Cân Cả Thiên Hạ

Xuân Đức nói:

" Làm sao ta nghe mi nói 500 năm nhẹ nhõm quá vậy, cứ giống như ngủ một đêm liền qua thế."

" Tưởng gì. Ngày trước ta ngủ say một lần mấy vạn năm ấy chứ, 500 năm thì nhằm nhò gì. Nhưng mà mi thấy đó, trong một đống phương pháp thì chỉ có phương pháp vừa rồi là tốt nhất rồi. Ngoài cách đó ra thì còn cách nào khác đâu. Chẳng lẽ lại bỏ thân thể này đổi một thân thể khác tu luyện từ đầu."--- Vô Địch nói.

Xuân Đức nghe tới tu luyện từ đầu thì cảm thấy kinh kinh, đang không có gì mà thành giàu có thì không sao nhưng mà đang từ giàu có biến thành không có gì thì lúc đó chỉ muốn tự vẫn cho rồi.

Hắn lắc đầu nói:

" Dẹp ngay cái ý tưởng tu luyện lại từ đầu đi. Ai mà biết được tu luyện lại từ đầu thì khi nào mới có thể được như bây giờ. Vận may đâu phải khi nào cũng gặp, với mấy trang bị hỗn độn đã hòa thành một thể kia bảo ta bỏ thì làm sao cam lòng.

Được rồi chịu khó còn hơn khó chịu. Lão đi vào bên trong giúp ta liên lạc với Mai Anh, bảo nàng ta gọi Bóng Ảnh về đây giúp ta."

Vô Địch cười nói:

" Ta biết ngay mà. Với lại ta muốn nói cho mi một tin vui muốn nghe không? "

Xuân Đức tỉnh táo hẳn, hắn liền hỏi:

" Chuyện gì tốt, nói nghe? "

Vô Địch cười hắc hắc nói:


" Lúc này ta đùa mi đấy, thời gian không dài tới 500 năm đâu. Chỉ tầm trăm năm thôi."

Xuân Đức mở to mắt hỏi lại:

" Thật à? "

" Đùa đấy."--- Vô Địch cười ha hả.

Xuân Đức nghe thế thì tí nữa tức chết, hắn nhịn không được chửi tục.

" Con mẹ mi nữa, thằng chó."

Vô Địch vui vẻ bay xung quanh Xuân Đức nói:

" Đùa mi chút cho vui thôi mà, làm gì cục xúc vậy. Nói thật ta có phương pháp giúp mi thanh trừ mấy thứ kia chỉ trong một năm muốn nghe không? "

Xuân Đức lần này không có vội tin người mà dùng giọng nghi ngờ nói:

" Đéo tin. "

Vô Địch nghe ra sự nghi ngờ của Xuân Đức trong lời nói, hắn dùng giọng nghiêm túc nói ra:

" Ơ kìa. Lần này ta nói thật mà. Đùa mi làm chi."

Xuân Đức thấy tên kia nghiêm túc vậy thì hào hứng hỏi:

" Thật vậy à? "

Vô Địch lại cười lên ha hả nói:

" Ta đùa đấy. Mi dễ bị lừa quá"

Xuân Đức mặt đen lại chửi:

" Định mệnh. Con chó."

Vô Địch thấy ông bạn của mình đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn bản thân thì không bay vòng vòng nữa, hắn ngưng cười sau đó mới nói:

" Lâu lâu không nói đùa, đùa chút cho vui ấy mà. Đừng có dùng ánh mắt hình viên đạn như thế nhìn ta. Lần này ta cam đoan là nói đúng sự thật, thề đấy."

Xuân Đức mười phần khinh bỉ nói:


" Thề là nghề của mi rồi. Đừng có mà thề thốt ở đây. Có cách gì thì nhanh giúp, bằng không ta ăn thịt cả mi, hai đứa cùng chết."

Vô Địch nghe thế thì cười khan nói:

" Mi đừng có cục xúc vậy chứ, anh em với nhau bao lâu nay, tình nghĩa thắm thiết vậy cơ mà. Được rồi để ta chứng minh cho mi thấy không lại bảo ta ba xạo."

Nói xong Vô Địch liền biến đi đâu mất tiêu, Xuân Đức nhìn thấy con hàng kia rốt cuộc cũng đi thì cảm thấy bớt nhức đầu. Không biết tên kia từ hồi nào lại chuyển sang thích đùa dai như vậy, tự nhưng hắn có nhớ thằng bạn đần đần ít nói trước kia.

Đúng là có đứa bạn thân nó không nói thì muốn cho nó nói, đến lúc nó nói rồi chỉ muốn nó câm lại ngay và luôn.

***

Cửa khẩu Thiên Đường.

Lúc này đây Bóng Ảnh đang trong trạng thái có thể nói là mạnh nhất từ trước đến nay. Do ảnh hưởng trực tiếp từ chủ thể(Xuân Đức) vì vậy khi Xuân Đức biến thân thành địa ngục thiên long thì một ngày sau đó Bóng Ảnh cũng cảm nhận được nguồn sức mạnh đang liên tục tăng cường.

Tuy hắn cũng rất lo lắng cho Xuân Đức vì không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng hắn lại được mệnh lệnh của Xuân Đức là trấn giữ nơi đây nên đâm ra hắn lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Nữa muốn quay về, nữa lại muốn tuân theo mệnh lệnh.

Nhưng sau cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm. Hắn cũng không có quay về tìm Xuân Đức mà vẫn ở nơi đây trấn ải biên quan. Để phát tiết buồn bực trong lòng hắn điên cuồng tàn sát tất cả quân địch ở gần cửa khẩu 1 vạn dặm.

Đánh cho địch nhân không thể không lui về phía sau cố thủ. Mặc dù bóng ảnh thực lực siêu quần nhưng thể lực cũng có hạn, hắn cũng không dám bay thẳng vào sào huyệt quân địch giết cho cái thoải mái. Vào trong kia thì hắn xác định sẽ bị vây công tới chết.

Dù sao liên quân bốn đại lục cũng không phải dễ ăn như vậy. Cao thủ thiên quân cảnh hay thần quân cảnh cũng nhiều như nấm. Gom lại một chỗ cho hắn giết cũng phải mất vài ngày.

....

Ngày hôm nay cũng giống mấy ngày gần đây, Bóng Ảnh đang ngồi tu luyện bên trong một ngọn núi. Do thời gian gần đây hắn giết người quá nhiều mà bên phía liên quân lại không một ai có thể đơn đả độc đấu (solo) với hắn, nên bên kia đều có đầu rút cổ vào bên trong thành trì. Khiến hắn bây giờ tạm thời thất nghiệp.

Nhưng đang lúc hắn tu luyện thì thiết bị liên lạc bên cạnh sáng lên. Lúc này đây Bóng Ảnh thoát khỏi trạng thái tu luyện mở ra thiết bị liên lạc. Ngay lập tức hình ảnh của Vô Địch xuất hiện.


Nhìn thấy Vô Địch, Bóng Ảnh có phần ngạc nhiên hỏi:

" Sao lại là ngươi, lão đại đâu? "

Vô Địch dùng giọng nói nghiêm túc đáp:

" Bàn giao lại sự vụ nơi đó đi, sau đó tiến về Địa Uyên. Lão đại ngươi gặp chút vấn đề. Về nhanh đấy đang cần ngươi gấp."

Bóng Ảnh nghe xong không có đáp lời mà liền cúp máy sau đó ngay lập tức biến mất. Không qua bao lâu hắn đã xuất hiện bên trong một căn phòng rộng rãi, nơi đây hiện tại đang có 7 người, Tà Long ngồi chủ vị.

Thấy bỗng nhiên có người xuất hiện làm cho cả đám giật nảy mình nhưng sau khi thấy rõ là ai tới thì cả đám mới thở ra một hơi, sáu người khác ngoài trừ Tà Long đều đứng dậy cung kính chào.

" Bóng Ảnh phó điện chủ."

Bỏng Ảnh không phản ứng người xung quanh mà nhìn Tà Long nói:

" Lão đại bên kia cần ta gấp, ngươi tự thu xếp nơi đây. Trong khoảng thời gian sắp tới ta sẽ không có ở đây."

Nói xong hắn lại lần nữa biến mất để lại mấy người trong phòng đứng đơ ra. Những người này mới cách đây không lâu còn đang bàn bạc kế sách công chiếm thành trì đối phương nhưng bây giờ nhân vật mấu chốt rời đi.

Đừng nói là công chiếm thành trì đối phương mà bảo vệ cửa khẩu nơi đây không có địch nhân xâm phạm cũng là điều khó khăn.

Trong lúc nhất thời mọi người đều bối rối nhìn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận