Cân Cả Thiên Hạ

Xuân Đức nhún vai nói:

“ Hơi lỡ tay một chút nên thành ra như vậy, mà cái cây này là của Tiểu Đóa nên ta cũng không nở hủy nó, cứ kệ cho nó mọc đi. Hẳn nó cũng không lớn được thêm bao nhiêu nữa đâu. Mà chút nữa có người tới thì cô giúp ta giải thích nhé.”

Xuân Đức còn chưa nói dứt lời thì đã có mấy bóng người dùng tốc độ rất nhanh xuất hiện ở nơi đây. Tiếp sau đó là liên tiếp những bóng người xuất hiện, từ đám hộ vệ cho đến giáo sư, học viên của học viện cũng đều chạy đến nơi này xem là có chuyện gì xảy ra. 

Xuân Đức thấy càng lúc càng tu tập đông người thì liền cùng với Phi Nhã và Lan Đóa rời đi trước. Để lại cục diện rối rắm cho Mộng Vân xử lý.

Mộng Vân thấy hành động của hắn như vậy thì cũng không khỏi trừng mắt, có điều nàng lúc này có trừng cũng vô dụng. Xuân Đức hiện tại đã cùng với hai người Lan Đóa cùng Phi Nhã đi xa.

…..

Sau khi bỏ lại đống bề bộn cho Mộng Vân thì Xuân Đức đi theo Lan Đóa tới thăm vài người khác nữa, mấy người Lam Diệp, Sắc Vi gì đó cũng không phải học ma pháp nên được học ở một nơi khác. Vì vậy mà ba người phải tốn một lúc lâu mới tìm thấy bọn họ.

Vì tình cảm cũng nhạt nên cũng chỉ nói vài câu thì cũng liền thôi, mà mấy người kia hình như cũng biết địa vị của Xuân Đức bây giờ không giống trước kia nên lúc nói chuyện cũng rất câu nệ. Đa phần Xuân Đức hỏi gì thì bọn họ trả lời cái đó.

Sau khi chào tạm biệt mấy người kia thì Xuân Đức lại đi theo Lan Đóa tới khu nhà ăn, khu nhà ăn của học viện lúc nào cũng mở cửa phục vụ học viên cùng giáo sư vì vậy không lo không mở cửa.

Xuân Đức vốn tưởng rằng bây giờ đang là giờ học sẽ không có mấy người nhưng mà hắn đã lầm, ở nơi phòng ăn có rất nhiều người là đằng khác. Gọi là nơi này là phòng ăn chứ Xuân Đức thấy nó giống thư viện hơn.

Nơi này vô cùng sạch sẽ, bố trí trang nhã, ở những bức tường xung quanh chỉ toàn sách là sách. Về phần chỗ bán đồ ăn thì có 2 cô gái dễ nhìn mặc đồ phục vụ đang đứng.


Đám học viên mua đồ ăn tại nơi đó sau đó quay về bàn vừa ăn vừa đọc sách, có kẻ thì vừa uống trà vừa đọc sách, đôi khi thì có một vài nhóm người tụ tập lại cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện.

Ba người Xuân Đức cũng mua không ít đồ ăn sau đó chọn một cái bàn trống ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Do ngày mai lại bắt đầu bước vào quãng thời gian không mấy dễ chịu nên Xuân Đức hôm nay cũng tận lực chơi bời để thư giãn đầu óc. Chỉ cần hắn thích thì hắn sẽ làm.

Sau khi đã ăn chán chê những món ăn trong cái nhà ăn tiện lợi này rồi thì Xuân Đức lại nhìn qua Lan Đóa hỏi:

“ Tiểu Đóa, em thích đi đâu nữa, bây giờ chúng ta liền đi.”

Cô bé Lan Đóa suy nghĩ một chút liền vỗ tay nói:

“ Hay chúng ta đi tới phòng thi đấu ma pháp đi, ở nơi đó em nghe nói có rất nhiều ma pháp sư cùng với nhau chiến đấu.” 

Nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ lên vì kích động của cô bé thì Xuân Đức gật nhẹ đầu, dù hắn đối với đám ma pháp sư kia chẳng có hứng quái gì nhưng nếu cô bé đã muốn thì hắn cũng chiều thôi.

…..

Tiếp sau đó ba người lại rời khỏi nơi đây rồi đi tới nơi mà cô bé Lan Đóa nói. Sau khi đã đi tới nơi kia thì ba người liền bị hộ vệ cạnh cửa chặn lại vì không có vé đi vào. Như vậy bọn họ lại phải bất đắc dĩ chạy đi mua vé, đối với điều này thì Xuân Đức cảm thấy có chút phiền nhưng vẫn là nói cho Phi Nhã đi mua.

Phi Nhã sau khi đi một lúc liền đã quay về, trên tay nàng còn cầm theo ba cái vé. Lần này,sau khi nhìn thấy vé thì mấy tên kia cũng không có ngăn trở ba người nữa mà để cho ba người đi vào trong.

Sau khi vừa đi vào bên trong thì đập vào mắt Xuân Đức là một khung cảnh tiêu điều, vắng hoe vắng hắt, cả bên trong tính cả ba người bọn hắn thì còn chưa đến 20 người.

Bên trên sàn đấu lúc này cũng đã đang diễn ra một trận chiến. Xuân Đức thấy vậy thì nhanh chóng cùng với 2 người khác lựa chọn chỗ ngồi xuống mà nhìn xem trận đấu.

Ở bên trên lúc này đang có hai ma pháp sư cấp thấp công kích lẫn nhau, hai tên này đều là hỏa hệ cả. Vì vậy cả 2 đều dùng lửa công kích đối phương, bọn họ liên tục tạo ra những tiểu hỏa cầu sau đó ném về phía đối phương, màn đánh nhau đối với Xuân Đức có thể nói nhàm chán đến cực điểm.

Nhưng cô bé Lan Đóa thì khác, cô bé hình như là lần đầu tiên thấy ma pháp huyền ảo như vậy nên rất là kích động, cô bé liên tục vỗ tay khen hay. Nhìn bộ dạng này của cô bé Xuân Đức lại nhớ đến mấy tên làm xiếc chuyên nghiệp, mấy người kia cũng hay chơi lửa thế này, phía dưới đám khán giả thấy như vậy thì liên tục vỗ tay khen hay.

Cô bé Lan Đóa sau khi nhìn một lúc thì hâm mộ nói:

“ Hai người bọn họ thật tài giỏi, chỉ cần chưa đến 20 giây liền đã có thể tạo ra một tiểu hỏa cầu, không biết Tiểu Đóa khi nào mới được như vậy.”


Hai người Xuân Đức cùng Phi Nhã nghe cô bé ước ao thì không biết nên nói gì. Xuân Đức có chút không ngờ trong mắt cô bé tạo ra một “ Tiểu Hỏa Cầu” thì lại đã biến thành người tài giỏi, thành cao thủ rồi. 

Nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô bé, Xuân Đức cười nói:

“ Tiểu Đóa chỉ cần cố gắng thì sau này còn sẽ mạnh hơn như vậy nữa, chỉ có một chút như vậy thì đã tính là gì. Biết đâu sau này Tiểu Đóa sẽ trở thành một ma pháp sư vĩ đại, vung tay lên một cái trời cao vỡ vụn, hạ xuống một cái đại địa tan vỡ.”

Xuân Đức vừa nói vừa miêu tả, bộ dạng vô cùng khoa trương. Cô bé Lan Đóa nghe vậy thì cười híp cả hai mắt lại. 

Cười một lúc, cô bé Lan Đóa dơ lên nắm tay nhỏ nói:

“ Tiểu Đóa nhất định sẽ cố gắng để đạt được như vậy. Hai chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Xuân Đức lúc này cũng dương dương tự đắc nói: 

“ Anh thì không cần phải cố gắng nữa rồi, chỉ mình Tiểu Đóa phải cố gắng thôi.”

Lan Đóa không hiểu hỏi:

“ Vì sao vậy ạ?”

Cười cười, Xuân Đức mặt dày nói:

“ Anh bây giờ đã là thiên hạ đệ nhất rồi cần gì phải cố gắng nữa, chỉ có Tiểu Đóa mới cần phải cố gắng thôi. Hắc hắc.”

Ngay lúc Xuân Đức đang dương dương tự đắc thì một âm thanh rất không khách khí vang lên ngay sau lưng hắn.


“ Đồ khoác lác.”

Âm thanh này là của một cô gái, Xuân Đức nghe được âm thanh châm chọc này nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, hắn lúc này vẫn cùng với Tiểu Đóa ba hoa.

“ Tiểu Đóa thấy anh có lợi hại không?”

Tiểu Đóa mặc dù cũng không rõ ràng lắm cái gì là thiên hạ đệ nhất nhưng cô bé vẫn cười tươi gật đầu nói:

“ Lợi hại. Vô cùng lợi hại, anh là thiên hạ đệ nhất.”

Xuân Đức cười hài lòng nói:

“ Tiểu Đóa thật ngoan.”

Nhưng vào lúc này có một ai đó tiến lại gần hắn vỗ vai một cái sau đó nói:

“ Nghe khẩu khí của anh bạn không nhỏ, vậy chúng ta có thể cùng nhau so tài hay không?”

Nghe người vừa vỗ vai mình nói vậy thì Xuân Đức cảm thấy buồn bực, cái này là sao à. Hắn rõ ràng là đang trêu đùa cùng với cô bé Lan Đóa, vì sao một kẻ thì nói hắn “ khoác lác” với ngữ điệu không vui, một kẻ trực tiếp đi mời hắn solo. Đám này não sẽ không phải đều bị nước vào cả rồi chứ, hay thiếu mất vài dây thần kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận