Cân Cả Thiên Hạ

Nhìn đội ngũ hơn trăm người bỏ chạy Xuân Đức cũng không có ngăn lại, hắn đang tính chăn thả đám này thêm một thời gian sau đó mới bắt đầu làm thịt.

Xuân Đức chuyển ánh mắt qua nhìn bọn người Thiên Tử Bình nói:

" Các ngươi nhìn rõ rồi đó, trên đời này không có cái gì là vô duyên vô cớ cho không nhau cả, cũng giống như ta giúp các ngươi vậy cũng không vì ta nghĩa hiệp gì cả, đơn giản chỉ vì ta đang đền đáp lại ân tình mà tiểu Hoa giúp ta ngày xưa mà thôi. Bây giờ các ngươi nghe theo ta, mấy ngày sắp tới cứ ở đây tĩnh dưỡng. Đợi vài ngày cho mọi người khỏe lại thì ta sẽ dẫn mọi người đi cướp bóc."

Nghe Xuân Đức nói vậy thì những người ở đây khóe miệng co giật mấy lần, nhưng bọn họ cũng không dám nói gì. Xuân Đức sống già đời rồi làm sao không biết đám trẻ con này đang nghĩ gì, tuy những người này tu luyện thời gian dài hơn hắn nhiều nhưng cũng chỉ là mấy đóa hoa trong nhà kính.

Hắn nhếch môi cười cười, sau đó chậm rãi nói:

" Ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì. Nhưng ta nói cho các ngươi biết sống ở trên đời này phải thật nhẫn tâm, nếu như thực lực ngang nhau thì có thể giao hảo, nếu đối phương không bằng mình thì trực tiếp bóc lột. Về sau các ngươi sẽ thấy không có một tu tiên giả nào pháp lực cao siêu mà lại tình nguyện đi bảo vệ một tên tu sĩ thấp kém cả, trừ khi.."

Xuân Đức nói tới đó thì không nói nữa để cho mọi người tự hiểu, những người ở đây đều không có ai là người ngu, bọn họ ngay lập tức hiểu ra ẩn ý lời nói của Xuân Đức. Một đám người chắp tay hướng về Xuân Đức cung kính nói:

" Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy."

Xuân Đức nhẹ gật đầu một cái nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì đó. Hắn lấy ra một đống thuốc trị thương những thứ thuốc này đều là hắn mượn từ bảo khố của Hỏa Phụng Tông.

Bịch bịch bịch.


Mấy cái túi lớn chứa đầy thuốc trân quý bị Xuân Đức tùy tiện ném xuống trước mặt mọi người. Nhìn mọi người hắn cười cười:

" Mấy thứ này đối với ta vô dụng, các ngươi nhìn xem có thứ gì hữu dụng thì cầm lấy mà dùng, không dùng được thì cầm lấy sau này đi bán kiếm tiền."

Mười ba người ở nơi đây lại một lần nữa mất đi năng lực ngôn ngữ, bọn họ nhìn mấy cái túi lớn đựng tiên đan bị tùy tiện vứt ở bên trên mặt đất thì cả đám mộng bức. Một lúc sau có một cô gái mà Xuân Đức không biết tên bỗng nhiên cà lăm nói:

" Nhiều..Nhiều..Nhiều tiên đan quá. Ta..Ta..Ta không phải hoa mắt rồi chứ."

Lời của nàng ta chính là nổi lòng của mọi người lúc này. Lúc này đây Thiên Hoa đưa mắt nhìn hắn hỏi:

" Ngươi lấy đâu ra nhiều tiên đan như vậy, sẽ không phải là đi ăn trộm chứ? "

Xuân Đức dơ ngón tay cái hướng về Thiên Hoa mỉm cười nói:

" Thông minh lắm cô bé. Ha ha."

Thiên Hoa nghe vậy thì trợn to đôi mắt nhìn hắn. Sau khi cho mọi người một ít tiên đan thì Xuân Đức lại cho những người này một số lớn tiên thạch, dĩ nhiên là hắn phân chia có sự bất công rồi. Thiên Hoa và Hoa Tiên hai nữ được mười thì những người khác sẽ được ít hơn.

Nhưng đây là lộc mà Xuân Đức ban cho cũng không người nào dám ý kiến, bọn họ còn cảm ơn không ngớt lời nữa là. Sau công cuộc mua chuộc nhân tâm thì địa vị Xuân Đức lúc này bên trong đội ngũ có thể nói không ai có thể thay thế(mặc dù ban đầu cũng đã vậy rồi.)

Vài ngày sau cả đội ngũ Xuân Đức không có tiếp tục đi săn thú mà dựng trại tại vị trí cũ để những người bị thương có thời gian khôi phục.

.....

Thời gian thoáng cái trôi đi qua một tuần.

Trong một tuần này đội ngũ của Xuân Đức cũng không có gặp được đội ngũ nào khác nữa nhưng lại gặp được không ít tiên thú, tất cả những tiên thú kia đều bị Xuân Đức tiện tay làm thịt, tinh hạch cùng nội đan thì được móc ra. Thịt thì được chế biến thành nhiều món ăn.

[ Tinh hạch: Một loại tinh hoa hồn lực sau nhiều năm tu luyện được hình thành ở trong đầu.

Nội đan: Một loại bổn nguyên của yêu thú, tiên thú hình thành ở gần tim sau nhiều năm cô đọng hình thành.]

Sáng ngày hôm nay là một ngày đẹp trời, trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, gió thổi nhẹ nhẹ. Từng tia nắng ban mai chiếu xuống xuyên qua tán lá cây.


Đứng dậy vươn vai một cái, Xuân Đức thức dậy sau một đêm dài luyện tập điều khiển lực lượng bổn nguyên. Khi hắn thức dậy thì những người khác cũng lục tục tỉnh lại.

Hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí tươi mát nơi đây, sau đó Xuân Đức nhìn qua mọi người cười nói:

" Hôm nay ta sẽ dẫn mọi người đi kiếm điểm công trạng. Được rồi thu dọn một chút chúng ta cùng lên đường nào."

Mọi người nghe vậy thì lập tức hưng phấn lên, cả đám nhanh chóng thu dọn đồ đạc cá nhân sau đó nghiêm chỉnh xếp thành đội hình nghiêm chỉnh đứng sau Xuân Đức.

Tiếp theo đó Xuân Đức liền dẫn mọi người đi săn người. Vì phục vụ tìm kiếm con mồi Xuân Đức vận dụng hồn niệm của mình để tìm kiếm, hồn lực của hắn lúc này cũng không biết là đã mạnh tới mức nào, hắn chỉ cảm thấy so với lúc còn ở trung thiên thì mạnh hơn gấp vài lần là ít.

Dưới hồn niệm cường đại bao trùm Xuân Đức rất nhanh liền tìm thấy vài chục đội ngũ đang hoạt động trong phạm vi vạn dặm xung quanh đây.

Nơi đây kì hoa dị thảo có rất nhiều nên ngoài việc săn giết tiên thú kiếm điểm công trạng ra thì những người khác đều tranh thủ thời gian tìm kiếm kì hoa dị thảo. Nếu vận may tốt thì sau khi đi ra ngoài sẽ có một khoản tiền tài không nhỏ.

Mục tiêu đội của Xuân Đức bây giờ chính là đội ngũ gần hắn nhất, một đội ngũ toàn nữ nhân. Nếu bình thường là mấy tên thích làm anh hùng hảo hán sẽ không xuống tay với nữ nhân nhưng Xuân Đức thì không, với hắn thì chỉ có lợi ích cùng người người hắn tin cậy. Còn nam nữ, già trẻ, đẹp xấu đối với hắn không quan trọng.

Không qua bao lâu Xuân Đức đã mang đội ngũ của mình đi tới chặn đường đội ngũ kia. Tự nhiên thấy 14 người vượt qua hư không xuất hiện thì đội ngũ đều là nữ nhân kia không khỏi thất kinh.

Xuân Đức rất thẳng thắn nói:

" Để lại 2/3 thứ mà các ngươi lấy được những ngày này giao ra, sau đó có thể đi."


Nghe như thế thì không những đội ngũ kia ngẩn người mà ngay cả đám người Thiên Hoa cũng ngây ngốc. Trong lòng mấy người Thiên Hoa thầm nghĩ " Ăn cướp cũng không cần quang minh chính đại vậy chứ? "

Đội ngũ phía đối diện có 24 người, đều là nữ nhân, người nào người nấy đều xinh như hoa như ngọc. Lúc này đây từ bên trong đội ngũ 24 người kia có một cô gái độ tuổi không lớn lắm, vóc người nhỏ nhắn bất mãn nói:

" Vì cái gì chúng ta phải giao ra những thứ kiếm được những thứ này đều là chúng ta cực khổ mới kiếm được."

Xuân Đức không nói nhảm nhiều, hắn vung tay cô gái mới vừa lên tiếng liền tự động bay đến trước mặt hắn, Xuân Đức dùng tay bóp cổ nàng, ánh mắt không mang theo một tia ba động tình cảm nào nói:

" Một lần cuối cùng, giao ra hay là chết? "

Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ Xuân Đức thì cô gái kia cùng những người ở đây đều không cho rằng Xuân Đức nói đùa. Nếu như bọn họ không giao ra thì chắc chắn sẽ bị giết.

Ngay lúc này từ bên phía đối diện đội ngũ, một cô gái có khuôn mặt trái xoan, toàn thân mặc thanh bào gấp giọng nói:

" Ngươi trước hết thả cô ấy ra, bọn ta nguyện ý giao ra những gì kiếm được trong mấy ngày này."

Tuy trong lòng nàng nàng mười vạn lần không muốn nhưng trước ma uy của Xuân Đức không thể không làm như vậy.

[ P/s: Vì sao tác cảm thấy mình càng hắc ám vậy nhỉ. Chết thật.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận