Cân Cả Thiên Hạ

Thấy có một tên đệ tử hớt ha hớt hải chạy vào thì Trịnh Cương nhíu mày quát:

" Có chuyện gì thì từ từ nói, bộ dáng như vậy thì còn gì là mặt mũi của Đại Di Hoa Cung chúng ta."

Tên đệ tử trông coi lệnh bài kia run lập cập quỳ xuống nói:

" Có.. có chuyện... chuyện lớn không tốt. Hồn đăng của thiếu tông chủ cùng...cùng với rất nhiều vị trưởng lão cùng tinh anh đệ tử đồng loạt bị dập tắt."

Nghe tới hồn đăng của con trai mình bị dập tắt thì Trịnh Cương thoáng cái đứng dậy quát lớn.

" Chuyện xảy ra từ lúc nào? "

Tên đệ tử kia đứng trước uy thế của Trinh Cương thì lắp bắp mở miệng:

" Đã... Đã được một giờ."

Trinh Cương thoáng cái tức giận quá mức đập cho tên đệ tử kia một chưởng hét:

" Đã qua một giờ mà người lúc này mới chạy lại đây bẩm báo, sao người không đi chết luôn đi."


Tên đệ tử kia bị đánh một chưởng thì phun máu phè phè, hắn gian nan nói:

" Là là hộ vệ bên ngoài nhất quyết không cho đệ tử vào. Bọn họ nói tông chủ cùng các vị trưởng lão đang họp không thể bất kì ai làm phiền."

Trinh Cương sắc mặt xám đen khó xem tới cực điểm. Hắn gầm lên giận dữ hét:

" Ám nhị giết sạch đám súc sinh bên ngoài cho ta. Ám nhất nói cho ta biết con ta đi nơi nào? "

Ngay lập tức ở bên ngoài vang lên từng tiếng hét thảm nhưng rất nhanh đã im bặt. Ở phía sau lưng Trịnh Cương lúc này hiện ra một tên nam tử thân mặc hắc y cung kính nói:

" Công tử đi tây nam chiến trường thưa chủ nhân."

Trinh Cương nghe vậy thì sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn mấy tên trưởng lão nói:


"Các vị đi cùng ta."

Nói xong hắn liền dẫn đầu đi ra bên ngoài, đám trưởng lão phía sau đi theo nhưng không nói gì, có điều trên mặt mỗi người thi thoảng lại xuất hiện nụ cười lạnh. Bọn họ trong lòng lúc này thầm khen hay, không biết là tên nào lại giết đi cái bao cỏ kia. Nếu biết thì bọn họ phải nhất định mang đại lễ tới biếu.

Sau khi thông qua vài lần truyền tống trận thì đám người này đã đi tới gần Tây Nam Thành. Do tất cả truyền tống bên trong Tây Nam Thành đều bị Xuân Đức phá hủy rồi nên không có ai có thể trực tiếp dịch chuyển đi tới bên trong thành.

Khi đám người đi vào bên trong thành thì không khỏi ngẩn ngơ. Bên trong thành không có lấy một bóng người khắp nơi là kiến trúc bị tàn phá, bên trên những con đường bị gió thổi mạnh bốc lên cơn bụi mịt mờ. Nơi này nhìn không khác gì một tòa thành cổ hoang vắng mấy trăm năm chưa từng có người sống.

" Nơi đây là tây nam thanh của chúng ta thật sao? "--- Có người không tin vào mắt mình những gì đang nhìn thấy nên hỏi ra một câu như vậy.

Những người khác cũng là như vậy. Sau giây phút ngỡ ngàng Trịnh Cương bắt đầu tìm kiếm khí tức còn sót lại của con trai mình. Rất nhanh hắn đã cảm thấy được một tia liên hệ mờ nhạt ở nơi đây, hắn đi theo tia liên hệ mờ nhạt kia, đi tới trang viên trước đây của Xuân Đức dừng chân. Hắn ngồi xuống nhặt lên một cái răng bị rơi bên trong một cái khe nứt.

Cầm cái răng kia lên nhìn Trịnh Cương bắt một cái pháp quyết sau cái răng kia vỡ nát ra hóa thành một đoạn hình ảnh trước khi chết của con hắn, có điều bên trong hình ảnh này không có bóng dáng của Mẫu thụ, không có thụ tinh chiến sĩ chém giết khắp nơi mà chỉ có vô số đệ tử cùng trưởng lão của Luyện Huyết Ma Giáo đang cười điên cuồng giết chóc khắp nơi, bao quanh khắp Tây Nam Thành là một cái kết giới ma quái.

Con trai của hắn trước khi chết thì bị vô số đệ tử Luyện Huyết Ma Giao phanh thây, chết không nhắm mắt đến lúc chết đi rồi còn bị một con quái vật ăn mất chỉ để lại một cái răng rơi vào bên trong khe tường.

Đến đây thì hình ảnh cũng tiêu tán. Xem xong tất cả Trịnh Cương sắc mặt vặn vẹo hắn gầm lên một tiếng kinh thiên, ngay cả Xuân Đức ở bên trên chiến trường xa xa cũng có thể nghe thấy.


Xuân Đức lúc này đang ngồi bên trên Hung Chú Sa Vương nhàn nhã nấu canh cá, nghe được tiếng rống đầy tức giận phát ra từ Tây Nam Thanh thì thì hắn nhàn nhạt cười:

" Chắc là mới xem được di vật của thằng con quý tử đi, hắc hắc. Đến mai nên đi chủ chiến trường. "

Ở tây nam thành, Trinh Cương nhìn qua đám trưởng lão gằn giọng nói:

" Tôn trưởng lão, Điền trưởng lão đi về tập trung môn hạ đệ tử."

Hai người trung niên bước ra chắp tay nói:

" Rõ, thưa tông chủ."

Nhìn những người còn lại hắn nói:

"Những người còn lại theo ta, ta muốn đêm nay Luyện Huyết Ma Giáo máu chảy thành sông, thây chất thành núi."

Tất cả mọi người đều cung kính đáp:

" Rõ, tông chủ."

Nói xong thì Trinh Cương dẫn đám trưởng lão bay thẳng tới cứ điểm gần nhất của Luyện Huyết Tà Giáo. Lúc bọn họ bay ngang qua chiến trường cũng nhìn thấy mười mấy người Xuân Đức đang ngồi trên Hung Chú Sa Vương nhàn nhã đi trên chiến trường. Có điều bọn họ cũng chỉ là nhìn qua mà thôi, không quá chú ý tới mấy tiểu bối chỉ có tu vi nhỏ yếu. Đối với bọn họ mấy tiểu bối chỉ có tu vi chưa tới Tinh Quân Cảnh thì cũng không khác gì đống phân ven đường cả.

Tốc độ của 23 người này rất nhanh, thoáng một cái đã không thấy đâu rồi. Xuân Đức nhìn về phương xa nơi mấy chục đạo độn quang biến mất thì nói:


" Các ngươi có muốn hay không đi xem một chút."

Lam Nhã bên cạnh tò mò hỏi:

" Sư huynh những người vừa bay qua đây là ai? Mà sư huynh nói xem cái gì? "

Xuân Đức chỉ về phương xa nói:

" Đi xem đám người Đại Di Hoa Cung tàn sát cứ điểm nơi đây, mấy người vừa bay qua đây hẳn đều là trưởng lão nội môn, trong đó còn có tông chủ của Đại Di Hoa Cung nữa."

Mọi người nghe vậy thì cũng không lấy gì làm ngạc nhiên vì trước kia Xuân Đức cũng đã dự đoán trước và cũng từng đã nói qua cho mọi người.

Sau khi có quyết định Xuân Đức liền dẫn mọi người chạy về phương xa. Trên đường đi thi thoảng còn có gặp một vài đội ngũ đang nhận nhiệm vụ ở bên ngoài làm việc. Đôi khi còn gặp mấy con quỷ vật sinh ra trên chiến trường nhưng thực lực của mấy thứ đó rất yếu chỉ có thể gây nguy hại đến đám người có tu vi dưới Bất Hủ Cảnh, ngoại trừ mấy thứ đó ra thì không có nguy hiểm nào nữa cả.

Một đường thẳng tiến, không qua bao lâu bọn họ đã nghe được tiếng nổ ầm ầm từ phương xa truyền tới. Tiếng nổ kia ắt hẳn là do đám người Đại Di Hoa Cung đang công phá hộ thành đại trận. Nhưng hẳn cái hộ thành đại trận kia quá kém chất lượng nên chỉ không tới mấy hô hấp liền sập.

Sau khi hộ thành bị phá thì tiếp theo chính là một trận đại đồ sát máu tanh diễn ra, chỉ nghe từng hồi tiếng kêu la, tiếng chửi mắng, tiếng cầu xin vang vọng khắp bốn phương tám hướng. Xuân Đức đi tới một vị trí đẹp thì không đi nữa mà đứng nơi đó bắt đầu quan sát diễn biến bên trong thành.

[ T/G: Cảm ơn đóng góp ý kiến của mọi người, có điều năng lực tác có hạn. Nên muốn thay đổi ngày một ngày hai là không thể nào. Nói thực ra là mình cũng không có suy nghĩ quá nhiều như vậy, mình chỉ tưởng tượng ra sao thì liền viết như vậy, kiểu giống như ở trong mộng ấy mà thấy cái gì thì diễn tả cái đó ra thôi. Có điều mộng thì đẹp mà ngôn ngữ có hạn nên...à mà thôi nói ra lại cảm thấy đau lòng cho một thằng học IT đi viết truyện.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận