Cân Cả Thiên Hạ

Nhẹ lắc cái đầu phát ra tiếng “ rắc rắc”, Huyết Vận dùng ánh mắt khinh miệt nhìn đám người nơi đây, nhếch môi lên cười tà, hắn mỉa mai nói:

“ Làm sao cả đám lại ngây người ra như vậy, tranh thủ thời gian mà còn cầm đầu của ta về lĩnh thưởng chứ, chẳng lẽ chỉ vừa giết có hai người lại khiến cho các ngươi sợ hãi đến vậy.”

Nghe được hắn nói thì mọi người đều trầm mặc, một tên nữ đệ tử có diện mạo không đến nỗi tệ lúc trước đầu nhập Lý Thanh Huyền, bây giờ nhận thấy tình thế không ổn liền chạy tới trước mặt Huyết Vận cầu xin nói:

“ Sư huynh, lúc trước sư muội cũng là bị người cưỡng ép, thực ra…”

“ Ầm… Phụt”

Nữ nhân kia còn chưa nói hết câu liền bị Huyết Vận đá bay, cả người như đạn pháo đụng vào vách núi biến thành bãi thịt nát.

Huyết Vận cười tà nói:

“ Thông minh rất tốt nhưng thông minh quá sống không lâu.”

Lý Thanh Huyền sau một hồi lâu mới khôi phục lại, nhìn thấy Huyết Vận vậy mà người Linh Cung cũng giết thì không khỏi lạnh cả sống lưng, hắn lúc này quát.

“ Tất cả cùng lên cho ta, chúng ta người đông thế mạnh chẳng lẽ còn sợ hắn. Lên.”

Những người khác nghe hắn nói vậy thì thì đều dục dịch có điều bọn họ vừa bị Huyết Vận dọa sợ nên không ai dám lên trước. Lý Thanh Huyền thấy vậy thì thầm mắng một đám vô dụng.

Nhưng lúc này vẫn còn phải nhờ đám tốt thí này nên hắn lại nói:

“ Chỉ cần người giết được tên này sau khi đi ra khỏi Cổ Lão Thiên Hoang sẽ nhận được một bộ thánh cấp sáo trang.”

Vừa nghe sẽ nhận được thánh cấp sáo trang thì không ít người đỏ mắt, ngay sau đó một người bên phía Linh Cung lúc trước hét lên:

“ Vì thánh cấp sáo trang. Giết.”

Vừa la lớn xong thì hắn liền xông lên trước rút ra binh khí chém về phía Huyết Vận những người khác cũng bị hắn kích thích lúc này cũng nhao nhao hô lớn:

“ Giết hắn. Giết chết hắn.”

Nhìn một đám người đang như điên xông lên đánh về phía mình thì Huyết Vận chỉ nghiêng đầu híp mắt nói ra một câu:

“ Một tên cặn bã cùng với một đống cặn bã cũng không khác gì nhau.”

Sau khi nói ra câu này thì trong tay của Huyết Vận xuất hiện chín thanh đoản kiếm, mỗi thành dài gần 20cm phát ra huyết quang chói mắt.

Hắn vung tay một cái, chín thanh huyết kiếm kia hóa thành chín luồng sáng màu đỏ bắn xuyên qua đám người đang lao đến đây, đám người đang lao tới khí thế hung hăng đột nhiên kiềm hãm lại.

Chỉ thấy ở trên trời huyết hoa văng tung tóe, sau đó đám đệ tử của Linh Cung cùng Bắc Thiên Môn ở trên trời bắt đầu rơi rụng xuống mặt đất phát ra tiếng

“ Bịch bịch bịch…”

Mỗi người trước ngực đều có một cái lỗ máu thật lớn, máu tươi từ nơi đó phun ra như suối, sau khi rơi xuống đất có giật mấy cái liền triệt để chết đi.

“ Vèo vèo vèo….”

Chín thanh đoản kiếm lại lần nữa quay về trong tay Huyết Vận, Huyết Vận không nhanh không chậm cất đi cửu kiếm, sau đó ánh mắt lạnh lùng hắn quét nhìn về phía Lý Thanh Huyền.

Lý Thanh Huyền lúc này đang ngây ra nhìn mặt đất cách đó không xa, nhìn mấy trăm người lúc này đã biến thành thi thể thì không khỏi nuốt nước miếng nhưng đột nhiên hắn cảm nhận được một ánh mắt âm lãnh đang nhìn hắn, hắn ngay lập tức nhìn lên, lúc nhìn lên nhìn thấy ánh mắt của Huyết Vận thì trong lòng hắn không khỏi lạnh lẽo.

“ Vèo.”

Ngay lúc hắn đang định bỏ chạy thì đột nhiên nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ lóe lên, sau đó…. không có sau đó nữa rồi.

Huyết Vận một kiếm kết liễu Lý Thanh Huyền xong thì ánh mắt chuyển qua nhìn mấy người Ngọc Khiết, Lý Trường Phong cùng Huệ Lâm.

Ba người kia bị hắn nhìn thì trong lòng phát lạnh, Ngọc Khiết lúc này run run nói:

“ Sư … Sư huynh… Ta … Ta là Ngọc Khiết đây.”

Huyết Vận nhìn nàng khẩn trương như vậy thì cười cười, hắn lúc này nói:

“ Yên tâm, ta sẽ không làm gì mọi người, có điều việc xảy ra ở nơi này cần phải giữ bí mật, vì vậy.”

“ Phúc…”

Còn chưa nói xong thì hắn liền ra tay, Lý Trường Phong trong nháy mắt con người trợn lớn, hắn không dám tin nhìn trước ngực mình, nhìn thấy lồng ngực bị một thanh đoản kiếm cắm xuyên vào, trước lúc chết ánh mắt hắn oán độc nhìn Huyết Vận nói:

“ Ngươi giết người của Bắc Thiên Môn, ngươi chết chắc rồi.”

Vừa nói xong thì hắn liền gục xuống, Huyết Vận nhìn hắn cười nhạt nói:

“ Vậy sao? Đáng tiếc ngươi không thấy được.”

Nói xong thì hắn lại vung tay lên, trong tay hắn lại xuất hiện tám thanh đoản kiếm khác, tám thanh đoản kiếm kia bay lên cao cao cùng với một thanh đoản kiếm khác hình thành “ Cửu Cung Huyết Kiếm Đồ”

Từ bên trong kiếm đồ kia phát ra lực lượng kỳ dị, lực lượng kỳ dị kia nhanh chóng hấp thụ, thôn phệ máu của những kẻ đã chết đi nơi đây.

Trong nháy mắt “ Cửu Cung Huyết Kiếm Đồ” vận chuyển, mấy trăm thi thể nơi này nhanh chóng khô héo, sau vài cái hô hấp thì liền triệt để hóa thành tro bụi.

Trên mặt đất lúc này chỉ còn lại rãi rác những nhẫn không gian cùng túi trự vật cùng với một đống đồng nát sắt vụn.

Thu lại chín thanh huyết kiếm, Huyết Vận nhìn qua hai người Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm nói:

“ Hai vi sư muội tranh thủ thu gom những thứ trên mặt đất đi, lát nữa chúng ta lại tiếp tục lên đường.”

Hai người Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm nghe hắn nói vậy thì không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên thu gom tất cả những vật phẩm trên mặt đất. 

Không qua bao lâu thì hai người đã thu gom lại tất cả nhẫn không gian cũng túi trữ vật đưa tới trước mặt Huyết Vận nói:

“ Sư huynh, tất cả đều ở đây, sư huynh nhìn xem.”

Huyết Vận dùng hồn niệm đảo qua tất những nhẫn không gian cùng túi trữ vật nơi này, phát hiện bên trong toàn những thứ đồng nát sắt vụn thì trong lòng thở dài.

Ngày trước sư phụ hắn có nói, nên xem xét cẩn thận mọi thứ biết đâu lại có thể nhận được vật gì đó trân quý. Vì vậy hắn mới làm như vậy, bằng không hắn đã chẳng thèm nhìn rồi.

Sau khi dò xét không phát hiện được cái gì hữu ích, hắn lúc này nói:

“ Đều cho hai vị sư muội, hai người cầm lấy tất cả đi, bên trong này toàn là một ít thứ đồ không đáng tiền mà thôi, ta cũng không cần.”

Hai người Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm nghe hắn nói vậy thì ban đầu đều là ngây ra nhưng sau đó là vui mừng không thôi. Ở bên trong những cái túi này có không ít tiên thạch, binh khí cùng đan dược, đối với Huyết Vận mà nói là không đáng nhắc tới nhưng mà đối với hai người Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm thì là một gia sản không nhỏ rồi.

Hai nàng lúc này đều hơi cúi người nói:

“ Cảm ơn sư huynh.”

Huyết Vận mỉm cười, không để ý lắm nói:

“ Hai vị sư muội sau này đi theo ta sẽ không thiếu mấy thứ này.”

Huyết Vận nói như vậy cũng không phải có ý gì với 2 cô nàng nhưng mà hai người Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm nghe vậy thì hai má liền hơi đỏ lên.

Các nàng đồng thời gật đầu nói:

“ Vâng, mọi chuyện đều nghe sư huynh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui