Cân Cả Thiên Hạ

Không qua bao lâu thì thân ảnh của con cổ ma ba đầu xuất hiện trong mắt mọi người, lúc ai cũng nghĩ rằng nó sẽ công kích vào trận pháp phòng ngự nhưng không, con cổ ma ba đầu kia lại huy chưởng đánh về một căn nhà ven đường.

Rầm rầm....

Ngay lập tức cả một vùng rộng lớn bên đường đã bị san thành bình địa khói bụi bay mù trời, đang lúc tất cả mọi người nghi hoặc thì từ bên trong đám khói bụi kia bay vọt ra một thân ảnh đứng giữa trời cao, thân ảnh của hắn trùng với mặt trăng đang sáng trời cao nhìn vào rất có lực trùng kích thị giác. 

Đang còn đứng bên trong trận pháp, có mấy người lúc này cùng ngồi ở bàn kế bên Xuân Đức khi trước lúc này thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi kinh ngạc thốt lên:

" Tại sao lại là hắn."

Ở trên cao Xuân Đức nhìn con sinh vật ba đầu kia một cách bình đạm. Tiếp theo thân ảnh hắn mờ nhạt dần đi, lần xuất hiện tiếp theo đã tới bên cạnh cổ ma, một trảo chụp thẳng đầu của nó.

Trong đêm tối mộng mị ma trảo phát ra ánh sáng yêu diễm, một vệt ánh sáng tím hiện lên.

Phúc

Cổ ma ba đầu dơ tay lên đón đỡ những bị mộng mị ma trảo nhẹ nhàng cắt đứt, tuy không hoàn toàn cản được đòn đánh của Xuân Đức nhưng lại làm chệch hướng đi của móng vuốt, thay vì chộp nát đầu nó lại đánh lên ngực con cổ ma.

Phúc.... rầm rầm


Móng vuốt đánh thẳng lên lồng ngực con cổ ma ba đầu tạo thành một cái động lớn trên thân thể nó, máu tươi vẩy trời cao. Cả người còn cổ ma bị đánh bay thẳng xuống mặt đất hủy đi vô số kiến trúc.

Lúc này đây Xuân Đức cũng không có vội mà đuổi theo giết nó. Hắn lạnh lùng nhìn qua bên mười mấy con cổ ma hai đầu còn lại. Mộng mị ma trảo lúc này lại cháy rực lên ngọn lửa tím( khí linh mộng ma thích giết chóc đây là biểu hiện hưng phấn của nó.) Xuân Đức liếm mấy giọt máu còn sót lại bên trên mộng mị ma trảo sau đó thốt ra một từ: " Ngon."

Cùng lúc hắn thốt ra câu đó thì hắn lần thứ hai động, thấy thân ảnh Xuân Đức bỗng nhiên mờ nhạt mấy con cổ ma hai đầu kia hiện lên vẻ hoảng sợ, bọn nó co rút lại màn sương đen bên ngoài bao quanh thân thể để phòng hộ.

Có điều mọi thứ chỉ là vô nghĩa, Xuân Đức lần này xuất hiện đã đứng trước mặt một con cổ ma hai đầu. Nhìn hộ thể ma khí trên người cổ ma Xuân Đức cười nhạt nói:

" Tạp chủng không thuần."

Hai bàn tay Xuân Đức xuyên qua hộ thể ma khí của con cổ ma này tóm lấy hai đầu của nó, ngọn lửa màu tím từ mộng mị ma trảo bỗng chốc bùng lên. Con cổ ma kia trong nháy mắt biến thành tro bụi phiêu tán giữa trời.

Đám người ở phía bên dưới thấy cảnh này thì chỉ có thể ngốc ngốc mà nhìn, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng ừng ực.

Sau khi con cổ ma kia hoàn toàn tiêu tán thì Xuân Đức cảm nhận ở bên trong tay phải mình có thứ đồ vật gì đó, mở bàn tay ra nhìn thì Xuân Đức liền thấy một viên đá màu đen đang phát ra ánh sáng. 

Một lúc sau Xuân Đức cười lên ha hả nói:

" Làm ta tìm cả buổi không thấy, hóa ra hỗn nguyên thần tinh nằm trong đầu các người à. Đã vậy cả đám đều có thể chết được rồi."

Vèo vèo vèo vèo

Ánh sáng tím yêu dị chợt lóe sau đó biến mất, mười mấy con cổ ma 2 cấp còn lại đều bị Xuân Đức bóp nát đầu móc ra thần tinh( đáng lý nên gọi ma tinh nhưng không hiểu sao cứ viết thần tinh sau ba lần như vậy tác quyết định để thần tinh.) Mười mấy bộ thi thể không đầu vô lực rơi trên mặt đất phát ra từng tiếng " bịch bịch bịch" như mấy cái bao cát bị ném xuống đường cái vậy.

Sau khi giải quyết xong mấy con cấp 2 cổ ma Xuân Đức liền tìm tới cái hố mà con cổ ma cấp 3 đang an dưỡng, bị một trảo đánh trúng cả người con cổ ma đang thiêu đốt lên ngọn lửa tím(lửa thiêu đốt linh hồn), vết thương liên tục xuất huyết cùng hoại tử ( trọng thương), cả người nằm yên bất động đã hôn mê sâu(mộng mị.) Người nó không ngừng giật giật, ba cái đầu vẹo trái vẹo phải nhìn giống mấy con lươn chết vậy.

[ Xuân Đức lần này đánh cho kẻ địch thành ra như vậy là nhờ sự hợp tác cả khí linh Mộng Ma, mấy lần trước khi đánh nhau không có xuất hiện trạng thái như vậy là vì khí linh mộng ma mới tuyệt giao với Xuân Đức. Lý do của sự tuyệt giao chính là việc Xuân Đức cắt đi một phần mộng mị ma trảo để bồi dưỡng tuyết báo. Nhưng ở mấy ngày trước sau khi áp dụng đủ cách thức dụ dỗ thì khí linh mộng ma cũng đã bé ngoan trở lại và có kết quả như bây giờ. Kinh nghiệm rút ra không nên chọc vào trẻ con, bọn nhỏ thù rất dai.]

Lôi con cổ ma từ bên trong hố ra Xuân Đức bắt đầu tìm tòi trong đầu nó, rất nhanh Xuân Đức liền tìm thấy hai viên hỗn nguyên thần tinh to bằng ngón cái trong 2 cái đầu người, còn cái đầu quái vật thì không có.

Sau khi lấy xong hỗn nguyên thần tinh thì Xuân Đức đi lại nơi truyền tống trận nhìn mấy ngàn người còn chưa truyền tống rời đi, nhìn vào tên trung niên có ánh mắt như rắn độc lạnh lẽo nói ra:


" Ngươi đi ra."

Tên trung niên nhân kia cũng không dám do dự mà ngay lập tức đi ra khom người trước mặt Xuân Đức cung kính hỏi:

" Tiền bối, không biết người có gì căn dặn."

Xuân Đức hỏi:

" Ngươi tên gì? "

Tên trung niên cung kính đáp: 

" Vãn bối tên Lãnh Như Hàn."

"Ngươi có thích được làm tông chủ Tinh Phách Cung không? "--- Xuân Đức bỗng nhiên nói ra một câu làm tên kia ngẩn ngơ.

Tên trung niên nhân sau một lúc bối rối sau đó mới cắn răng nói:

" Có."

Xuân Đức hài lòng gật đầu nói:


" Có thì tốt, chỉ cần ngươi làm theo lời của ta thì mọi thứ ta đều có thể cho ngươi. Dẫn theo những người đó theo ta quay trở lại Tinh Phách Cung."

Tên trung niên nhân nghe tới quay trở lại Tinh Phách Cung thì giật nảy người. Hắn đang muốn nói lời cự tuyệt nhưng nhớ tới người trước mắt này một bàn tay liền có thể giải quyết một tam cấp ma đầu có thực lực còn cường đại hơn một vị nữa bước vương giả vì thế lời nói đến miệng liền nuốt ngược lại.

Hắn cúi đầu đáp:

" Vâng tiền bối, tiền bối đợi vãn bối một lát."

Xuân Đức khẽ gật đầu, được Xuân Đức đồng ý tên trung niên lúc này mới dám xoay người rời đi. Xuân Đức cũng không phải phát cái gì thiện tâm cả, chẳng qua là hắn tiện đường đi giết mấy con cổ ma lấy hỗn nguyên thần tinh về luyện khí, tiện thể đào tạo nên một con mi lu trung thành làm việc cho hắn. Dù sao một thế lực lớn như vậy kiếm được tài nguyên cũng không phải là con số nhỏ.

Chỉ thấy tên trung niên kia quay lại nói với những người kia một lát. Lúc ban đầu thì sắc mặt những người đó do dự nhưng không bao lâu sau liền hiện lên khí thế bừng bừng. Chỉ chút sau tên trung niên nhân đã dẫn theo mấy ngàn người đến trước mặt Xuân Đức nói:

" Nguyện nghe tiền bối sai khiến."

Xuân Đức vẫn chỉ là lãnh đạm nói:

" Đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận