Cân Cả Thiên Hạ

Cái tên thiếu môn chủ gì đó được Xuân Đức cho nguyên một đám thụ tinh trung cấp có 4 tay thân cao 4 mét chiếu cố, trên người tên này pháp bảo phòng thân nhiều vô số kể có điều tu vi hắn cũng bình thường nên Xuân Đức muốn làm thịt hắn thịt đập liền chết. Có điều nhìn hắn vùng vẫy, khóc sướt mướt cầu xin tha thứ thì Xuân Đức cảm thấy vui phết.

Tên này đây không còn cái bộ dạng cao cao tại thượng như lúc trước mà bây giờ đã sợ đái ra quần rồi. Bên người hắn có mấy tên cao thủ bảo hộ nhưng cũng chỉ có thể gian nan đứng một chỗ phòng ngự không tài nào chạy đi ra chỗ khác.

Xuân Đức nhìn qua Lam Nhã cùng Ngọc Dung nói:

" Ở trên cao ngồi ăn nhìn xem toàn thành bây giờ thú vị đến mức nào."

Xuân Đức mang theo một bàn yến tiệc bay lên trên cao, từ bên trên cành cây đang bao phủ khắp tây nam thành biến ra một nhánh cây hóa thành bàn ăn cùng ghế cho hắn ngồi. Khi Xuân Đức ngồi lên thì có thể quan sát được toàn bộ tây nam thành.

Tây nam thành cũng không lớn gì, cũng chỉ khoảng mấy ngàn dặm vuông, số người ở nơi đây cũng chỉ có vài triệu người. Nhưng sau buổi tối hôm nay chắc cũng chỉ còn đất và cát. Ở nhiều nơi lúc này vẫn đang có nhiều đội ngủ của đám con cháu trong tông đang dùng đủ loại kì dị bảo vật đau khổ chống đỡ.

Nói ra cũng có phần tàn nhẫn, người đắc tội với Xuân Đức cũng không có mấy người, đáng lý ra Xuân Đức chỉ nên giết mấy người đắc tội với hắn thôi. Có điều Xuân Đức bây giờ đã khác xưa, có chết nhiều người hơn nữa hắn cũng chẳng tiếc thương, ai chết mặc ai miễn không phải người của hắn là được.

Xuân Đức nhìn tình cảnh phía dưới bỗng nhiên nhớ tới cái gì. Tí nữa thì hắn quên thôn thiên ngư của hắn. Nhảy xuống phía dưới, Xuân Đức nâng tay lên chém mấy lần bên cạnh mấy tên đang bảo vệ tên thiếu môn chủ kia lập tức chết nhăn răng.

Xuân Đức nhìn tên nam tử anh tuấn trước mặt chém của hắn một bên chân sau đó hỏi:


" Thôn thiên ngư ngươi đã ăn chưa? "

Tên nam tử kia ánh mắt sợ hãi không cách nào che giấu, mặc dù hắn bị chặt chân nhưng lại không dám kêu, hắn không do dự mà đưa ra hai con thôn thiên cho Xuân Đức, nhìn thấy chỉ còn hai con thôn thiên ngư Xuân Đức đập cho tên kia một pháp, đầu lâu nát bét dịch óc bay tứ tung.

" Đồ vật của ta cũng dám ăn. May mà ngươi mới ăn một con bằng không ta liền hành hạ người đến khi nào thần hình đều tự hủy."

Lúc này Ngọc Dung đi tới bên cạnh Xuân Đức cẩn thận hỏi:

" Chủ nhân vậy còn mười mấy người kia nên làm sao? "

Mười mấy người kia chính là mười mấy tên đã không có phản bội Xuân Đức mà vẫn cùng hai người Ngọc Dung cùng Lam Nhã thủ ở trước cửa. Xuân Đức nhìn lại phía những người đó thì cả đám đều nơm nớp lo sợ rút lui mấy bước về phía sau.


Nhìn Ngọc Dung hắn ném cho nàng cái giới chỉ của tên thiếu môn chủ kia rồi nói:

" Cho bọn họ đi theo làm cho tươm tất một chút, mang ra một ít thành ý."

Ngọc Dung hiểu ý gật đầu nói:

" Vâng, Chủ nhân."

Sau khi Ngọc Dung rời đi thì Lam Nhã đi lên hỏi:

" Chúng ta nên làm gì tiếp theo sư huynh."

Xuân Đức đưa cho nàng một cái đùi nướng đang ăn dỡ nói:

" Cầm lấy ăn đi, chúng ta đi tới phủ thành chủ nhìn xem có gì không."

Sau đó hai người bước ra ngoài trang viên đi về phía phủ thành chủ, nơi đây chỉ còn lại mười mấy người cùng vô số tàn chi khắp nơi, lúc này có mấy người nhịn không được ngồi xuống thở dốc, một người vừa liều mạng hô hấp vừa nói:


" Quá đáng sợ, đội trưởng thật quá kinh khủng, lúc nãy nhìn ra một cái tí nữa khiến ta sợ chết đứng."

Một cô gái ngồi ở bên cạnh cũng nói theo:

" Ta cũng chưa từng nhìn thấy ai lại kinh khủng như vậy."

Một người khác nhìn lên Ngọc Dung mang theo ý thăm dò nói:

" Ngọc Dung tỷ, không biết đội trưởng muốn xử lý chúng ta như thế nào."

Ngọc Dung mĩm cười dịu dàng, nàng cười lên xinh đẹp như bông hoa mới nở.nàng nhìn mọi người dùng giọng ôn nhu nói:

" Mọi người không cần phải sợ, chỉ cần mọi người cũng như ta giao ra linh thần để ta để lại ấn ký sau này đi theo chủ nhân là được. Chủ nhân chính là một vị cường giả cái thể được đi theo người thì cuộc đời này mọi người có thể đạt tới độ cao không thể tưởng tượng. Với chỉ cần mọi người đóng góp đủ lớn thì có thể mời người ra tay giúp đỡ. Ta tin rằng cừu nhân của mọi người đứng trước mắt chủ nhân cũng không đáng nhắc tới."

Mọi người trong nháy mắt lâm vào trầm tư, việc làm chó cho người khác không phải ai cũng muốn. Nhưng suy cho cùng làm cẩu đi theo phía sau một con cọp vẫn tốt hơn là bán mạng cho đám dã lang khác. Với điều quan trọng nhất chính là không đồng ý liền chết. Rất nhanh tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

***

Xuân Đức đi tới thành chủ phủ thì nơi đây vẫn đang còn rất nhiều người điên cuồng chém giết với quái thụ, có điều nhìn những người này chiến đấu Xuân Đức có thể nhận thấy sự tuyệt vọng trong mắt từng người.


Đi theo sự chỉ dẫn của thụ tinh chiến sĩ Xuân Đức rất nhanh liền đi tới một nơi có cánh cửa bằng đá ngăn lại. Cũng không rõ đá này thuộc phẩm chất gì mà thụ tinh chiến sĩ cấp 2 có 4 tay đánh lên cũng chỉ để lại vết ngấn.

Mang ra Ngủ Kiếp Kiếm, Xuân Đức chém mạnh một cái.

keng

Một tiếng kêu đinh tai vang lên, Xuân Đức chém mạnh một cái thì cái tảng đá phía trước xuất hiện một vết kiếm sâu nữa mét. Cất đi Ngủ Kiếp Kiếm trên bàn ta Xuân Đức hiện ra Hỗn Độn Ma Khí-Mộng Mi Ma Trảo, lần này hắn vận dụng XD-Tuyệt kỹ công kích.

Rầm.. ầm ầm

Với 8 lần lực bộc phát cả cách cửa như là gỗ ép một trảo liền nát. Lộ ra bên trong là một cái thông đạo nối liền với một cái kho, ở trong này còn có 3 nữ nhân cùng 5 nam nhân. 3 nữ nhân kia kia có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình cân đối bây giờ đang lõa thể bị 5 năm nhân kia điên cuồng chà đạp.

Thấy Xuân Đức đi vào 5 tên nam nhân kia ánh mắt điên cuồng cầm lên vũ khí chém về phía Xuân Đức, Xuân Đức cũng không có dừng lại mà đi qua 5 người, vừa đi vừa tiện tay chém đôi mấy tên kia. Lúc đi qua ba nữ nhân trần như nhộng đang nằm rên rĩ trên mặt đất hắn, rút ra thanh kiếm của Lam Nhã cho ba nàng mỗi người một kiếm vào tìm, giúp các nàng ra đi vui vẻ.

Đi vào gian nhà kho đập vào mắt chính là mấy núi yêu linh, bảo vật đủ kiểu. Khi vừa vào bên trong Xuân Đức đang cầm kiếm của Lam Nhã đâm lên trên một cái, sau đó buông kiếm ra. Sau khi hắn đi qua cửa một lúc thì có một cái xác từ bên trên rớt xuống cái " bịch."

[ Đánh lén không chuyên nghiệp và cái kết.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận