Việc làm quen tay, Xuân Đức đánh ra phù chú giúp cho một thân tinh hoa của những người kia quay về trái tim, sau đó theo lệnh của Xuân Đức đưa hết mấy chục người lên giá nướng, cái gì là mỹ nữ xinh đẹp,cái gì mà chấp pháp đội, cái gì mà thanh niên thiên tài, tất cả đều biến thành thịt nướng.
Những người còn sống nơi đây thấy mấy chục người bị nướng thì cả đám trong lòng một mãnh băng hàn, bọn họ cảm thấy may mắn lúc trước không có đứng ra tốt cáo hai người Lam Nhã cùng Ngọc Dung bằng không lúc này bọn họ cũng là một thành viên bên trong những người đang bị nướng kia.
Từng tiếng kêu rên thống khổ, từng ánh mắt tuyệt vọng làm cho lòng mỗi người nơi đây có phần thương cảm trừ Xuân Đức ra. Hắn chỉ lặng yên ngồi nơi đó nhìn màn dã man này, ai bảo mấy tên kia đã không có thực lực lại còn chọc tới hắn, đã không có thực lực thì cứ cụp đuôi làm người có phải tốt hơn không. Cái tội đã ngu còn thích đánh đu với đời là vậy, đôi khi hậu trường phía sau cũng không có tác dụng gì.
Không qua bao lâu những người kia đã bị nướng chín, Xuân Đức hạ lện hạ giá nướng xuống, Lam Nhã đi lên dùng một thanh thánh khí dao găm khác mà Xuân Đức đưa cho mổ tim từng người ra( thanh dao găm trước của nàng đã bị người đoạt mất, không có thực lực liền bị người chèn ép như vậy.)
Từng quả tim to bằng nắm tay phát ra hồng quang rực rỡ, xung quanh lại còn có khí đen lưu chuyển bị Lam Nhã lần lượt móc ra rồi bỏ vào bên trong nhẫn không gian. Không bao lâu nàng liền xong việc. Xuân Đức gọi ra Hung Chú Sa Vương.
" Thức ăn nướng cho ngươi."
Xuân Đức vỗ vỗ đầu của nó, Hung Chú Sa Vương ngay lập tức gào lên một tiếng rồi như chiếc xe tăng lao lên. Không qua 5 cái hô hấp mấy chục người bị nó ăn sạch không còn tí da mốc. Xuân Đức vung tay lên mấy trăm người kia lập tức ngã xuống dưới đất.
Ngồi lên Hung Chú Sa Vương, Xuân Đức nói:
" Ngồi lên đây, chúng ta đi thôi."
Xuân Đức xóa kí ức những người kia giúp Lam Nhã, hắn nghĩ dù sao cũng cần vung tay một cái cũng chẳng tốn sức bao nhiêu.
Khi Xuân Đức vừa giết hết một đám chấp pháp thì ở bên ngoài Đại Di Hoa Cung lại được một trận náo động những người chấp pháp kia cũng không phải hạng nhân vật tôm tép mà là những người tài năng rất được tông môn xem trọng, thoáng một cái chết đi một đống như vậy hỏi sao không lo lắng.
Mà bên cạnh đó còn có mấy cục cưng của mấy tên trưởng lão cũng bị nát điều này khiến cho Đại Di Hoa Cung gà bay chó chạy. Ngay lập tức đại lượng chấp pháp giả vào bên trong tiểu thế giới kia. Còn có rất nhiều tinh anh đi vào cũng không biết là Đại Di Hoa Cung nghĩ gì mà lại cho đám đệ tử vào bên trong, trong khi bên trong có người của Luyện Huyết Ma Giáo.
***
Ba người Xuân Đức ngồi bên trên Hung Chú Sa Vương nhàn nhã lần theo dấu vết mà tên thiếu tông chủ của Đại Di Hoa Cung để lại. Xuân Đức nghe nói bên trong này đang rất loạn, có đám người Luyện Huyết Ma Giáo bên trong nên vị thiếu tông chủ kia dẫn người theo vào bên trong lập công.
Ngồi trên Hung Chú Sa Vương, Xuân Đức vừa gặm tim ăn vừa nhìn xung quanh. Khi đi tới một con sông thì Ngọc Dung lại gặp người quen. À không phải nói là gặp cừu nhân mới đúng. Vừa gặp người kia nàng ta hai mắt đã đỏ hồng muốn giết người. Xuân Đức thấy vậy hỏi:
" Tên kia đắc tội với ngươi sao? "
Ngọc Dung kiềm chế lại sát ý, dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể nói:
" Vâng chủ nhân, tên kia chính kẻ đã hại tiểu nô mất đi võ hồn. Tiểu nô sinh ra đã có một trong 10 đại võ hồn mạnh nhất, vô thượng kiếm hồn nếu tu luyện kiếm đạo sau này ắt thành cường giả nhưng tên kia lại liên hợp với cha hắn cùng với người trong gia tộc cưỡng ép rút võ hồn của tiểu nô ra, nếu không phải tư chất của tiểu nô tạm được thì bây giờ có lẽ tiểu nô đã bị những người này hại chết. "
Xuân Đức nghe vậy thì ồ lên nói:
" Gia tộc các ngươi cũng loạn quá chứ, thế thằng cha của người đâu, hắn không có tí quyền lực nào trong gia tộc sao? "
Nói đến cha, Ngọc Dung càng thêm tức giận nói:
" Tên kia chính là một con súc sinh, hắn chính là kẻ đi thông báo với tên kia. Sau này còn liên tục muốn mang tiểu nô đi làm vật trao đổi."
Xuân Đức khóe miệng kéo kéo:
" Số phận của ngươi cũng thật bi thảm à, người nói thế tự dưng ta cảm thấy mình quá ác mà, lại còn khống chế linh hồn của người nữa nhưng thôi dù sao số phận của ngươi cũng khổ rồi, rơi vào tay ta khổ thêm chút nữa cũng có sao đâu. Phải không nô bộc bé nhỏ của ta."
Ngục Dung nghe vậy thì không biết nói gì luôn, nhìn thiếu niên trước mắt mà trong lòng ngũ vị tạp trần. Trong thời gian gần đây nàng nhờ vào sự thông minh của bản thân nàng đã lấy được sự tín nhiệm của Lam Nhã cũng hiểu một phần về Xuân Đức.
Nàng biết bên trong tông môn có một vị trưởng lão đã bị Xuân Đức khống chế, sau khi biết việc này thì nàng thấy làm nô bộc cho Xuân Đức cũng không tệ lắm, ít ra hắn có thể cho nàng những thứ mà không ai có thể cho nàng.
Cừu nhân của Ngọc Dung cũng nhận ra nàng, tên kia mang theo hai nữ tử cùng một đám tiểu đệ bay tới trước mặt ba người Xuân Đức, khi tên kia trên mặt vừa xuất hiện nụ cười lạnh thì ngoại trừ hắn tất cả những người bên cạnh hắn đồng loạt cả người chia hai, máu tươi văng tung tóe chết đi.
Xuân Đức ngoắc tay một cái tên kia liền nằm trong bàn tay của hắn. Hấp phân nữa tinh hoa trong cơ thể tên này rồi Xuân Đức ném qua bên cạnh Ngọc Dung.
" Thích làm gì cũng được, hắn là của cô, nếu như cô không có biện pháp nào hành hạ thì ta có thể gợi ý cho cô một chút. Ví dụ như chặt hết khớp xương của hắn, hay nuôi hắn làm đỉnh lô cần thì rút tu vi của hắn cho bản thân dùng, vừa có lợi lại vừa có cảm giác trả được thù. Hoặc là luyện hắn làm con rối dùng cũng được, hay băm nhỏ hắn ra làm món thịt xào cho ngọt."
Còn đang ngu ngơ tên cừu nhân của Ngọc Dung lúc này nghe thế thì cả người run lên từng cơn như bị sốt rét, hắn không dám tin những gì vừa phát sinh. Hắn cảm thấy đây là một cơ ác mộng kinh hãi nhất trong đời hắn.
Lúc này Ngọc Dung nói:
" Chủ nhân có thể giúp tiểu nô lấy lại Vô Thượng Kiếm Hồn không, tiểu nô cầu xin chủ nhân."
Xuân Đức vẻ mặt khó xử nói:
" Nhưng ta làm gì biết nó thế nào mà giúp người, ngươi có phương pháp thì nói cho ta bằng không cũng hết cách à."
Ngọc Dung nghe vậy thì ánh mắt sáng lên nói:
" Vâng, cảm ơn chủ nhân, chủ nhân người chỉ cần làm như vậy.. như vậy là được."
" Được"--- Xuân Đức ứng một tiếng rồi làm theo lời của Ngọc Dung.