Cân Cả Thiên Hạ

Về phần khúc hồn sau khi ăn lấy ăn để, ăn hết sạch vài món ăn được chế biến từ thịt hung thú Thiên Vương Cảnh thì cũng ăn không nổi nữa, dù sao tu vi hắn có hạn, mà thịt hung thú Thiên Vương Cảnh ẩn chứa ma nguyên cực kỳ kinh người, nếu ăn quá nhiều lợi đâu không thấy mà rất có khả năng bạo thể chết đương trường.

Vỗ vỗ cái bụng, Khúc Hồn cười nói: 

“ No rồi, cảm ơn huynh đệ ngươi khoản đãi ta một bữa nhưng mà ta ăn nhiều như vậy cũng không thể để ngươi một mình trả tiền à, hết bao nhiêu ma tinh huynh đệ ngươi cứ nói.”

Xuân Đức vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn lên Khúc Hồn, hắn vừa gặm một cái đùi nướng vừa nói:

“ Ta cũng không biết nữa, ăn xong rồi tính, nếu không ngươi có thể hỏi tiểu cô nương kia.”

Khúc Hồn lúc này rất hùng dũng hô thiếu nữ đang đứng cách đó không xa lại hỏi:

“ Hết bao nhiêu tiền ta trả.”

Thiếu nữ kia đánh giá Khúc Hồn trên dưới một lượt sau đó lại nhìn qua Xuân Đức. Xuân Đức đương nhiên hiểu ý nàng, hắn gật đầu nói:

“ Thiếu đâu ta trả.”

Thiếu nữ nghe xong thì cũng nhẹ thở ra, nàng nhìn Khúc Hồn thì biết người này không có tiền rồi, nàng sợ nếu như để vị này anh tuấn thiếu niên nghe được còn không phải dọa ngốc hắn.

Nàng mỉm cười, lấy ra sổ ghi chép sau đó nhẹ giọng nói:

“ Có 30 món ăn cấp cao, tất cả đều được chế biến từ thịt của Thiên Vương Cảnh hung thú, mỗi món giá 10 ma thạch cực phẩm, 30 món giá trị 300 ma thạch cực phẩm.

Một bát canh được chế biến từ Ma Linh Tuyết Tham trăm vạn năm có giá 100 ma thạch cực phẩm. Tổng cộng 400 cực phẩm ma thạch.”

“ Loảng xoảng...Loảng xoảng…”

Vừa nghe cái giá này, tất cả mọi người nơi này đều ngây ngẩn cả, bát đủa đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất,một đám móc móc lỗ tai xem có nghe nhầm hay không. Sau một lúc thì một người kêu lên.

“ Ta không có nghe lầm đi, là 300 viên cực phẩm ma thạch. Móa.” 

Một người khác ở bên cạnh nói:

“ Ngươi đích xác nghe lầm, là 400 không phải 300.”

Một người khác nữa lại nói:

“ 400 cực phẩm ma thạch vị chi bằng 4000 khối thượng phẩm, 4000 khối thượng phẩm lại bằng 4 vạn khối trung phẩm, 4 vạn khối trung phẩm bằng 40 vạn hạ phẩm. Ta ở nơi đây được gia tộc trợ cấp mỗi tháng vừa đúng 4 vạn khối ma tinh hạ phẩm. Như vậy ta nhận trợ cấp 10 tháng thì bằng hắn ăn một buổi sáng. Trời ạ.”

Nghe xong người này nói. Đám ngươi ở xung quanh một mặt không nói gì nhìn Xuân Đức đang như không có việc gì ăn lấy ăn để cái đùi thịt nướng đang cầm trong tay.

Về phần Khúc Hồn thì hắn lúc này đây không ngừng run rẩy, lúc đầu chỉ là bàn tay run run, tiếp đó là cả người run run, hắn đi ra từ một cái thế lực bình thường, một tháng cũng chỉ là được cấp 5000 khối hạ phẩm ma thạch, cũng tương đương với 50 khối thượng phẩm ma thạch, lại thêm vài năm tích góp từ làm nhiệm vụ cùng tông môn trợ giúp, trong túi hắn cũng chỉ chưa đầy một ngàn khối thượng phẩm ma thạch.

Bây giờ thực sự có bán cả hắn đi cũng không đủ trả tiên ăn bữa này, hắn lúc này vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía Xuân Đức nói.

“ Huynh đệ… Ta… Cái này… Cái này….”

Hắn có chút ấp úng nói mãi không thành lời, Xuân Đức nhìn thấy hắn vậy thì cười nói:

“ Bữa ăn này ta đãi, về sau nhớ chiêu đãi lại ta đấy.”

Khúc Hồn cũng biết đây là Xuân Đức để cho hắn mặt mũi nên mới nói vậy, hắn lúc này cảm động nói:

“ Được, được, nhất định, lần sau nhất định ta sẽ mời huynh đệ ngươi một bữa ra trò, hôm nay ta không theo quá nhiều tiền làm phiền Vô Tà huynh đệ rồi.”

Đám người xung quanh nghe hắn nói vậy thì đều ném cho hắn một cái ánh mắt coi thường cùng khinh bỉ, bọn họ ai mà không nhận ra đây là Khúc Hồn đang nói dối, có điều cũng không ai nói ra, ngược lại bọn họ thấy tên này thật may mắn tự dưng lại có thể kết bạn được với một tên tài chủ như vậy.

Dù sao ở cái thế giới này, tất cả đều phải dựa vào thực lực, mà tiền cũng là một loại thực lực, Xuân Đức có nhiều ma thạch như vậy không thể là loại xuất thân từ tầm thường thế lực được rồi.

Lúc này đây cũng có không ít người đứng dậy đi qua bên này hướng phía Xuân Đức chào hỏi:

“ Huynh đệ, ta tên Lưu Khiêm Duệ Đằng không biết có cơ hội cùng huynh đệ nói chuyện.” 

“ Xin chào đạo hữu, ta tên Nguyệt Ma Hổ không biết có cơ hội cùng huynh đệ nói chuyện.”

“ Xin chào người huynh đệ, ta tên Diễm Ma không biết có cơ hội cùng huynh đệ nói chuyện.”

Đối với đám người tới đây bái phỏng muốn làm quen thì Xuân Đức cũng không có từ chối, ai tới hắn đều chào đón miễn không phải đám thích phá quấy là được, dù sao thời gian tới hắn là phải ở nơi này, có mối quan hệ rộng làm việc cũng sẽ dễ dàng hơn.

Biết đâu từ trong đám này lại tìm được tới đầu mối hữu ích thì sao, đời lắm cái bất ngờ lắm, biết đâu mà lần. Vì vậy hắn lúc này cười nói vui vẻ, nhiệt tình cùng những người khác nói chuyện với nhau.

“ Tất cả mọi người ngồi xuống ăn thịt uống rượu, hôm nay ta mời, Khúc Hồn ngươi cũng ngồi đi, ăn không được thì uống vài ly cùng mọi người, làm quen với nhau.”

Đám người kia lúc đầu còn hơi e ngại nhưng mà thấy Xuân Đức thái độ ôn hòa, cũng không kỳ thị hay ghét bỏ ai thì một đám lúc này mới mạnh dạn đi lên.

Lúc đầu chỉ là vài chục người tụ họp lại cùng với nhau, vừa ăn uống vừa nói chuyện, làm quen nhưng dần dần nơi đây thu hút được vô số người quan tâm. Tiếp sau lại có không có ít người tới tham gia.

Số lượng từ vài chục, sau đó lên tới vài trăm, cuối cùng là cả ngàn người có hơn.

Xuân Đức mới đầu còn cảm thấy vậy cũng vui nhưng mà theo số người tăng lên thì hắn cảm thấy đám tạp ngư này thật nhiều lời, vì để tránh bộc lộ ra bản chất thật sự của mình Xuân Đức đành viện cái lý do, sau đó cùng Khúc Hồn rời đi.

Mọi người thấy hắn muốn cùng Khúc Hồn rời đi thì cảm thấy có phần đáng tiếc vì có nhiều người còn chưa được uống với hắn, có điều cũng không ai ngăn cản cả, dù sao bọn họ cũng là người thông minh, cũng nhìn ra được Xuân Đức không thích nơi ồn ào.

Đối với điều này bọn họ cũng rất lý giải, dù sao vừa nhìn liền biết Xuân Đức là người điệu thấp, không khoe khoang, người như vậy không thích đông người ồn ào cũng là điều bình thường.

Xuân Đức đi rồi, bữa tiệc sáng vẫn tiếp tục nhưng không lâu sau thì tan rã, có điều dù là tan rã nhưng là tan rã trong vui vẻ.

Nói tới vui vẻ thì hẳn là ông chủ nơi đây rồi, vốn hôm qua thấy Xuân Đức hào phóng như vậy thì đã biết hắn là khách quý rồi. Vừa mới sáng sớm mở mắt ra Xuân Đức lại ném cho hắn một đống ma thạch khiến hắn cười không ngậm lại được miệng.

Có tiền tâm tình hắn cũng tốt, đối xử với người dưới cũng tốt hơn rất nhiều, bình thường nếu như thấy đám người dưới làm mấy việc nhỏ nhặt mà làm sai thì lão còn hoạch họe, trách mắng đủ kiểu nhưng hôm nay thì ngược lại, không những không trách cứ mà lại còn chỉ dạy, sau đó lại dặn dò một phen.

Thái độ của hắn thay đổi khiến cho mọi người đều không khỏi cảm khái một hồi lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui