Cân Cả Thiên Hạ

Lại một năm đi qua, một ngày này cả không gian địa cung rung lắc mãnh liệt như sắp sụp đổ, từ trong tòa cung điện thứ ba vang lên một tiếng nổ kinh thiên, cùng với đó là hàng loạt tiếng riết gào mãnh liệt.

" A a a a, Ta phải giết ngươi, người chết không yên lành."

" Nạp mạng đi."

Hàng loạt tiếng gào thét như là lệ dụt vang lên mang theo sát ý trùng thiên khiến cho cả một vùng vạn dặm không mây, lần đầu tiên có ánh sáng chiếu xuống mặt đất bên trong địa cung.

Trên bầu trời lúc này đang đứng mấy chục bóng người chia làm hai bên, một bên là thiếu niên mang theo thần tình lạnh lẽo, ánh mắt hắn xám ngắt như màu sắc của sự tử vong, trên tay hắn cầm một thanh đoản kiếm đen kịt đứng giữa trời cao.

Một bên khác là 56 người có nam, có nữ khí tức cường đại vô cùng, thêm vào đó là một bộ xương cốt màu xanh ngọc bích, cả người bộ xương này cũng mặc một bộ cốt giáp uy vũ, phía sau là một đôi cánh bằng xương nhìn dụ dị vô cùng.

Bộ xương màu xanh trong mắt bập bùng ngọn lửa lam sắc nhìn về phía Xuân Đức nói chuyện:

" Người rất khá, không hổ là thân xác của ta tuyển chọn. Rất tốt, rất tốt, ngươi càng cường đại ta càng thích. Có thể đánh nát không gian thứ nguyên của ta không thể không nói ngươi lợi hại vô cùng."


Xuân Đức lúc này cũng là cười cười, hắn nhìn bộ xương màu xanh nói:

" Nói thật đúng là ta xem thường người, ở bên trong thứ nguyên không gian của ngươi ta bị hạn chế 9 thành thực lực có thể nói là một đường sinh tử, may mà ngươi lại mang tâm tình chơi đùa không có trực tiếp giết ta. Hắc hắc."

Xuân Đức lúc này cũng không nói nhảm trực tiếp hóa thân thành Địa Ngục Băng Long ba đầu, một trảo chụp thẳng về đám người đối diện, ở bên trong thứ nguyên không gian của đối phương không ngờ lại bị áp chế, không thể hóa về bản thể. May mắn chém nát cái không gian kia bằng không thì sớm muộn bị cũng bị con dụt âm Hiểm Khô Cốt Ma Tôn này chơi chết.

Đối diện 56 người cùng dụt âm hiểm hiển nhiên không ngờ Xuân Đức lại còn có một chiêu như thế này, suốt một năm này bọn họ đã hiểu toàn bộ các mánh lới chiêu trò rồi. Có thể nói Xuân Đức rất mạnh nhưng là dưới sự công kích của mấy chục vị Tinh Quân Cảnh cũng chỉ có thể né tránh, nói thẳng ra là chạy khỏi chết.

Còn bây giờ thì khác biệt rồi, biến đổi thành Địa Ngục Ba Đầu Băng Long mọi mặt đều được tăng cường gấp 10, ngay cả mấy kiện chí bảo hỗn độn cũng phát huy đến cực điểm.

Rầm..ầm ầm

Chỉ một đòn mà thôi, mấy chục người phía trước không có mấy kẻ kịp phản ứng lại bị một đòn này cắt thành ba khúc bay tán loạn trong thiên địa, dụt âm hiểm cùng với 6 tên Tinh Quân Cảnh đỉnh cao may mắn thoát một kiếp, 6 tên Tinh Quân Cảnh bị thương không nặng, dụt âm hiểm thì mất vài cái xương.

Nhìn bộ dạng Xuân Đức lúc này đừng nói là mấy tên Tinh Quân Cảnh còn lại ngay cả dụt âm hiểm trong mắt hai đoàn ma diễm cũng là sáng tối bất thường.

Xuân Đức ánh mắt âm độc nhìn về mấy tên còn lại một lần nữa tiến công.

" Vô Cực Chi Quang.". Từ ba đầu rồng phun ra ba cột quang trụ to lớn mang theo vô tận băng hàn chi ý cùng thánh quang đánh thẳng đến dụt âm hiểm.

Dụt âm hiểm Khô Cốt Ma Tôn không biết từ đâu móc ra một tấm thuẫn màu đen nâng lên, tấm thuẫn ngay lập tức to lớn che chắn trước mấy người dụt âm hiểm.

Ầm ầm... xèo xèo...

Tiếng nổ vang kinh thiên, tiếng đại địa sụp vỡ, tiếng ăn mòn cùng một lúc vang lên. Không gian địa cung bắt đầu sụp đổ. Trận chiến này quá kinh khủng chỉ là mới đối chiến cũng khiến nơi đây băng toái.


Ở từ nơi rất xa đám lang vương cùng mấy tên môn nhân của Ác Ma Điện đều thấy một màn này, chỉ thấy trên trời nơi vạn dặm không mây đang đứng một con rồng ba đầu to lớn, hung uy khiếp người, khí thế ác liệt đến cực điểm, khẽ bay lượn hay vung móng lên đều khiến cho khắp nơi trời long, đất nứt.

Nhất là ba luồng năng lượng từ ba cái miệng rồng phun ra chói mắt đến nỗi thắp sáng lên cả địa cung. Người không biết còn tưởng rằng địa cung có mặt trời xuất hiện, còn người biết chuyện thì trong lòng bàng hoàng.

Không bao lâu sau ánh sáng tán đi, tiếp theo đó là từng đợt phong bạo thổi tung đại địa, tu vị dưới Bất Diệt Cảnh bị đợt sóng xung kích kia lan đến, cách mấy vạn dặm vẫn bị thổi bay thất linh bát lạc

Phạm vi vài vạn dặm xung quanh khu vực chiến đấu không ai có thể tới gần. Bất Diệt Cảnh cách mấy vạn dặm cũng chỉ có thể miễn cưỡng bám chịu không bị bay đi mà thôi.

Đang lúc này mọi người lại thấy cuối chân trời xuất hiện một bộ xương màu xanh lam cao vạn trượng, cả người thiêu đốt rừng rực lam hỏa, một kiếm bổ xuống bầu trời chia đôi, đại địa tan vỡ.

Không lâu sau đó là từng trận riết gào điên cuồng, từng tiếng nổ khiến mọi người thất khiếu chảy máu liên tục vang lên.

Về sau cũng không ai dám nhòm ngó trận chiến này nữa, tất cả liên tục rút lui về vùng ngoại vi địa cung. Trong lòng thì kinh hồn táng đảm, giờ bọn họ mới biết sức mạnh di sơn đảo hải của mình trong mắt các vị nơi xa kia không đáng một đồng.

Vừa rút lui ra vùng ngoại vi, ổn định lại trạng thái liền có người sùng kính nói:

" Điện Chủ đại nhân thật sự quá mạnh mẽ, đáng tiếc với tu vi Bất Diệt Cảnh thất trọng của ta hiện nay còn không có tư cách để xem người chiến đấu. "


Đám lang vương không biết chân thân của Xuân Đức ngạc nhiên hỏi:

" Chủ nhân ở đâu, làm sao ta không thấy chủ nhân? " Nó còn nhìn về phía chân trời xem có bóng dáng Xuân Đức không nhưng nơi đó lúc này chỉ còn đất đá đầy trời, thiên khung băng liệt mà thôi.

Ánh Nguyệt nhìn bọn nó giải thích:

" Các ngươi thấy sinh vật có ba đầu phun băng cực thánh quang kia chính là điện chủ đấy."

Nghe lời này đám ma lang trong lòng không hiểu sao lại thấy vui mừng, tuy phục tùng chủ nhân nhưng trong thâm sâu bọn nó vẫn còn một ít gút mắc,có lẽ vì bài xích với nhân loại nhưng biết Xuân Đức không phải nhân loại bọn nó gút mắc nho nhỏ này tự nhiên tiêu tán.

Nhưng lúc này lại có kẻ lo lắng nói:

" Điện Chủ sẽ không sao chứ? Còn bộ xương cốt kia là cái gì lại có sức mạnh đến như vậy? "

Mọi người trầm mặc, cấp độ chiến đấu này vượt quá mức phán đoán của bọn họ, không tới phút cuối cùng không thể phán đoán ai sống ai chết được. Mọi người chỉ đành mang hi vọng kí thác cho Xuân Đức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận