Cân Cả Thiên Hạ

Bước vào bên trong lâu đài, Xuân Đức vốn tưởng nơi đây không có bao nhiêu học viên nhưng thực tế thì khác hoàn toàn với suy nghĩ của hắn. Nơi đây tuy người không tới nổi người đông như kiến nhưng cứ đi được một đoạn lại thấy một tốp học viên 7-8 người đang đứng nói chuyện với nhau.

Những học viên này đều mặc trên người đồng phục học viện nhìn rất đẹp, khi hắn cùng với Phi Nhã đi qua thì mấy người kia cũng chỉ nhìn qua một cái sau đó lại quay lại nói chuyện với nhau. Tuy cũng có một số thành phần muốn lại làm quen với Phi Nhã nhưng lại không có cái lá gan giống ba tên lúc trước. 

Nghe Phi Nhã giới thiệu thì ở học viện này, học viên có đẳng cấp càng cao thì càng học ở tầng cao hơn. Tầng dưới nhất dành cho người mới thức tỉnh cùng tập sự ma pháp sư, còn tầng cao nhất thì đào cao cấp ma pháp sư, đương nhiên nơi này cũng không chỉ đạo tạo mình ma pháp sư mà còn nhiều chức nghiệp khác nữa. Có điều mỗi chức nghiệp lại được đào tạo tại một nơi riêng biệt.

“ Reng! Reng! Reng!”

Đang đi trên hành lang thì đột nhiên ba tiếng chuông vang lên, đám học viên đang túm 5 tụm 3 lúc này nhanh chóng quay về lớp. Không qua bao lâu thì cả trên sân lẫn dọc hành lang đều đã vắng tanh, đám học viên kia ý thức cũng rất tốt, vừa nghe tiếng chuông thì liền đã đi vào bên trong lớp ngồi đợi giáo viên lên. 

Đương nhiên rừng lớn thì chim nào cũng có, vì thế nơi đây cũng không có ngoại lệ, cũng có một đám học viên cá biệt. Tuy vào học rồi những đám kia vẫn đang lê lết ở mấy cái xó xỉnh nào đó hoặc là đang chậm rì rì đi về lớp học.

Đối với điều này thì Xuân Đức cũng chẳng mấy ngạc nhiên, dù sao ngày trước khi hắn còn đi học cũng không phải dạng học sinh ngoan gì.

Sau khi đi dọc hành lang một lúc lâu thì cuối cùng cũng tới lớp học ma pháp của Lan Đóa, có điều bên trong lớp lúc này không thấy ai cả.

Phi Nhã lúc này xoay người lại hơi cúi người dịu dàng nói:

“ Có lẽ lớp của Lan Đóa tiểu thư đang học thực hành bên ngoài vì vậy trong lớp mới không có ai. Chủ nhân đợi ở nơi này một chút để thuộc hạ đi hỏi thăm.”

Xuân Đức nhẹ gật đầu ý bảo đi đi. Được hắn cho phép Phi Nhã lập tức đi tìm người để hỏi thăm. Về phần Xuân Đức lúc này ngồi xuống cái ghế gần đó chờ đợi.


Nhưng ngay vào lúc này, từ một cái cầu thang gần đó vang lên tiếng bước chân. Nghe âm thanh này không cần dùng hồn niệm rò xét thì Xuân Đức cũng biết là đang có một nhóm người đi xuống. Quả nhiên sau một lúc thì có một nhóm người xuất hiện.

Ba nam hai nữ, trong năm người thì ba người nam ăn mặc theo kiểu hộ vệ, về phần hai cô gái thì mặc đồng phục. Khi nhìn thấy hai cô gái kia thì Xuân Đức không khỏi kinh ngạc. Hắn nhận ra hai cô gái này, hai người các nàng là hai cô công chúa lần trước bị Hắc Ám Giáo Hội bắt cóc, một người trong số đó còn bị hắn đùa giỡn.

Trong lúc hắn đang kinh ngạc thì hai cô gái kia cũng đã nhìn thấy hắn, hai nàng lúc đầu cũng rất kinh ngạc nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện ra thiếu niên không phải cái tên lúc trước. Người thiếu niên trước mắt lúc này có khuôn mặt tuấn tú nhưng lại có vẻ gì đó ốm yếu nhìn khác xa cái bản mặt chơ cháo của cái tên đáng ghét lúc trước.

Nhưng hai nàng làm sao biết được kẻ đang ngồi trước mặt bọn họ cùng với cái tên lúc trước lại là một người.

Lúc này cô gái tóc vàng sau khi nhìn hắn vài lần thì tiến lại gần hỏi:

“ Anh đang đợi ai à, vì sao lại ngồi ở đây?”

Nhưng đúng lúc này một tên nam tử mặc đồ màu đen, bên hông còn mang theo kiếm tiến lên kéo cô gái tóc vàng lại, sau đó cảnh giác nhìn Xuân Đức nói.

“ Ngươi là ai? Ngươi không phải học viên nơi đây vì sao lại có thể tiến vào trong này? Ngươi có phải hay không người của Hắc Ám Giáo Hội phái tới?”

Vừa nói thì tên này cũng vừa rút kiếm ra chỉ về phía Xuân Đức. Nhìn thấy phản ứng mãnh liệt như vậy của người nam tử thì Xuân Đức cảm thấy không biết nên nói cái gì. Có lẽ từ vụ bắt cóc lần trước nên để lại bóng ma trong lòng đám người này chăng! 

Nghe đến là gián điệp của Hắc Ám Giáo Hội thì hai tên khác lúc này cũng rút kiếm ra, vây hắn lại đồng thời chỉ kiếm về phía Xuân Đức.

Nhìn ba người đang chỉ kiếm về phía mình, Xuân Đức lãnh đạm nói:


“ Ta có nghĩa vụ phải nói cho ba người các ngươi biết vì sao ta ở nơi này sao?”

Cái tên nam tử lúc đầu chủ động rút kiếm chỉ về phía Xuân Đức bây giờ lại trầm giọng lên tiếng uy hiếp:

“ Nếu ngươi không nói thì ta có quyền hành quyết ngươi, sau đó sẽ gán cho ngươi tội danh phản lại đế quốc.”

Nhìn thái độ của ba người này thì Xuân Đức bản thân không giải thích một chút thì sẽ không xong rồi. Hắn khẽ thở dài, không hiểu vì sao đi tới đâu cũng gặp phải phiền phức như vậy.

Nhưng ngay vào lúc hắn định nói vài câu cho qua chuyện thì một âm thanh nữ tử quen thuộc vang lên.

“ Cậu ấy là bạn của ta. Các ngươi có thể thu kiếm của mình lại.”

Âm thanh này vừa vang lên thì liền thu hút ánh mắt của mọi người, tất cả mọi người đều nhìn sang hướng vừa phát ra âm thanh.

Lúc này đây ở cách Xuân Đức không quá xa cũng đang có 5 người đi về phía bên này. Người đi chính giữa là một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc nhẹ nhàng, theo bên cạnh nàng còn có bốn cô gái khác, bốn cô gái kia phát ra khí tức rất mạnh, đều đã đạt tới đẳng cấp kiếm thánh, cả bốn người đều mặc quần áo hộ vệ, tuy chỉ là quần áo hộ vệ nhưng cũng thể che đi vẻ đẹp vốn có của bốn người.

Khi nhìn thấy cô gái kia cùng với những hộ vệ đi bên cạnh nàng ta thì mấy tên nam tử đang dùng kiếm chỉ về phía Xuân Đức liền thu lại. Cả ba người đồng thời cúi đầu chào.

“ Xin chào đại tế tự.”

“ Xin chào đại tế tự.”


“ Xin chào đại tế tự.”

Những những ba người như vậy mà đến ngay cả hai cô công chúa lúc này cũng như thế, biểu hiện của bọn họ khiến cho Xuân Đức một lần nữa kinh ngạc. Hắn có chút không ngờ địa vị của Mộng Vân bên trong giáo đình lại lớn như vậy, đến cả công chúa của đế quốc ở trước mặt nàng cũng phải cúi đầu.

Khi Mộng Vân dẫn theo hộ vệ của nàng ta đi tới bên này thì tên nam tử lúc trước dẫn đầu lấy kiếm chỉ về phía Xuân Đức lúc này dùng giọng hối lỗi nói:

“ Thành thực xin lỗi đại tế tự, do ta không biết người thiếu niên này lại là bạn của người, việc này là do ta cùng với hai người khác làm không liên quan đến hai vị công chúa, mọi trách nhiệm bản thân ta cùng với hai đồng bạn sẽ tự gánh chịu,cầu xin đại tế tự không trách phát hai vị công chúa.”

Mộng Vân nhìn biểu hiện của tên này, lại nhìn thấy thái độ thản nhiên như chưa có việc gì của Xuân Đức thì nhẹ nhàng nói:

“ Ta sẽ không trách phạt ai cả. Đây chỉ là một sự hiểu lầm không đáng có. Mọi người có thể rời đi, ta muốn cùng bạn của ta nói chuyện.”

Tên nam tử kia nghe vậy thì một lần nữa cảm ơn:

“ Xin cảm ơn đại tế tự đã không trách phạt.”

Bốn người khác cũng giống hắn, cũng đều cảm ơn Mộng Vân đã không trách phạt. Sau khi cảm tạ xong thì cả 5 người nhanh chóng rời đi.

Năm người vừa rời đi thì Mộng Vân lúc này cũng không còn làm bộ làm tịch giống như vừa rồi mà ngồi xuống bên cạnh Xuân Đức cười nói:

“ Ngươi không cảm ơn ta sao?”

Khẽ cười, Xuân Đức nói đùa:


“ Cảm ơn. Đúng là không có cô thì ta có khi bị bọn họ giết rồi sau đó lại gắn cho cái danh phản quốc cũng nên. Mà hôm nay cô chuyển qua làm tình nhân của lão giáo hoàng rồi à, vì sao lại có cả kiếm thanh đi cùng làm hộ vệ thế này.”

Mộng Vân thừa biết là tên này đang nói đùa nhưng cũng không khỏi lườm hắn một cái gắt giọng nói:

“ Ngươi sao không thể nghiêm túc một chút được à. Khi nào cũng vậy, mỗi lần ta định nói chuyện nghiêm túc với ngươi thì ngươi lại không đứng đắn.”

Xuân Đức cười cười. Nói thực đến ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao nữa, từ khi Bóng Ảnh tiến hóa lên hình thái thứ 2 có được năng lực thanh tâm thì tính cách hắn lại thành ra như vậy. Tâm tình luôn rất tốt, rất hiếm khi tức giận, giống như lúc trước ba tên kia chỉ kiếm vào hắn nhưng hắn cũng không có ý định giết người. Nếu là ngày trước thì hắn đã sớm đập chết ba con kiến kia rồi.

“ Được rồi, nghiêm túc thì nghiêm túc. Vậy cô có gì muốn nói với ta, muốn nói cái gì thì nói đi ta đang nghe đây.”

Mộng Vân nghe vậy thì không khỏi âm thầm nghiến răng ken két, nàng hận không thể cắn chết cái tên mắt, hắn thừa biết mình tới đây làm cái gì rồi mà còn ép mình nói ra, đây không phải là muốn cho mình xấu hổ sao.

Lườm Xuân Đức thêm một cái, Mộng Vân lúc này vẫn quyết định nói ra, dù sao cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Nhưng mà khi nàng đang định nói ra thì lại có việc cản trở.

Phi Nhã sau một lúc lâu thì đã quay về, nàng ta nhìn qua những người khác một lần nhưng ngay sau đó thì không để ý thêm gì nữa mà đi tới trước mặt Xuân Đức hơi cúi đầu, dùng giọng nhẹ nhàng nói:

“ Chủ nhân, thuộc hạ đã tìm thấy nơi Lan Đóa tiểu thư đang học. Bây giờ chủ nhân có muốn đi tới nơi kia luôn không?”

Xuân Đức nhẹ gật đầu ôn hòa nói:

“ Phi Nhã cô đi trước dẫn đường đi.”

Phi Nhã ứng một tiếng sau đó lại đi phía trước dẫn đường, Xuân Đức cùng Mộng Vân đi theo phía sau, vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau. Ở sau cùng là bốn người SuSan. Mấy người SuSan lúc này cũng đang rất tò mò đánh giá Xuân Đức. 

Vốn mang tâm lý đi gặp hóa thân của ác quỷ nhưng không ngờ lúc này đây xuất hiện trước mắt bọn họ lại là một thiếu niên có thể nói là vô hại đến cực điểm. Nếu không phải đang thấy tiểu thư đi cùng hắn nói chuyện thì bọn họ còn cho rằng đã nhận lầm người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận