cách giữa Xuân Đức với cột sáng gần nhất là không xa, chưa đến 3 vạn dặm, vì vậy không qua thời gian bao lâu thì hắn liền đã chạy đến nơi kia. Vốn nghĩ ban thân đã là người đến nhanh nhất nhưng mà không, vẫn có người đến nhanh hơn hắn.

Đến trước hắn không phải một hai người mà là cả một nhóm người, một tổ đội gần 30 người. Những người này đến đây trước nhất, đang cố gắng phá đi phong ấn bên ngoài của tấm địa đồ.


Xuân Đức vừa thấy như vậy thì cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp động thủ đoạt lại.

“ Huyễn Diệt Ma Mâu.”

Vừa xuất chiêu đã là đòn sát thủ, Xuân Đức vừa niệm một câu thì trên đầu hắn xuất hiện hàng vạn thanh Độc Mâu đáng sợ, ngay khi vừa hình thành thì liền phóng về phía đám người trước mắt.

Tốc độ thi triển thuật pháp của Xuân Đức là cực kì nhanh, gần như trong chớp mắt liền hoàn thành. Hàng vạn cốt mâu hóa thành từng chùm ánh sáng xanh lục bao phủ đám người phía đối diện vào bên trong.

“Ầm ầm ầm…”

“ Uỳnh uỳnh uỳnh…”

Trong nháy mắt phương viên mấy chục dặm ở phía đối diện bị hủy diệt hoàn toàn, tiếng nổ lớn liên tục vang lên không dứt, mặt đất bi uy lực từ vụ bạo tạo khiến cho nứt ra như mạng nhện.

Rất nhanh thì độc khí cùng những thứ khác liền tán đi, lộ ra nền đất đen thui phía bên dưới nhưng điều làm cho Xuân Đức bất ngờ là trong những người kia, còn hơn 7 người vẫn còn sống. Sau khi độc khí tán đi thì mấy tên này liền lập tức dùng bí pháp bỏ chạy.

Không những bỏ chạy mà một tên trong số đó cũng tiện tay nhặt đi tấm địa đồ. Do lần công kích phạm vi lớn của Xuân Đức lúc trước không những hủy diệt nhiều thứ xung quanh mà cũng gián tiếp hủy luôn lớp phong cấm bên ngoài của địa đồ, vì thế mà mấy tên kia mới có thể mang đi.


“ Đã bỏ chạy còn dám lấy đi địa đồ. Chán sống rồi sao?”

Lấy ra Quỷ Cung, Xuân Đức chộp tay vào hư không một cái, sinh mệnh của mọi thứ trong phạm vị 1 dặm quanh hắn thoáng cái bị rút cạn, cùng lúc đó một mũi tên màu xanh như ngọc phát ra ánh sáng xanh lúc mê người được tạo nên.

Gài tên dương cung, Xuân Đức nhắm thẳng cái tên đang cầm địa đồ.

“ Xoẹt…”

Mũi tên được bắn ra hình thành một luồng ánh sáng màu xanh lục hoa mỹ. Trên đường đi của mũi tên mọi thứ đều bị hấp thu đi 7 phần sinh cơ. Cũng nhờ thế mà mũi tên càng bay càng lớn. 

“Phập…”

“ Uỳnh….”

Không một chút bất ngờ mũi tên xuyên thẳng qua đầu tên đang cầm địa đồ, bắn cho đầu hắn nổ tung như pháo bông, mặc dù tên kia đã cố gắng lên ra vài bí bảo cùng vận chuyển hộ thể tiên khí đến cực hạn nhưng cũng không tránh khỏi cái chết.

Mũi tên sau khi bắn nát đầu tên kia thì vẫn tiếp tục bay tiếp, bay tít lên trời cao sau đó mới phát nổ, vụ nổ giải phóng ra vô tận tinh quang màu xanh sinh mệnh nhìn đẹp mắt vô cùng, sinh mệnh nồng đậm đến mức mà ngay trên không trung hình thành vô số loại hoa, thực vật khác nhau. ( Hạt cây bị gió thổi lên cao, tiếp xúc với sinh cơ nồng đậm trực tiếp trưởng thành.)

Thấy đồng bạn bị một mũi tên bắn nổ đầu thì những kẻ khác đều thất kinh, lúc này đây không một tên nào còn dám quay lại nhặt địa đồ nữa mà nhanh chóng bỏ chạy ra khắp nơi.

Cất đi Quỷ Cung, Xuân Đức lúc này dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại bên cạnh thi thể tên kia, cầm tấm địa đồ lên, quan sát một chút, thấy cái địa đồ này không có vấn đề thì hắn liền cất vào trong túi. Sau đó lại ngồi lên Độc Thỏ chạy quay lại đi tìm đám người Mộng Vân.


[ Lưu Ý: Ngoại trừ một vài vật phẩm đặc thù thì những thứ khác của người tham gia nhiệm vụ sau khi chết đều bị Thần Võ Nguyên Tháp lấy đi, cũng chính vì thế mà Thần Võ Nguyên Tháp ngày càng giàu, tiên bảo nhiều đến chất thành đống cũng là vì vậy. Hệ quả của việc thu vào thì nhiều mà chi ra thì ít.]

…….

Không qua bao lâu thì hắn liền đã tìm đến được mấy người Mộng Vân, vừa nhìn thấy Mộng Vân thì hắn liền đưa tấm bản đồ đang cất trong túi cho nàng ta:

“ Mộng Vân, cô nhìn xem tấm địa đồ này thế nào?”

Mộng Vân sau khi tiếp nhận địa đồ mà Xuân Đức đưa cho thì cẩn thận xem xét một phen, sau một lúc thì lông mày của nàng không khỏi nhíu lại.

“ Thứ này chỉ là một phần tàn đồ mà thôi, tuy nhìn rất giống một tấm bản đồ hoàn chỉnh nhưng trên thực tế chỉ là tàn đồ. Cái này ta dám đảm bảo.”

Xuân Đức nghe đây chỉ là tàn đồ thì sắc mặt vẫn như thường, hắn lúc trước cũng đã có suy nghĩ như vậy, cái con rắn lắm đầu kia làm gì có chuyện nhân từ mà phát một lúc 5 tấm bản đồ. À, mà nói vậy thì tội cho con rắn vàng quá, có trách thì nên trách cái tên đại nặng dựng nên cái nơi này sau đó áp đặt mấy cái quy củ chủ yếu nhằm mục đích chơi khăm người khác.

Thở dài, Xuân Đức nhìn lên bầu trời, nhìn thấy ở bốn phương hướng khác vẫn tồn tại bốn cột sáng thì hắn không khỏi cảm thán mức độ suy nghĩ chu đáo của tên đại năng kia. Chắc lão già đó sợ những người tham gia nhiệm vụ không tìm thấy nhau nên mới làm cho mấy tấm tàn đồ kia sáng lên như vậy.

Làm như thế thì ai nắm giữ tàn đồ sẽ thành mục tiêu của những kẻ khác và cái kết thì không cần phải nói thì cũng có thể đoán được rồi.

Nhìn qua bốn người khác Xuân Đức nói:

“ Đi thôi, đi mượn bốn mảnh tàn đồ khác về ghép lại bản đồ chính nhìn một cái, sau đó còn tranh thủ thời gian mà trả lại cho người ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận